Nhung Nam Thang Ay
Dạo này mình lại bị căng quá và mình lại buộc phải nhìn lại lịch làm việc một tuần của mình.Tệ lắm các bạn ạ. Mình nhận ra nhiều thứ.Ngoài thời gian trên lớp, mình chỉ có ở nhà: làm việc nhà, chơi và ngủ thôi.Lịch học và mấy thứ áp lực ở trường làm mình mệt mỏi quá và thế là về nhà mình không còn tâm sức làm bất cứ cái gì nữa. Rồi mình lười biếng, mình chảy ra, mình nằm và nghĩ ngợi lung tung, và lại lội lên mạng xã hội hóng hớt... vân vân.Chán thật.Sao mình không thể coi việc học của mình bình thường được nhỉ? Sao mình lại cứ như thế này? Mình nói thật là mình ghét đến trường kinh khủng. Nhưng về nhà... về nhà rồi mình lại trốn trong phòng.Mình thấy thời học sinh cấp ba của mình thật fucking nhạt nhẽo. Cho đến bây giờ vẫn nhạt. Mỗi lần nhìn lại là mình chỉ thấy tệ và tệ hơn. Mình đã cố gắng nghĩ là nó tích cực, bằng cách nhìn vào điều tích cực, nhưng đổi lại chỉ là những cú ngỡ ngàng trước thực tế khác hẳn.Nếu mình khác đi thì mọi chuyện có khác đi theo hướng tích cực không?... Không, nếu khác đi thì đó đã chẳng phải là mình. Vậy là do lỗi của mình sao?...
Mỗi lần nghiêm túc nhìn lại bản thân, mình lại thấy day dứt. "Thế này thì chẳng khác gì cấp hai cả!" Mình tự trách bản thân như vậy đó. Bản tính là bản tính, mình vẫn thế.
Nếu có chuyện buồn, mình sẽ khóc. Nếu có chuyện vui, mình sẽ coi như đó là bình yên trước cơn bão. Nếu chẳng có gì xảy ra, mình sẽ nghĩ cuộc sống thật nhạt nhẽo. Nhạt đến nỗi bao nhiêu thú vui trước mắt mà mình chả thèm đoái hoài gì nữa.
Hay là con chó đen của mình lại tới và vẫy đuôi quanh chân mình nữa rồi...
Mình không biết. Mình chỉ hy vọng có ai đó, hay điều gì đó, đập tan những chuỗi ngày lê thê chán chường của mình đi thôi.
***
Tại sao vậy?
Tại sao mọi thứ lại gò bó và khó khăn quá vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com