TruyenHHH.com

Nhung Tay Dua Thien Tai


CHAP 7: MAKOTO TRỞ VỀ
Kazuha sửng sốt, ngạc nhiên nhìn đống mảnh vỡ.
-Ơ, đây là gì thế ạ? – Cô bé buột miệng hỏi
-Đây là gì ư? Anh tưởng em phải biết rồi chứ? Chính là cái hậu quả mà em đã tạo ra chiều nay đấy – Makoto lớn tiếng quát Cơn giận hồi chiều đã nguôi vì thời gian anh ngồi đợi Kazuha. Tưởng như có vẻ quên hẳn đi. Nhưng đối diện với em gái mình thế này,lại cả thái độ "làm như không biết gì" của cô, cơn giận cứ như thể từ từ phun trào. Có vẻ như Makoto đã rất kìm nén nó.
-Em không biết thì để anh nói cho em biết nhé! Đây là chiếc xe Cá Mập của anh. Tại sao em lại làm thế?
Kazuha đứng như trời trồng với sự việc xảy ra trước mắt. Cô làm ư? Không phải thế. Cô không làm. Kazuha mải đứng nghĩ, nước mắt bắt đầu trào ra ở khóe mắt. Đến giờ cô đã không còn đủ tỉnh táo để thanh minh cho bản thân mình. Nhìn thái độ của cô em gái, Makoto càng điên tiết và hiển nhiên cho rằng em gái mình là người đã làm chuyện này.
Ba mẹ của hai anh em từ nhà trong đi ra. Họ cũng vô cùng lo lắng cho Kazuha. Makoto là người nóng tính, nếu có gì không chuẩn mực, đúng với pháp luật thì anh sẽ thẳng tay trừng trị. Ví dụ như 10 lần bắt cướp ngoài đường của anh. Nay cô em gái mình không chỉ phá nát chiếc xe, mà còn phá tan niềm hi vọng và ước mơ của anh.
-Em không làm. Thật sự không phải do em làm mà – Kazuha mếu máo, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt
-Em còn chối được sao? Mẹ đã nhìn thấy em cất chiếc xe vào tủ, nghĩa là chỉ có mình em mới có thể mở lại tủ để lấy chiếc xe ra.
-Nhưng...Em thật sự ...hức..hức.. không làm mà – Kazuha òa khóc, cô đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình khi bị người anh ruột hiểu lầm
Makoto vẫn không hiểu cho Kazuha. Trong thâm tâm của anh, giờ đây hình ảnh cô em gái trong sáng, ngây thơ của anh đã vụt mất. Cả gia đình rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thút thít của Kazuha. Không khí vô cùng nặng nề. Makoto ngửa mặt lên, hít thật sâu và nói:
-Được rồi, anh sẽ đi. Khi nào anh quay về, nhất định anh sẽ thách đấu với em.
-Con định đi đâu? – người mẹ lên tiếng
-Con sẽ đi du học ở Mỹ trong 2 năm, mẹ ạ.
Makoto bỏ lên phòng, mặc cho sự khóc lóc của Kazuha.
Ngay ngày hôm sau, cái ngày mà anh mong đợi, cái ngày mà đáng ra anh phải hớn hở mang "Cá Mập" đến trường đua, thì anh lại xách vali rời khỏi nhà. Anh đi, trong sự lo lắng của ba mẹ. Anh đi, trong sự tủi hờn và oan ức của Kazuha. Đúng, anh đã không cho Kazuha nói một lời giải thích. Bạn bè cũng không biết Makoto đi du học. Trước khi đi, anh quay lại nói với ba mẹ mình:
-Con nhất định sẽ mang chiếc cúp về cho ba mẹ
Thấm thoát đã 2 năm sau và ...
------------------End flashback-------------------------
-Chuyện là như vậy đó –Sonoko kể lại bằng giọng buồn man mác
-Bây giờ anh ấy đang ở đâu?- Kazuha hỏi
-Hình như anh ấy về nhà rồi – Sonoko trả lời
Gương mặt của tất cả trở nên nghiêm trọng, có vẻ như cả 5 người đang nghĩ cách để đối phó với Makoto. Bất chợt, chuông điện thoại của Sonoko reo lên: "Sonoko, hẹn Kazuha ra trường đua của trường Ánh Dương hộ anh nhé, 20h00 hôm nay. Nhớ nhắn lại với cô ấy rằng, không gặp không về....Tút..Tút". Makoto đã dập máy. Sonoko ngơ ngác vì vừa nhấc máy mà chưa kịp nói gì.
-Ai vậy Sonoko? – Kaito hỏi
-Anh Makoto. Anh ấy hẹn Kazuha ra trường đua của trường các cậu vào 8g00 tối nay. Không gặp không về - Sonoko nói lại
-Vậy là...Anh ấy vẫn nghĩ mình là thủ phạm phá hoại chiếc xe đó. Nhưng sự thật không phải vậy – Kazuha nói
Bất chợt, Ran giật mình nghĩ đến một cái gì đó và cô hỏi:
-Kazuha, anh cậu đã bao giờ được tặng một cái xe đua màu đen chưa?
-Ừ nhỉ, cậu nhắc tớ mới nhớ. Có một hôm anh ấy mang về một cái xe màu đen bảo là người ta tặng trên xe buýt. – Kazuha nói
"Thôi đúng rồi, vậy thủ phạm chính là họ" – Ran nghĩ
-Chị Ran, sao chị biết hay vậy? – Aoko hỏi
-À, chị đoán vậy thôi – Ran cố gắng bao biện
-Kazuha, vậy cậu đã nghĩ ra cách gì để đối phó với anh cậu chưa? – Kaito hỏi
-Chưa, mình không cần thắng anh ấy. Quan trọng hơn hết là mình muốn anh Makoto hiểu rằng mình bị oan. – Kazuha thở dài giãi bày
-Vậy thì....tớ có cách này – Kaito lên tiếng
20g00 phút tại trường đua Flash & Dash của trường Ánh Dương
4 người bạn cùng nhau đến. Makoto đã đến trước và đứng đợi ở đó. Kazuha gương mặt không cảm xúc khi thấy lại người anh trai mà mình đã gặp 2 năm về trước. Còn Makoto, anh giờ đây đã cao lớn và phong độ hơn. Hơn nữa còn rất giỏi Karate.
-Chào anh – Kazuha nói
-Chào em, lâu lắm không gặp. Em đã biết mục đích của anh ngày hôm nay rồi chứ?- Makoto hỏi
-Em biết, chúng ta bắt đầu luôn đi – Bằng một giọng lạnh tanh, Kazuha như một con robot hiện giờ. Ánh mắt cô sắc lạnh, gương mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Makoto dường như nhận ra thái độ lạ thường của em gái, nhưng anh không nói gì.
-Chắc em đã biết nếu em thua thì sao rồi chứ?
-Em biết. Bắt đầu luôn đi, anh Makoto
Nhóm Ran đứng từ xa quan sát 1 trận chiến long trời nổ đất chuẩn bị xảy ra. Nhưng hình như chỉ có 3 người, thiếu Ran. Ran đâu rồi??
Khoan đã!!
Cả Kazuha và Makoto đều giật mình vì tiếng nói của ai đó. Đó là Ran. Cô cảm thấy mình cần phải nói với Makoto điều này, nếu không Kazuha – bạn cô sẽ mãi mãi bị người anh của mình hiểu lầm. Chỉ nghĩ đến đó thôi là Ran đã không chịu được. Cô nói lớn:
-Anh Makoto, trận đấu này, nếu anh thua, anh phải tin vào sự thật mà em nói.Em sẽ minh oan cho Kazuha!
Cả Kazuha và Makoto đều ngỡ ngàng . Kazuha cảm động không nói nên lời. Còn Aoko, Kaito và Sonoko thì tròn mắt ngạc nhiên với câu hỏi: "Làm sao Ran biết được sự thật?". Họ cũng cầu mong Kazuha chiến thắng trận đấu này để hiểu lầm được hóa giải. Không ai biết trong đầu Makoto đang nghĩ gì, nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, anh đã kịp quay về phía Ran và nói:
-Được
-------------------------END CHAP 7---------------------------  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com