TruyenHHH.com

Nhung Cap Khac Trong Gintama Ma Co Le It Nguoi Chon

Sau vụ hoán đổi thân xác loạn xị ngậu, những người bị cuốn vào vòng hoán đổi cuối cùng được trở về thân xác cũ. Tae cũng không ngoại lệ. Cô phải xin nghỉ mấy ngày để đầu óc vi vu trên chín tầng mây trở về. Lạ thay, từ khi Gintoki trở về là một tên Madao ăn hại như xưa, cứ mỗi lần anh đến nhà Shimura, Tae giật mình, đỏ mặt chạy biến đi mất.

Tae's POV

Hôm nay ăn uống tiệc tùng tại nhà tôi đến tối muộn, Kagura lăn quay ra ngủ, tôi bảo Shin-chan dìu cô bé vào phòng ngủ của tôi và dọn dẹp bàn ăn. Rồi em ấy cũng chuẩn bị leo lên giường và đi ngủ. Giờ trong phòng khách có mỗi Gintoki đang nằm ngáy khò khò sau khi nốc nhiều rượu và tôi đang ngồi đối diện với anh ta. Ánh mắt của tôi tập trung vào quả đầu quăn úp xuống mặt bàn. Không hiểu sao tôi thấy nóng ran cả người, tim đập thình thịch.

- Không thể là anh ta được.

Tôi lẩm bẩm cười trừ.

- Dozaemon-san không thể là Gin-san được.

Và hình ảnh Dozaemon-san hiện lên trước mắt tôi. Anh ta là một con mèo trắng khổng lồ đứng bằng hai chân, cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng sáu múi và cái [bíp] lủng lẳng giữa hai bắp chân chắc khỏe. Tôi nhớ Dozaemon-san rất nhiều, nhớ những ngày khi tự tay tôi chăm sóc cậu ta chóng khỏe. Hồi bé Shin-chan hay khóc nhè mỗi khi bị thương hay bị bắt nạt. Là một người chị, tôi luôn luôn giúp đỡ, chăm sóc em thật tốt, thay phần người mẹ đã mất của chúng tôi. Kể cả giúp Gin-san bị thương rất nặng, tôi lại là người chăm sóc anh ta, dù anh ta cứ hở ra một lúc là chạy mất.

Gin-san?

À, phải rồi. Dozaemon-san đó....chính là Gin-san.!? Dù Shin-chan và mọi người đều nói vậy, kể cả Gin-san cũng thừa nhận....Vậy.......Vậy....Trong suốt những ngày Dozaemon-san ở nhà tôi...

1) Tôi tắm cùng Dozaemon-san, nghĩa là tôi tắm cùng Gin-san.

- AAAAAAAAA. Hắn nhìn thấy hết cơ thể tôi rồi.

2) Tôi và Dozaemon- san ngủ chung, nghĩa là tôi và Gin-san cùng chung chăn chung gường.

- AAAAAAA...Mình còn ôm Dozaemon-san ngủ nữa chứ.

3) Tôi đôi khi cho Dozaemon-san gối đầu lên đùi ngủ.

- AAAAAAAAA....Không thể nào.

4) Tôi hay xoa đầu và bộ lông trắng mượt mà của Dozaemon-san, thậm chí cọ má vào bộ lông đó, nghĩa là tôi đã.....xâm phạm cơ thể của Gin-san.

- AAAAAAAAA...Mình không muốn chấp nhận sự thật này.

Đầu óc tôi rối loạn lên. Bao nhiêu hành động của tôi với Dozaemon-san đều bị chuyển thành Gin-san. Không, không, không... Không phải thế.

Tôi liên tục đập đầu vào tường, muốn tống khứ hết tất cả kí ức đó ra khỏi đầu. Đột nhiên tôi cảm thấy có bàn tay đặt lên vai mình và một giọng nói ấm áp:

- Sao thế, Otae? Sao lại đập đầu như tên điên vậy? Bộ cô đến kì rồi hả?

Gin-san liên tục hỏi tôi. Trong anh ta có vẻ lo lắng khi thấy máu cứ tứa ra liên tục trên đầu tôi. Khuôn mặt anh ấy gần quá. Tôi có thể cảm nhận hơi nóng của rượu từ khoang miệng và hơi thở đều đều phả vào má tôi. Cặp mắt cá chết đó có ánh lên sự quan tâm lo lắng. Tôi mất cả lý trí và không do dự, tôi đấm anh ta bay một phát vào bức tường đối diện phía xa. Khi có vẻ bình tĩnh hơn, tôi nhận ra Gin-san nằm chổng mông về phía tôi, máu chảy ròng ròng. Nhưng lúc đó tôi cảm nhận được sự hiện diện của Dozaemon-san qua hành động của anh ấy. Hay lẽ nào.........

- Cô bị làm sao thế? Tôi chỉ hỏi thăm thôi mà.- Gin-san giận dữ quát lên.

Tôi luống cuống xin lỗi, tiến đến để lau máu hộ Gin-san nhưng anh ta lại lùi ra xa. Chắc anh ta sợ tôi sẽ lại làm thế. Thật là...Tôi đâu có xấu tính đến vậy.

Tôi ngồi trở lại chỗ của mình và Gin-san ngồi đối diện tôi. Hai chúng tôi  nhìn nhau một lúc lâu rồi Gin-san mở miệng nói nhằm phá với bầu không khí im lặng đến khó chịu này:

- Cô ổn chứ? Đến ngày trứng rụng nên thần kinh có gì bất ổn đúng không?

Tôi dập đầu anh ta xuống bàn và bỏ mặc tên đầu quắn đó một mình.

Dozaemon-san của tôi ăn nói lịch sự hơn nhiều so với tên đầu quắn thô thiển này. Tôi chắc chắn Gin-san không thể là Dozaemon-san. Chắc chắn.

**********************************

Gintoki (Shiroyasha)'s POV

Ôi, chết tiệt! Sao tôi lại bị kẹt trong thân xác của một con mèo chứ? Đã vậy, nó chẳng ra là một con mèo nữa. Một con quái miêu thì có. Làm *éo có con mèo nào lại đứng bằng hai chân. À mà có mèo Tom nhỉ. Nhưng *éo có mèo nào cơ bắp và sáu múi và cái [bíp] to lủng lẳng ở giữa chân như con quái thai này cả.

Nhưng quái hơn nữa là tôi lại ở nhà một cô gái xinh đẹp. Tôi nhớ là mình đang ở trên chiến trường với  thằng Sakamoto thần kinh suốt ngày cười ha hả, thằng não phẳng Zura và thằng
lùn yếu sinh lý Takasugi mà. Thế quái nào.....

-A, cưng tỉnh rồi hả? Cưng có sao không?

"Cưng?" Tôi ngạc nhiên. Cô ấy gọi tôi là...cưng? À à. Phải rồi. Tôi đang là một con mèo mà nhỉ? Dĩ nhiên các cô gái đều thích gọi đám thú 4 chân là vậy nhỉ?
.
.
.
.
.
.
.
.
Tôi tự hỏi có nên nói thật cho cô gái về bản thân mình không nhỉ? Ngộ nhỡ cô ấy sốc và cho rằng tôi là tên biến thái đội lốt mèo. Hay....cứ tiếp tục là mèo cưng của cô ấy. Có cơ hội được ở bên một cô gái xinh đẹp thì tội gì không hưởng? Việc chiến sự cứ để đám Zura lo. Chúng nó đều giỏi mà.
.
.
.
.
.
.
Tin sốc đây. Tiểu thư rủ tôi tắm cùng. Ngồi trong phòng tắm, dù chưa có nước nóng mà tôi thấy ran cả người. Đúng là tôi muốn ở bên một cô gái xinh đẹp nhưng tắm cùng với cô ấy thì tôi chưa có sẵn sàng.

- Dozaemon-san, có nước nóng chưa vậy?

Hốt hoảng vì bị gọi, tôi cuống cuồng trả lời có và nhanh chóng bật vòi nước. Kinh ngạc hơn nữa là cô ấy quấn độc mỗi cái khăn tắm tiến tới chỗ tôi. Nếu xét về ngoại hình thì tiểu thư không quá nóng bỏng như kĩ nữ phố đèn đỏ. Tay chân tiểu thư trắng, thon dài, bù đắp phần ngực thiếu hụt đó.

Suốt thời gian tắm, tôi không dám quay mặt nhìn tiểu thư, cứ để yên cho cô ấy kì cọ lưng và dội nước vào người. Nhưng đây là truyện chữ mà, tất nhiên là không có ảnh minh họa 18+ về cơ thể cô ấy. Mà có thì cũng có kĩ thuật làm mờ mà. Biết vậy nên tôi thử lấy can đảm liếc nhìn cô ấy.....Da bụng trắng thiệt....Eo thon....Rốn......

- Dozaemon-san! Cưng chảy máu mũi kìa. Chắc tại trong đây nóng quá.

Tiểu thư lo lắng nhìn tôi. Oái oái....Cận cảnh thế này mà không có hơi nước che à? Tôi cần máu gấp. Tôi chưa chuẩn bị cho tình huống này...

PHỤTTTTTT!!!!!!

DOZAEMON-SAN!!!!!!!

.
.
.
.
.
Tôi nhớ là mình đang ở chiến khu với ba thằng bạn chí cốt mà, sao lại ở nhà một cô gái xinh đẹp. Nghe cô ấy kể lại rằng tôi đã ngất đi sau khi ăn món trứng chiên do cô nấu, rồi cô ấy cũng kể lại lí do tại sao tôi ở đây và những sự việc đã xảy ra gần đây. Quái lạ, sao tôi có thể quên được nhỉ? Giờ tôi chỉ biết tôi là mèo cưng của tiểu thư thôi.

Dù là ở bên một cô gái xinh đẹp như bao thằng đàn ông mơ ước nhưng trai gái ngủ chung gường, chung chăn thế này thì.....Trước là tôi có ngủ chung với Zura, công nhận là tên đó khá giống nữ nhi nhưng tôi không cảm thấy xấu hổ hay gì gì đó với hắn.

Tiểu thư ngủ ngon thiệt. Cô ấy cứ rúc đầu vào lưng tôi, vòng tay quanh eo tôi mà ôm. Tôi lúc đó đang đấu tranh tư tưởng nên "đáp trả lại" bằng cách ôm chầm lấy tiểu thư hay cứ nằm yên để cảm nhận hơi ấm từ chăn và quần áo của tiểu thư phả vào người tôi. Khó nghĩ quá. Tôi rất muốn làm cả hai. Đây liệu có phải là thử thách về cách xử sự của đấng mày râu với một nữ nhân không?

Nhưng những gì tôi trải ngiệm sau này còn gian nan hơn. Tôi phải vắt óc suy nghĩ nên nằm ra sao trên đùi cô ấy, hay phải cư xử kiểu mèo như thế nào mỗi khi tiểu thư xoa lông tôi. AAAAAAAAAA
 
Việc này còn khủng hoảng hơn so với việc lăn lội trên chiến trường.

Ở cùng với tiểu thư Tae, tôi muốn được bảo vệ tiểu thư. Việc tôi tham gia cuộc chiến Nhương di cũng vì độc một mục đích: bảo vệ những gì yêu quí của Shoyo-sensei. Giờ đây tôi còn có thêm lí do khác để tôi tiếp tục vung kiếm: là bảo vệ những gì của riêng tôi, bảo vệ những gì tôi muốn bảo vệ.

Tiểu thư.

Sẽ có lúc tôi trở lại chiến trường, tiểu thư vẫn sẽ nhớ tới tôi chứ? Nếu tôi không trở lại, hãy cúng tôi mấy xiên dango và một cốc sữa dâu nhé.

Đùa thôi. Tôi sẽ sống sót để trở về vì tôi đã có nơi cần trở về, trở về là Sakata Gintoki con người chứ không phải con quái thai này. Cô chờ nhé.

Tôi thích cô nhiều lắm, tiểu thư.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com