Nhung Mau Truyen Roi Rac
dạo trước có kẻ vẫn hay đặt lưng vào đường ray chờ còi đến.câu chuyện từ lâu rồi, dì tôi kể lại mỗi lần ăn cơm làm đám trẻ nghe đến phát ngán.dì bảo có đứa trẻ mặc áo thun phong phanh nắm tay một đứa trẻ khác trốn ra sau con kênh hái hoa, rồi chúng bắt gặp một đường tàu đã cũ.chúng chơi ở đó nhiều ngày, chúng trồng hai bên đường ray từng vạt hoa một chờ cho lớn.hoa lớn nhanh lắm, chẳng mấy chốc đã tím ngát một vùng.nhưng hoa chóng tàn, chúng lại trồng đám mới.ngày này qua tháng nọ, hai đứa trẻ mải mê với vùng đất chỉ có chúng biết.hai đứa trẻ lớn, dì vẫn gọi họ là hai đứa trẻ.chúng hiểu chẳng bao giờ bốn bàn tay lấp đầy được mấy mươi thước sắt khô cứngchúng bỏ đường ray đikhông quay trở lại nữa.thoạt đầu chúng tôi khóc nhiều, dần dà chẳng ai thèm để ý, kể cả tôi.tôi chẳng bao giờ để ý tại sao dì vẫn gọi là hai đứa trẻ,trong khi chỉ có người lớn mới ngừng mơ.câu chuyện đó trôi qua những năm tuổi thơ, tôi đi xamột lần tôi về lại, dì tôi đã giàvà dì lại kể tôi nghe chuyện hai đứa trẻ.bỗng một hôm có kẻ quay lại đường tàuôm mặt khócnhớ về những bông hoa tím biền biệt kia.tôi hỏi dì liệu đó có phải là kết thúcdì chẳng trả lời.tôi lại đi xacho đến ngày dì mất, tôi nhận ra đứa trẻ đã lớn rồidì tôi dùng từ 'kẻ'.hôm tang dì có người đến hỏi tôicó biết về đường ray cũngười dắt tôi đến đóxác bông úa còn đầytôi nhớ rõ bóng người cô độc trong buổi trời chiều đỏ tía hôm ấy, cái bóng người khom lưng nhặt từng dúm cây đã tàn.người chôn chúng xuống một góc nhỏvà khóc như một đứa trẻ vừa lên ba.tôi hỏi người đã lớn chưangười bảo,vừa mới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com