Nhung Vinh Suong Dai
"Y sống tình cảm hơn bất cứ ai, chỉ là toan tính quá nhiều, vậy nên phải giấu đi. "*Điện hạ là một người cô độc.Đấy là lời của vị quản gia già trong vương phủ nói với Tạ Tất An ngày đầu gã đến đây làm việc."Tại sao điện hạ lại cô độc, ngài ấy được bệ hạ sủng ái, lại có tiền tiêu mãi không hết mà? "Tạ Tất An không hiểu điều đó. Trong suy nghĩ của gã, một đứa trẻ mười mấy, sống chật vật trong nơi huấn luyện, cố gắng thể hiện mình thật ưu tú để được chọn, lo miếng cơm manh áo nay còn mai mất, đôi khi là tính mạng, thì điện hạ thật sống ở một nơi rộng lớn, muốn ăn uống gì cũng được, lại được tự do thì không có gì là cô độc khổ sở cả.Gã hiểu rõ, không thứ gì miễn phí cả. Nhưng đồng thời, gã nghĩ, điện hạ của gã, xứng đáng có những thứ đó miễn phí.Dù Tạ Tất An chưa từng gặp được ngài....Điện hạ Lý Thừa Trạch là một người kỳ lạ.Ngài ấy thích ngâm nga thơ, thích sưu tầm thoại bản, thích lén trốn ra ngoài quán rượu nghe kể chuyện xưa, so với một vị hoàng tử, sau này là một vị vương gia, ngài càng giống với một thi sĩ hơn.Kẻ mà đáng được tự do đi khắp bốn phương tám hướng, sống cùng gió mây, ngắm trăng uống rượu hàng đêm.Gã bắt đầu hiểu được sự cô độc mà vị quản gia già đã rời khỏi vương phủ ấy nói.Điện hạ Lý Thừa Trạch của gã giống một con chim xinh đẹp bé nhỏ bị nhốt trong lồng vàng, nó sẽ hót vang và bay nhảy trong lồng làm vui lòng chủ nhân, nhưng chắc chắn vẫn ước vọng tự do bên ngoài, nơi nó từng thuộc về.Nhưng có thật thế không?Ngày vị quản gia già rời đi, điện hạ không đưa tiễn ông. Tạ Tất An lẫn trong đám người hầu của vương phủ khóc lóc dặn dò "người cha già" của họ, rồi nghe ông dặn dò phải chăm sóc điện hạ, và rời đi."Tạ Tất An. ""Điện hạ. " Ngài ấy ngồi trên cửa sổ lớn vẫy tay với gã, chân khẽ đung đưa."Ngài lại không đi giày sao? " Tạ Tất An hỏi."Không thích. " Lý Thừa Trạch nghiêng đầu đáp, rồi lại hỏi, "Lão quản gia đi rồi à? ""Vâng. Mọi người đang tiễn ông, điện hạ không đến ạ? "Lý Thừa Trạch lắc đầu, y bám hai tay bên bậu cửa gỗ, chân lại đá lung tung như không sợ ngã xuống."Ai cũng phải đi thôi. ""Tạ Tất An, sau này ngươi có đi không? ""Chỉ cần điện hạ trả đủ ngân lượng, thuộc hạ sẽ không đi. " Tạ Tất An thật thà đáp."Ồ. " Tạ Tất An không phải kẻ sáng dạ, khi ấy gã nghĩ điện hạ của gã chỉ cảm thán thôi, nhưng nhiều năm nữa về sau nhớ lại, gã lại nghĩ, có lẽ khi ấy điện hạ còn nhỏ hơn gã mấy tuổi đó cũng hiểu được một điều.Sẽ không có ai ở bên cạnh một người mãi nếu không có lợi ích gì được.Tạ Tất An mà sẵn sàng hy sinh tính mạng cho điện hạ cũng thế. Bởi vì y là tử sĩ Tạ Tất An của điện hạ Lý Thừa Trạch. Chứ không phải Tạ Tất An của Lý Thừa Trạch.Không có gì là của riêng ngài cả....Thêm rất nhiều năm sau nữa, khi điện hạ của gã dần bắt đầu chấp nhận hoàn cảnh của mình, thì một kẻ kỳ lạ xuất hiện.Phạm Nhàn, tự An Chi.Một kẻ mà có lẽ cha mẹ đặt tên cho hắn mong muốn hắn một đời an nhàn yên bình.Tạ Tất An không muốn nhớ cái tên đấy, nhưng điện hạ của gã luôn luôn nhắc tới hắn."Ta muốn gặp hắn lắm. " "Tại sao ạ? ""Không biết nữa. " Ngài ấy lắc đầu, sau đó ngừng lại một lúc rồi bật cười, "Ta thích hắn lắm. "Thích đến mức nào?Tạ Tất An tự nhủ, nhưng ngay sau đó gã đã có câu trả lời khi mà điện hạ của gã quay đầu lại.Ngài ấy vẫn giữ thói quen ngồi ở bên cửa sổ lớn rồi thả chân ra ngoài như nhiều năm trước, nhưng bỏ bớt đi vẻ non nớt yếu mềm, lại thay bằng vẻ ương ngạnh khó chiều hơn.Nhưng không làm người ta ghét. Bởi làm gì có ai ghét một người như ngài được.Thời điểm đấy Tạ Tất An chưa biết được rằng, con chim xinh đẹp nhỏ bé bị nhốt trong lồng vàng nhiều năm trước gã từng cảm thán đấy, sắp vì một áng mây trôi hờ hững bên trời mà sẵn sàng quyên sinh.Gã chỉ nghĩ, điện hạ hoá ra còn cười như thế, mày mắt cong cong, khoé môi hơi mím lại, và ánh mắt rực rỡ trong vắt.Phía sau ngài là bầu trời rộng lớn xanh biếc không một gợn mây, đúng lúc có cơn gió ngang qua, làm tay áo khoác lụa của ngài ấy tung bay.Thật sự giống như một chú chim tự do đậu tạm ở cành khô sắp tung bay lên bầu trời."Đi gặp hắn nhé, được không, Tất An. " Lời của y mang ý dò hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định chắc chắn, bởi lẽ y biết, tử sĩ của y, sẽ không từ chối y.*"Tên này kỳ lạ thật đấy. Sinh ra là thiên chi kiều tử, vậy mà lại lớn lên như cỏ dại. "...Điện hạ của gã lún quá sâu vào vũng bùn mang tên Phạm Nhàn này. Cho dù mặt ngoài, hai người luôn đối địch nhau, buông biết bao lời cay đắng ngươi sống ta chết. Nhưng đôi lúc, hai người lại lưng tựa lưng, ngồi thơ thẩn một góc vắng lặng thủ thỉ đủ chuyện trên trời dưới bể.Hôm đấy chẳng phải một ngày giông bão mù mịt, cũng không đẹp đến mức thi sĩ nhấc bút thành thơ, ngày ấy chỉ là một chiều ảm đạm nắng vàng nhưng mưa phùn lất phất ngoài ngoại ô.Điện hạ của gã nổi hứng muốn đi ra ngoại thành. Tuy rằng ngài nói là muốn tìm thú vui, nhưng Tạ Tất An biết, thú vui mà ngài nói là căn phủ nhỏ của Phạm Nhàn ở đây.Và họ gặp được Phạm Nhàn đang tản bộ bên đường."Phạm Nhàn. " Điện hạ vén màn xe gọi về phía trước thật lớn, khi thấy hắn quay lại, ngài lại vươn tay lên cao vẫy vẫy ra hiệu, "Đợi chút đi, ta chở ngươi một đoạn. ""Tất An, để ta đánh xe đi, ngươi dừng lại hàng quán nào đó uống nước, tiền thì muốn tiêu sao cũng được. "Điện hạ chưa từng bạc đãi gã, nhưng ngài cũng không hiểu gã. Trong mắt điện hạ, có lẽ gã vẫn là đứa nhóc mười mấy tuổi suốt ngày lẩm bẩm tiền bạc ngày nào, sau đó hứa hẹn đủ điều để được tiêu ké của ngài vài đồng lẻ.Ấn tượng đầu tiên luôn là sâu đậm nhất, bởi vậy mà về sau dù có làm bao chuyện, điện hạ có lẽ cũng không tin gã đã không làm việc vì tiền nữa."Vâng. " Nhưng mệnh lệnh không thể trái, cho dù gã có muốn hay không.Vùng ngoại thành heo hút, có lẽ trừ tên điên kỳ lạ như Phạm Nhàn, và người ham chơi như điện hạ của gã, có lẽ chẳng ai thèm tới. Hàng nước cũng không thấy đâu. Tạ Tất An vẫn bám theo xe ngựa trông chừng, sau một hồi lại vượt lên đi trước xe.Điện hạ và Phạm Nhàn nói chuyện gì đấy nghe không rõ, nhưng một lát sau, gã thấy tên này dựa đầu lên vai của điện hạ, lại càng quá đáng hơn là bắt điện hạ giữ dây cương ngựa.Mặc dù đám ngựa đều biết đi về trước, nhưng như thế cũng không chấp nhận được.Đến phủ của Phạm Nhàn, điện hạ vừa đi theo sau hắn vừa cười nói, Tạ Tất An vẫn bám theo sau không biết sao thấy hơi buồn cười, bởi vì bây giờ ngài ấy y như một cái đuôi nhỏ của người khác...Nhưng nghĩ lại người khác đấy là Phạm Nhàn, gã lại thấy hết vui.Sắp đi đến cổng, trong nhà tên điên kỳ lạ lại xuất hiện một lão kỳ quái.Ngũ Trúc.Cũng không biết nhà tên mù này có năm vườn trúc hay không nữa.Điểm giống nhau duy nhất của gã và Ngũ Trúc chắc là đều liều mạng để bảo vệ chủ.Với Ngũ Trúc là Phạm Nhàn, còn với Tạ Tất An, đương nhiên, và chắc chắn, là điện hạ Lý Thừa Trạch của gã....Gã vẫn thường tự hỏi, một thằng nhóc mới 17, 18 tuổi như Phạm Nhàn sao lại già dặn trưởng thành thế, bây giờ gặp được Ngũ Trúc, lại nghe tên này nói Phạm Nhàn đi theo hắn từ nhỏ thì thấy cũng không quá kỳ lạ nữa.Giống như điện hạ của gã ngày trước, y cũng hay học theo dáng vẻ của người lớn mà y kính trọng thôi."Thế ở căn phủ này có gì? " Đây là lần thứ bao nhiêu đấy Tạ Tất An không nhớ nổi khi mà điện hạ lại đến nơi này."..." Cũng là lần thứ bao nhiêu đấy Ngũ Trúc trả lời gã bằng sự im lặng.Cuộc đối thoại của họ quá chóng vánh, mặc dù hai tên thị vệ ngồi cả canh giờ với nhau bên ngoài đợi chủ nhân bên trong."Phu nhân. ""Gì? " Tạ Tất An hỏi lại, nhưng Ngũ Trúc không nói nữa.Về sau, trước thời điểm điện hạ và Phạm Nhàn trở thành kẻ thù, điện hạ lại đến đây một lần nữa.Khi ấy, mối quan hệ của hai người vẫn còn bình thường.Điện hạ vừa vào Cung ban sáng, thì tầm chiều, y đã cùng Tạ Tất An đánh xe ngựa ra ngoại ô."Tạ Tất An. ""Vâng? ""Ngươi biết làm sao để sống mãi trong trái tim một người hay không? ""Điện hạ... ""Phạm Nhàn. "Vẫn giống bao lần trước, nhưng lần này Tạ Tất An vui hơn, vì điện hạ của gã đã vui vẻ trở lại sau khi mang tâm trạng u ám từ hoàng cung trở về.Lần này, gã không gặp Ngũ Trúc nữa, vậy nên cũng không có ai cầm kiếm chĩa mũi nhọn chặn đường không cho gã vào.Nhưng Tạ Tất An vẫn giữ thói quen cũ, gã ngồi ở lán tre nhỏ bên ngoài, pha một ấm trà nóng, rót ra hai chén sau đó tự ngồi ngẩn người.Đến tận khi xung quanh vang lên tiếng côn trùng rả rích, Tạ Tất An mới giật mình phát hiện trời đã tối rồi. Mọi lần Ngũ Trúc sẽ gõ cửa gọi người ra, gã và điện hạ đi về.Nhưng lần này lại không có ai. Vậy nên Tạ Tất An nhấc chân lên đi về căn phòng nhỏ gã đã "quen nhìn chứ không được mở" đấy.Bên trong có ánh nến cháy sáng rực.Hai bên dựng vách ngăn vẽ núi non xanh biếc, Phạm Nhàn ngồi dưới đất, hắn co một chân lên để ngả đầu dựa vào đấy, rõ ràng hắn ngồi hướng về phía bức tranh đằng trước, nhưng mắt lại nhìn sang bên cạnh.Chỗ mà ánh nến trông rực rỡ hơn. Nơi điện hạ của gã đang đứng.Y vẫn mặc hồng y, dưới ánh nến trông càng rực rỡ.Ánh mắt lại chăm chú vào bước tranh treo trước mặt."Điện hạ, trở về thôi. " Tạ Tất An lên tiếng."Tất An à? " Lý Thừa Trạch quay lại nhìn gã, "Đợi ta một chút nhé, ngươi cứ đi lấy xe ngựa đi. ""Vâng. ""Điện ha, sau này có thời gian, ta cũng vẽ cho ngài một bức tranh được không? "Qua khe cửa chưa đóng lại, ánh nến bên trong như loé lên ánh sáng còn rực rỡ hơn mặt trời.Tạ Tất An kéo xe ngựa ra ngoài cổng, gã quay lại, thấy hai người đang ôm nhau.Điện hạ của gã không biết sao vẫn thấp hơn Phạm Nhàn một chút, ngài chỉ có thể bám tay bên vai áo hắn, tay kia lại siết chặt lại không biết để vào đâu.Bộ dạng trông thì bối rối, ấy vậy mà đôi mắt không bị hắn che kín lại lấp lánh như bầu trời đêm đang chứa cả vạn ngôi sao."Ừ. Đợi đến khi có thời gian. "Thế sự vô thường, đã có lời hứa hẹn, thế nhưng Tạ Tất An nhớ, đấy là lần cuối hai người đấy ôm nhau, cũng là lần cuối, ánh mắt điện hạ của gã lấp lánh xinh đẹp như thế.*"Nếu như lần đầu hai người muội và Phạm Nhàn gặp gỡ đã ghét bỏ nhau, vậy thì kết quả của hai người cũng đâu khác chứ? Chỉ là, muội may mắn hơn thôi. "..."Lão Tạ, ngươi biết không, Lại ngự sử bị đánh trượng chết rồi. " "Có liên quan gì đến chúng ta à? ""Ngươi... " Phạm Vô Cứu lườm gã, nhưng sau đó lại gật gù, "Nói cũng phải. Nhưng mà sáng nay điện hạ vào Cung rồi trở về mặt mày trắng bệch sao? Có lẽ ngài có chuyện gì rồi. ""Ta nghĩ... sắp có chuyện lớn xảy ra rồi. " Phạm Vô Cứu nhìn quanh rồi nói nhỏ với gã."Lắm chuyện. Không có liên quan đến điện hạ thì có lớn bao nhiêu cũng mặc kệ cho ta. "Tạ Tất An vẫn giữ vững niềm tin như thế, nhưng gã cũng chẳng ngờ, niềm tin của gã, điện hạ của gã, lại tự đánh mất mình nhanh hơn thế.Vào một sớm lạnh chớm thu, y đến gõ cửa phòng Tạ Tất An rồi nói muốn ra chợ lớn bên ngoài."Mua một món quà. "Đám đông nhốn nháo bị lính gác dẹp đi, cả con đường rộng bày sạp hàng hai bên không có một ai.Lý Thừa Trạch không quan tâm mấy, y đi dọc một đường cũng không vừa mắt sạp hàng nào, đến gần cuối đường thì lại liếc thấy một sạp bán dây đeo thêu.Hàng thủ công chắc chắn không bằng loại ở trong Cung, nhưng Lý Thừa Trạch vẫn đứng lại lựa chọn rất lâu, sau đó cầm một đeo lên.Có hoa văn cát tường, có túi thơm thêu chữ Hỉ, có ngọc bội uyên ương xanh ngọc đẹp mắt nhưng liếc qua vẫn biết là hàng rẻ tiền.Nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ, nhưng lại chóng hỏng.Y vươn tay về phía Tạ Tất An, đợi khi hắn đưa ngân lượng thì lại không vừa ý."Cái dây đeo này không đáng thế đâu ạ, ngài còn đang trả thừa đấy. "Lý Thừa Trạch lúc này mới thôi, y đặt tiền lên sạp rồi quay về phủ."Nếu đổi lại là người khác cũng không sai, nhưng mà lần này thì không giống. ""Ngài có trả cả vàng thì cũng không thay đổi được việc nó chỉ là một cái dây đeo rẻ tiền đâu ạ. ""Ta biết mà. Là loại đểu đến mức giật nhẹ là hỏng rồi. ""Ngài nổi hứng mua nó làm gì? ""Quà cưới. ""Ai lại để điện hạ đích thân đi mua quà như vậy? " Tạ Tất An nhìn y tất bật lục tìm hộp đựng mà hỏi."... Phạm Nhàn. "...Mùa thu, Phạm Nhàn thành thân với Lâm tiểu thư của nhà tể tướng.Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu cùng theo chân điện hạ Lý Thừa Trạch đến dự.Phạm Vô Cứu vừa vào cửa không bao lâu đã lẩn đi đến bàn đám quan văn mất, Tạ Tất An đành lãnh cả công việc của tên đó đi cùng Lý Thừa Trạch.Đi được nửa đường, Lý Thừa Trạch đột nhiên nói muốn gặp Lâm tiểu tử, nhưng quy củ tân nương không được phép gặp người khác trước giờ thành cản ngay phía trước, nên Lý Thừa Trạch đành thôi."Vậy thì gặp Phạm Nhàn, chắc quy củ không lắm chuyện thế đâu nhỉ? "Tạ Tất An biết y đang nói mình, nhưng để đúng phận sự, gã vẫn gật đầu. Dù sao đang ở bên ngoài, gã cũng phải cố ngăn điện hạ của gã làm xấu mặt của mình.Phạm Nhàn đợi một mình ở phòng riêng, thế nhưng không giống với suy nghĩ của Tạ Tất An, Lý Thừa Trạch dừng lại gõ cửa rồi hỏi thăm rất đàng hoàng.Dây đeo thêu kia y thật sự mang đi tặng làm quà cưới, nhưng may mà không phải tặng cho Lâm tiểu thư, mà là cho Phạm Nhàn."Cái này? ""Quà cưới. " Lý Thừa Trạch nói y hệt hôm trước trả lời Tạ Tất An."Có lòng rồi. ""Chọn bừa thôi. "Lý Thừa Trạch nói xong thì rời đi, Phạm Nhàn lại gọi y dừng lại, "Lâu rồi không gặp, không thấy ngài đeo nhẫn hồng ngọc của ngài nữa. ""Vứt cho chó rồi. " Lý Thừa Trạch đáp."Chút nữa ở lại đi, ta và Lâm tiểu thư kính ngài một chén rượu mừng. "..."Ngươi hạ độc? Ta không tin. " Lý Thừa Trạch bình tĩnh nói."Ừ. " Phạm Nhàn gật đầu, cũng không biết hắn trả lời cho câu nào của y.Bữa tiệc sau lễ thành thân chỉ dành cho người nhà, vậy nên Tạ Tất An cũng không được phép vào.Ngoài Phạm Nhàn và y, cũng chỉ có thêm Đại hoàng tử Lý Thừa Nho có quan hệ ổn định với cả hai.Nhưng chứng kiến cuộc đối thoại này, gã cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt.Lý Thừa Trạch đương nhiên cũng không tin Phạm Nhàn làm thế, nhưng có người... y lại không tin được."Ngươi lừa ta đúng không? "Phạm Nhàn không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.Nụ cười làm Lý Thừa Trạch choáng váng, hoặc... do rượu làm y choáng váng.Một chén rượu không đủ làm Lý Thừa Trạch say.Đại hoàng tử Lý Thừa Nho đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài, Lý Thừa Trạch nhoài ra kéo tay áo gã, khẽ gọi, "Đại ca... "Gã khựng lại trong giây lát, sau đó chậm rãi tách từng ngón tay của Lý Thừa Trạch ra.Trước khi buông bàn tay của y ra, gã há miệng định nói, nhưng lại bị chặn ngang.Lý Thừa Trạch ngẩng đầu nhìn gã, y đổi giọng, "Đại hoàng tử... Thong thả... "Lý Thừa Nho như chạy trối chết ra ngoài, trong gian phòng chỉ còn Phạm Nhàn và y.Lý Thừa Trạch gục trên bàn, mắt y bắt đầu xuất hiện bóng chồng mờ nhoè, nhưng y vẫn cảm nhận được Phạm Nhàn đang đi lại gần mình.Bàn tay vừa buông thõng xuống của y được hắn nâng lên, Lý Thừa Trạch không rút ra được.Y nghĩ đằng nào cũng sắp chết rồi, không bằng làm theo ý mình cho rồi.Bàn tay còn lại sờ soạng lục tìm trong vạt áo, Lý Thừa Trạch dùng chút sức cuối cùng đặt món đồ vào bàn tay của Phạm Nhàn."Hồng ngọc? ""Quà... cưới... ""Ngài đúng là không tiếc thứ gì. "Y nghe như Phạm Nhàn đang nghiến răng nghiến lợi nói.Nhưng Lý Thừa Trạch cũng chẳng có hơi sức đâu mà trả lời hắn nữa, y cũng không rút được tay ra, để cho khi chết, ít nhất bản thân còn trong sạch, nhưng nghĩ lại tên Phạm Nhàn này cũng lắm mưu kế như vậy, có lẽ cũng sẽ sợ mất mặt rồi buông tay y ra thôi.Vậy nên y cứ nhắm mắt lại, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến."Điện hạ... "*"Điện hạ. "Lý Thừa Trạch không nghĩ khi mình mở mắt lại có thể thấy người lâu lắm rồi y không gặp."Tạ... Tất An? ""Vâng. ""Không... đi sao? ""Thuộc hạ đã bảo miễn là điện hạ còn trả đủ ngân lượng, Tất An sẽ không đi. ""Ngân lượng ngài cho ta trước đấy nhiều lắm, đủ để ta bảo vệ ngài đến cuối đời. ""Hắn... đưa ngươi về? ""Thuộc hạ tự về. ""Đúng là ngốc... Tự do rồi, thì về làm gì... ""Nhớ điện hạ nên về. "Lý Thừa Trạch mỉm cười, nhưng y cũng không vạch trần lời nói của gã.Phạm Nhàn còn xây riêng một "vương phủ " cho y, đổi hết cả người hầu, lẽ nào còn cho những người từng thân cận với y ở lại.Cũng không biết, tên thuộc hạ này của y lấy lí do gì khiến người kia cho gã về."Bây giờ... là lúc nào rồi? ""Cuối xuân, sắp sang hạ rồi, điện hạ ngủ lâu quá. " Tạ Tất An giém chăn cho y rồi đáp, "Hoa đào rụng hết cả, nhưng hạ sang, thuộc hạ đưa ngài đi bắt ve sầu. ""Ồn muốn chết. ""Vậy thì ngắm hoa sen. ""Trong phủ làm gì có hoa sen. ""Thuộc hạ sẽ trồng, năm sau hoa sen nở, lại sắm một chiếc thuyền nhỏ, để điện hạ nằm bên trong, cứ thế trôi hết cả hồ sen thì về. "Lý Thừa Trạch khẽ cười, nhưng y không đáp.Tạ Tất An lại nói đùa thêm vài câu rồi dặn y nghỉ ngơi. Gã biết điện hạ sẽ không hứa hẹn gì cả.Ngăn y chết được một lần là may mắn, nhưng làm y muốn tiếp tục sống thì giống như lễ bái thần phật.Cả trăm ngàn người cùng bái, vậy thì thần phật biết nghe ai?...Phạm Nhàn vẫn đi sớm về khuya. Việc triều chính không có thay đổi mấy, nhưng hắn chỉ dám ghé qua "vương phủ" lúc gà chưa gáy, chó vừa ngủ.Hắn đột nhiên hiểu tại sao Lý Thừa Trạch nói ghét màu đỏ, dù trước đấy chẳng lâu y chuộng hồng y rực rỡ, cũng thích những thứ sắc màu.Không ai muốn thấy người mình thân thiết như gia đình cả người đầy máu, còn bản thân lại không thể làm gì cả.Ngày trước hắn giấu y đi, rồi lại tìm cách đuổi Tạ Tất An, ai ngờ bây giờ lại phải ngược xuôi ngang dọc tìm gã về.Tạ Tất An chỉ nghe lời Lý Thừa Trạch, cũng chỉ thi thoảng nói hai ba câu với Ngũ Trúc, còn với những người hầu khác trong phủ không hé răng.Đặc biệt là Phạm Nhàn, gã hoàn toàn xem như không khí.Có một lần duy nhất đôi bên đụng mặt nhau vào một sớm tinh mơ, Tạ Tất An rón rén ra ngoài, còn Phạm Nhàn khẽ khàng bước vào trong phủ.Gã chặn ngang rồi nói, "Điện hạ ngủ rồi. ""Ta biết. " Nếu không cũng không dám vào trong.Tạ Tất An liếc nhìn hắn từ trên xuống, dừng lại vài ba giây ở bàn tay hắn, nhưng không nói gì nữa mà đi ra ngoài.Phạm Nhàn vuốt chiếc nhẫn đính hồng ngọc trên tay, sau đó cẩn thận đi vào phòng....Tạ Tất An vẫn luôn nghĩ rằng, điện hạ của gã là một con chim xinh đẹp trong lồng vàng ước mơ tự do, nhưng sau này gã mới rõ.Y đúng là ước mơ tự do, nhưng lại luyến lưu chủ nhân. Đến mức mà áng mây xanh y hay mơ mộng bên ngoài có vẫy gọi, y cũng không dám bay đi."Gửi Diệp Linh Nhi cô nương, mong cô khoẻ mạnh.Điện hạ quả thực vẫn còn sống, nơi đây tuy tạm thời an ổn, nhưng ta muốn cô nương đưa ngài rời đi... "Nếu Tất An có thể giúp cho điện hạ, vậy thì gã sẽ không chối từ.Bởi vì điện hạ xứng đáng có được những thứ miễn phí đó. Và ngài có ta, thuộc hạ của riêng ngài, chứ không phải chỉ cô độc một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com