Nhung Truyen Co Tich Nhat Ban Hay Nhat Toshio Ozawa
Tôi là một thanh niên, từ nhỏ đã sống một mình trong căn nhà rộng ven một con sông lớn. Bên hông nhà chỉ có một cây thông cao to như chạm đến tận trời, ngoài ra chẳng có nhà cửa gì cả. Tôi chưa từng biết mặt cha, mẹ cũng như chưa từng thấy bóng dáng con người ở quanh đây. Thậm chí tôi cũng không biết tại sao mình lại sống một mình trong ngôi nhà rộng thế này. Chỉ có duy nhất con chó trắng làm bạn, cùng sống qua ngày. Ra sông bắt cá hay lên núi kiếm củi, tôi và con chó lúc nào cũng bên nhau. Gần nhà tôi, có con sông lớn chảy dài. Từ nhà nhìn ra có thể thấy rõ dòng sông và bãi cạn. Đầu mùa hè năm nọ, tôi nghe tiếng huyên náo ở bãi cạn dòng sông. Vì từ trước đến nay, tôi chưa từng nghe tiếng người nên thầm nghĩ: - Có chuyện gì vậy nhỉ? Tôi chọc thủng tường nhà ghép bằng những thân lau một lỗ cỡ bằng ngón tay rồi nhìn ra bãi cạn. Tiếng ồn ào đó là của những cô gái. Một nhóm các cô đang tắm và nghịch nước ở dòng sông, trông rất vui vẻ. Trên tảng đá gần đó, những bộ xiêm y được vo tròn, xếp gọn gàng. - Chắc là con gái của thần linh rồi. Tôi bị những người con gái xinh đẹp đó làm cho say mê mà quên mất mình chỉ là người trần mà nghĩ bụng: - Nên chọn cô gái nào làm vợ đây? Tôi nhẹ nhàng rời khỏi nhà, đến gần tảng đá để mấy bộ đồ, lén lấy một bộ rồi quay về nhà. Sau đó, tôi tiếp tục theo dõi các cô gái từ khe hở trên bức tường cỏ lau. Các cô gái con của thần linh chẳng hay biết gì, mải chơi đến tận chiều. Khi xung quanh tối hẳn, các cô thu dọn quần áo. Lúc đó, các cô mới biết thiếu mất một bộ. Các cô tản ra đi tìm nhưng không thể nào tìm thấy. Cuối cùng, nhìn quanh, các cô phát hiện ra ngôi nhà của tôi.
Tôi còn đang nghĩ: "Nàng sẽ làm gì nhỉ?" thì lúc đó, người con gái không có quần áo lấy tay che người rồi đi đến, đứng trước cửa nói: - Hỡi chàng thanh niên Ainu, xin hãy trả lại quần áo cho tôi. Tôi là tiên nữ loài chim Dẽ mỏ dài Chipiyakukamui sống ở xứ sở các thần linh. Chúng tôi chỉ được phép một năm một lần dạo chơi xứ Ainu. Tôi im lặng thì người con gái ngồi xuống, vừa khóc vừa nói: - Nếu chàng trả lại bộ quần áo cho tôi, tôi sẽ chỉ cho chàng cách nào có thể cưới tôi, con gái thần linh, làm vợ. Thế là tôi trả lại cho nàng bộ quần áo. Người con gái vội vàng mặc lại, sau đó ngồi ngay ngắn, bắt đầu câu chuyện. - Tôi là thiếu nữ còn trẻ mà lại bị chàng nhìn thấy cơ thể, nên chỉ có thể lấy chàng làm chồng. Nhưng tôi có hai người anh trai. Anh lớn là thần Hoa lửa Apemeru, anh thứ là thần Băng đá Kanchu. Hai anh ấy chắc chắn sẽ thử sức chàng. Nếu chàng vượt qua được những thử thách đó thì chúng ta có thể lấy nhau. Hãy đến nhà tôi ở xứ sở của các thần linh. Tôi sẽ chỉ đường cho con chó của chàng. Nói rồi người con gái của thần linh rời khỏi nhà. Sau đó, nàng lặp đi lặp lại hai, ba lần những động tác duyên dáng như múa tại tế đàn rồi hóa thành một con chim Dẽ mỏ dài bay lên trời, mất dạng vào những đám mây. Sáng hôm sau, con chó trắng đến bên tôi, gặm vạt áo và lôi tôi ra ngoài nhà. Còn chưa biết nó dẫn đi đâu thì con chó dừng lại ở gốc cây thông cao chọc trời bên hông nhà. Nó khịt khịt mũi và tôi nghe như tiếng người nói: - Nào! Hãy nắm lấy đuôi tôi! Tôi đưa hai tay nắm chặt đuôi con chó. Con chó thoăn thoắt trèo lên cây thông nhanh như thể nó đang chạy trên mặt đất. Trong lúc chạy, cái cây hết nghiêng phải lại nghiêng trái, tôi tưởng đâu cả hai rơi xuống đất. Nhưng con chó chẳng mảy may quan tâm, nó cứ leo, leo mãi lên tận ngọn thông. Vừa lúc leo đến ngọn cây thì cây thông rung lắc dữ dội, nghiêng phải, nghiêng trái, cả tôi và con chó bị hất bay lên trời cao.
Tôi không biết mình bị hất bay bao xa và đã bay bao nhiêu lâu nhưng sau một quãng thời gian dài, cuối cùng tôi đến một đất nước hoàn toàn khác với đất nước của người trần gian. Vừa đáp xuống là con chó trắng bỏ chạy khiến tôi phải đuổi theo. Được một lúc thì xuất hiện một ngôi nhà, đến đó, con chó dừng lại. Tôi đứng trước cửa, tằng hắng vài tiếng: - E hèm, e hèm! Thế là từ trong nhà có giọng nói của một người con gái: - Xin mời vào! Tôi cúi người, nhẹ nhàng bước vào thì thấy người con gái bị tôi lấy trộm quần áo đang ngồi đó. - Hỡi chàng thanh niên Ainu, hãy nghe kỹ lời tôi dặn. Sắp tới đây, hai anh trai tôi là Apemeru và Kanchu sẽ thử thách chàng. Nếu chàng vượt qua được, chúng ta có thể lấy nhau. Còn không, chúng ta sẽ không thể thành vợ chồng. Tôi tặng chàng báu vật của tôi. Phòng khi gặp chuyện bất ngờ, nó sẽ có ích cho chàng. Người con gái của thần linh nói vậy rồi trao cho tôi một cây quạt. Một mặt cây quạt có vẽ bức tranh băng đá, mặt còn lại vẽ hình mặt trời. Tôi cất cái quạt vào ngực áo, con chó trắng lại bỏ chạy trước nên tôi lại đuổi theo sau. Chạy được một lúc, trước mặt tôi xuất hiện một ngôi nhà tuyệt đẹp, trông giống nơi cư ngụ của thần linh. Đi lại gần ngôi nhà, tôi thấy một người đàn ông dáng dấp cao quý, đang nắm dây cương giữ một con ngựa. Tôi dừng lại, chắp tay chào thì người đàn ông nói: - Ta là anh cả Apemeru. Nếu ngươi muốn cưới em gái ta làm vợ, hãy cưỡi con ngựa này lên tận cùng trên cao xứ sở của các thần linh sáu lần, xuống tận cùng bên dưới xứ sở của các thần linh sáu lần. Nếu làm được, ta sẽ gả em gái. Nhìn kỹ thì thấy dáng dấp con ngựa rất hùng dũng, như cục lửa gắn bốn chân. Tôi nhận lấy dây cương và nhảy lên lưng ngựa. Con ngựa vừa quất cái đuôi lửa thật dữ dội vừa hướng đến tận cùng trên cao xứ sở các thần linh. Chẳng mấy chốc, tôi bị lửa bao vây, gần như chết cháy. Tôi rút cây quạt của người con gái tặng ra, quay mặt có vẽ tranh băng đá mà quạt mạnh về hướng ngọn lửa. Ngay lập tức, luồng gió mát lạnh cùng những viên đá rơi xuống, chẳng còn cảm thấy sức nóng của ngọn lửa nữa. Nhờ vậy mà tôi lên đến tận cùng trên cao và xuống tận cùng bên dưới xứ sở thần linh sáu lần bình an vô sự.
Khi tôi cho ngựa dừng trước mặt Apemeru, nhẹ nhàng nhảy xuống thì Apemeru vô cùng ngạc nhiên. Thần lấy hai tay che kín miệng và mũi để linh hồn không bị bay ra khỏi cơ thể. Cuối cùng Apemeru lên tiếng khen tôi: - Từ trước đến nay, bất kỳ vị thần nào có sức mạnh đến mấy đều bị chết cháy khi cưỡi con ngựa này. Chẳng có ai sống sót trở về mà nhảy từ lưng ngựa xuống thế này. Có thật ngươi là người Ainu không vậy? Nào, hãy đến chỗ em trai ta là Kanchu. Nếu ngươi vượt qua thử thách ở đó, chúng ta sẽ gả em gái. Con chó trắng lại chạy trước. Tôi chạy theo sau và lại bắt gặp một ngôi nhà tuyệt đẹp, trông giống nơi cư ngụ của thần linh. Đến trước nhà thì thấy một vị thần giống Apemeru dắt con ngựa băng đá ra nói: - Ta là anh thứ, Kanchu. Nếu muốn cưới em gái ta, hãy cưỡi con ngựa này lên tận cùng trên cao xứ sở của các thần linh sáu lần, xuống tận cùng bên dưới xứ sở của các thần linh sáu lần. Nếu làm được, ta sẽ gả em gái. Tôi nhảy phóc lên lưng ngựa, hướng thẳng phía tận cùng trên cao xứ sở các thần linh. Nhưng ngay lập tức, tôi gần như bị đông cứng đến suýt chết. Tôi rút cây quạt của người con gái thần linh tặng ra và hướng hình mặt trời về phía con ngựa mà quạt. Chẳng mấy chốc băng đá phát nổ và tan ra. Tiếng nổ như tiếng sấm, vang dội ra xung quanh. Cuối cũng tôi cũng hoàn thành chuyến đi lên tận cùng trên cao và tận cùng bên dưới xứ sở các thần linh bình an. Khi tôi dừng ngựa trước mặt Kanchu, nhẹ nhàng nhảy xuống, Kanchu ngạc nhiên đến nỗi phải dùng hai tay che kín miệng và mũi lại để linh hồn khỏi bay ra khỏi cơ thể. Cuối cùng thần Kanchu cũng cất tiếng khen tôi: - Từ trước đến nay, bất kỳ vị thần nào có sức mạnh đến đâu nhưng chỉ cần cưỡi con ngựa này là chết cóng. Chẳng có ai sống sót trở về mà nhảy từ lưng ngựa xuống thế này. Có thật ngươi là người Ainu không vậy? Nếu đã là một dũng sĩ thì ta sẽ gả em gái cho. Sau đó chúng tôi quay lại chỗ thần Apemeru. Apemeru nói: - Cưỡi ngựa lửa và ngựa băng đá là thử thách chết người. Lâu nay dù là những vị thần đầy uy lực đến đâu cũng không có ai còn sống trở về. Ngươi có thật là người Ainu? Như đã hứa, ngươi hãy dắt em gái ta về xứ sở của người Ainu làm vợ. Tôi vội vàng đến nơi ở của người con gái thần linh. Nàng đã ra khỏi nhà và chờ sẵn để đón tôi. - Nếu không có cái quạt đó hẳn chàng đã chết rồi. Không uổng công tôi đã ra sức bảo vệ chàng.
Nói rồi nàng mời tôi vào nhà. Nàng rửa sạch hai tay rồi rửa mặt thật nhiều lần. Sau đó, nàng dùng một cái nồi mỏng để nấu cơm, xới cơm đầy một cái bát mỏng, đặt vào mâm cùng một đôi đũa rồi đem lại ngay trước mặt tôi. Tôi kính cẩn cúi chào, ăn một nửa bát cơm, nửa còn lại tôi đưa nàng. Nàng nhận mâm rồi kính cẩn nâng lên sáu lần, hạ xuống sáu lần, sau đó ăn phần cơm còn lại trong bát. Đây là nghi lễ kết hôn giống nhau của vương quốc các thần linh và xứ sở của người Ainu. Người con gái của các thần linh ăn cơm xong thì ôm tôi bên hông và nhẹ nhàng bay lên bầu trời bao la. Con chó trắng cũng bay lên theo. Chúng tôi đã bay như thế không biết được bao lâu, chỉ biết là một chuyến bay lượn trên không trung thật lâu, cuối cùng cũng hạ xuống một nơi. Nhìn kỹ thì thấy đó chính là ngôi nhà lớn, cũ kỹ mà tôi từng sinh sống. Tôi cứ tưởng mình mới ở vương quốc các thần linh một chốc, một lát thế mà quanh nhà cỏ dại đã mọc um tùm. Thì ra ở xứ Ainu, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Tôi bắt đầu cuộc sống mới với người con gái của thần linh ở ngôi nhà đó. Ban đầu, chỉ có chúng tôi nhưng sau đó, tự lúc nào, người ta từ đâu kéo đến, sống gần đó, tạo thành một ngôi làng. Chúng tôi sinh được một đứa con trai, một đứa con gái. Chúng lớn nhanh như thổi từng ngày. Ngày nọ, vợ tôi nói: - Em là con gái thần linh nên không thể ở tại làng của người Ainu mãi. Em phải quay về xứ sở của các thần linh. Thế nhưng, khi em về rồi, sẽ bằng hết sức mình gửi cho chàng một người con gái hiền lành. Hãy cưới người con gái đó làm vợ. Em sẽ cố gắng gọi chàng về xứ sở của các thần linh lúc chàng chưa già. Tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng bụng vẫn nghĩ chuyện đó chưa đến ngay, hẳn cũng còn lâu. Thế nhưng, vợ tôi vừa dứt lời thì bước ra ngoài, làm những động tác như múa trước tế đàn rồi hóa thành con chim Dẽ mỏ dài màu vàng thật lớn, bay lên bầu trời bao la. Tôi giật mình chạy đuổi theo và khóc: - Nàng ơi! Nàng ơi! Thế là con chim Dẽ hạ thấp xuống, bay là là trên đầu tôi. Những giọt nước mắt của chim Dẽ như những giọt mưa nặng hạt rơi trên mình tôi. Nhưng rồi chim Dẽ như quyết định dứt khoát, nó lại bay lên cao và biến mất vào trời xanh.
Tôi đau buồn vô cùng, chả thiết ăn uống, chỉ nằm dài. Một ngày nọ, chẳng hiểu từ đâu, có một người con gái tìm đến, gánh nước, kiếm củi, làm lụng và sống ở nhà tôi. Tôi nhớ lại lời người vợ con gái của thần linh dặn trước lúc bay đi nên cưới cô gái ấy làm vợ. Sau đó, lại như lúc trước, tôi đi săn, bắt hươu, nai, gấu.Với người vợ sau, tôi cũng có thêm một đứa con trai và một đứa con gái. Bốn đứa con của tôi đều hoà thuận, chơi đùa và lớn lên cùng nhau. Chúng trưởng thành và cũng đi săn, bắt hươu nai, gấu, phụng dưỡng tôi.Cứ như vậy, tôi hài lòng với cuộc sống của mình, chẳng mong muốn gì hơn nữa thì một ngày nọ, tôi lâm bệnh. Mặc dù chưa đến tuổi gần đất xa trời mà lại lâm bệnh nặng thế này, có nghĩa là người vợ trước đã quay về xứ sở thần linh, nay muốn gọi tôi đây. Nghĩ vậy, tôi gọi bốn người con lại và nói cho chúng nghe:- Cha chết nhưng không hẳn là về nơi tổ tiên người Ainu. Lúc cúng giỗ cha hãy vừa dâng lễ vừa đọc chú: "Thần Chim Dẽ, múa điệu Chipiyakukamui". Làm vậy thì ở xứ sở các thần linh, cha sẽ nhận được lễ của các con. Còn mẹ của các con bây giờ, nếu mất đi, hãy cúng như một người Ainu thông thường.Và như vậy, thời trẻ tôi đã có một cuộc sống vui vẻ với người vợ là con gái của thần linh. Bây giờ tôi sẽ đi đến nơi có nàng là xứ sở của các thần linh.Một người đàn ông nói vậy rồi biến mất khỏi thế gian.1
Tôi còn đang nghĩ: "Nàng sẽ làm gì nhỉ?" thì lúc đó, người con gái không có quần áo lấy tay che người rồi đi đến, đứng trước cửa nói: - Hỡi chàng thanh niên Ainu, xin hãy trả lại quần áo cho tôi. Tôi là tiên nữ loài chim Dẽ mỏ dài Chipiyakukamui sống ở xứ sở các thần linh. Chúng tôi chỉ được phép một năm một lần dạo chơi xứ Ainu. Tôi im lặng thì người con gái ngồi xuống, vừa khóc vừa nói: - Nếu chàng trả lại bộ quần áo cho tôi, tôi sẽ chỉ cho chàng cách nào có thể cưới tôi, con gái thần linh, làm vợ. Thế là tôi trả lại cho nàng bộ quần áo. Người con gái vội vàng mặc lại, sau đó ngồi ngay ngắn, bắt đầu câu chuyện. - Tôi là thiếu nữ còn trẻ mà lại bị chàng nhìn thấy cơ thể, nên chỉ có thể lấy chàng làm chồng. Nhưng tôi có hai người anh trai. Anh lớn là thần Hoa lửa Apemeru, anh thứ là thần Băng đá Kanchu. Hai anh ấy chắc chắn sẽ thử sức chàng. Nếu chàng vượt qua được những thử thách đó thì chúng ta có thể lấy nhau. Hãy đến nhà tôi ở xứ sở của các thần linh. Tôi sẽ chỉ đường cho con chó của chàng. Nói rồi người con gái của thần linh rời khỏi nhà. Sau đó, nàng lặp đi lặp lại hai, ba lần những động tác duyên dáng như múa tại tế đàn rồi hóa thành một con chim Dẽ mỏ dài bay lên trời, mất dạng vào những đám mây. Sáng hôm sau, con chó trắng đến bên tôi, gặm vạt áo và lôi tôi ra ngoài nhà. Còn chưa biết nó dẫn đi đâu thì con chó dừng lại ở gốc cây thông cao chọc trời bên hông nhà. Nó khịt khịt mũi và tôi nghe như tiếng người nói: - Nào! Hãy nắm lấy đuôi tôi! Tôi đưa hai tay nắm chặt đuôi con chó. Con chó thoăn thoắt trèo lên cây thông nhanh như thể nó đang chạy trên mặt đất. Trong lúc chạy, cái cây hết nghiêng phải lại nghiêng trái, tôi tưởng đâu cả hai rơi xuống đất. Nhưng con chó chẳng mảy may quan tâm, nó cứ leo, leo mãi lên tận ngọn thông. Vừa lúc leo đến ngọn cây thì cây thông rung lắc dữ dội, nghiêng phải, nghiêng trái, cả tôi và con chó bị hất bay lên trời cao.
Tôi không biết mình bị hất bay bao xa và đã bay bao nhiêu lâu nhưng sau một quãng thời gian dài, cuối cùng tôi đến một đất nước hoàn toàn khác với đất nước của người trần gian. Vừa đáp xuống là con chó trắng bỏ chạy khiến tôi phải đuổi theo. Được một lúc thì xuất hiện một ngôi nhà, đến đó, con chó dừng lại. Tôi đứng trước cửa, tằng hắng vài tiếng: - E hèm, e hèm! Thế là từ trong nhà có giọng nói của một người con gái: - Xin mời vào! Tôi cúi người, nhẹ nhàng bước vào thì thấy người con gái bị tôi lấy trộm quần áo đang ngồi đó. - Hỡi chàng thanh niên Ainu, hãy nghe kỹ lời tôi dặn. Sắp tới đây, hai anh trai tôi là Apemeru và Kanchu sẽ thử thách chàng. Nếu chàng vượt qua được, chúng ta có thể lấy nhau. Còn không, chúng ta sẽ không thể thành vợ chồng. Tôi tặng chàng báu vật của tôi. Phòng khi gặp chuyện bất ngờ, nó sẽ có ích cho chàng. Người con gái của thần linh nói vậy rồi trao cho tôi một cây quạt. Một mặt cây quạt có vẽ bức tranh băng đá, mặt còn lại vẽ hình mặt trời. Tôi cất cái quạt vào ngực áo, con chó trắng lại bỏ chạy trước nên tôi lại đuổi theo sau. Chạy được một lúc, trước mặt tôi xuất hiện một ngôi nhà tuyệt đẹp, trông giống nơi cư ngụ của thần linh. Đi lại gần ngôi nhà, tôi thấy một người đàn ông dáng dấp cao quý, đang nắm dây cương giữ một con ngựa. Tôi dừng lại, chắp tay chào thì người đàn ông nói: - Ta là anh cả Apemeru. Nếu ngươi muốn cưới em gái ta làm vợ, hãy cưỡi con ngựa này lên tận cùng trên cao xứ sở của các thần linh sáu lần, xuống tận cùng bên dưới xứ sở của các thần linh sáu lần. Nếu làm được, ta sẽ gả em gái. Nhìn kỹ thì thấy dáng dấp con ngựa rất hùng dũng, như cục lửa gắn bốn chân. Tôi nhận lấy dây cương và nhảy lên lưng ngựa. Con ngựa vừa quất cái đuôi lửa thật dữ dội vừa hướng đến tận cùng trên cao xứ sở các thần linh. Chẳng mấy chốc, tôi bị lửa bao vây, gần như chết cháy. Tôi rút cây quạt của người con gái tặng ra, quay mặt có vẽ tranh băng đá mà quạt mạnh về hướng ngọn lửa. Ngay lập tức, luồng gió mát lạnh cùng những viên đá rơi xuống, chẳng còn cảm thấy sức nóng của ngọn lửa nữa. Nhờ vậy mà tôi lên đến tận cùng trên cao và xuống tận cùng bên dưới xứ sở thần linh sáu lần bình an vô sự.
Khi tôi cho ngựa dừng trước mặt Apemeru, nhẹ nhàng nhảy xuống thì Apemeru vô cùng ngạc nhiên. Thần lấy hai tay che kín miệng và mũi để linh hồn không bị bay ra khỏi cơ thể. Cuối cùng Apemeru lên tiếng khen tôi: - Từ trước đến nay, bất kỳ vị thần nào có sức mạnh đến mấy đều bị chết cháy khi cưỡi con ngựa này. Chẳng có ai sống sót trở về mà nhảy từ lưng ngựa xuống thế này. Có thật ngươi là người Ainu không vậy? Nào, hãy đến chỗ em trai ta là Kanchu. Nếu ngươi vượt qua thử thách ở đó, chúng ta sẽ gả em gái. Con chó trắng lại chạy trước. Tôi chạy theo sau và lại bắt gặp một ngôi nhà tuyệt đẹp, trông giống nơi cư ngụ của thần linh. Đến trước nhà thì thấy một vị thần giống Apemeru dắt con ngựa băng đá ra nói: - Ta là anh thứ, Kanchu. Nếu muốn cưới em gái ta, hãy cưỡi con ngựa này lên tận cùng trên cao xứ sở của các thần linh sáu lần, xuống tận cùng bên dưới xứ sở của các thần linh sáu lần. Nếu làm được, ta sẽ gả em gái. Tôi nhảy phóc lên lưng ngựa, hướng thẳng phía tận cùng trên cao xứ sở các thần linh. Nhưng ngay lập tức, tôi gần như bị đông cứng đến suýt chết. Tôi rút cây quạt của người con gái thần linh tặng ra và hướng hình mặt trời về phía con ngựa mà quạt. Chẳng mấy chốc băng đá phát nổ và tan ra. Tiếng nổ như tiếng sấm, vang dội ra xung quanh. Cuối cũng tôi cũng hoàn thành chuyến đi lên tận cùng trên cao và tận cùng bên dưới xứ sở các thần linh bình an. Khi tôi dừng ngựa trước mặt Kanchu, nhẹ nhàng nhảy xuống, Kanchu ngạc nhiên đến nỗi phải dùng hai tay che kín miệng và mũi lại để linh hồn khỏi bay ra khỏi cơ thể. Cuối cùng thần Kanchu cũng cất tiếng khen tôi: - Từ trước đến nay, bất kỳ vị thần nào có sức mạnh đến đâu nhưng chỉ cần cưỡi con ngựa này là chết cóng. Chẳng có ai sống sót trở về mà nhảy từ lưng ngựa xuống thế này. Có thật ngươi là người Ainu không vậy? Nếu đã là một dũng sĩ thì ta sẽ gả em gái cho. Sau đó chúng tôi quay lại chỗ thần Apemeru. Apemeru nói: - Cưỡi ngựa lửa và ngựa băng đá là thử thách chết người. Lâu nay dù là những vị thần đầy uy lực đến đâu cũng không có ai còn sống trở về. Ngươi có thật là người Ainu? Như đã hứa, ngươi hãy dắt em gái ta về xứ sở của người Ainu làm vợ. Tôi vội vàng đến nơi ở của người con gái thần linh. Nàng đã ra khỏi nhà và chờ sẵn để đón tôi. - Nếu không có cái quạt đó hẳn chàng đã chết rồi. Không uổng công tôi đã ra sức bảo vệ chàng.
Nói rồi nàng mời tôi vào nhà. Nàng rửa sạch hai tay rồi rửa mặt thật nhiều lần. Sau đó, nàng dùng một cái nồi mỏng để nấu cơm, xới cơm đầy một cái bát mỏng, đặt vào mâm cùng một đôi đũa rồi đem lại ngay trước mặt tôi. Tôi kính cẩn cúi chào, ăn một nửa bát cơm, nửa còn lại tôi đưa nàng. Nàng nhận mâm rồi kính cẩn nâng lên sáu lần, hạ xuống sáu lần, sau đó ăn phần cơm còn lại trong bát. Đây là nghi lễ kết hôn giống nhau của vương quốc các thần linh và xứ sở của người Ainu. Người con gái của các thần linh ăn cơm xong thì ôm tôi bên hông và nhẹ nhàng bay lên bầu trời bao la. Con chó trắng cũng bay lên theo. Chúng tôi đã bay như thế không biết được bao lâu, chỉ biết là một chuyến bay lượn trên không trung thật lâu, cuối cùng cũng hạ xuống một nơi. Nhìn kỹ thì thấy đó chính là ngôi nhà lớn, cũ kỹ mà tôi từng sinh sống. Tôi cứ tưởng mình mới ở vương quốc các thần linh một chốc, một lát thế mà quanh nhà cỏ dại đã mọc um tùm. Thì ra ở xứ Ainu, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Tôi bắt đầu cuộc sống mới với người con gái của thần linh ở ngôi nhà đó. Ban đầu, chỉ có chúng tôi nhưng sau đó, tự lúc nào, người ta từ đâu kéo đến, sống gần đó, tạo thành một ngôi làng. Chúng tôi sinh được một đứa con trai, một đứa con gái. Chúng lớn nhanh như thổi từng ngày. Ngày nọ, vợ tôi nói: - Em là con gái thần linh nên không thể ở tại làng của người Ainu mãi. Em phải quay về xứ sở của các thần linh. Thế nhưng, khi em về rồi, sẽ bằng hết sức mình gửi cho chàng một người con gái hiền lành. Hãy cưới người con gái đó làm vợ. Em sẽ cố gắng gọi chàng về xứ sở của các thần linh lúc chàng chưa già. Tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng bụng vẫn nghĩ chuyện đó chưa đến ngay, hẳn cũng còn lâu. Thế nhưng, vợ tôi vừa dứt lời thì bước ra ngoài, làm những động tác như múa trước tế đàn rồi hóa thành con chim Dẽ mỏ dài màu vàng thật lớn, bay lên bầu trời bao la. Tôi giật mình chạy đuổi theo và khóc: - Nàng ơi! Nàng ơi! Thế là con chim Dẽ hạ thấp xuống, bay là là trên đầu tôi. Những giọt nước mắt của chim Dẽ như những giọt mưa nặng hạt rơi trên mình tôi. Nhưng rồi chim Dẽ như quyết định dứt khoát, nó lại bay lên cao và biến mất vào trời xanh.
Tôi đau buồn vô cùng, chả thiết ăn uống, chỉ nằm dài. Một ngày nọ, chẳng hiểu từ đâu, có một người con gái tìm đến, gánh nước, kiếm củi, làm lụng và sống ở nhà tôi. Tôi nhớ lại lời người vợ con gái của thần linh dặn trước lúc bay đi nên cưới cô gái ấy làm vợ. Sau đó, lại như lúc trước, tôi đi săn, bắt hươu, nai, gấu.Với người vợ sau, tôi cũng có thêm một đứa con trai và một đứa con gái. Bốn đứa con của tôi đều hoà thuận, chơi đùa và lớn lên cùng nhau. Chúng trưởng thành và cũng đi săn, bắt hươu nai, gấu, phụng dưỡng tôi.Cứ như vậy, tôi hài lòng với cuộc sống của mình, chẳng mong muốn gì hơn nữa thì một ngày nọ, tôi lâm bệnh. Mặc dù chưa đến tuổi gần đất xa trời mà lại lâm bệnh nặng thế này, có nghĩa là người vợ trước đã quay về xứ sở thần linh, nay muốn gọi tôi đây. Nghĩ vậy, tôi gọi bốn người con lại và nói cho chúng nghe:- Cha chết nhưng không hẳn là về nơi tổ tiên người Ainu. Lúc cúng giỗ cha hãy vừa dâng lễ vừa đọc chú: "Thần Chim Dẽ, múa điệu Chipiyakukamui". Làm vậy thì ở xứ sở các thần linh, cha sẽ nhận được lễ của các con. Còn mẹ của các con bây giờ, nếu mất đi, hãy cúng như một người Ainu thông thường.Và như vậy, thời trẻ tôi đã có một cuộc sống vui vẻ với người vợ là con gái của thần linh. Bây giờ tôi sẽ đi đến nơi có nàng là xứ sở của các thần linh.Một người đàn ông nói vậy rồi biến mất khỏi thế gian.1
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com