TruyenHHH.com

Nhung Cau Chuyen Nho Giua Phu Tu Vua Gia Ninh Va Han Diep

"Mãi đến hôm nay, bàn tay mà hắn cho là to nhất đè trên người hắn đột nhiên nhẹ nhàng nâng lên xoa đầu hắn, nói với hắn: Con không cần vất vả như vậy."

Hàn Diệp không nhớ lần cuối cùng mình mất phong thái như thế này là lúc nào, dường như chưa từng có, ngay cả trong tang lễ của Hoàng hậu Tuệ Nhân, cậu nhóc bảy tuổi cũng chưa từng khóc chẳng kiêng nể gì như hôm nay.

Ở nơi xa lạ này, hắn như trút bỏ được xiềng xích nặng nề đó, không còn coi Gia Ninh đế là quân vương, mà chỉ là phụ thân của hắn.

Lúc này thời gian gần như đứng yên, ngay cả cơn gió núi lướt qua cũng dịu dàng dừng lại, cho đến khi một nửa vạt áo của Gia Ninh đế ướt đẫm nước mắt ấm nóng, đứa trẻ trong vòng tay mới ngừng khóc.

Hàn Diệp dần tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra đây là hành động thân mật gì, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, trên khuôn mặt còn đang ướt đẫm nước mắt hiện lên chút ửng hồng.

Hắn hoảng loạn lau nước mắt, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Gia Ninh đế, động tác của hắn động đến vết thương phía sau, đau đến mức hai chân mềm nhũn.

May là Gia Ninh đế đã nhanh chóng đỡ hắn lên, hắn mới không ngã xuống đất.

"Đừng động đậy."

Dù là khiển trách, nhưng trong giọng nói mang theo sự quan tâm lộ rõ. Rõ ràng là rất bình thường, nhưng Hàn Diệp có chút không biết phải làm sao.

Có lẽ vừa mới khóc xong, có lẽ vừa mới chịu đau hồi lâu, có lẽ thấy áy náy trong lòng, hoặc có lẽ ...

Hắn đã quá lâu không thẳng thắn với Gia Ninh đế như vậy.

Dù Hàn Diệp chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng hắn rất rõ, dung túng của Gia Ninh đế với hắn, đừng nói đến trong nhà đế vương, ngay cả trong nhà dân chúng bình thường cũng rất hiếm thấy.

Chỉ cần được yêu thương quá lâu, sẽ có đủ tự tin tùy hứng như vậy.

Từ sau chuyện của Đế gia, Hàn Diệp vẫn luôn giận dỗi ông, cố ý kéo giữ khoảng cách quân thần, dần dần xây dựng bức tường ngăn cách trong tim, tích tụ nhiều năm, ngoan cố canh giữ không cho bất cứ ai đặt chân vào.

Nhưng từ khi biết Gia Ninh đế nhờ vả đại sư Tịnh Huyền cứu mình, bức tường trong tim đó đã bị chua xót khổ sở vạch ra một lỗ hỏng, đến nay gần như sụp đổ.

Hắn được Gia Ninh đế dìu từng bước trở về viện của mình, gió núi mát lạnh vỗ về những suy nghĩ hỗn loạn của hắn.

Gia Ninh đế đưa Hàn Diệp nằm xuống giường nhỏ, từ trong tay áo lấy ra thuốc trị thương mang theo, chuẩn bị kéo áo khoác hắn ra.

Hàn Diệp nhất thời nôn nóng, vô thức ngăn lại "Phụ hoàng ..."

Động tác của Gia Ninh đế hơi ngừng, nhưng không vòng vo với hắn, thẳng thừng nói rõ suy nghĩ của Hàn Diệp "Đừng có lấy mấy lời vớ vẩn lừa gạt Trẫm, sư phụ con xuống tay thế nào, trong lòng Trẫm tự biết rõ."

Nghe ông nói như vậy, Hàn Diệp chỉ đành thành thật vùi đầu vào khuỷu tay để mặc ông làm.

Gia Ninh đế đã chuẩn bị tốt, nhưng khi vết thương lộ ra trước mặt, trong lòng không khỏi đau âm ỉ.

Đại bản nặng trĩu, Tịnh Huyền ra tay không chút lưu tình, hai mươi đại bản đánh xuống, nơi chỉ vẻn vẹn một tấc đỏ bừng và sưng tấy, thương tích chồng lên nhau thậm chí còn lờ mờ hiện ra vết bầm tím.

Con ai người đó thương, chưa kể người chịu khổ lần này còn là Hàn Diệp. Tức giận cũng được, buồn bực cũng được, những cảm xúc bị hắn ép ra lúc này đã bị Gia Ninh đế vứt ra sau đầu, trong lòng chỉ còn lại thương yêu.

Gia Ninh đế vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng nói "Nhịn một chút."

Sau đó ông bôi thuốc mỡ vào lòng bàn tay, xoa cho nóng lên rồi thoa lên vết thương, bàn tay vận mấy phần nội lực, vết bầm liền tiêu tan.

Đợt này tiếp nối đợt khác, Hàn Diệp nhét nửa ống tay áo vào miệng cắn, nhẫn nhịn không phát ra tiếng.

Gia Ninh đế thu tay về, lấy khăn lau sạch thuốc mỡ còn sót trên tay, cười nói "Đừng cố chịu nữa, vừa nãy không phải khóc lợi hại lắm sao, sao bây giờ lại không rơi nước mắt nữa đi?"

Hàn Diệp kéo tay áo ra, chậm rãi hít thở, mặc kệ xấu hổ sau khi bị trêu chọc, nâng khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi, mơ hồ quay về hướng của Gia Ninh đế, khó khăn cười nhìn ông.

Gia Ninh đế biết hắn có chuyện muốn nói, nên yên lặng chờ hắn nói.

"Phụ hoàng, để con ở một mình một lát ..."

Vài ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, để nó yên tĩnh một mình cũng tốt.

Gia Ninh đế không nói gì, chỉ lấy từ trong tủ ra một bộ y phục sạch sẽ ném đến cạnh Hàn Diệp, dặn dò nói "Nhớ tự mình thay."

Thấy hắn gật đầu, Gia Ninh đế liền xoay người đi ra ngoài.

Ông không trở lại viện của mình, mà chậm rãi đi dạo trên Thái Sơn.

Mặt trời dần lặn xuống, trên đất vẽ ra một đường sáng vàng nhạt, Gia Ninh đế nhìn theo đường sáng kia, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, không diễn tả được là cảm giác thế nào.

Đời này ông lên Thái Sơn hai lần, nhưng đều là vì Hàn Diệp, lần thứ nhất là để Hàn Diệp bái sư, ông từng bước leo lên đỉnh núi cao, đích thân đến gõ cửa mời đại sư Tịnh Huyền xuất quan, lần thứ hai là hiện tại.

Nghĩ đến đây, Gia Ninh đế không khỏi bật cười, ai cũng nói con cái chính là duyên nợ kiếp trước, câu nói dân gian này cũng không phải không có lý.

Ông mỉm cười lắc đầu, tiếp tục đi dạo không mục đích cho đến khi ông bước đến tiền viện của ngôi miếu bên cạnh.

Cách đó không xa, có một tiểu sa di đang ôm sách cúi đầu ngẫm nghĩ, dường như gặp phải chuyện không hiểu, lông mày khẽ nhíu lại.

Gia Ninh đế thích thú nhìn, đột nhiên xuất thần cảm thấy hình ảnh này có chút quen mắt.

Lúc Hàn Diệp còn nhỏ, cũng thường thích một mình ôm sách nghiền ngẫm.

Khi đó, Gia Ninh đế vừa đăng cơ, Hàn Diệp được sắc phong Thái tử chuyển đến Đông cung, sự vụ trong triều bận rộn, mỗi khi Gia Ninh đế giải quyết xong chính sự đến thăm hắn, ông lúc nào cũng nhìn thấy Hàn Diệp nhỏ bé ngồi một mình trước bàn cẩn thận làm bài tập Thái phó giao cho.

Gia Ninh đế không tránh khỏi xuất thần nhớ lại quá khứ, nhưng khi định thần lại, tiểu sa di đã biến mất.

Sắc trời đã muộn, ông chỉnh lại áo ngoài rồi quay về viện của mình.

Ánh đèn mờ ảo, ngọn nến lập lòe, phản chiếu trên mặt Gia Ninh đế, nhìn không ra vui mừng hay tức giận.

Thật ra trong lòng ông đã loạn rồi.

Tấu chương được đưa từ trong kinh tới, nhưng đã qua hai canh giờ, ông mới xem được bốn năm bản, trong đầu vẫn luôn nghĩ về Hàn Diệp, không biết bên đó hiện tại thế nào rồi.

Ông đóng tấu chương yêu cầu lập lại Thái tử của đại thần trong triều, vô thức bước đến ngoài viện của Hàn Diệp.

Người luyện võ thường có nhãn lực tốt, trong đêm tối, Gia Ninh đế có thể mơ hồ nhìn ra Hàn Diệp không ổn.

Tim ông như thắt lại, lúc này cũng không quan tâm nhiều như thế, nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Gia Ninh đế đi đến mép giường chậm rãi ngồi xuống, chỉ thấy sắc mặt Hàn Diệp tái nhợt, mày nhíu chặt, cũng không biết đang nằm mơ thấy gì.

Thân thể này rốt cuộc cũng không còn như trước, trước đó quỳ hơn một canh giờ, sau lại chịu một trận đòn, thật sự không còn sức thay y phục.

Ban đêm gió núi lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, chỉ một đợt gió thổi qua đã bắt đầu nóng hổi.

Gia Ninh đế dùng mu bàn tay sờ trán, cảm thấy nóng hừng hực, đồng thời mơ hồ nghe được một tiếng "Cha ơi."

Như tiếng nói mớ lúc còn nhỏ.

Nơi mềm yếu nhất trong lòng chợt bị chạm đến, biến thành cảm xúc chua xót, cúi người ôm thiếu niên gầy yếu vào lòng, vỗ về lưng hắn như một đứa trẻ, xoa dịu những giấc mơ hỗn loạn.

"Diệp nhi đừng sợ, cha tới đón con đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com