TruyenHHH.com

Nhung Ke Dang Yeu

Chuông điện thoại vang lên.

Đâu đó phía sau gờ tường hành lang. Những thanh âm khô khốc khi chiếc điện thoại rung lên và đập vào lớp kính trong suốt giống như tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ.

Em mơ màng nghiêng đầu.

Phòng ngủ trống hoác chỉ còn lại mình em. Người bên cạnh đã rời đi, ngay khi chuông điện thoại cất lên từng hồi mệt mỏi.

Nước mắt làm nhòe đi cảnh vật. Tựa như sóng biển va vào cồn cát. Vỡ nát.

Làn da ửng hồng của em dường như còn lưu lại hơi ấm của người nọ trước khi y rời đi. Những hơi ấm nhợt nhạt rịn lại trên da và lẫn với vị mồ hôi mặn chát.

Thanh âm khàn đục của y vọng vào không trung đặc quánh hơi sương mềm mại.

Những tiếng cười trầm thấp vang lên tựa như những nốt nhạc hoàn hảo phát ra từ một chiếc dương cầm tinh xảo.

Y đang nói chuyện với ai đó, ánh mắt sáng lên như sao và làn da nhợt nhạt mờ dần vì khói thuốc.

Em bước ra từ phòng ngủ, mascara lem luốc và cổ áo xộc xệch để lộ quai xanh tinh tế. Ánh đèn vàng vọt khiến làn da trắng muốt của em trở nên tái nhợt.

Patrick không nhìn y. Em chỉ đơn thuần là thả người xuống sofa và tự mình khui lấy một chai bia mới.

Bọt trắng xóa tràn ra khỏi miệng chai, tràn xuống tay em và đọng lại bên dưới sàn nhà bóng loáng.

Vị bia tươi ngòn ngọt tràn xuống cổ họng bỏng rát, làm dịu đi những đau đớn vẫn âm ỉ tựa tro tàn nơi đáy lòng mềm mại.

Daniel nghiêng người nhìn về phía em, khóe môi phiêm phiếm ý cười nhàn nhã. Mồ hôi rịn lại trên áo và khói thuốc mờ mờ quấn lấy những đầu ngón tay.

Y lùa tay vào tóc, thỉnh thoảng lại khẽ cười khi người bên kia đầu dây nói thứ gì đó.

Ánh đèn mềm mại phủ xuống tóc y. Mái tóc rối bời rũ xuống mắt và chọc vào khóe mi khô khốc.

Patrick với tay chộp lấy thanh chocolate mới toanh mà ai đó vô tình để quên bên dưới chiếc bàn nhỏ trong suốt.

Em khẽ cười, vụng về xé toạc lớp giấy bóng sặc sỡ để cắn lấy miếng chocolate tan chảy. Vị ngọt bén nhọn chọc thẳng vào vị giác đắng nghét, tràn vào khoang miệng và quấn lấy đầu lưỡi non mềm.

“Xem ai đang ăn vụng chocolate kìa.”

Hơi nóng phả vào vành tai ửng hồng, đột ngột khiến Patrick phải cong người né đi.

Người nọ hơi cười, lại luồn tay vào áo em, bàn tay lạnh ngắt áp vào làn da nóng hổi của em.

“Đừng có mà…Daniel bỏ tay ra ngay, tay anh lạnh quá đó….”

Y chọc vào eo em, khiến tình nhân nhỏ phải cuộn người lại vì nhột.

Em cười phá lên, thanh âm trong veo như suối len qua khe đá chảy vào tim y. Dường như cả cách gò má em phảng phất ráng chiều đỏ rực cũng khiến trái tim hẫng mất một nhịp.

Cảm giác như y lại một lần nữa rơi vào lưới tình. Một lần nữa chìm đắm trong bể tình nồng nhiệt. Không thể thoát ra.

Daniel bật cười, hơi nghiêng người để né cú đánh của em. Tình nhân nhỏ của y đang tức giận.

Em cuộn người lại như chú tôm nhỏ, áo xốc lên và ánh đèn vàng lơ đãng phủ lên da em thứ mật ong vàng óng.

Patrick rướn người cắn vào tay y.

Một sự trả đũa ngọt ngào. Khi môi em chạm vào làn da lạnh buốt của người nọ. Cánh môi mềm như anh đào nở rộ.

“Chà, hôm nay cưng hung dữ quá thể.” Daniel thảy chiếc điện thoại lên bàn, bước vòng qua quầy bếp để thả người xuống sofa cùng em.

Y tựa cằm vào vai em trong khi tay choàng qua eo nhỏ và những nụ hộn vụn vặt rải xuống cần cổ trắng noãn.

“Đó là vì có người nào đó cứ hở ra một chút là lại chọc em.”

Patrick thở dài khi người nọ luồn tay qua vạt áo thun mềm, chầm chậm vẽ những vòng tròn vô hình trên lưng em.

Bàn tay chai sần với những đốt ngón tay xương xẩu. Hơi lạnh đọng lại trên những đầu ngón tay cứng cỏi khẽ chạm vào làn da ướt đẫm mồ hôi.

Y nhếch môi, khẽ hôn lên môi em. “Không phải cưng thích mấy trò trêu chọc đó lắm sao?”

“Chỉ khi anh không….”

Tiếng ngâm nga của em đột ngột đứt quãng khi ai đó láu cá chọc tay vào eo em. Patrick cong người tránh đi nhưng ốt cuộc lại không thể thoát được sự quỷ quyệt của người nọ.

Em đánh vào vai y, tiếng cười mềm như nước tràn ra khỏi khóe môi đỏ ửng.

Phòng khách rộng lớn vọng lại thanh âm dịu dàng của em. Tựa như mùa thu đang ghé người qua thềm cửa. Xào xạc những ngọn gió thu len người qua kẽ lá, rít lên dưới con mưa phùn lạnh lẽo.

“Anh làm rơi mất thanh choco cuối cùng của em rồi!” Em rít lên khi gò má đỏ rực và y vò rối tóc em.

Những lọn tóc mềm quấn lấy ngón tay, tô điểm cho đôi mắt hạnh dài ngấn nước.

Ngay cả khi em bừa bộn, lộn xộn và lem luốc mascara chưa lau sạch, em vẫn xinh đẹp như lúc em đứng giữa thính phòng hàng ngàn người và áo lụa ánh lên những tia nắng rực rỡ.

Với son môi vị đào và vòng cổ ngọc trai rũ xuống gáy.

Patrick trừng mắt và đá vào chân y. Daniel không né đi nhưng y bắt được cổ chân của em.

Những ngón chân nhỏ nhắn với móng được cắt tỉa cẩn thận nằm gọn trong tay y.

“Tình yêu à, cú đó mạnh lắm đấy.”

“Đáng đời anh thôi. Đó là thanh cuối cùng của em rồi đấy!”

Em giãy dụa để thoát ra khỏi cánh tay cứng nhắc của người nọ, vẫn xoay xở kịp để đạp thật mạnh vào đùi y khi Daniel chống người đứng dậy.

“Trong phòng ngủ vẫn còn mấy thanh nữa, em nhất định phải đá anh sao?” Y mếu máo hỏi khi dằng lại cổ chân của em.

“Đó là choco sữa, em muốn loại nguyên chất cơ.”

“Ngày mai anh sẽ mua bù cho cưng, tình yêu ạ.”

“Nhớ lời anh đấy.”

Em vùi mình vào chiếc nệm mềm trên sofa bọc vải, ánh nhìn dừng lại trên thân ảnh cao lớn đang khuất dần phía sau quầy bar khổng lồ chất đầy whiskey và brandy thượng hạng.

Tiếng đá lách cách vang lên lẫn với cả thanh âm khi thủy tinh va vào nhau. Những tạp âm chói tai phả vào không trung, quện lại với vị ngọt của whiskey sóng sánh.

“Đó là ai vậy?”

Patrick hỏi, thanh âm vừa đủ lớn để vọng đến tai Daniel. Y không nhìn em, dường như cũng chẳng chú ý đến chuyện em đang hỏi.

Rượu róc rách chảy vào ly thủy tinh trong suốt, đọng vào không trung thứ mùi hương quyến rũ đến kì lạ. Y vung tay, đóng nắp chai whisey đã vơi dần phân nửa.

“Em nói gì cơ tình yêu?” Daniel cao giọng hỏi lại.

Nhưng em không trả lời. Patrick cứ thế nằm im trên sofa, vùi mặt vào lớp nệm mềm và chờ Daniel bước đến gần em.

Người nọ cúi người hôn lên tóc em, hơi thở ấm nóng vuốt ve làn da ửng hồng.

“Vừa nãy em hỏi gì vậy?”

“Em hỏi đó là ai?”

“Ai là ai cơ?”

“Người gọi cho anh hai cuộc lúc 3g sáng.”

Em khịt mũi, lơ đãng nghiêng người tránh đi nụ hôn của Daniel.

Y hơi nhíu mày, dường như thái độ của em khiến y khó chịu. Nhưng đó có thể chỉ là ảo giác nhất thời. Vì em đang rướn người lên để hôn lên môi y trước khi rời đi với chai bia hơi đã cạn sạch.

“Ai vậy?”

Patrick hỏi lại, lần này giọng em mềm đi và ánh đèn ôm trọn lấy bờ vai gầy của em. Tình nhân nhỏ đứng tựa vào quầy bếp, chăm chú tìm kiếm thứ gì đó bên trong tủ lạnh.

Hết bia hơi. Hết chocolate.

Em cần thứ gì đó thật ngọt để chống lại cơn buồn ngủ đang ập đến bất ngờ.

Mắt hạnh nheo lại.

Em tựa đầu vào vai, ngả người vừa đủ để nhìn về phía Daniel đang đứng. Y ngồi trên sofa, quay lưng về phía em.

Thứ ánh sáng nhợt nhạt màu vàng phủ xuống vai y, thấm vào lớp áo ba lỗ mỏng dính và đọng lại trên da y thứ bụi mịn trong suốt.

“Brandon.” Y trả lời, thanh âm mơ màng nhẹ bẫng như không khí.

Patrick chộp lấy hộp macaron cũ còn sót lại từ buổi tiệc trà nào đó mà em thậm chí còn chẳng nhớ tên. Hơi cong môi, em hỏi lại.

“Brandon là ai cơ?”

Có lẽ y đang nhướn mày lên. Em đoán vậy. Khi y dừng lại một khắc trước câu hỏi của em, ngập ngừng do dự và rồi lãnh đạm trả lời.

“Là đồng nghiệp.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, giải quyết xong rồi.”

“Là chuyện về kịch bản mới à?”

“Ừ.”

“Đồng nghiệp nào lại gọi nhau lúc 3 giờ sáng chỉ để hỏi về kịch bản mới?”

Daniel hơi cựa mình, cố lờ đi giọng điệu chế giễu chết tiệt của em.

Y thở dài, do dự lóe lên trong chớp mắt và rồi hóa thành những lãnh đạm hời hợt. “Cậu ta gọi để xin lỗi em.”

Macaron giòn rụm tan trên đầu lưỡi. Cả kem tươi thơm ngát cũng trượt xuống yết hầu mềm mại.

Em bỏ nốt miếng bánh đang cắn dở vào miệng, nhún người ngồi lên trên đảo bếp lạnh toát. Patrick biết Daniel đang nhìn em.

Nhưng em không muốn người nọ cuối cùng lại nhìn thấy những yếu lòng đang lướt qua nơi đáy mắt sâu hoắm.

Vết thương lòng hẵng còn rỉ máu. Em cười, nghiêng đầu hỏi.

“Xin lỗi về chuyện gì?”

“Em biết là về chuyện gì mà.”

Patrick hơi nhún vai, ném hộp bánh trống rỗng về phía thùng rác. Mắt em cong lên và ánh đèn rực rỡ chọc thẳng vào khóe mi mềm mại.

Dường như còn có tiếng Daniel hơi thở dài. Y rũ người xuống sofa, đầu vai thu lại và mái tóc mềm sượt qua gò má tái nhợt.

Một khoảng lặng dừng lại khi cả hai cuối cùng cũng thoát ra khỏi những suy nghĩ sâu thẳm của bản thân. Những suy nghĩ đang cuồn cuộn như sóng ngầm bên dưới lòng đại dương rộng lớn.

Em chống tay để ngả người về phía sau. Y không nhìn thấy biểu cảm của em.

Nhưng thanh âm vang lên lại thản nhiên đến mức khó lòng mà nhìn thấu được. Cảm giác lạnh buốt. Cứa vào lồng bàn tay.

“Sao cậu ta không gọi thẳng cho em?”

“Có lẽ cậu ta không có số của em?

“Daniel, Brandon có số của cả nước Mỹ và không lý nào cậu ta lại không có số của em.”

“Chắc cậu ta ngại. Em biết đám diễn viên trẻ thường dễ ngại ngùng mà.”

“Ồ.”

Patrick chỉ khẽ ngâm nga đủ để kẻ đối diện biết rằng em đang trả lời y.

Nhưng có thứ gì đó. Bén nhọn. Thứ gì đó khuất phía sau lý trí đang thôi thúc Daniel bước đến trước mặt em và rạch nát bộ dạng bình thản giả tạo của em.

Phẫn nộ đang cuộn lên trong đáy mắt và em vẫn ngồi đó, ánh nhìn chọc thẳng vào lồng ngực của y.

“Ý em là sao?”

Daniel bực dọc lùa tay vào tóc sau khi nốc nốt ngụm whiskey cuối cùng còn sót lại nơi đáy ly trong suốt.

Y liếc mắt về phía em, vừa đủ để có thể nhìn thấy khóe miệng em rũ xuống và những lọn tóc bị hất ngược về phía sau.

Daniel chờ em trả lời. Nhưng dường như chẳng có lời hồi đáp nào dành cho y. Vì em nhìn y, hơi thở phả vào không khí thứ hương sơn trà ngòn ngọt. Lạnh lùng xa cách.

“Patrick, anh không có bồ…”

“Em không hỏi.”

“Anh không ngoại tình....”

“Em không hỏi.”

“Anh chỉ muốn nói…”

“EM KHÔNG HỀ HỎI.”

5-4.

Lặng ngắt.

Chai bia ngã xuống sàn, lăn lóc. Điện thoại rung lên, đập xuống mặt bàn trong suốt.

Em biến mất phía sau cửa phòng ngủ. Y đứng giữa căn phòng rộng thênh thang, mùi whiskey kéo sự tỉnh táo trở về ngay lập tức.

“Vậy là....” y dừng lại, hơi nhấp môi. “...tất cả chỉ vì em nghĩ rằng anh ngoại tình thôi sao? ”

“Ngay từ khi anh tắt cuộc gọi đầu tiên lúc chúng ta vừa trở về nhà, em đã luôn tìm cách chỉ trích anh vì em nghĩ anh ngoại tình sao?”

Không có lời đáp lại.

Daniel nhíu chặt mày, mở tung cửa phòng ngủ.

Em ngồi dưới sàn, ôm lấy đầu gối và dường như thiếp đi khi hơi thở của em mỏng dần và không khí xung quanh em đặc quánh.

Dềnh dàng tựa như một lớp sương mù dầy đặc. Mù quáng.

Patrick ngước mắt.

Em nhìn y, nước mắt giàn dụa.

Những giọt lệ trượt dài trên gò má, kéo theo mascara và lem luốc trên cần cổ trắng noãn.

Chiếc kéo cắt móng bóng loáng, sáng lên dưới ánh đèn đường vàng vọt rọi vào từ bên ngoài cửa sổ.

Nó khiến Daniel điếng người.

Khi y cảm giác chỉ cần em vung tay, lưỡi kéo bén nhọn kia sẽ cứa qua cổ y và rồi máu bắn tung tóe. Lên khuôn mặt xinh đẹp và cả ánh nhìn lạnh lẽo của em.

“Patrick, bỏ cái kéo đó xuống đi em...”

Em nấc lên khi chiếc kéo sượt qua làn da mỏng và cứa vào da thịt trắng nhợt.

Mu bàn tay của em rỉ máu.

Huyết tươi túa ra và phả vào không trung thứ mùi hương ngọt ngào đang chảy trong huyết quản.

“Anh biết gì không Daniel. Em muốn hôn anh. Nó là khía cạnh duy nhất mà em chẳng có gì để phàn nàn trong mối quan hệ này. ”

“Em muốn hôn anh. Mọi lúc mọi nơi. Khi anh tỉnh giấc và râu chọc vào má em. Khi anh cạo râu và mùi kem cạo xộc vào mũi. Khi anh say mèm và vị whiskey ngập trong miệng anh. ”

“Em luôn muốn hôn anh, Daniel. Đó là thói xấu duy nhất mà em chẳng muốn bỏ đi. Nó và thuốc lá.”

“Em đã yêu anh. Vô điều kiện. Khi anh đứng đó và hét vào mặt em chỉ vì em kéo anh ra khỏi một cuộc cãi vã lớn trước mặt đám phóng viên. ”

“Khi anh đứng trong phòng tắm và kể lể rằng anh đã lo cho em như thế nào. Khi anh ngồi trên chiếc sofa đó và bảo rằng anh không hề ngoại tình dù em thậm chí còn chẳng hề hỏi. ”

“Cho dù vậy, em vẫn yêu anh.”

“Tình yêu đó có lẽ sẽ không đủ để khiến em trở nên hoàn hảo. Nhưng em đã cố. Tình yêu của em, em đã cố để trở thành người tình hoàn hảo nhất mà anh từng có. ”

“Vì mối ngày khi tỉnh giấc trên chiếc giường này, mỗi sáng khi em nằm đó với anh, hôn anh và mặc lên mình những bộ cánh đẹp nhất. Em đã hy vọng rằng mình sẽ là người tình hoàn hảo nhất của anh.”

“Vì em sợ rằng một ngày nào đó tỉnh giấc và nhận ra rằng em chẳng hề biết một chút gì về anh. ”

“Em đã sợ hãi. Đối diện với những câu hỏi mà em thậm chí còn không biết câu trả lời. Những câu hỏi nếu-như. Những điều bí ẩn. Những khúc mắc nhỏ nhặt. Những hiểu lầm chồng chất.”

“Nếu như em làm chưa đủ tốt thì sao? Nếu như em không phải người tình hoàn hảo nhất mà anh từng có? Nếu đâu đó ngoài kia, có người nào đó phù hợp với anh hơn thì sao? Thông minh hơn? Tử tế hơn? Yêu anh hơn em đã và đang làm? ”

“Người với đôi mắt to tròn và những câu chuyện hài hước luôn sẵn sàng làm anh cười? Người sẽ đánh thức anh với bữa sáng trên giường và một bộ cánh thật lộng lẫy? Lỡ như....lỡ như anh cũng yêu người nọ thì sao?” em nấc lên, thôi không khóc nữa.”

“Em sẽ là gì đây nếu không phải là tình nhân của anh? Em sẽ là ai nếu không có anh ở đó? Em sẽ phải làm gì nếu thiếu tình yêu của anh đấy? ”

“Mỗi ngày em đều chết trong những câu hỏi ấy. Nó cứ quấn lấy tim em và siết em nghẹt thở. Mỗi ngày đều như vậy. Chờ đợi những câu trả lời từ anh. Vì nếu không chờ đợi, thì em phải làm gì đây?”

“Em muốn hôn anh, Daniel. Hơn bất cứ điều gì trên thế giới này. Em cần anh.”

“Nhưng Daniel, anh không cần em.”

“Nó là một mối quan hệ đơn phương. Khi anh yêu ai đó và người nọ không yêu anh nhiều như anh yêu họ. Khi anh cần ai đó và người nọ không hề cần anh nhiều như anh cần họ.”

“Khi anh đứng ở đó và nói rằng anh không cần em dẫu cho anh yêu em nhiều đến thế nào.”

“Nó khiến em nhận ra rằng lý do mà anh không cần em, đó là vì anh không hề quý trọng những điều mà em trao cho anh. Những thứ bí ẩn. Những điều chưa biết. ”

“Vì anh không hề hỏi những câu em luôn hỏi. Vì anh hiểu em quá nhiều và chẳng khi nào anh tự hỏi chính mình rằng liệu anh có phải là người tình tốt nhất mà em từng có hay không? Người hôn giỏi nhất? Người tử tế, thú vị và dễ mến nhất? ”

“Vì anh không thể tưởng tượng được rằng trên đời này có ai đó tốt hơn anh, hoàn hảo hơn anh và yêu em nhiều hơn anh.”

“Biết gì không, em quá mệt mỏi với mấy thứ vớ vẩn và nhảm nhí này rồi. Anh mất em rồi tình yêu. Chia tay đi. Cuốn hết đồ đạc và xéo ra khỏi nhà. ”

“Vậy đó. Anh không sợ rằng em sẽ trở về nhà và nói những lời như vậy. Vì anh không hề sợ mất em, Daniel.”

“Sự vị kỷ, ngạo mạn và vĩ cuồng của anh, cách anh xem thường thế giới này và cách anh chèn ép những người xung quanh anh. Nó khiến em mệt mỏi và đôi lúc nó làm em tổn thương. Daniel. ”

“Cách anh yêu em đang khiến em đau đớn đến mức em chỉ muốn chết quách đi cho rồi.”

Tình nhân của y chồng người đứng dậy.

Em lảo đảo bước về phía y, với chiếc kéo siết chặt trên tay và khuôn mặt xinh đẹp tái vì lạnh.

Patrick hơi ngập ngừng. Em chờ y lùi lại, chờ y tránh xa khỏi mũi kéo trên tay em.

Nhưng Dan vẫn đứng đó. Ánh mắt trong veo như nước và đôi môi buồn rũ xuống một nụ cười nhạt.

Y hơi cười, khóe miệng cong lên và mi mắt nheo lại như cách y thường làm mỗi lúc em cố pha trò gì đó thật nhạt nhẽo.

Mọi thứ vẫn như cũ. Y đứng trước mặt em, vung tay níu lấy vạt áo mềm để y có thể ôm trọn em vào lòng.

Máu từ tay em nhỏ xuống thảm. Từng giọt từng giọt. Đọng lại như ánh trăng tàn len qua khe cửa.

Khi Daniel vùi mũi vào tóc em, tay y siết lấy eo và những giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống má y. Những giọt lệ trong suốt chảy xuống cổ và thấm ướt áo em.

Chúng len qua kẽ tay, rơi xuống nền đất và vỡ thành trăm mảnh.

Chiếc kéo rơi xuống thảm. Im lìm. Em vùi mình trong ngực y, khóc òa lên như một đứa trẻ.

“Em yêu anh. Daniel. Tất cả những gì em cần tối nay là một lời xin lỗi. Chỉ thế thôi.”

“Xin lỗi vì đã làm em buồn. Xin lỗi vì đã lớn tiếng với em. ”

“Xin lỗi vì đã cãi nhau với em chỉ vì những thứ nhỏ nhặt. Xin lỗi vì đã không thể nói rằng anh xin lỗi em sớm hơn. ”

“Xin lỗi vì đã hứa những điều anh không làm được. Xin lỗi vì đã hứa rằng sẽ mãi mãi yêu em. Xin lỗi vì đã ôm em vào lòng khi đang nghĩ tới một ai đó khác. Xin lỗi vì đã ngoại tình. Xin lỗi vì đã nói dối em. ”

“Xin lỗi vì đã là một tên khốn nạn. Xin lỗi vì đã đập phá đồ đạc. Xin lỗi vì đã khiến em đứt chân. Xin lỗi vì đôi lúc bực dọc khiến anh trở nên đáng ghét. Xin lỗi vì tất cả những thứ chết tiệt anh gây ra cho em. ”

“Xin lỗi vì đã quên không cảm ơn em những khi em làm cho anh bữa sáng. Xin lỗi vì đôi lúc anh quá tệ trong chuyện lắng nghe. Xin lỗi vì đã bỏ rơi em. ”

“Xin lỗi vì đã khiến em đau đớn và tổn thương đến nhường này. Daniel, nói đi anh. Nói rằng anh xin lỗi và hy vọng em sẽ tha thứ cho anh. Nói đi Daniel, nói rằng anh vẫn yêu em. Nói đi anh.”

Patrick tựa đầu vào vai y, lắng nghe thanh âm trái tim của người nọ đang bình thản đập.

Từng hồi từng hồi như cách sóng biển vỗ vào cồn cát. Chậm rãi.

Em nghe thấy tiếng người nọ hôn lên tóc em, lên mắt, lên má, lên môi và cách y gục đầu xuống hõm vai của em. Tóc y chọc vào da em và nước mắt thấm ướt cổ áo thun mềm.

Gió bên ngoài dừng lại.

Em chỉ nghe thấy tiếng y nói. Thanh âm khàn đục phả vào không trung, ồm ồm vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.

“Anh xin lỗi.”

“Vì vẫn còn yêu em.”

0-0.
___________________

- Đúng hay sai không phải là cán cân của một mối quan hệ. Trong tình yêu không có thứ gọi là đúng sai. Thứ duy nhất tồn tại trong ái tình là thua cuộc. Những cuộc cãi vã là tro tàn. Chúng âm ỉ kéo dài đến tận khi cả hai đều tổn thương và hoàn toàn thua cuộc trước tình cảm của bản thân.

Chúng ta không thể đánh giá một mối quan hệ đúng hay sai, chúng ta chỉ có thể đúng ở bên ngoài và lắng nghe câu chuyện của họ. Những kẻ đang yêu với những cô độc, ích kỷ và ngạo mạn. Yêu là học cách buông bỏ cái tôi và chấp nhận thấu hiểu. Patrick và Daniel, hân hạnh được đồng hành. Hy vọng tái ngộ ở một thời không tốt đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com