TruyenHHH.com

Nhung Cau Chuyen Hanh Phuc Hoac Bi Thuong Joscarl

Joseph Desaulniers - Skin Hangover x Aesop Carl - Skin Blind spot.

Nhắc nhở:
- có lạm dụng trẻ em.
- không có cảnh H.
- Hangover uống hơi nhiều rượu rồi.
- Aesop bị thu hút bởi sự giả tạo.
- gốc nhìn từ Joseph.
_________________________

Trong cơn men rượu tôi nhất thời quên đi bao nổi buồn đeo bám, tôi biết chỉ là tạm thời nhưng có sao đâu khi tôi quên đi nổi buồn một chút thôi cũng được.

Loạng choạng bước đi trong hẻm u ám và bẩn thỉu, nó đen tối và dơ bẩn như một phần mặt xấu của thế giới này, mùi thiêu hôi thúi cùng những âm thanh rùng rợn của chuột và côn trùng.

Con hẻm nhỏ chỉ duy nhất một hướng sáng của ánh chiều chiếu rọi vào nhưng không chạm đến mũi giày da màu đen dính bùn đất bẩn. Bóng tối trong con hẻm quá lớn để ánh chiều chiếu đến, dù chật hẹp Nhưng nó như một lối đi vào cửa thiên đường với ánh sáng chói lọi.

Tôi cứ nghĩ nếu tôi cứ bước đi về phía trước, ánh sáng sẽ chiếu sáng toàn bộ và xoa dịu tôi bằng vẻ đẹp của phong cảnh hoàng hôn.

"Hic... Hic..."

Âm thanh trong trẻo và buồn bã vang vọng đâu đó, có cậu bé ở gần lối ra đang ngồi co rúm nức nở một mình.

Ôi em là thứ gì thế? trông bẩn thỉu và đáng yêu.

Em đang khóc đó à?
Trông em đáng thương và buồn bã quá.

Nên làm gì một với cậu bé buồn bã đây, bản thân lại không biết cách an ủi gì cả.

Hmmm em trông xinh quá, em thật sự  là bé trai à?

"Xin chào, tại sao em lại cô đơn ở nơi nguy hiểm như này?"

Em ngước nhìn tôi bằng đôi mắt xinh đẹp và mệt mỏi, nó long lanh ánh sáng bởi nước mắt phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực.

"hic...."

Tôi nghĩ em không thích đáp lời với người lạ nhưng tôi cũng không quá bận tâm về suy nghĩ trong đầu em, bởi vì tôi biết trong mắt em tôi là gã bợm rượu.

"Anh là Joseph Desaulniers, rất vui được gặp em."

Có lẽ vì chiếc mặt nạ mỉm cười này đã khiến em nhầm lẫm tôi là một người thân thiện nào đó đến để an ủi tâm hồn cô đơn của em, không một chút đề phòng tin tưởng vào một người lạ như tôi.

"A- Aesop Carl."

"Một cái tên đáng yêu~"

"... Joseph là thiên thần à?"

Thiên thần?
Dù nó hơi buồn cười nhưng cũng có lợi vì sự khó chịu trong người cần được giải toả, sẽ thật dễ dàng nếu em ngây thơ như thế.

"Nếu anh là thiên thần thế em sẽ tin tưởng anh chứ?"

Em không chút do dự mà gật đầu, có lẽ em đang nghĩ bản thân đang trong ảo giác hoặc em không biết nguy hiểm của thiên thần trước mặt em.

"Nếu tin tưởng anh, hãy lại đây. Anh sẽ dẫn em đến thiên đường mà chỉ có hai chúng ta chơi cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com