Nhung Tay Dua Thien Tai
CHAP 11: CƠN SỐT CỦA AOKO
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Mặt trời chiếu những tia nắng nhẹ vàng như rót mật xuống vạn vật. Không khí không quá oi bức, thay vào đó là sự mát dịu của những cơn gió mùa thu. Ấy thế mà giữa một thời tiết đẹp thế này lại có người bị ốm. Không chỉ ốm nhẹ mà còn lên cơn sốt tới 38 độ C giữa ban đêm.
Tại nhà của hai chị em Ran & Aoko:
-Ắt xì! Ắt xì! Khụ..Khụ
Đó là tiếng của Aoko. Đêm qua Aoko tự nhiên lên cơn sốt cao. May mà Ran kịp thời phát hiện cho uống thuốc hạ sốt, đến sáng mới đỡ. Nếu không thì chẳng biết ra sao nữa?
-Sao em lại đội nắng mà ra sân luyện xe một mình chứ? – Ran mở giọng trách móc
-Khụ...Khụ. Tại em muốn giỏi hơn mà – Aoko vừa ho vừa nói
Ran thở dài. Tuy chỉ là hai chị em họ nhưng lại bằng tuổi nhau, có ngoại hình na ná nhau nên cả Ran & Aoko cứ vô tư coi người kia là chị em ruột của mình. Đến Ran là người khó nhầm lẫn còn có khi gọi Aoko là em song sinh. Lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cô cũng là người hiểu rõ tính cách của Aoko.
-Thôi em ăn cháo đi rồi nằm nghỉ - Ran bê tô cháo bốc khói nghi ngút vào
-Chị cứ để đấy đi – Aoko vừa nói vừa cười lém lỉnh
Chẳng hiểu sao Aoko lại cứ thích trưng ra cái vẻ như "em vẫn khỏe lắm" của mình trước mặt Ran. Đó là vì Aoko sợ Ran lo cho mình quá mà không cho cô đi chơi xe. Cô muốn Ran yên tâm. Giống như Ran, cô cũng hiểu rõ tính cách của người chị họ.
Tại nhà của hai anh em Shinichi & Kaito
Shinichi đang dán mắt vào cuốn truyện Sherlock Holmes mới mua. Kaito thì nằm dài trên ghế sofa, dán mắt vào cái Ipad, chơi mấy trò chơi mới download về. Bỗng nhiên cậu buột miệng hỏi :
-Anh Shin này, anh nghĩ thế nào về Ran & Aoko?
Mải đọc truyện, Shinichi không hể để ý hay nghe thấy bất kì một cái gì, hay một tiếng động gì xung quanh mình
-ANH SHIN, ANH CÓ NGHE EM HỎI KHÔNG HẢ?- Kaito hét lên
-Sao cơ? –Bây giờ Shinichi mới để ý đến xung quanh một lát sau tiếng hét của Kaito
-Anh nghĩ thế nào về hai chị em Aoko & Ran?
-Chẳng thế nào cả. –Shinichi vô tư nói
"Ông anh của mình chỉ giỏi coi thường người khác. Không biết ổng có biết thành tích của hai chị em họ không? Rồi có ngày thất bại dưới tay họ coi. À mà sao hôm nay sao không thấy Aoko rủ mình đi luyện xe nhỉ? Thử gọi điện xem?"
Nghĩ là làm, Kaito vứt Ipad sang một bên, với cái di động trên bàn và bấm số gọi.
-Alo, Aoko phải không?
-A Kaito à, tớ là Ran đây
-Hôm nay hai cậu không đến CLB à?
-Xin lỗi cậu, đêm qua Aoko lên cơn sốt nên cả ngày hôm nay nó nằm "liệt giường" rồi
-Aoko bị ốm hả? Vậy tớ sẽ đến ngay. Chào cậu..Tút....Tút....
Ran tắt máy, sau đó thì cứ tủm tỉm cười trước thái độ của Kaito.
Sau cuộc gọi vừa rồi, Kaito bật dậy, măc vội quần áo và phi ngay ra khỏi nhà. Trước khi đi, Shinichi thấy em mình đổi thái độ ngay lúc đó thì hỏi:
-Bạn gái làm sao hả?
Kaito đang chải tóc, mặc quần áo bỗng nghe đến hai từ "bạn gái" thì đỏ mặt, quay ra ngay về phía Shinichi hét lớn:
-Anh nói cái gì? Mới lớp 8 thôi đấy mà anh nghĩ em có bạn gái hả? Anh chứ có phải em đâu mà anh nghĩ thế?
Sau đó thì thở hổn hển như vừa làm việc quá sức. Shinichi thì bật cười ha hả. Thực ra lúc đầu Shinichi chỉ định hỏi chơi chứ không hề nghĩ đến thái độ bực mình thái quá của Kaito. Rất nhanh chóng, cậu đóng quyển Sherlock Holmes lại rồi cũng mặc quần áo vào, nói:
-Anh sẽ đi cùng em! – Vừa nói Shinichi nháy mắt đầy ẩn ý với em trai
Kaito đơ người. Cái ông anh lúc nào cũng chỉ biết đến suy luận và đua xe của cậu đã biết quan tâm đến người khác từ lúc nào vậy? Cậu cứ tròn mắt nhìn Shinichi thay quần áo.
-Đi thôi – Shinichi kéo tay Kaito ra khỏi nhà
Trên đường đi, trong đầu Kaito cứ nghĩ đến câu nói của Shinichi: "Bạn gái làm sao hả?" . Bạn gái ư? Cũng có thể! Nếu không là Ran thì chỉ là...chỉ là Aoko mà thôi. Nghĩ đến đây, Kaito vừa xấu hổ vừa lo. Đúng, cậu lo cho bệnh tình của Aoko. Cậu thực sự rất lo. Cậu muốn Aoko khỏi bệnh sớm để chơi xe với cậu.
Tại nhà Ran & Aoko
Ran đang ngồi đọc sách, tiện thể trông Aoko ngủ. Bỗng nhiên:
"Kính coong! Kính coong!" – chuông cửa nhà Ran reo lên.
Ran gập sách lại, chạy ra mở cửa.
Cạch
Đứng trước mặt cô là Shinichi và Kaito. Ran ngạc nhiên hết mức, chắc là do cô thấy Shinichi. Nếu là Kaito thì cô cũng chẳng biểu hiện thế. Qua lời kể của Hattori, cô cũng hiểu rõ một phần tính cách của Shinichi nên cô càng không thể tin là Shinichi lại đến đây cùng với Kaito.
-Ơ, chào hai cậu!
-Chào Ran, Aoko đâu, Aoko đâu? – Kaito vừa chào vừa lao thẳng vào trong nhà vừa quay ngang quay dọc tìm Aoko
-Em ấy ở trong phòng ngủ đấy. Đi thẳng rẽ trái là được!
Nghe xong, Kaito như một mũi tên bắn thẳng vào căn phòng có cái biển ghi :"NAKAMORI AOKO" trước cửa. Còn Ran và Shinichi thì...
-Ơ, mời cậu vào nhà – Ran lạnh lùng nói
Shinichi không nói gì, chỉ lặng lẽ vào trong trước thái độ lạnh lùng của Ran. Ran mời Shinichi vào phòng khách ngồi. Cô lấy trà và café ra mời khách. Thấy không gian yên tĩnh lạ lùng, Shinichi bèn mở lời trước:
-Đây là nhà của hai người à?
Ran đang đứng nghiêng người ra cửa số ngắm đường phố liền quay ra nói "Ừ" một tiếng, rồi lại chẳng để ý đến Shinichi lấy một cái nhìn.
-Thế cậu mới chơi xe à?
-Ừ - Lại một câu trả lời không khác lần trước là mấy, nhưng lần này Ran đã đi lại chiếc ghế sofa và ngồi đối diện với Shinichi.
Bỗng nhiên, Ran đứng lên, lại gần Shinichi.
-Xin lỗi cậu, tôi nhờ một lát
Ran liền bảo Shinichi ngồi dịch sang bên trái một lát để cô trèo lên ghế lấy đồ. Shinichi vừa ngồi dịch sang thì Ran nhảy phóc lên ghế nhanh như cắt, tay bám lấy cái tủ cốc đằng sau ghế để giữ thăng bằng. Sau khi giữ thăng bằng, Ran lấy tay bới các đồ vật ở trên đó để tìm một thứ gì đó. Nhưng chẳng hiểu sao đang tìm mà Ran lại cúi đầu nhìn xuống và...Cô nhìn thấy khuôn mặt của Shinichi méo mó, vẹo vọ đến phát sợ đang ngóc đầu lên nhìn cô. Ngay khi nhìn thấy, Ran giật mình, thả lỏng tay và mất thăng bằng. Cô ngã ngay xuống dưới và trúng Shinichi.
Á!!!!!Á!!!!!!!!!!
Lúc định hình lại thì đầu của Ran đang yên vị trên đùi của Shinichi, còn gương mặt của hai người chỉ còn cách 5cm. (có xa quá không ta?) Shinichi mở đôi mắt xanh to hết cỡ thao láo nhìn Ran. Còn Ran thì sợ quá nhắm tịt mắt lại, và khi mở mắt ra thì...
Á!!!!!!!!!!Á!!!!!!!!!!
Thấy vậy Shinichi nhanh tay bịt mồm Ran lại. Ngay sau đó, Ran ngồi bật dậy. Cả hai cùng đỏ mặt hết cỡ, không ai dám nhìn mặt ai.
-Xin lỗi cậu ,tôi không cố ý – Ran nói xin lỗi bằng giọng lí nhí hết cỡ
-Không sao – Shinichi cũng chẳng khác gì, nhưng vẫn cố tỏ vẻ lạnh lùng
-Thôi, vào xem Aoko thế nào đi - Shinichi đề nghị
Cả hai vào phòng của Aoko. Và họ thấy Kaito đang lay Aoko dậy một cách hết sức khó khăn
-Aoko, Aoko
----------------------END CHAP 11-------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com