Nhung Cap Khac Trong Gintama Ma Co Le It Nguoi Chon
( có một số chi tiết không nằm trong truyện gốc)Đó là một mùa đông lạnh, tuyết trắng xóa đến nỗi người ta không thể xác định được một vật thể bé xíu hay to lớn, ở xa hay đang gần trước mắt. Nhưng dẫu trời cứ tiếp tục trở lạnh nhưng không thể ngăn những dòng người đông đúc.Tại một nghĩa trang, có một bà cụ đang lặng lẽ đem một đĩa bánh bao tiến đến mộ của chồng như mọi năm. Nhưng năm nay khác. Tựa lưng vào ngôi mộ đá ở phía sau là một cậu thanh niên tóc xoăn trắng, hai tay giấu nhẹp vào tít lớp áo để giữ ấm khỏi mùa đông giá buốt.Lúc đầu bà cũng chẳng để ý gì đến cậu, cứ làm việc của bà. Khi đĩa bánh bao chạm vào mặt đá, người thanh niên đó lên tiếng:- Này, bà có thể cho tôi cái bánh bao đó không? Tôi sắp chết đói rồi.Cái việc những con người nghèo đói đến tìm bà để xin miếng ăn thì không còn gì là ngạc nhiên cả. Nhưng chưa bao giờ có người lại xin đồ cúng mà ngang nhiên như vậy.- Đây là bánh của chồng ta. Đi mà hỏi ông ấy.Không thèm nghĩ ngợi, anh bốc luôn cái bánh và cho luôn vào miệng. Nhìn anh dưới bộ dạng đói khổ và rách rưới đó mà bà cũng thấy tội. Sao lại có một người thanh niên trông khỏe mạnh mà phải đi xin ăn một cách khốn khó như vậy? Bà đoán anh là những người còn sống sót sau cuộc chiến Nhương Di.- Rồi sao? Ông ấy nói gì?- Người chết thì làm sao mà nói được. - Anh vẫn tiếp tục đưa miếng bánh vào miệng để thỏa mãn cơn đói. Otose vẫn im lặng, chờ đợi câu nói tiếp sau đó.- Nhưng tôi đã hứa với ông ấy rằng tôi sẽ không quên ơn này. Dù sao thì bà chắc cũng chẳng được bao lâu..... Từ giờ tôi sẽ thay ông ấy bảo vệ bà.***Vì anh là cựu Nhương Di chí sĩ nên rất khó khăn cho anh để tìm được một công việc ở đất nước, nơi mà các samurai ngày càng suy tàn.- Cậu vẫn không tìm được việc để làm à?Hiện giờ Gintoki đang nhận công việc là nhân viên của quán rượu với lương là ba bữa ăn và nơi ngủ là một ngôi nhà trên tầng hai. Nó bình thường, khá rộng rãi nhưng trống trải. - Vâng. Tôi không có ý kiến gì về công việc hiện giờ tôi đang làm. Đây là công việc thoải mái, lương ổn nhưng tôi vẫn muốn làm một cái gì đó.Anh ngậm ngừng trả lời.- Tôi nghĩ là tôi xứng đáng với công việc này. Tôi đã hứa với chồng bà là bảo vệ bà. Vậy mà cuối cùng bà lại là người dang tay cứu tôi. Một samurai không giữ được lời hứa thì đó không phải là một samurai thực thụ.Rồi anh rời quán rượu và đi lang thang đâu đó.- Giờ này cậu vẫn muốn trở về là một samurai sao?- Otose phì phèo điếu thuốc.____________________________________- Này, bà già. Tránh ra địa bàn của bọn ta mau.- Băng Chó Ngao?Otose vừa đi chợ về thì vô tình đụng độ một băng nhóm xã hội đen. Từ khi bà được phong danh hiệu " Nữ hoàng phường Kabukichou", bạn tốt nhiều vô kể nhưng kẻ xấu cũng không đếm xuể. Đám này là một ví dụ.- Ê, cẩn thận. Bà ta là nữ hoàng đó.- Xì....Dù gì bà ta cũng chỉ là một mụ già sắp xuống lỗ rồi. Chết đi thì có làm sao.Otose nhìn đám côn đồ, tay lặng lẽ rút một điếu thuốc lá trong bao, khẽ châm lửa phía đầu ở điếu, vẫn bình tĩnh hút một hơi dài như thể không biết trước mắt mình đang là ai và bản thân đang trong tình huống nào.- Ê, bà già đó không biết sợ à?Bà trả lời chúng:- Ta sợ chứ. Nhưng sao ta phải hét lên làm gì?- Sao?- Gã thủ lĩnh ngạc nhiên khi thấy nụ cười của bà.BỐP.Một kẻ trong nhóm đã ngã xuống.BINH. BỐPTiếp là hai kẻ. Thậm chí là ba, bốn, năm và nhiều hơn. Cả băng nhóm bị hạ gục trong phút chốc.- Cá....cái gì? Mày là thằng nào?Hắn hãi hùng khi thấy một năm thanh niên tóc quăn trắng. Lấp ló sau mái tóc là cặp mắt màu đỏ tươi, sắc lạnh như xuyên thấu cả sống lưng kẻ thù. Bên tay là một thanh kiếm gỗ vừa dính bẩn, tay cầm kiếm có khắc chữ "hồ Toya".- Ê, đang bị cấm mang kiếm đó.- Cái này hả? Đây chỉ là quà lưu niệm khi đi thăm quan thôi. Đâu tính là kiếm thật.- Khoa....khoan.... Ta có thể nói chuyện.....BỐPCuối cùng tên thủ lĩnh cũng bị hạ gục. Gintoki tiến gần đến chỗ bà Otose ngày lập tức bị bà đạp trúng "bi".- AAAAAAA.....Bà bị làm sao vậy hả?- Anh ôm chỗ đó nhảy tưng tưng.- Đến cứu hơn muộn đấy. - Bà vẫn bình thản nói.- Im đi mụ dơi già. Tôi đã cố hết sức rồi. Chạy thục mạng về đây mệt lắm đó.- Sao phải khổ thế? Tao có bị làm sao đâu.- Ờ nhể. Sao tôi không bỏ mặc bà và tiếp tục cuộc tham quan chớ...- Cái đồ...💢💢💢- Bà Otose như muốn ném cả cái guốc gỗ vào mặt Gin.-.....nếu như không hứa với chồng bà như thế.Bà im lặng nhìn anh.- Sao phải cố gắng giữ lời hứa với người đã khuất chứ? Ta nghĩ mấy cái thứ như thế bị chôn theo đám samurai bọn mày rồi chứ.- Nếu vẫn còn lời hứa thì samurai vẫn là samurai. Dù mọi thứ có thay đổi.....- Vậy sao? Samurai hay không mà không công ăn việc làm thì cũng là đồ bỏ đi.Anh cười đắc chí với bà rằng anh sẽ nhận hết mọi công việc, miễn là có người nhờ. Lúc đầu bà nghĩ đó là một ý tưởng điên rồ nhưng ngẫm lại thì dù sao anh cũng đã có việc làm, miễn là trả tiền thuê nhà cho bà là được.- Vậy tên biển hiệu sẽ là gì?- Bà hỏi.- Là Tiệm Vạn Năng.- Anh trả lời một cách đầy tự tin.Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com