TruyenHHH.com

Những Câu Chuyện Hạnh Phúc Hoặc Bi Thương (JosCarl).

Nhện yêu (1)

VongCNguyt4

Trên trái đất có vô vàn điều bí ẩn mà các nhà khoa học cần tìm hiểu và khám quá. Kiểu vết tích cổ thời xa xưa hoặc những sinh vật thần bí cổ xưa ẩn nấp và hóa thạch lâu đời.

Những sinh vật kỳ lạ lần đầu được phát hiện luôn được các nhà nghiêm cứu sinh vật học mang ra thí nghiệm.

"Cậu có tin về lời đồn về yêu quái nhện ở nhật bản không?" Cô gái hỏi.

"Côn trùng học là nghành của cô, tôi không chuyên về chúng cũng như tin đồn về một con nhện quỷ." Thanh niên đáp.

"Cậu nghiêm cứu về thực vật nên tôi nghĩ cậu cũng hứng thú với con trùng." Nhà côn trùng học nói với vẻ thất vọng.

"Một phần thôi thưa cô Pliny." Thanh niên đáp.

"Ôi Aesop, tôi đã nói cậu hãy gọi tôi là Mellie mà." Cô bực bội trách móc thanh niên.

"Chúng ta không quá thân để gọi nhau như thế đâu." Cậu lạnh lùng đáp lại.

"Ehem... Quay lại câu chuyện tôi định nói nhé. Tôi dự định sẽ đến nhật tìm hiểu về tin đồn đó. Nếu cậu không phiền có thể cùng tôi và Luchino đến đó." Cô đề nghị Aesop cùng tham gia với vẻ mặt vui vẻ.

Aesop ngồi trên bàn bất động suy nghĩ một hồi liền quyết định:

"Được, hãy nói với tôi nếu chốt được ngày đi du lich đến đó." Giật đầu và nói.

Nhận được sự đồng ý, Mellie vui vẻ rời đi để sắp xếp thời gian.

"Cậu tin về tin đồn đó chứ? Nó đồn 4 người du khách nữ chết một cách bí ẩn và được cho rằng nhện quỷ đã giết họ."

Luchino không biết từ khi nào xuất hiện phía sau Aesop. Trái ngược với bộ đồ màu trắng gọn gàng của Aesop, anh ta ăn mặc lộn xộn, trên trán được dán một miếng băng trắng.

"Không tin lắm nhưng ở nhật bản có một vài loài thực vật tôi chưa nghiêm cứu hết. Như về thứ này." Aesop mò tay vào túi áo lấy ra một lọ nhỏ xinh xắn, nhưng nhìn vào thứ bên trong khiến người ta phải rùng mình.

"Nó vẫn sống sao? Thật kỳ lạ."

Thứ trong bình là một bông hoa màu trắng nhỏ, hoạt nhìn nó như hoa hồng nhỏ hoặc hoa mười giờ trắng, cánh hoa tinh tế như Hoa trà trắng Camellia. Nhìn nó như một bông hoa nhỏ xinh xắn nhưng nếu nhìn kỹ dưới phần rễ nó đang cọ quậy. Những nhánh rễ màu trắng tinh gầy và mỏng manh lại có lực di chuyển dữ dội như vật sống.

Mellie Pliny đã mang nó về và giao nó cho Aesop. Nhìn như một côn trùng kỳ lạ nhưng mẫu vật và gen của nó là thực vật chuẩn. Cô không biết rõ nó là gì nhất là về thực vật nên tạm giao nó cho Aesop nghiêm cứu. Khi Aesop nhận được cũng rất ngạc nhiên về sinh vật kỳ lạ này.

"Nó gần đây đang suy yếu, tôi đã thử trồng nó như cây, bón phân và cho nước, hấp thụ ánh nắng cũng không có tiến triển gì." Aesop chán nản nói.

"Đừng nản lòng. Vạn sự khởi đầu nan mà anh bạn, từ từ sẽ tìm ra cách thôi." Luchino cười cười vỗ lưng Aesop.

Aesop nhăn mặt lại nhưng không trách ghét đối phương. Kỳ thật cậu ghét đụng chạm nhưng là bạn bè cậu trách né hẳn là anh ấy sẽ tổn thương.

Cậu chợt chú ý đến trán của Luchino, miếng băng trắng trên trán thấm máu nhuộm đỏ cả miếng băng.

Aesop ngập ngừng mở miệng hỏi:

"Nó không biến mất sao?"

Luchino nghe xong liền im lặng đưa tay lên trán sờ sờ.

"Nó lại chảy máu à." Anh nhìn Aesop hỏi.

Cậu giật đầu thay lời nói của mình. Luchino vẻ mặt trở nên buồn bã khó nói.

"Kỳ thật tôi đã dùng nhiều cách để thay đổi nhưng nó càng tệ, tôi thậm chí đã nhổ lớp vảy đó ra nhưng nó vẫn mọc lại nhiều lần."

Luchino Diruse là nhà nghiêm cứu về bò sát. Anh ta tạo ra một loại thuốc được kết hợp với RNA của một loài thằn lằn và vô tình làm đỗ nó lên người mình.

Bị thuốc dính vào người anh ấy đã biến thành một con thằn lằn khổng lồ và tàn sát khá nhiều người trong ngành nghiêm cứu. May thay đội an ninh đến và áp chế được anh ấy và tìm ra loại thuốc giải trong phòng thí nghiệm của anh ấy.

Thuốc giải chỉ là tạm thời vì di chứng vẫn còn trên người Luchino. Kể từ lần thảm họa đó Luchino Diruse còn có biệt danh khác là Evil Reptilian.

Luchino nhanh chóng chuyển chủ đề:

"Thật ra tôi và quý cô Mellie đã bàn trước ngày khởi hành. Hai ngày nữa bắt đầu, nên hãy chuẩn bị sẵn sàng đến đó." Anh ấy vỗ vai Aesop và rời đi sau đó.

Aesop nhìn bóng lưng Luchino rời đi ra hành lang và biến mất. Cậu suy ngẫm và liếc nhìn rễ hoa đang nhúc nhích yếu ớt.

Ngày trôi qua rất nhanh, ngày hẹn khởi hành cũng đến. Aesop dậy rất sớm và bước vào phòng vệ sinh cá nhân, cậu mặc bộ đồ nghiêm cứu thường ngày và một chiếc khẩu trang trắng che nửa khuôn mặt.

Aesop không cần nhiều hành lý để mang đi cậu chỉ mang theo một chiếc vali màu xám nhỏ nhìn trong nặng nề bước vào xe. Luchino và Mellie đã ở trong xe chờ Aesop từ trước.

"Cậu đây rồi vào ngồi đi không sẽ trễ chuyến bay mất." Luchino ngồi nhích người sang bên cho Aesop vào ngồi.

Aesop ngồi xuống đóng cửa xe lại. Thấy đã đủ người, tài xế lái xe vận chìa khóa khởi động xe chạy đi.

Chiếc xe chạy qua con đường dài được bao quanh bởi những tảng cây cao che kính bầu trời. Đến với con đường tấp nập người qua lại, xuyên qua những ngôi nhà cao tầng và con đường đông đúc xe cộ, cuối cùng chiếc xe của họ cũng đến được sân bay.

Họ mang hành lý giao cho nhân viên nhưng Aesop lại nếu kéo chiếc vali không buông, sống chết đòi mang theo nó. Cậu sợ những thứ đồ quý giá của mình sẽ bị hỏng hoặc bị đánh cắp. Hết cách Mellie và Luchino cố gắng thuyết phục Aesop giao vali an toàn cho nhân viên cất giữ. Bản thân bước nên máy bay đi đến nhật bản và tìm một vị trí thích hợp để ngồi. Aesop lựa chỗ ngồi gần cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài. Luchino tính ngồi ngay chỗ ghế bên cạnh Aesop thì liền bị cô nàng Mellie đẩy ra chỗ khác và chiếm đoạt vị trí ngồi. Luchino bất lực nhìn cô đang đỏ mặt ngại ngùng khi ngồi gần crush. Không còn cách nào anh ấy liền lựa ghế bên kia ngồi đỡ làm bóng đèn nếu ngồi phía sau họ. Mọi người đã lên đầy đủ chiếm trọn ghế ngồi. Phi cơ trưởng bật loa nhắc nhở thắt dây an toàn chuẩn bị khởi hành.

Chiến bay khởi hành tiến vào hành trình đến với nước nhật bản. Ngoài khung cửa sổ là biển trời rộng lớn không thấy điểm dừng, những đám mây lớn nhỏ vội vàng lướt qua khung kính. Aesop nhìn khung cảnh bên ngoai lòng như trôi nổi nơi xa xôi mệt mỏi mà thiếp đi.

Mellie nhìn thấy đối phương ngủ sợ va đầu vô tường đau liền kéo nhẹ người cậu dựa vào cô. Trái tim thiếu nữ rung động dữ dội, khuôn mặt cô ngại ngùng xẩu hổ đỏ hết cả lên.

Chứng kiến hết cảnh tình đơn phương này, Luchino cảm thấy tiếc thương. Có vẻ Mellie rất thích Aesop nhưng Aesop thì không có vẻ gì để ý đến tâm tư cô. Nếu mãi không nói ra, trước sau cô cũng sẽ đánh mất cậu. Luchino không nghĩ nhiều nữa, nếu mắt nhắm không được thì dùng đồ che mắt dậy.

Cứ thế chuyến bay thuận buồm xuôi gió đến với sân bay nhật bản.
Cơ trưởng bật loa thông báo đích đã đến và họ cần đi xuống. Các nhân viên lần lược đánh thức những người ngủ quên và nhắc nhở họ.

Nhìn thấy cặp đội nam nữ dựa vào nhau ngủ say trong lòng thầm mỉm cười vui vẻ khen ngợi xứng đôi dễ thương. Dù cho đáng yêu nhưng vẫn lay họ dậy xuống chuyến bay.

Aesop và Mellie tỉnh dậy cùng lúc, nhận ra mình đã ngủ lên người của Mellie liền gấp gáp xin lỗi đối phương. Cô mỉm cười bình tĩnh và trấn an Aesop đang hoang mang lo sợ. Kỳ thật là cậu làm phiền đối phương có thể sẽ bị hiểu lầm là đôi yêu nhau thân mật. Nhìn cô có vẻ không để tâm nên cậu cảm thấy yên lòng.

"Nhanh lên nào hai con người lười biếng say ngủ ơi." Luchino xúi giục họ nhanh lẹ tay chân xuống chuyến bay.

3 người mang theo hành lý bước ra sân bay. Họ đang chờ chiến xe chở đến địa phương cần đến để nghiêm cứu.

"Aesop cậu có biết gì về yêu tinh Jorogumo không?" Mellie bắt chuyện để chờ chuyến xe đến đón họ.

Aesop bình tĩnh mặt không đổi nét trả lời cô:

"Jorogumo một yêu quái nhện bắt đầu từ thời Edo năm 1603-1868. Kể về một con nhện sống 400 năm tuổi. Nó tu luyện biến thành yêu quái và cải trang thành cô gái xinh đẹp câu dẫn những người đàn ông vô hang và ăn thịt họ."

Mellie giật đầu nói thêm:

"Đúng vậy nhưng nó còn có một truyền thuyết khác. Rằng vào thời xa xưa, có một người đàn bà mệnh danh là nhan sắc xinh đẹp nức tiếng. Bà là thê thiếp của một vị lãnh chúa. Dậu đã là vợ nhưng lại lén chồng vụng trộm bên ngoài và bị vị lãnh chúa phát giác. Trong cơn tức giận vì bị cấm sừng vị lãnh chúa đã xử tử bà bằng cách ném vào một chiếc rương thả đầy nhện độc. Thể xác bị lũ nhện hành hạ và linh hồn bị mất kẹt trong rương, oán hận người đàn ông và biến thành yêu quái tàn nhẫn."

Luchino sang vào nói thêm:

"Nghe nói cách trị ả ta là thiêu đốt cháy thành tro."

Mellie cười nhạo Luchino:

"Không nhất thiết là lửa mới giết được ả nhện quỷ, thời đại bây giờ dùng súng cũng đủ nã chết một sinh mệnh rồi."

"Khoan đã nào, cả hai người điều mang theo súng à?" Aesop vội cắt ngang.

Cả hai đồng thanh:

"Tất nhiên rồi."

Aesop không biết làm cách nào mà họ mang theo súng bước qua cổng kiểm tra tổng quét ở sân bay, phải nói là phục họ.

Chiếc xe đã đến và đón họ đến với địa điểm cần đến, nơi mà cô nàng Mellie phát hiện ra loại thực vật kỳ lạ. Chiếc xe khởi hành trên đoạn đường dài chẳng bao lâu đã đến nơi. Đến địa điểm liền bắt một chuyến đi trên thuyền đến với một hòn đảo.

Địa điểm là đảo Iriomote, điểm đến tuyệt vời dành cho những du khách thích vẻ đẹp tự nhiên của thiên nhiên. Iriomote có gần 90% diện tích đất được bao phủ bởi rừng rậm và rừng ngập mặn.

Người lái thuyền nhận được tiền và rời đi vội vã sau đó.

Cả 3 tiến vào sâu trông rừng đến nơi mà Mellie đã cắm trại trước đó. Mellie dẫn họ đến nơi nhiều cây cỏ và thực vật phong phú che kính ánh mặt trời. Một khu đất trống trong khu rừng và những di tích đổ nát lâu tuổi được bao bọc bởi dây leo và cây dại khác. Rất nhiều thực vật và sinh vật nhỏ sinh sống ở đây.

Luchino bắt tay vào dựng lều làm căng cứ cùng Aesop. Mellie bất máy gọi cho bên họ cử thêm người đến phòng trường hợp đặt biệt.

Vất vả đến chiều tối họ gom góp nhánh cây khô và gỗ mục để nhóm lửa trại. Mỗi người ngồi một cạnh đối diện ngọn lửa bàn bạc về công việc ngày mai. Khi đến giờ muộn mỗi người một liều và nằm ngủ yên giấc. Một đêm yên bình cứ thế trôi qua.

Sáng họ đã bắt đầu hàng trình khám phá khu rừng rậm rạp này.
Mellie tìm được những con trùng lạ và bắt bỏ vào lọ thủy tinh nhỏ mà cô mang theo trong vali của mình.

Aesop cũng phát hiện được chuyện may mắn ngoài mong đợi. Trước mặt Aesop là một Loài cây siêu hiếm Thismia kobensis, là loài thực vật có kích thước nhỏ và chứa nhiều màu sắc. Cậu từng nghe người ta nói về loài cây này, nó còn được thắp sáng từ bên trong vào ban đêm nên nó còn biệt danh là cây "đèn lồng cổ tích". Lần đầu tiên được nhìn thấy nó, cậu không ngờ mình lại may mắn phát hiện ra Thismia kobensis. Nó hiếm đến mức gần như tuyệt chủng nhưng nó đang tồn tại trước mặt cậu.

Mellie đến gần Aesop và ngồi xuống nhìn theo hướng ánh mắt cậu, cô nhìn thật kỹ và tò mò.

Luchino người chảy mồ hôi ướt áo, anh cố gắng tìm kiếm các loài bò sát nhưng không thấy chúng đâu. Nhìn thấy hai người cúi đấu gần mặt đất liền tiến tới tham gia cùng.

"Đây là thứ gì? Tôi chưa từng thấy bao giờ." Luchino tò mò hỏi.

Mellie cũng ù theo hỏi:

"phải đó nhìn nó thật nhỏ bé, có vẻ cậu biết về nó."

Aesop vẫn quan xét kỹ phía cạnh của nó. Cậu ngồi dậy lấy ra một cái xẻng nhỏ và một hộp thủy tinh bỏ nó vào, cậu cầm lên cao hướng áng sáng mặt trời để nhìn kỹ mở miệng giải thích.

"Đây là loài hoa Thismia kobensis hiếm đến mức nhiều người cho rằng loài này đã tuyệt chủng. Loài thực vật có kích thước nhỏ và chứa nhiều màu sắc có thể toả sáng vào đêm."

Mellie và Luchino ngạc nhiên mở to hai mắt.

"Thật tuyệt vời! Cậu đã phát hiện ra loài thực vật quý hiếm." Mellie nói to miệng không ngừng cười vui vẻ chúc mừng Aesop.

"Nó sẽ khơi dậy mối quan tâm của giới khoa học đối với loài cây cực hiếm này, chúc mừng cậu." Luchino vỗ pat pat trên vai Aesop tay dơ like khen ngợi.

Aesop tuy nheo lại như cau khó chịu nhưng thật ra cậu rất vui. Cậu chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như này cả.

Trong lúc họ ăn mừng vui vẻ. Mellie chợt lên tiến chỉ về một sinh vật lạ màu đen như nấm không hoa không lá

Aesop nhìn liền nhận ra, cậu chợt mở miệng nói.

"Gastrodia kuroshimensis, thuộc nhóm thực vật Mycoheterotrophic."

Luchino nghe xong khâm phục khiến thức của bạn mình. Nhưng anh không hiểu sao Aesop lại bầy vẻ ngạc nhiên khó tin như vậy.

"Có chuyện gì sao Aesop?"

Aesop ngắm hai mắt lắc đầu không tin.

"Thật kỳ là."

Luchino nghe xong mà chấm hỏi cũng như Mellie rối mù đầu.

Aesop bước tới soi thật kỹ và nói.

"Loài thực vật hiếm gặp, không quang hợp và không nở hoa trên đảo Kuroshima. Làm cách nào nó lại xuất hiện ở trên đảo Iriomote?"

Luchino thở phào nhẹ nhõm, tưởng gì quá lắm ai ngờ là chuyện này, anh tới vỗ vai Aesop.

"Không phải đảo Kuroshima và đảo Iriomote điều là Đảo ở trên Taketomi sao? Đừng căng thẳng quá."

Mellie cũng đồng ý với Luchino và thuyết phục Aesop. Cậu lắc đầu suy nghĩ qua loa và lấy mẫu vật về.

Trong lúc họ rời đi, một chú chim xinh đẹp ghé thăm một cái cây nọ. Chú chim thích thú nhìn chăm chú vào một con sâu trên cây.

Bất chợt một con nhện rơi trên đầu nó và cắn ngay mắt, chú chim hét lên âm thanh chói tai, đập cánh bay loạn và tông đầu vào một thân cây rơi xuống, một tiếng phịch xuống bụi cây và sau đó không thấy nó nữa.

Trời đã chiều muộn, khám phá một ngày khiến tất cả mọi người mệt mỏi. Cả ba cùng mở tiệc đêm ăn uống no nê xong mỗi người một liều ngủ.

Riêng Aesop thức đêm tắt đền ngắm nhìn bông hoa phát sáng thần kỳ. Cậu bật đèn lên và ghi chép nó vào sổ. Một cái lọ thủy tinh nhỏ lắc lư dữ dội trong vali khiến cậu chú ý đến.

Aesop ngạc nhiên nhìn lọ thủy tinh chứa sinh vật kỳ lạ mà Mellie cho lên. Khi cậu cầm lên nó liền ngừng hoảng loạn và gộp rễ lại chỉ vào một hướng nhất định.

Aesop cầm chiếc lọ tò mò, cậu xoay người hướng khác lấy cốc nước. Rễ trong lọ thủy tinh như có linh tính đổi ngược lại sang hướng ban đầu mà nó chỉ.

Aesop thấy kỳ lạ, đặt cốc nước xuống nhìn về phía hướng rễ chỉ đến và xoay chuyển nó nhiều hướng khác nhau. Xoay nó hướng nào nó liền tạng ra gộp lại chỉ về một phía. Nó như một cái kim la bàn vậy.

Aesop tò mò mang theo đèn pin và lọ thủy tinh đứng trước khu rừng đen như mực, hướng về phía mà rễ cây chỉ và đi sâu vào bên trong.

Aesop đi sâu vào rừng cùng nỗi bất an khó tả. Con đường được thắp sáng bời nhiều loài hoa quý hiếm và cũng con trùng bay trong không trung như dẫn lối.

Càng đi sâu vào rừng cậu phát hiện ra có rất nhiều tảng mạng lưới của nhện trên cây. Nhìn mạng lưới to được sây dự chắc chắn khẩn định nó không phải là từ một con nhện nhỏ tạo ra.

Không biết đã bao lâu, khu rừng im lặng vang lên dế và sinh vật gì đó như mất kẹt. Cậu rùng mình với âm thanh kỳ lạ mà côn trùng tạo ra. Rễ trong lọ thủy tinh dẫn cậu đến một cái hang động lớn và tách rời các nháng rễ ra. Chúng bắt đầu đưng đưa như thân rắn mê hoặc Aesop với biểu hiện kỳ lạ của nó.

Mãi chăm chú vào chiếc lọ thủy tinh không để ý âm thanh kỳ lạ dưới đất. Một thứ gì đó như rễ cây tấn công Aesop, nó bất ngờ lao đến và trói cậu lại. Cùng lúc chai thủy tinh trong tay Aesop rơi xuống đất vỡ ra thành từng mảng.

Aesop bị tấn công bất ngờ hoảng sợ vùng vẫy kịch liệt, nhưng không thể nào thoát ra được.

Aesop vẫn không nhận ra được chuyện gì sảy ra với cậu, mọi phong cảnh xung quanh điều tối đen. Đèn pin Aesop cầm theo đã rới xuống dưới đất soi được một khu đất nhất định.

Aesop nhìn về phía đèn pin mà kinh hoàng mở to hai mắt. Trước ánh đèn là vô số con nhện sặc sỡ đang bò đến như đoàn quân. Cậu giẫy dụa sống chết cố gắng thoát ra nhưng vô ích.

Lũ nhện bò lên người cậu, không lâu sau đó đã bao trùm lấy Aesop. Cậu kinh hãi và nghĩ đến cái chết trong tương lai nhưng kỳ lạ, cậu không cảm nhận được sự tấn công của lũ nhện mà chỉ thấy nhột. Tụ nó chỉ bò khắp nơi trên người cậu, không làm gì thương tổn.

Tuy như thế Aesop vẫn sợ hãi chúng muốn vùng thoát nhưng bị kìm chặt dưới đất. Cậu bắt đầu chú ý đến cái lọ thủy tinh mà cậu làm rơi.

Cây trong lọ đã thoát ra ngoài nó tung tăng như nhảy múa vui vẻ, cảm nhận được Aesop đang nhìn nó, nó liền chú ý từ từ tiến lại gần Aesop.

Aesop bị giữ chặt muốn lùi lại nhưng không được, cắn răng trừng mắt nhìn nó từ trên đất bò lên mặt Aesop.

Những chiếc rễ mỏng manh vuốt ve nhẹ nhàng trên lớp môi mỏng. Cậu đơn nhiên không cho phép nó đặt được ý nguyện. Bấu chặt môi muốn rỉ sét máu. Không cho phép nó xâm nhập miệng cậu.

Nó không mở được miệng của Aesop liền nhanh mọc ra nhiều rễ bao trùm miệng Aesop. Nó dòn ép cưỡng chế xâm nhập. Aesop trụ không được liền bị tụ nó xâm nhập vào khoang miệng.

Aesop rùng mình nhảy dựng người. Cậu quằn quại đá lưỡi và mở to miệng, cố đẩy thứ đó ra khởi miệng mình. Nước miếng và nước mắt tuôn trào không ngừng.

Dù cố gắng đến đâu nó vẫn tiếp tục tiến sâu hơn vào thanh quản cổ họng. Một cảm giác đau rát và nôn mửa nhói lên khiến cậu khó thở. Nó chuyền đến dây thần kinh và làm tê liệt đại não.

Cơ thể Aesop co giật dữ dội, lũ nhện bò trên người cậu nhún nhảy vui vẻ, chúng như đang hát hò với Aesop đau khổ.

Sức lực như đang bị rút đi, cậu liền cảm thấy mệt mỏi. Mắt cậu dần khép lại nhưng lại vô tình thu được một bóng hình to lớn màu trắng vào mắt. Aesop cứ thế ngất đi.

----------------------

Cậu mở to hai mắt bật thẳng người dậy, cậu thở hổn hển mồ hôi chảy ướt cả áo.

"Là mơ?"
Aesop ôm lòng ngực thầm thở phào một hơi ổn định. Thầm nghĩ đó là một ác mộng trong mơ, nó không có thật nhưng trong lòng cậu dâng lên một nổi bất an.

Cậu đi đến vali màu xám và kiểm tra, mẫu vật vẫn còn đó nhưng không thấy lọ thủy tinh chứa đựng vật lạ đâu. Aesop liền nhớ lại tất cả chi tiết. Cậu vội uống một cốc nước và thò ngón tay vào khoang miệng. Cậu moi móc cổ họng mình nôn mửa hết lần này đến lần khác nhưng chỉ toàn nước và nước miếng trào ra.

Aesop run rẩy cơ thể, chảy hai dòng nước mắt xuống cằm. Chắc chắn nó ở trong và đang hủy hoại ruột gan cậu. Aesop ôm bụng khóc nức nở cùng lúc Luchino đi đến.

Anh ấy lo lắng đến gần Aesop vỗ tấm lưng gầy yếu của cậu.

"Aesop cậu ổn không! Chuyện này là sao?"

Aesop cắn môi dưới lắc đầu:

"K... Không tôi ổn... Chỉ là gặp ác mộng thôi."

Aesop chống tay loạng choạng đứng dậy, dáng đi run rẩy, lảo đảo, không vững đến chỗ đệm ngủ. Luchino và Mellie muốn giúp đỡ nhưng cậu từ chối và muốn nghỉ ngơi. Không còn cách nào khác Luchino để lại thuốc hạ sốt và một cốc nước cho Aesop và rời đi.

Cuối cùng Aesop cũng được yên tĩnh, cậu mệt mỏi bò vào túi ngủ trên đệm hơi. thở ra một hơi nóng bỏng, cuộn tròn người lại như một con nhộng non.

Aesop không ý thức được nguy hiểm đang ở gần đó nhìn cậu chăm chú như đang theo dõi con mồi.




"Haizzz."

"Mellie cô sao vậy?"

Luchino đi đến chỗ Mellie ngồi xuống.

"Anh nghĩ Aesop sẽ ổn chứ?" Cô hơi lo lắng nói.

"Sẽ ổn thôi... Đó là con gì?" Luchino an ủi cô thì chợt  để ý đến thứ trên tay cô.

Trên tay Mellie là một lọ thủy tinh nhỏ đang nhốt một con nhện màu trắng tuyệt đẹp.

Mellie nheo mắt cong lên đang cười đưa lọ thủy tinh cho Luchino xem. Luchino nhận lấy và xem thứ bên trong.

Đó là một con nhện màu trắng tuyệt đẹp, trên thân thể nó được bao bọc bởi những sợi lông màu trắng nhỏ nhắn tinh tế, đi kèm với nó là 6 con mắt đỏ như máu nhìn anh.

"Tôi nghĩ nó giống họ hàng với loài nhện Tarantula." Mellie nói với vẻ háo hức.

"Nó bị bạch tạng à? Nhìn như lông nó còn dài hơn nhện Tarantula." Luchino thắc mắc về lông của con nhện.

Mellie cũng không rõ nguồn gốc của con nhện này. Họ suy nghĩ và đưa ra nhiều kết luận về nguồn gốc của chú nhện.

"Tạm để nó qua một bên đi, cô không cảm thấy nơi này kỳ lạ sao?" Luchino nghiêm túc nói ra câu hỏi.

Mellie nghe cũng phát giác ra được gì đó.

"Ở đây rất yên tĩnh? Ngoài tiếng vo ve của côn trùng ra thì không có tiếng chim..." Mellie nói đến đó liền không nói thêm nữa, trong lòng cô cảm thấy bất an.

"Theo tôi tới đây." Luchino ra hiệu Mellie đi theo.

Họ đi một hồi lâu đến một bụi cây nọ, Luchino chỉ về phía gốc cây. Mellie nhìn theo hướng Luchino chỉ liền phát hoảng lùi vài bước.

Có một xác động vật đang bị nhiều loài con trùng đang ngấu nghiến thịt thối rữa.

Sắc mặt cô tái mét, sơ ý đẫm trúng cục đá mất thăng bằng khiến cô té ngã ra sau. Cô ngồi trên thềm đất cảm thấy dưới tay mình có thứ gì đó nhúc nhích.

Cào đám lá khô dưới tay lên, cô nhảy dựng lên run rẩy nhìn xuống. Dưới đám lá khô là một bộ xương người. Bộ xương được một loài thực vật lạ màu trắng bao quanh bộ xương khô, nó toả ra mùi hương thơm ngọt ngào che đậy mùi hôi thúi của bộ xương. Quen trọng hơn thực vật đó đang di chuyển.

Luchino chứng kiến cảnh đẹp chết chóc không khỏi rùng mình, kinh tởm.

"Aesop." Mellie bỗng nhiên nhắc đến Aesop làm Luchino cũng muốn đứng tim theo.

"Nhanh! Aesop có thể gặp nguy hiểm!" Mellie nói xong liền lao đi chạy như bay, Luchino đuổi theo sau khâm phục trí nhớ đường rừng của cô nàng.

------------------------

Quay lại chuyện bên Aesop.

Cậu đang thở hơi nhẹ lên xuống trong yên bình. Mất phòng bị đến nổi không để ý rằng, từ khi nào bên cạch cậu có thêm một người ôm lấy cơ thể.

Bị ôm khiến cậu khó chịu, mơ màng mở mắt cố nhìn rõ thứ trước mắt. Khi con mắt dần tỉnh táo cậu ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông có nước da trắng như búp bê sứ. Một khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, không phải ái nữ hay ái nam, một khuôn mặt căng bằng sắc đẹp. Đôi con ngươi và tròng mắt màu lam như sepphire xanh. Mái tóc dài màu trắng hơi bồng bềnh mềm mại kèm với lông mi dài quyến rũ. Đôi môi căng đối xinh đẹp hơi hồng. Aesop nhìn vào liền bị thu hút, nhưng nhìn kỹ lại cậu lại hoảng.

Nếu nói người đàn ông trước mặt là một người đẹp như thiên thần thì phần thân dưới của anh ta lại là một cơ thể của một con nhện.

Đôi môi căng mọng hé mở:

"Xin chào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com