TruyenHHH.com

Nhung Dieu Sau Cung Hermione Fleur Longfic

Chương 1.

Opening up.

(Cởi mở.)

 

“Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, đừng lo gì cả.” Fleur nói khi nhẹ nhàng đẩy Ron ra khỏi phòng, người đang nhìn cô một cách giận dữ, và đóng cửa dứt khoát trước mặt cậu ta.

Fleur quay lại và nhìn vào cô gái trẻ đang run rẩy trên giường. Nỗi buồn đong đầy trong mắt cô. Hermione vừa được cứu khỏi dinh thự Malfoy, sau vô số những lời nguyền Tra Tấn.

Nhiều pháp sư và phù thủy đã không thể chịu đựng nổi sự khủng khiếp của nó. Nhưng Hermione không chỉ sống sót, ngược lại cô không hề khuất phục trước Bellatrix Lestrange và sự tra tấn dã man của ả. Fleur thực sự bất ngờ về ý chí mạnh mẽ và lòng trung thành tuyệt đối của cô phù thủy trẻ tuổi. Dù chưa thực sự là bạn , nhưng cô biết nhiều về Hermine đủ để ngưỡng mộ cô ấy. Xuất thân Muggle chưa bao giờ làm Fleur ngừng tôn trọng Hermione, nếu có, nó chỉ làm cô thấy nể phục hơn.

Cô biết Harry và Ron luôn quan tâm người bạn của mình rất nhiều, nhưng cô đã đề nghị sẽ chăm sóc cho Hermione để các chàng trai có thể lo cho Dobby. Cô thấy mình nên làm. Vì Luna Lovegood, không khá hơn tình trạng của Hermione là bao, cô cần được nghỉ ngơi, cả Dean cũng vậy. Cô không chắc Hermione có muốn một người lạ chăm sóc hay không, nhưng cô là người phụ nữ duy nhất trong nhà, ngoài Luna, và thực sự là không ổn nếu để Ron hay một cậu con trai nào đó chăm sóc cho một cô gái.

Hermione vẫn chưa tỉnh lại. Cơ thể cô run rẩy với những tiếng rên khe khẽ trong vô thức nhưng đầy sợ hãi và đau đớn. Fleur chắc chắn không nên đánh thức cô bé, cô nhúng khăn vào nước ấm và đắp lên trán Hermione, với vài giọt tinh dầu oải hương. Sau đó cô nhẹ nhàng lau những vết máu và mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

Khi Hermione bắt đầu thả lỏng mình và thư giãn hơn, Fleur có thể nhìn kỹ cô bé tóc nâu và thấy tim mình dao động khi nhận ra, cô bé rất đẹp. Hàng mi dài và sống mũi thanh tú, môi cô bé hé mở, đầy đặn và đáng yêu.

Một đôi môi hoàn hảo cho những nụ hôn. Fleur chợt nghĩ.

Hiện thực nhắc nhở, cô lắc đầu để xua đuổi những suy nghĩ kỳ quặc. Nhẹ nhàng và cẩn thận, cô cố gắng đỡ Hermione ngồi dậy mà không làm cô bé thức giấc. Khi chắc chắn cô bé vẫn chìm sâu trong giấc ngủ, để cô bé dựa vào lòng mình, Fleur bắt đầu cởi đi bộ quần áo lấm lem máu và bùn đất.

Vẫn nhẹ nhàng như thế, cô lau người Hermione bằng nước ấm, cẩn thận trên những vết thương. Cô đương nhiên biết về câu thần chú Lavandos để lau rửa vết bẩn một cách nhanh chóng. Nhưng cô không muốn dùng phép thuật nào trên người Hermione nữa, cô bé đã trải qua những lời nguyền khủng khiếp và cô thậm chí không muốn chỉ đũa phép vào cơ thể mong manh này.

Khi đã hoàn tất, cô mặc váy ngủ cho Hermione, không muốn cô gái trẻ thức dậy nửa đêm, hoang mang và khỏa thân. Cô đỡ cô bé nằm xuống và đắp chăn ngay ngắn. Đặt một chiếc áo choàng satin bên cạnh, ánh mắt cô lưu luyến trên đôi môi đã ngừng run rẩy. Vài giây sau, cô cuối xuống  hôn lên má của cô bé, vuốt ve nhẹ nhàng rồi đứng dậy.

“Hãy nghỉ ngơi, mon amie.” (mon amie: bạn tôi)

Cô tắt đèn và lặng lẽ rời khỏi phòng.

------------------

Ngay lúc cô bước ra, Ron lao tới trong hành lang chật hẹp, và trước khi cậu ta nói điều gì đó, Fleur một ngón tay lên môi và ra hiệu cho cậu theo mình xuống phòng khách. Cô nghiêm túc đi theo sau những bước chân hậm hực của Ron.

Nhận ra mọi người đã tụ tập trong phòng khách, cô thông báo với họ “Cô ấy đang ngủ một cách bình yên.”

“Chị có nghĩ bạn ấy sẽ ngủ suốt đêm không?” Harry lo lắng.

“Tôi không chắc, sao bạn lại hỏi như  vậy?”

“Em không muốn chôn cất Dobby mà không có sự hiện diện của Hermione. Bạn ấy sẽ không tha thứ em nếu em làm vậy.” Harry nuốt xuống, giữ lại những điều đau long đang chực trào.

“Chúng ta nên đợi thêm một chút.” Bill đề nghị.

“Em cũng cho là vậy.” Harry gật đầu với anh.

“Mình nên gặp Hermione, phải ở cạnh khi cô ấy thức dậy.” Ron lầm bầm khi đi đi lại lại trước lò sưởi.

“Không được.” Fleur kêu lên “Bạn sẽ đánh thức cô bé. Hermione cần nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt sau tất cả những điều khủng khiếp vừa qua.”

“Fleur nói đúng đó Ron” Luna lên tiếng “Hãy để chị ấy nghỉ ngơi.”

Ron ậm ừ rồi ngồi xuống một cách giận dỗi.

“Em sẽ ra ngoài và bắt đầu đào mộ.” Harry đứng dậy.

“Anh sẽ giúp em.” Bill ủng hộ “Dobby là người bạn tốt của tất cả chúng ta.”

“Em cũng tham gia. Bạn ấy đã cứu mọi người thoát ra khỏi nơi khủng khiếp đó.” Luna nói, thoáng rùng mình với những ký ức địa ngục ở Malfoy Manor.

“Tớ cũng đi.” Dean bước tới chỗ Harry.

“Tớ muốn ở lại đây đợi Hermione tỉnh lại.” Ron khẳng định.

Bill liếc nhìn vợ mình và anh lên tiếng ngay để không có một lời phàn nàn nào “Fleur đang ở đây, cô ấy sẽ gọi chúng ta ngay khi Hermione thức giấc, hoặc cô bé cảm thấy khá hơn và ra đó cùng chúng ta.”

Ron đấu tranh tư tưởng vì những lời nói thuyết phục “Được rồi.” Cậu lẩm bẩm và đi theo mọi người ra ngoài.

--------------------

Fleur mang một ấm trà và ít bánh nướng lên phòng của ông Ollivander để kiểm tra tình hình của ông. Ông vẫn còn rất yếu, họ trao đổi vài điều chủ yếu là an ủi và sự biết ơn. Cô đứng dậy tạm biệt để ông nghỉ ngơi.

Cô xuống bếp và bắt đầu làm bữa sáng. Trời chưa sáng nhưng cô biết những người bên ngoài hầu như không ăn uống gì từ hôm qua. Cô nhìn chằm chằm vào nồi súp, cho đến khi có cảm giác ai đó sau lưng. Cô quay lại và nhìn thấy Hermione đang đứng lặng lẽ. Dạ dày bỗng nôn nao khi cô quay người để đối diện với cô gái trẻ.

“Bonjour, Mademoiselle. Em thấy như thế nào?”

“Như vừa mới nhảy khỏi tàu Tốc hành Hogwarts…” Hermione thì thầm “…nhiều lần.”

Fleur có thể hiểu, cô khẽ gật đầu “Em muốn uống trà không? Em thực sự cần uống chút gì đó.”

“Cho em một ly.”

“Ngồi xuống đi, tôi sẽ làm ngay.”

“Em tự làm được mà.”

“Không, hãy để tôi chăm sóc cho em… lúc này. Đừng bận tâm, thật đấy.”

Cả hai nhìn nhau một lúc trước khi Hermione gật đầu biết ơn và ngồi xuống. Dù cố gắng nhưng cô gái tóc nâu không ngăn được cái nhăn mặt khi làm vậy. Fleur đến ngay bên cạnh để giúp cô.

“Cảm ơn chị, Fleur.” Hermione nói nhẹ nhàng khi ánh mắt họ gặp nhau, một lần nữa “Vì tất cả.” Cô siết nhẹ bàn tay đang đặt trên vai mình.

“De rien.” (Không có gì)

Thật khó cho Fleur để rời khỏi đôi mắt màu chocolate kia, nhưng cô đã quay lại bếp. Đặt ấm trà lên, cô rửa sạch hai chiếc ly và giữ cho mình bận rộn. Cô không muốn Hermione nhận thấy cô đang có vài điều bối rối.

Chính cô cũng không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên lộn xộn như vậy và càng ngớ ngẩn hơn khi cứ nghĩ về nó. Đẩy chúng ta khỏi tâm trí, cô tập trung vào để nấu trà và nướng bánh mì.

------------------

Hermione thực sự không biết nhiều về Fleur. Nhưng cô biết veela tóc vàng đã chăm sóc cho cô, nó thực sự bất ngờ. Vì cô đã luôn nghĩ Fleur phù phiếm và lạnh lùng, nhưng bây giờ cô đang nhìn thấy một khía cạnh khác của cô gái xinh đẹp, điều mà cô chắc chắn không mấy người biết.

Ginny chưa bao giờ có thiện cảm với chị dâu của mình. Hermione không biết tại sao, nhưng cô nhận ra mọi người chưa bao giờ cởi mở và muốn tìm hiểu về Fleur, ngoại trừ chồng cô ấy. Nhưng Fleur đã ở bên cạnh lúc cô cần sự giúp đỡ nhất, và cô ấy đã chăm sóc cô một cách nhẹ nhàng, đầy trân trọng.

Hermione biết ơn sự dịu dàng đó, vì cô có thể cảm nhận được sự quan tâm từ đáy lòng. Cô muốn đền đáp, mà trước tiên, cô sẽ không lạnh lùng với Fleur nữa. Cô mong cả hai trở thành bạn bè, những người bạn tốt.

Nếu cuộc chiến kết thúc. Nếu mình còn sống. Cô buồn bã nghĩ đến những ngày tháng phía trước.

----------------

Fleur đặt cốc trà lên bàn, với bánh nướng và mứt. Hermione nhận lấy cốc trà với sự biết ơn và hít vào một chút. Cô nhấp một ngụm và thở ra thật chậm.

“Hmm, hoa nhài. Loài hoa yêu thích của em.”

“Tôi cũng vậy, thật vui vì em thích nó.”

Hermione mỉm cười và uống tiếp. Thật dễ chịu. Cô thấy mình tỉnh táo và thoải mái hơn hẳn. Sự yên ắng khiến cô nhìn quanh và nhận ra chỉ có cô và Fleur.

“Mọi người đâu rồi?”

Fleur nhìn xuống cốc trà của mình, tự hỏi làm cách nào để nói với Hermione những gì đã xảy ra. Nhận thấy sự do dự, Hermione nắm lấy bàn tay cô gái tóc vàng đặt trên bàn, với đôi mắt mở to vì sợ hãi “Có chuyện gì vậy?”

Fleur nhìn lên khuôn mặt lo lắng của Hermione “Harry và Ron đều ổn.” Cô nói một cách nhanh chóng “Trong khi em đang nghỉ ngơi, mọi người đã ra ngoài kia.”

Lông mày Hermione hơi giãn ra một chút “Để làm gì?”

“Hermione…” Fleur siết chặt tay cô gái tóc nâu “Là Dobby.”

“Bạn ấy bị thương đúng không? Em biết nhiều thần chú có thể giúp chữa lành cho bạn ấy.” Hermione đề nghị.

“Dobby… cứu Harry và bị thương rất nặng… Cậu ấy đã ra đi rồi, ma belle”

“Không.” Hermione kêu lên và bật khóc “Không thể nào.”

“Je suis vraiment désolée, ma chérie.” (Tôi rất tiếc, cưng à.) Fleur thì thầm, bước lại gẩn Hermione và ôm lấy cô bé đang đau khổ.

Fleur thấy nước mắt mình cũng rơi xuống. Thế giới đang điên cuồng và hỗn loạn, thế lực Hắc Ám đang tàn sát mọi người. Cô đã cầu nguyện không ngừng để chiến tranh kết thúc.

Hòa bình nằm trên tay của Harry với những người tin tưởng và chiến đấu vì cậu ấy. Harry gánh vác tránh nhiệm nặng nề nhất, nhưng Fleur biết rằng, trong sâu thẳm, Hermione cũng như vậy. Trong cuộc chiến với Voldemort, Hermione luôn thông minh, sáng suốt, can trường, để bảo vệ những người cô ấy yêu thương và để cứu cả thế giới này.

Fleur chưa bao giờ nghĩ đến điều này, Hermione đang run rẩy trong vỏng tay cô, và đó không phải một cảm giác dễ chịu. Họ còn quá trẻ để đối diện với những điều đen tối nhất trong thế giới này. Dù không biết ngày mai ai trong số họ sẽ ngã xuống, không biết phải làm như thế nào để giành chiến thắng, nhưng họ sẽ chiến đấu tới giây phút cuối cùng, kể cả khi trước mặt là cái chết.

Ý nghĩ Hermione có thể chết trong cuộc chiến này làm Fleur đau đớn và siết chặt lấy cô bé.

Thật không công bằng.

---------------

Rất lâu sau đó, Hermione đã ngừng khóc. Cô dùng tay gạt đi những giọt nước mắt.

“Bao nhiêu người nữa sẽ ngã xuống, bao nhiêu người nữa sẽ chết để bảo vệ chúng tôi, bảo vệ thế giới này.” Cô than thở.

Fleur nắm tay cô “Em có lo sợ cho cuộc sống của em không?”

Hermione nhìn chằm chằm vào đôi tay nắm chặt của họ, thấy nước mắt đong đầy một lần nữa. “Có chứ, em luôn lo sợ.”

“Em có bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn không?”

“Không, em sẽ hứa với bản thân đi đến cùng trong cuộc chiến này. Ba mẹ em đã đến một nơi an toàn. Bây giờ, em chỉ cần giúp Harry tiêu diệt Voldemort, và nếu vì vậy mà em phải chết, đó cũng là một lý do xứng đáng.”

“Em yêu cậu ấy rất nhiều.” Fleur hỏi, nhưng cô gần như nói với bản thân mình.

“Đúng vậy.”

“Còn Ron thì sao? Cậu ấy dường như có tình cảm với em.”

“Em biết. Em rất yêu quý Ron, nhưng không phải theo cách đó.”

“Em có bao giờ nghĩ về cậu ấy không?”

“Có thể.”

“Vậy điều gì đã thay đổi. Nếu em không phiền câu hỏi của tôi.”

“Liệu chị có thể yêu một người mà chị không thể tin tưởng để nương tựa hay không?”

Fleur nhướng mày “Không, tôi sẽ không. Nhưng ý của em là…”

“Ron đã bỏ em và Harry hai lần khi tụi em cần cậu ấy nhất. Em không biết mình có thể tin tưởng cậu ấy được nữa không.”

“Tôi có thể biết về điều đó không?”

Hermione hít sâu, và kể cho Fleur nghe, một lần ở giải đấu Tam pháp thuật, và lần gần đây ở trong rừng.

Fleur lắng nghe trong sự tôn trọng. “Tôi có thể hiểu, mon amie, nhưng chúng ta đều hành động nông nỗi khi nóng giận”

“Em biết, Harry xem Ron là anh em và đã tha thứ cho cậu ấy. Em cũng bỏ qua, nhưng sẽ không bao giờ quên được.”

“Khi em nghĩ về tương lai, em có thấy cậu ấy trong đó không?”

“Fleur, chị đang cố gắng mai mối?” Hermione tròn mắt nhìn.

“Sao em lại nghĩ như vậy.” Fleur cũng ngạc nhiên không kém.

“Vì chị cứ hỏi em về Ron. Dù Bill là một người tuyệt vời dành cho chị, nhưng không có nghĩa những anh chàng Weasley khác cũng thích hợp dành cho em.” Cô giải thích.

“Vậy, điều gì là thích hợp với em.” Fleur nhìn thẳng vào đôi mắt nâu lấp lánh.

Hermione nhìn xuống đôi tay siết chặt của họ, nhận ra sự êm ái và dễ chịu mà Fleur mang lại. Họ vẫn nắm tay suốt trong khi trò chuyện, và những ngón tay tình cờ đan vào nhau.

Cuối cùng, Fleur cũng nhìn xuống như Hermione và tranh luận với bản thân có nên dừng lại hay không, nhưng rồi lại thôi. Nếu lúc nào đó cô bé khó chịu, Fleur sẽ rút tay lại.

“Em mong ước một người có thể yêu tất cả những gì trong con người em, thể xác lẫn tâm hồn, cả những vết sẹo xấu xí này…”

Fleur nói ngay “Mademoiselle,  những vết sẹo đó ảnh hướng gì đến vẻ đẹp của em?”

Hermione đỏ mặt vì lời khen bất ngờ. “Em muốn nhắc đến những vết sẹo to lớn, xấu xí khi đối mặt với Dolohov vào năm thứ năm, và chắc chắn Bellatrix đã rất tích cực dùng những lời nguyền khắc sâu mãi mãi trên người em.” Cô nói với một chút đau đớn.

“Nó chỉ làm tôi nhớ về em với sự ngưỡng mộ mà thôi, em đã chiến đấu với những kẻ thù mạnh mẽ và tàn ác. Chị không nghĩ mình có thể chịu đựng được như em… Nhưng những vết sẹo có thể chữa lành mà?”

“Bà Pomfrey đã cố gắng, nhưng nó không chỉ là một vết sẹo, nó là lời nguyền Cruciatus. Họ không thể dùng bùa chú để chữa lành vì nó sẽ khiến em thấy đau đớn như địa ngục.”

Fleur không thể ngăn được sự kinh hoàng “Vraiment?” (Thật sao?)

Hermione khẽ gật đầu “Đến bây giờ nó vẫn luôn rực lửa như vậy, đặc biệt là những vết sẹo mới từ Bellatrix.”

Cô gái tóc vàng đưa một tay lên che lấy khuôn mặt đầy nước mắt “Ôi, ma chérie, không ai có thể tưởng tượng được em đã phải trải qua những gì và phải chịu đựng chúng mỗi ngày ra sao.”

Hermione cười chua chát “Ít ra em vẫn còn sống, có nhiều người không may mắn như vậy. Mọi người đều chiến đấu đến chết, em chỉ làm những gì phải làm thôi.”

Fleur lắc đầu “Không phải, Hermione, điều này thực sự tuyệt vời. Em phải tự hào về mình và không bao giờ xem thường chúng. Đối với tôi, em rất tuyệt vời.”

Hermione hơi ngượng ngùng “Cảm ơn chị, Fleur.”

“Bây giờ, em nên thay đồ và ra ngoài với mọi người. Họ đang chờ em để bắt đầu chôn cất Dobby”

“Em không có quần áo nào cả, Fleur.”

“Chị sẽ tìm cho em.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com