Nhung Chuyen Tinh Hoa Hoa X Oc Nu
CHƯƠNG 1
Trời chiều lặng lẽ, ánh mặt trời đang tàn phía chân trời, để lại một màn đỏ rực bao phủ khắp không gian. Trong góc khuôn viên của trường, Băng Băng ngồi một mình trên chiếc ghế đá cũ kỹ, cuốn sách trên tay lật từng trang mà đôi mắt không thật sự tập trung. Ánh mắt cô thẫn thờ, lạc lối vào khoảng không vô định.Băng Băng – cô gái có đôi mắt băng giá và trái tim bị đóng kín sau hàng năm trời chịu đựng sự bạo hành của cha dượng. Trái tim cô đã bị tổn thương, đến mức cô tự nhủ với bản thân rằng, mình sẽ không bao giờ để ai bước vào trái tim ấy nữa. Cho đến khi cậu xuất hiện.Hỏa Hỏa.Cậu con trai với mái tóc đỏ như ngọn lửa, đôi mắt lục tràn đầy sức sống và năng lượng. Lúc nào cũng vui tươi, sôi nổi, mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng với biểu tượng ngọn lửa ở tay áo và băng tay đỏ rực. Ngọn lửa của Hỏa Hỏa giống như ánh nắng mùa đông, ấm áp và tươi sáng.Hôm ấy, Hỏa Hỏa tình cờ bước vào cuộc đời của Băng Băng. Cô đã trốn chạy khỏi nhà, khỏi những bàn tay thô bạo và những lời chửi rủa vô cảm. Cô không mong đợi sự cứu rỗi, chỉ mong một chỗ nào đó để yên lặng, để có thể trốn tránh thực tại, dù chỉ trong khoảnh khắc. Và rồi cô gặp cậu – người xa lạ nhưng lại mang một thứ năng lượng khiến cô không thể rời mắt."Hôm nay lại ngồi một mình nữa sao?" Hỏa Hỏa xuất hiện từ đâu không hay, đứng trước mặt cô với nụ cười sáng bừng, như thể cậu vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại.Băng Băng không trả lời, cô chỉ lướt mắt qua cậu rồi lại nhìn xuống cuốn sách. Cô đã quá quen với sự xuất hiện bất ngờ của cậu. Hỏa Hỏa là vậy, cứ như ngọn lửa lan rộng, luôn tìm cách xâm nhập vào cuộc sống của cô."Đi ăn kem không? Mình biết một quán gần đây siêu ngon luôn!" Cậu tiếp tục lải nhải, như mọi khi, với sự ngây thơ và nhiệt huyết vô tận.Trong lòng Băng Băng, một sự ấm áp kỳ lạ len lỏi. Từ ngày gặp Hỏa Hỏa, cô bắt đầu cảm nhận được thứ cảm giác mà bấy lâu cô đã lãng quên: sự quan tâm, sự ấm áp, và... tình yêu. Từ lúc nào cô đã bắt đầu mong chờ những lần Hỏa Hỏa xuất hiện, mặc dù cô không bao giờ để lộ ra ngoài.Nhưng trước mặt Hỏa Hỏa, cô không thể mãi lạnh lùng."Ừ," Băng Băng trả lời ngắn gọn, giọng nói của cô như một làn gió lạnh thoảng qua, nhưng đối với Hỏa Hỏa, đó là một dấu hiệu đáng mừng. Cậu mỉm cười rộng hơn, không biết rằng trong trái tim của Băng Băng, ngọn lửa mà cậu mang đến đã dần dần phá vỡ lớp băng dày quanh cô.Họ cùng nhau đi dọc con đường, ánh hoàng hôn phủ lên hai người một sắc vàng dịu nhẹ. Hỏa Hỏa vẫn huyên thuyên kể về những chuyện lặt vặt trong ngày, về bạn bè, về những dự định cậu muốn làm. Và Băng Băng, dù không trả lời, vẫn lắng nghe từng lời cậu nói.Tại quán kem, Băng Băng chọn vị dâu, còn Hỏa Hỏa thì tất nhiên là vị cam – ngọn lửa trong hình dạng viên kem. Cả hai ngồi cạnh nhau, nhưng sự im lặng không còn nặng nề như trước.Hỏa Hỏa liếc nhìn Băng Băng, sự ngây thơ trong đôi mắt cậu không hề nhận ra rằng cậu đã trở thành người duy nhất có thể khiến trái tim Băng Băng đập nhanh hơn. Nhưng Băng Băng biết, và sự sở hữu trong lòng cô lớn dần theo từng ngày. Cô không muốn chia sẻ ngọn lửa này với ai khác."Những người khác đâu?" Băng Băng hỏi, lần đầu tiên cô chủ động mở lời."À, mọi người bận hết rồi," Hỏa Hỏa cười, không chút lo lắng. "Mình chẳng ngại đâu, chỉ cần cậu đi cùng mình là đủ."Lời nói vô tư của cậu như một cú đánh thẳng vào tim Băng Băng. Cô nhìn cậu, đôi mắt lạnh lùng giờ đây ánh lên một tia sáng khó đoán. Cô mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy ý nghĩa."Cậu không được đi đâu cả. Phải ở bên tôi." Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo sự quyết liệt. Cậu không biết rằng cô đã xem cậu là thứ duy nhất giữ cho trái tim mình ấm áp.Hỏa Hỏa bật cười, không hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của cô. "Tất nhiên rồi! Mình đâu có đi đâu!"Cậu không nhận ra rằng, từ khoảnh khắc ấy, trái tim Băng Băng đã hoàn toàn thuộc về cậu. Và ngọn lửa của cậu, dù vô tư hay ngây ngô, sẽ mãi là nguồn sáng duy nhất xua tan bóng tối trong cô.Nhưng liệu Hỏa Hỏa có đủ mạnh để giữ cho ngọn lửa của mình luôn cháy sáng, ngay cả khi băng giá của Băng Băng càng ngày càng chiếm hữu cậu nhiều hơn? Cậu sẽ không bao giờ biết, cho đến khi đối mặt với thực tại.Họ ngồi đó, dưới ánh chiều tàn, một người là ngọn lửa, một người là băng giá. Một câu chuyện về tình yêu, sự sở hữu và hy vọng.
Trời chiều lặng lẽ, ánh mặt trời đang tàn phía chân trời, để lại một màn đỏ rực bao phủ khắp không gian. Trong góc khuôn viên của trường, Băng Băng ngồi một mình trên chiếc ghế đá cũ kỹ, cuốn sách trên tay lật từng trang mà đôi mắt không thật sự tập trung. Ánh mắt cô thẫn thờ, lạc lối vào khoảng không vô định.Băng Băng – cô gái có đôi mắt băng giá và trái tim bị đóng kín sau hàng năm trời chịu đựng sự bạo hành của cha dượng. Trái tim cô đã bị tổn thương, đến mức cô tự nhủ với bản thân rằng, mình sẽ không bao giờ để ai bước vào trái tim ấy nữa. Cho đến khi cậu xuất hiện.Hỏa Hỏa.Cậu con trai với mái tóc đỏ như ngọn lửa, đôi mắt lục tràn đầy sức sống và năng lượng. Lúc nào cũng vui tươi, sôi nổi, mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng với biểu tượng ngọn lửa ở tay áo và băng tay đỏ rực. Ngọn lửa của Hỏa Hỏa giống như ánh nắng mùa đông, ấm áp và tươi sáng.Hôm ấy, Hỏa Hỏa tình cờ bước vào cuộc đời của Băng Băng. Cô đã trốn chạy khỏi nhà, khỏi những bàn tay thô bạo và những lời chửi rủa vô cảm. Cô không mong đợi sự cứu rỗi, chỉ mong một chỗ nào đó để yên lặng, để có thể trốn tránh thực tại, dù chỉ trong khoảnh khắc. Và rồi cô gặp cậu – người xa lạ nhưng lại mang một thứ năng lượng khiến cô không thể rời mắt."Hôm nay lại ngồi một mình nữa sao?" Hỏa Hỏa xuất hiện từ đâu không hay, đứng trước mặt cô với nụ cười sáng bừng, như thể cậu vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại.Băng Băng không trả lời, cô chỉ lướt mắt qua cậu rồi lại nhìn xuống cuốn sách. Cô đã quá quen với sự xuất hiện bất ngờ của cậu. Hỏa Hỏa là vậy, cứ như ngọn lửa lan rộng, luôn tìm cách xâm nhập vào cuộc sống của cô."Đi ăn kem không? Mình biết một quán gần đây siêu ngon luôn!" Cậu tiếp tục lải nhải, như mọi khi, với sự ngây thơ và nhiệt huyết vô tận.Trong lòng Băng Băng, một sự ấm áp kỳ lạ len lỏi. Từ ngày gặp Hỏa Hỏa, cô bắt đầu cảm nhận được thứ cảm giác mà bấy lâu cô đã lãng quên: sự quan tâm, sự ấm áp, và... tình yêu. Từ lúc nào cô đã bắt đầu mong chờ những lần Hỏa Hỏa xuất hiện, mặc dù cô không bao giờ để lộ ra ngoài.Nhưng trước mặt Hỏa Hỏa, cô không thể mãi lạnh lùng."Ừ," Băng Băng trả lời ngắn gọn, giọng nói của cô như một làn gió lạnh thoảng qua, nhưng đối với Hỏa Hỏa, đó là một dấu hiệu đáng mừng. Cậu mỉm cười rộng hơn, không biết rằng trong trái tim của Băng Băng, ngọn lửa mà cậu mang đến đã dần dần phá vỡ lớp băng dày quanh cô.Họ cùng nhau đi dọc con đường, ánh hoàng hôn phủ lên hai người một sắc vàng dịu nhẹ. Hỏa Hỏa vẫn huyên thuyên kể về những chuyện lặt vặt trong ngày, về bạn bè, về những dự định cậu muốn làm. Và Băng Băng, dù không trả lời, vẫn lắng nghe từng lời cậu nói.Tại quán kem, Băng Băng chọn vị dâu, còn Hỏa Hỏa thì tất nhiên là vị cam – ngọn lửa trong hình dạng viên kem. Cả hai ngồi cạnh nhau, nhưng sự im lặng không còn nặng nề như trước.Hỏa Hỏa liếc nhìn Băng Băng, sự ngây thơ trong đôi mắt cậu không hề nhận ra rằng cậu đã trở thành người duy nhất có thể khiến trái tim Băng Băng đập nhanh hơn. Nhưng Băng Băng biết, và sự sở hữu trong lòng cô lớn dần theo từng ngày. Cô không muốn chia sẻ ngọn lửa này với ai khác."Những người khác đâu?" Băng Băng hỏi, lần đầu tiên cô chủ động mở lời."À, mọi người bận hết rồi," Hỏa Hỏa cười, không chút lo lắng. "Mình chẳng ngại đâu, chỉ cần cậu đi cùng mình là đủ."Lời nói vô tư của cậu như một cú đánh thẳng vào tim Băng Băng. Cô nhìn cậu, đôi mắt lạnh lùng giờ đây ánh lên một tia sáng khó đoán. Cô mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy ý nghĩa."Cậu không được đi đâu cả. Phải ở bên tôi." Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo sự quyết liệt. Cậu không biết rằng cô đã xem cậu là thứ duy nhất giữ cho trái tim mình ấm áp.Hỏa Hỏa bật cười, không hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của cô. "Tất nhiên rồi! Mình đâu có đi đâu!"Cậu không nhận ra rằng, từ khoảnh khắc ấy, trái tim Băng Băng đã hoàn toàn thuộc về cậu. Và ngọn lửa của cậu, dù vô tư hay ngây ngô, sẽ mãi là nguồn sáng duy nhất xua tan bóng tối trong cô.Nhưng liệu Hỏa Hỏa có đủ mạnh để giữ cho ngọn lửa của mình luôn cháy sáng, ngay cả khi băng giá của Băng Băng càng ngày càng chiếm hữu cậu nhiều hơn? Cậu sẽ không bao giờ biết, cho đến khi đối mặt với thực tại.Họ ngồi đó, dưới ánh chiều tàn, một người là ngọn lửa, một người là băng giá. Một câu chuyện về tình yêu, sự sở hữu và hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com