TruyenHHH.com

Nhung Ngoi Nha Ma Am

Đêm đó trời có gió lớn, nhiều tàn giấy bị thổi bay lên, dính cả vào mặt, tôi cố chịu đựng đốt cho hết chỗ vàng mã. Tần Nhất Hằng luôn chăm chú nhìn tôi, không nói lời nào. Tôi đốt xong chợt thấy hắn chau mày nhìn đám tro tàn.

Tôi hỏi hắn đã phát hiện ra cái gì rồi. Hắn bảo, việc xảy ra không giống với dự tính. Số vàng mã này không phải bị cướp, mà là bị thu. Tôi hoàn toàn không hiểu bị cướp và bị thu thì có gì khác nhau? Không phải là tiền đều nằm trong tay kẻ khác sao?

Tần Nhất Hằng lại giải thích khác nhau chứ, phân tích ra thì "cướp" là việc làm trái pháo luật, còn "thu" thì là hợp pháp anh đã hiểu chưa?

Tôi nghĩ một lúc cũng đại khái có thể hiểu được, bèn lên tiếng, vậy theo ý cậu là vừa rồi có quỷ sai đến lấy tiền đi sao?

Tần Nhất Hằng gật đầu chính là vậy nhưng hiện nay quan trọng nhất là tất cả vàng mã đều bị thu vào bên trong nhà kho kua. Tuy vẫn chưa rõ trong đó cụ thể là thế nào nhưng có lẽ nó chính là dịch trạm của cõi âm. Dịch trạm vốn là nơi tiếp nhận và vận chuyển công văn thư từ thời xưa, gần giống như bưu điện ngày nay.

Nếu hắn đoán đúng thì số tiền âm kia được nơi đó thu lại rồi quỷ sai sẽ làm nhiệm vụ phân phối chúng đi. Cho nên làm ăn ở mảnh đát này thua lỗ cũng là dễ hiểu. Tài lộ thực ra cũng là âm lộ, chúng ta không nhìn thấy được hình dáng cụ thể của chúng. Âm lộ nơi này bị chiếm dụng dàu hạn, cho nên tài lộ tắc nghẽn. Trừ phi có bản lĩnh thực sự phi thường chứ nếu không muốn dùng phong thủy để cõi âm nhường đường thì quả là khôn tưởng.

Tôi suy nghĩ một lát ai từng đốt vàng mã cho người đã khuất đều biết nhiều nơi có tập quán ghi tên của người đã khuất lên giấy hoặc đốt một phong thư trước khi hóa vàng. Ngoài ra đa số đều đốt sư ra cho cô hồn dã quỷ, để họ đừng cướp phần của người thân mình.

Theo cách nói của Tần Nhất Hằng thì phần tiền âm sẽ bị thu hết lại rồi mới sắp xếp chia ra, nghe có vẻ năng suất, chỉ là không ai được tận mắt nhìn thấy cũng không thể lén nhìn trộm.

Nghe hắn giải thích như vậy, tôi đâm ra chán nản. Thế này tức là không thể mua được ngôi nhà kho, vì mua cũng không có lợi ích trong tương lai còn gì. Tần Nhất Hằng tỏ vẻ bất đắc dĩ, cũng là chuyện chẳng đặng đừng, chúng tôi không có khả năng lớn như vậy, món tiền này không kiếm được rồi.

Chúng tôi đứng ở ven đường hàn huyên thêm chốc lát, đến khi sắp lạnh cóng mới chạy về khách sạn. Lúc đi đường tôi vẫn mãi suy nghĩ về cái chết của hai người nọ. Tần Nhất Hằng nói, người đã chết rồi, lại còn chết ở thành phố khác, cho nên muốn biết vì sao họ chết chỉ còn cách chiêu hồn. Nhưng để gọi được những linh hồn như vậy thật sự khó khăn, không cẩn thận còn khiến bản thân gặp phiền toái, cho nên đừng vì hiếu kì mà mạo hiểm như vậy.

Hiện tại hắn đã biết được nguyên do, cũng suy đoán được cảnh ngộ của hai người kia. Thứ nhất, bát tự của hai người kia nhất định mang tính âm, cũng chưa chắc đã là loại chí âm mà có thể là đúng lúc đó họ gặp xui, ví như chui qua háng của phụ nữ đang có kinh nguyệt vân vân...

Thứ hai, cả hai người đó đều là loại tham tiền, muốn trộm của công, không hiểu tại sao lại bị quỷ sai để ý, cuối cùng hết tám phần là biến thành ngựa của chúng, bị chúng dùng để vận chuyển hàng hóa, hồn phác phân tán cần hết, không trở về cõi dương được. Cũng có thể do dương số thọ đã tận nên chết trên âm lộ.

Tần Nhất Hằng tiện miệng nói thêm: nhiều con đường, ví như đường ray xe lửa đều được xây dựa trên những nguyên tắc chung như khu vực, địa hình, chính sách, thậm chí cả tài chính. Sâu bên trong những yếu tố đó đều bao hàm một thứ, đó chính là phong thủy. Từ thời xa xưa, việc chọn kinh đô hay việc phát triển mở mang những tuyến đường lớn nhỏ đều được tính toán cẩn thận. Cho nên, giờ chúng ta có thể phát hiện được một điều, phàm là thành phố được xây dựng từ thời xa xưa thì đều không gặp thiên tai,những con đường được mở từ thời đó cũng vậy. Điều này có thể xem như sự kì diệu của huyền học, không thể hiểu thấu đáo, cũng không thể phủ nhận chúng.

Mỗi con đường được mở đều theo sát những đạo lý này, thấy rõ nhất là những con đường cổ. Mà đường, cũng không chỉ dành cho người dương, như hai người nọ chết trên đường ray xe lửa, kì thực là chết trên âm lộ vậy.

Dẫu tôi có cảm giác nơi đó có tiềm năng thì cuối cùng cũng không mua được, thật đáng tiếc. Nhưng chuyến này tôi cũng có thu hoạch, chí ít là biết thêm được nhiều kiến thức mới.

Vài ngày sau khi trở về, tôi bị cảm sốt. Ban đầu tưởng mình bị ma ám, cũng bởi bệnh nghề nghiệp nên sợ bóng sợ gió suốt ngày. Tần Nhất Hằng đến xem, bảo tôi chỉ bị cảm lạng, uống thuốc vài ngày sẽ khỏi. Hôm sau có một người bạn học cũ đến tìm. Cậu ta bảo nghe nói tôi đang làm mấy việc liên quan đến thần linh ma quỷ nên muốn ngờ tôi đâu ra lời khuyên.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com