Những Câu Chuyện Hạnh Phúc Hoặc Bi Thương (JosCarl).
Huyền Điểu Giáng Thế (Oneshot)
Ở một thế giới không phải trái đất của chúng ta, nó như phim ảnh chúng ta xem, thế giới đó được tôi tưởng tượng để kể về một câu chuyện như huyền thoại cổ bị pha chế trong đầu tôi.✧Từ nhiều năm về trước, yêu quái tác oai tác quái làm ảnh hưởng cả Tam giới, một cuộc chiến khóc liệt diễn ra hại cả bách tính vô tội bỏ mạng. Linh hồn bị mắc kẹt trong trận chiến, oan ức và phẫn nộ, họ chờ đợi và cầu xin sự cứu rỗi của thượng đế. Nhân giới và Thiên giới hay gì cố gắng cứu rỗi linh hồn thì họ lại nghĩ ra một biện pháp tàn nhẫn, là diệt trừ và niên phong ác linh, dẫu bị ghét bỏ như thứ tà vật độc hại nhưng họ vẫn chờ đợi và cầu cứu trong vô vọng. Dần về già, những linh hồn không chịu đứng im nữa mà bắt đầu chọc phá bá tánh. Thiên giới không nhúng tay vào quá nhiều mà đùn đẩy cho Nhân loại tự lo liệu. Oan hồn do người hoá thành, chấp niệm do người nuôi giữ hoá thành oan hồn, điều do nhân thế sự hoàn thành, tự Nhân giới xử quyết chuyện oan hồn.Oan hồn bị thanh tẩy tan biến vào hư vô, hồn phi phách tán như chưa từng tồn tại. Dẫu ra tay tàn ác, oan hồn vẫn cố chấp lộng hành.Chuyện về oan hồn cứ làm cho lão bá tánh sầu muộn cho đến khi một phép màu xuất hiện. Rồng Thần và Phượng Hoàng đã hạ sinh thế hệ mới có thể giúp ít cho bá tánh, mang lại hy vọng cho chúng sinh yên ổn. Những quả trứng nở ra và dần lớn lên bay đi mỗi hướng khác nhau, tạo ra truyền thuyết in sâu vào lịch sử. Nhưng trong số những quả trứng có một quả trứng đặt biệt, nó màu xanh lam đen và những đốm trắng lấp lánh như màng đêm của bầu trời. Cha Rồng và mẹ Phượng rất lo lắng và tò mò về quả trứng kỳ lạ.Cha Rồng nghĩ quả trứng có thể là mối đe doạ, điềm rủi xui xẻo mang đến tai ương. May mắn mẹ Phượng đã bảo vệ quả trứng an toàn nở ra một đứa trẻ đáng yêu. Đứa trẻ dễ thương mang màu sắc lam đậm như bầu trời đêm, đôi mắt lam to tròn lấp lánh tiên tiến như những ngôi sao trên trời, những chiếc lông tùy ý tự giác khâu vá thành một bộ đồ tự nhiên, có vài cộng lông chim mọc trên đầu mền mại như những sợi tóc.Mẹ Phượng không mấy tự hào về đứa trẻ nên khi cậu mới nở ra bước những bước đi đầu tiên vụng về hướng mẹ mình nhưng Phượng Hoàng đã bỏ đi để lại cậu ở nơi hẻo lánh tồi tàn. Màu sắc khác thường, màu lửa khác thường, anh chị xa lánh, cha mẹ ruồng bỏ nhưng cậu vẫn bước đi và tìm kiếm mục đích của mình. Trên đường đi toàn di tích sụp đổ, một oan hồn thống khổ xuất hiện chặn bước đi của cậu. "Ta đau quá, xin hãy cứu ta! Ta đau quá... Làm ơn hãy cứu ta..."Oan hồn đen toả ra làn khí dị thường bao bọc xung quanh nó. Lời cầu cứu tưởng như vô ít lại được cậu đáp ứng.Đôi mắt to tròn lấp lánh tựa như bầu trời về đêm nhìn chăm chú oan hồn trước mắt. Chỉ thấy cậu đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp chạm vào nó, một làn khí xanh lam phát sáng nhẹ nhàng trong đêm chạm vào cái bóng đen đang ngạc nhiên nhìn sự biến đổi của mình. Cả thân oan hồn chuyển hoá thành màu lam phát sáng trong đêm đen, nhẹ nhàng và bay bổng. Oan hồn trở nên dịu dàng và tan biến theo làn khí xanh lam bay lên trời cao, hoà mình với những ngôi sao trên trời. Oan hồn xung quanh chứng kiến như nhìn thấy tia hy vọng vội vàng bay đến cầu xin phượng hoàng cứu rỗi. Cái chạm nhẹ nhàng và tinh tế lại thanh tẩy cả chấp niệm và tội lỗi mắc kẹt trong linh hồn, những linh hồn hạnh phúc hết lòng cảm ơn và bay lên trời. Thanh tẩy hết chúng cậu cũng phát triển thành hình hài thiếu niên 14, dang rộng đôi cánh bay lên trời hoá thành Huyền Điểu chạm đến đâu oan hồn nơi đó sẽ được thanh tẩy và bay về trời, chuyển kiếp luân hồi.Tiên Tôn trên thiên giới vô cùng tò mò liền phái người điều tra, các tiên nhân như thể thấy vàng mà hết lòng ngưỡng mộ. Cậu là kỳ tích, là linh vật mà ông trời ban tặng. Họ đặt danh cậu là Phoenix, một kỳ tích vĩ đại, sứ giả cất tiếng hót ngọt ngào đưa tiễn oan hồn lạc lối, mang đến hy vọng và thái bình. Nhưng chỉ mình cậu đơn độc bay khắp nơi trần thế, nhân loại lại vì tham lam vẻ đẹp kỳ ảo trên những cộng lông mà săn lùng. Bay suốt thập kỷ, Phoenix không một lần nào nghỉ ngơi vì mãi chạy trốn và đưa tiễn linh hồn. Bay mãi đến khi cậu kiệt sức và muốn dừng lại, cậu hạ cánh nơi từng là tàn khốc chiến trường. Từng bước đi yếu ớt dần hoá thành hình hài con người và ngã quỵ xuống đất, chìm vào giấc ngủ mà không để ý có một vong linh đang ở đó.Gã là Vua Long Linh nhưng cũng là lần đầu nhìn thấy Huyền Điểu ngoài tin đồn, gã vừa nhìn liền đã thích Phoenix và quyết định mang cậu đi. Sứ giả bị bắt cóc mất rồi, oan hồn gào hét kêu gọi, chúng tiên lại phiền muộn suy tư. Phoenix bay lâu như thế đã đến lúc y hoá thành tro tàn rồi à? Có khi nhân loại đã bắt được Huyền Điểu và giết chết nó rồi không? Mọi câu hỏi và câu trả lời điều là ẩn số, Phượng Hoàng Xanh biến mất như cách mà nó xuất hiện, họ chỉ có thể kết luận rằng Phoenix đã chết.°Trong thiên hạ có ba ranh giới cấm kỵ xâm phạm nhau:Trên trời có Thiên Giới.Trên đất có Nhân Giới.Dưới đất có Ma Giới. Thiên giới có nấc thang lên thiên đường (cầu thang lên cửa trời), bước lên đến đích thành tiên.Ma giới có Cánh cổng địa ngục, một lần đi xuống sẽ không trở lại.Nhân giới là trung tâm, muôn vạn biến đổi khó lường.Ba giới không đụng chạm nhau, một khi chạm đến thì chiến tranh sẽ diễn ra, nhưng vật vô chủ như Huyền Điểu là của trời hay dưới đất?Nở ra là ở nhân giới, chim là con của trời, Vua Vong Linh được phép mang Phượng Hoàng đi sao?Đôi mắt lam đậm lờ đờ, ngơ ngác ngó nghiêng nhìn không gian xa lạ. Một căn phòng như trong một khu vườn kính không một kia sáng của trời chiếu vào. Xung quanh là mền gối trong chiếc lồng sắc màu bạc trong suốt, chiếc lồng chật hẹp giam cầm sinh vật bên trong.Đến khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cậu nắm chặt thanh sắc dùng sức bẻ gãy nhưng không hề hứng gì. Cậu nhận ra mình đã bị giam trong một chiếc lồng không tầm thường. Bước lùi vài bước, tiếng lạch cạch của sợi xích thu hút sự chú ý của cậu. Một bên cổ chân đã bị xích lại, cướp đi tự do của cậu.Chú chim xinh đẹp không rõ vì sao mình lại bị nhốt trong một chiếc lồng sắc, cậu muốn dang cánh rồi nhận ra không gian chiếc lồng quá nhỏ để dang rộng đôi cánh. Cậu bất đầu hoảng sợ, bay trong hàng thập kỷ dài đằng đẵng lại lần đầu tiên hiểu cảm giấc bị giam cầm. "Quác quác."Tiếng kêu của một con quạ thu hút Phoenix nhìn sang, con quạ to lớn màu đen huyền có đôi mắt xanh lam toả sáng như một viên Sapphire xanh tuyệt đẹp. Nó cất tiếng kêu điếc tai, sau đó vô vàn viên đá xanh lam xuất hiện, một đàn quạ từ trong màng đêm bay ra tụ lại một chỗ hoá thành hình hài của một con người. "Chiến tranh tàn khốc, máu rơi bỉ ngạn nở rợ, quạ đến mở tiệc, oan hồn mắc kẹt, hận thù hoá vong, ngàn năm hấp thụ oan khí hoá thành vương."Một câu thoại tóm tắt câu chuyện đã qua, giọng nói trầm thấp quyến rũ nhưng lại u ám lạnh lùng. Một người đàn ông đen huyền xuất hiện giữa đám quạ, từng bước đến gần Phoenix."Ẩn danh trần thế khổ luyện thành vương, hận thù, nỗi đau cũng nguôi ngoai dần theo năm tháng. Nay lần đầu diện kiến Huyền Điểu thần thoại, ta là Necromancer, Vua Vong Linh."Gã đứng trước mặt Phoenix cách nhau một hàng rào sắc, cậu rất khó chịu Necromancer khi nhìn thấy nụ cười điểu của gã."Tại sao ngươi lại bắt ta?"Không có lý do gì để bắt một Huyền Điểu trừ lông và ảo tưởng bất tử cả, nhưng vấn đề ở đây là gã là vong linh còn là vua, không hận thù gì nhau, không có lý do gì để giam một sứ giả lại.Necromancer vẫn giữ nguyên nụ cười của mình, mắt không một lần rời khỏi cậu. "Vì ta thích tiếng hát của ngươi."Phoenix ngạc nhiên trước lý do hết sức trẻ con."Ngươi thích giọng hát của ta? Đó là lý do để giam một sứ giả sao? Ngươi thừa biết ta không phải chim cảnh!""Ngươi là Huyền Điểu, ta biết, nhưng ta thích ngươi. Chuyện thiên hạ còn lại ta không quen tâm, ta chỉ muốn nghe tiếng hót của ngươi."Phoenix trợn mắt trừng Necromancer, cậu tuyệt đối sẽ không hát cho anh nghe.Giọng của phượng hoàng được cho là ngọt ngào và êm dịu nhất, người vừa nghe liền phiêu, người vừa nghe liền yêu. Giọng hát của cậu không chỉ ngọt ngào ảo diệu mà còn là khúc ca dẫn dắt oan hồn lạc lối, một tiếng liền thanh tẩy, một tiếng là dẫn đường, một tiếng là tan biến trên bầu trời hoá thành sao.Necromancer cũng là oan hồn nhưng cậu lại không hót cho gã, vì cậu biết gã không phải là oan hồn tầm thường, gã đã lên chức vương nên có lẽ đã là một con quỷ, dù có hót đến đau cổ họng gã vẫn không bị thanh tẩy.Phoenix lắc đầu và quay lưng về phía gã."Không bao giờ ta cho ngươi nghe."Tiếng hót của Phượng Hoàng có rất nhiều ý nghĩ, nhưng tuyệt đối cậu không hót cho gã nghe. Necromancer vẫn nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng gã đầy thất vọng. "Không sao... Thời gian còn dài, rồi ngươi sẽ tình nguyện hát cho ta nghe." Gã nói xong lặng lẽ rời đi, Phoenix nhìn bóng lưng Necromancer tan biến trong màng đêm đen tối, cậu như nhìn thấy một thế giới địa ngục trong màng đêm đó mà không khỏi rùng mình.Kể từ đó cũng tầm mấy tháng trôi qua rồi, cậu vẫn bị giam cầm trong chiếc lồng sắc trắng như thủy tinh phát sáng nhẹ nhàng. Necromancer luôn đến và bầu bạn với cậu, gã không quá tàn ác hay dùng hình thức tra tấn để được thứ mình muốn. Vong Linh này chết rất lâu rồi, việc trả thù gã cũng hoàn thành nên cũng chả còn chấp niệm hận thù. Nói đúng hơn gã là oan hồn lạc lối và đơn độc, không biết cách giải thoát cho chính mình.Necromancer kể rằng gã từng là một quý nhân tài năng, sống trong một gia đình hạnh phúc, gia đình làm việc trong triều đình hết lòng cống hiến. Đến hôm cha gã đi chiến trường về, nhà vua không một lý do chính đáng nghe lời yêu hồ chặt đầu cha gã và treo nó như đang kết tội, người tụ lại xem nó như một trò cười mà chế nhạo dù ông đã bảo vệ họ trên chiến trường.Gia đình cũng bị ảnh hưởng nên phải chạy trốn sang biên quốc khác, mẹ gã vì bảo vệ con mình nên đã ở lại cầm chân bọn lính nổi loạn chừa lại lối thoát cho hai người con trai. Họ thành công trốn thoát ra biên quốc khác nhưng vua và ả hồ ly nào dễ cho qua. Em trai gã là Claude vì trên đường sang nơi khác không may mắc bệnh và chết chỉ còn lại gã.Vua bị ả hồ ly làm cho phát rồ mà gây chiến với quốc gia gã đang trốn, một cuộc chiến diễn ra mang theo gã vào trận. Bị ả tóm gọn bắt về, phải chịu phạt nhìn cái đầu đầy dòi và thịt thúi của cha và mẹ, nhìn đầu Claude trong tay ả bóp nát thành thịt nát vụn vỡ. Tra tấn tinh thần đến khi ả đâm nhiều nhát dao vào lòng ngực của gã, ả yêu cha gã sinh hận mẹ gã mà hại cả gia đình điều chết thảm. Linh hồn gã không siêu thoát vì hận thù khổ luyện thành quỷ đi báo thù. Tất nhiên yêu quái không mạnh bằng quỷ rất nhanh liền bị chết thảm dưới tay gã và triều đình nước đó sụp đổ.Phoenix nghe xong cảm thấy gã đáng thương, mà mở lòng một chút với gã. Họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn và bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau.Dù sao Phoenix chả khác gì bé chim non mới nở, vì khi nở ra cậu bước đi và cất cánh dẫn lối cho oan hồn vất vưởng nhân gian. Đêm là nơi cậu bay qua, ánh sáng mặt trời là nơi gia đình cậu toả sáng. Tầm nhìn hiểu biết của cậu chỉ là những câu chuyện ngắn trong màng đêm, có lãng mạn, có cô đơn, có đau khổ, có vui vẻ, nhưng cậu nào hiểu nó là gì. Cũng như một tiếng hét tuyệt vọng của một cô gái khi bị một người đàn ông lạ xâm phạm trong một con hẻm vắng vẻ, cậu lướt ngang qua trên trời cao cũng không hiểu chuyện gì cả. Nhân giới nhiều chuyện khó lường, cảm xúc phức tạp đối với một con chim còn non như cậu chả hiểu điều đó là đau khổ.Thấm thoát trôi qua đã ngàn năm rồi, cậu cũng đã già và hiểu biết đôi chút về cảm xúc. Cậu chưa bao giờ rung động hay đồng cảm với ai, có lẽ cậu đã vô thức chú ý đến Necromancer, cũng như Necromancer thầm yêu cậu.Thời gian trôi qua như nào cậu không nhớ, nhưng việc không tiêu thụ oan khí khiến cơ thể cậu dần yếu đi cùng tuổi già dù nhìn cậu vẫn trẻ trung như thiếu niên. Nay cậu lại nằm lười biếng trên đệm giường.Necromancer đến thăm như mọi khi cùng món điểm tâm ngon miệng, gã mở lồng sắc mà không đóng lại vì gã biết cậu không chạy ra ngoài, dù gã không hiểu lý do cậu không bỏ chạy. Phoenix nằm mệt mỏi bò tới ôm vòng tay ra sau lưng Necromancer, như tìm hơi ấm của mẹ, cậu dụi dụi trong đáng yêu lắm. Necromancer ngạc nhiên và cười hạnh phúc ôm đáp lại cậu nhưng sau đó gã ngừng cười."Tôi có một yêu cầu, xin hãy mang tôi ra bầu trời đêm bây giờ."Necromancer nhướng mày, gã tất nhiên muốn từ chối nhưng nhìn cậu yếu ớt kỳ lạ liền nảy ra bất an."Em bị sao à? Không khoẻ ở đâu?""Tôi muốn thấy những ngôi sao trên trời."Necromancer có chút do dự. "Được, nhưng không được bỏ chạy."Ánh hoàng hôn buông xuống đang nhạt dần, màng đêm đang dần nhuộm đen biển trời trên đầu họ. Necromancer đang bế Phoenix yếu ớt trên vòng tay, biểu cảm gã phức tạp nhìn nơi mà họ đang đứng. Nơi họ đứng hoang vắng và tồi tàn, di tích đổ nát cho biết từng có nhà cửa ở đây nhưng sau đại chiến đã không còn. Gã bế Phoenix đến một trụ đá lớn đổ nát nhìn không ra hình tượng gì. Trên đống đổ nát đó có treo nhưng chiếc chuông gió được làm thủ công vụn về nhưng kỹ lưỡng, vô vàn những chiếc chuông đung đưa theo nhịp gió thổi lạch cạch như tiếng đá nhựa và đồ gốm va chạm nhau êm dịu. Phoenix đưa tay lên nắm một bên bã vai Necromancer. "Ở đây được rồi."Necromancer nhẹ nhàng thả Phoenix bước đi bằng đôi chân của mình, cậu đưa tay nhặt một chiếc chuông gió bị rơi xuống đất, cẩn thận phủi bụi rồi treo nó lên lại cùng những chiếc chuông khác. Linh hồn tội nghiệp ra chiến trường không được siêu thoát, họ hy sinh và chết đi để đổi lại yên bình cho người dân, nhưng nhà cửa đã không còn để về. Những chiếc gió lủng lẳng này là âm thanh trấn an oan hồn thống khổ, chuông gió đung đưa bài nhạc êm dịu nói cho oan hồn rằng "nhà ở đây, hãy trở về".Phoenix nhìn những chiếc chuông đung đưa và nhắm mắt lại thở ra một hơi, cậu quay người đối diện với Necromancer đang trầm lặng nhìn cậu từ nãy đến giờ.Cậu nhìn gã và mỉm cười nhưng ánh mắt lại chấp chứa nổi buồn bã."Sắp đến lúc rồi, tôi muốn nói điều cuối cùng với anh."Màng đêm ôm trọn lấy bầu trời, những ngôi sao thi nhau tỏ sáng như đang chơi đùa với mặt trăng.
Hai dòng lệ đổ xuống trên khuôn mặt nhợt nhạt của Phoenix, cậu thiết tha nhìn gã."...Tôi yêu anh, cảm ơn anh đã đến bầu bạn với tôi suốt thời gian qua."Necromancer trợn to hai mắt, tim gã đập điên loạn và đau đớn. Gã bước đến ôm lấy cậu cùng lúc đó một ngọn lửa xanh lam bỗng nhiên xuất hiện dần ôm chầm lấy cả cơ thể Phoenix trước sự bất ngờ của Necromancer. Cả hai bị nốt chửng bởi ngọn lửa xanh bất tử nhưng chỉ có mỗi Phoenix gào khóc than đau trong màng đêm yên tĩnh, gã không biết phải làm gì để an ủi trước tiếng khóc kêu thảm của người mình yêu. Cậu ôm chặt lấy cơ thể to lớn hơn mình, lưu luyến bấu chặt tấm lưng của gã, cậu không muốn rời xa gã.Ngọn lửa xanh là bất tử, nó thiêu đốt mọi thứ nó muốn nhưng ngọn lửa này là cơ thể cậu tạo ra nên chỉ đốt mõi cậu.Necromancer vẫn ôm chặt lấy cơ thể đang dần đen đi cho hoả thiêu đốt và máu dính lên bộ đồ đen huyền, gã vừa ôm vừa rơi nước mắt đau đớn méo mó biểu cảm đau khổ. Gã cận thận hạ chân quỵ xuống đất theo Phoenix đang dần tan biến cùng ngọn lửa đang nhỏ dần. Phoenix tan biến theo ngọn lửa giờ đây chỉ còn lại đống tro tàn như một ngon núi tý hon. Necromancer quỳ trên đất đối diện nơi cậu tan biến, gã nhìn hai bàn tay dính máu màu xanh lam toả sáng không kềm được đưa tay ôm mặt khóc thảm, tiếng khóc như tiếng gào bất lực của một con thú đáng thương cô đơn nơi hẻo lánh hoang vu.
"Chíp... chíp chíp."Necromancer khựng lại, hoang mang nhìn xuống đống tro tàn của Phoenix. Gã trợn to hai mắt rồi sau đó nheo lại hạnh phúc, gã cẩn thận phủi nhẹ trên đầu núi tro, nó dần lộ một cái đầu chim non nớt đang ngẩn ngơ ngó nghiêng xung quanh.
Hai dòng lệ đổ xuống trên khuôn mặt nhợt nhạt của Phoenix, cậu thiết tha nhìn gã."...Tôi yêu anh, cảm ơn anh đã đến bầu bạn với tôi suốt thời gian qua."Necromancer trợn to hai mắt, tim gã đập điên loạn và đau đớn. Gã bước đến ôm lấy cậu cùng lúc đó một ngọn lửa xanh lam bỗng nhiên xuất hiện dần ôm chầm lấy cả cơ thể Phoenix trước sự bất ngờ của Necromancer. Cả hai bị nốt chửng bởi ngọn lửa xanh bất tử nhưng chỉ có mỗi Phoenix gào khóc than đau trong màng đêm yên tĩnh, gã không biết phải làm gì để an ủi trước tiếng khóc kêu thảm của người mình yêu. Cậu ôm chặt lấy cơ thể to lớn hơn mình, lưu luyến bấu chặt tấm lưng của gã, cậu không muốn rời xa gã.Ngọn lửa xanh là bất tử, nó thiêu đốt mọi thứ nó muốn nhưng ngọn lửa này là cơ thể cậu tạo ra nên chỉ đốt mõi cậu.Necromancer vẫn ôm chặt lấy cơ thể đang dần đen đi cho hoả thiêu đốt và máu dính lên bộ đồ đen huyền, gã vừa ôm vừa rơi nước mắt đau đớn méo mó biểu cảm đau khổ. Gã cận thận hạ chân quỵ xuống đất theo Phoenix đang dần tan biến cùng ngọn lửa đang nhỏ dần. Phoenix tan biến theo ngọn lửa giờ đây chỉ còn lại đống tro tàn như một ngon núi tý hon. Necromancer quỳ trên đất đối diện nơi cậu tan biến, gã nhìn hai bàn tay dính máu màu xanh lam toả sáng không kềm được đưa tay ôm mặt khóc thảm, tiếng khóc như tiếng gào bất lực của một con thú đáng thương cô đơn nơi hẻo lánh hoang vu.
"Chíp... chíp chíp."Necromancer khựng lại, hoang mang nhìn xuống đống tro tàn của Phoenix. Gã trợn to hai mắt rồi sau đó nheo lại hạnh phúc, gã cẩn thận phủi nhẹ trên đầu núi tro, nó dần lộ một cái đầu chim non nớt đang ngẩn ngơ ngó nghiêng xung quanh.
Kỳ tích xuất hiện, Phoenix của gã không phải chết đi mà lại tái sinh để tiếp tục sứ mệnh.
Huyền Điểu giáng thế, dẫn độ oan hồn.
Trở lại mang về thái bình và hy vọng.
______________________
Lời tác giả:
Hello đọc giả, yue đây!
Bài viết này được viết Aesop dưới dạng Huyền Điểu trong "Khương Tử Nha" vì quá simp
Thêm câu thoại của Phoenix có nhắc đến "vong linh" trong cốt truyện Helloween đợt này nên sống ảo cho otp real tý để yêu đời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com