TruyenHHH.com

Nhu Y Truyen Dong Nhan Dinh Dinh Tua Nguyet

Vĩnh Hoà Cung. Từ sau khi Mai Tần mất con, Hoàng thượng cũng không thường triệu kiến nàng ta nữa. Trong cung điện lạnh như băng, Mai Tần ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, tiếng tỳ bà thê lương trong cung không ngừng lại, khiến người nghe rợn tóc gáy, nên càng ít người đặt chân tới.

Mà hôm nay, Vĩnh Thọ Cung chào đón hai vị khách.

Mai Tần cầm khăn tay che mũi miệng lại, nhìn Mạt Tâm trước mặt đã có mấy vết mẩn đỏ trên mặt, đứng từ xa xa với Trinh Thục:

Bạch Nhụy Cơ (Mai Tần): "Ngươi muốn nói gì, bây giờ có thể nói rồi."

Mạt Tâm yếu ớt nói:

Mạt Tâm: "Nô tỳ sắp chết rồi, trước khi chết, phải nói rõ ràng với người. Năm đó Hoàng hậu vốn không muốn nữ tử hèn mọn như người sinh ra đứa trẻ đầu tiên sau khi Hoàng thượng đăng cơ, cho nên người mới mất đi đứa trẻ."

Sắc mặt Mai Tần lạnh lẽo:

Bạch Nhụy Cơ (Mai Tần): "Không phải Cao Hi Nguyệt làm sao? Cao Hi Nguyệt mới hận bản cung cực kì, ngươi bớt ngụy biện thay cô ta đi."

Mạt Tâm không hề hoang mang:

Mạt Tâm: "Chủ tử nô tỳ năm đó giao hảo với Hoàng hậu nương nương, đây là chuyện lục cung đều biết. Chủ tử răm rắp nghe theo lời của Hoàng hậu nương nương, nếu không cho dù gan của cô ấy có to tới mấy, cũng không dám lấy hoàng tự để phát tiết. Bảo chủ tử ra tay, bảo toàn danh tiếng hiền đức của Hoàng hậu, lại khiến người đau thương mất con, đây mới là một mũi tên hai con chim."

Bạch Nhụy Cơ (Mai Tần): "Vậy, Nghi Tần thì sao?"

Mạt Tâm: "Hoàng hậu hư tình giả ý, bề ngoài thì muốn nuôi con của Nghi Tần, thật ra vốn không muốn thêm một vị quý tử sẽ uy hiếp đến Nhị A ca bị hen suyễn của cô ta."

Trinh Thục cũng góp lời:

Trinh Thục: "Đúng vậy Mai Tần nương nương, người nghĩ xem, nếu như không có Hoàng hậu nương nương bày mưu tính kế, Tuệ Hiền Hoàng Quý phi sao mà dám động vào người của Hoàng hậu?"

Mạt Tâm: "Mai Tần nương nương, chủ tử nô tỳ là người hỉ nộ ái ố khó giấu, sao mà hiểu được những thủ đoạn hãm hại âm thầm như này được? Còn bảo chủ tử nô tỳ giá họa cho Nhàn Quý phi!"

Bạch Nhụy Cơ (Mai Tần): "Đúng rồi. Vị trí đích phúc tấn của Hoàng hậu là từ Nhàn Quý phi mà có được, đương nhiên là cực kì hận Nhàn Quý phi."

Mạt Tâm ho rất mạnh:

Mạt Tâm: "Nô tỳ là người sắp chết, sẽ không ăn nói linh tinh. Cô ta hại mẫu tử người âm dương cách biệt, giờ đây nô tỳ nói rõ ràng, chết không hối tiếc."

Mai Tần cười lên, nhưng hai mắt lại rưng rưng nước mắt:

Bạch Nhụy Cơ (Mai Tần): "Được, được đấy. Bản cung cho đến hôm nay mới coi như thật sự biết ai là kẻ thù của mình!"

Mạt Tâm lại lần nữa ho rất mạnh. Cả người đã là trạng thái sắp chết. Trinh Thục thực sự không nhịn được nữa, sợ nếu chờ tiếp nàng ta cũng sẽ bị nhiễm bệnh, dù sao cũng nói gần hết chuyện rồi, nàng ta bèn nói:

Trinh Thục: "Mai Tần nương nương, nô tỳ đi ra ngoài hít thở chút."

Mai Tần không thể không gật đầu một cái, lúc cửa đóng lại, Mai Tần vẫn đang ho khan, vừa ho vừa lục lọi bên trong xiêm áo. Mai Tần tưởng nàng ta muốn tìm khăn tay lau miệng, nể mặt nàng ta nói cho mình biết sự thật định đưa chiếc khăn trên tay cho nàng ta, lại thấy Mạt Tâm lấy từ trong áo ra một chiếc túi nhỏ, nhìn Mai Tần, lại nhìn ra ngoài cửa.

Bỗng nhiên ý thức được đây là ý gì, Mai Tần mở to mắt ra, cố nén kinh ngạc, tỉnh rụi, chậm rãi tiến lên:

Bạch Nhụy Cơ (Mai Tần): "Chiếc khăn tay này cho ngươi lau, tốt xấu gì cũng là người của Tuệ Hiền Hoàng Quý phi, cũng phải có chút thể diện."

Nàng ta cố ý nói nhỏ lại, đưa khăn tay qua, Mạt Tâm mở chiếc túi nhỏ kia trên bàn, bên trong có một tờ giấy được gấp gọn gàng. Mai Tần cầm lấy, khẽ mở tờ giấy ra, tiếng ho che đậy tiếng mở giấy. Nàng ta mau chóng lướt qua những chữ trên giấy:

Mạt Tâm: "Mai Tần nương nương, nô tỳ bị Trinh Thục để ý, có một số lời không tiện nói thẳng, chỉ có thể nói ra bằng cách này. Con của người, năm đó đúng là Hoàng hậu với chủ tử nô tỳ liên thủ hãm hại, nhưng Gia Phi năm đó lúc còn là Gia Quý nhân cũng đi theo Hoàng hậu, khó đảm bảo nàng ta không bày mưu tính kế ở trong đó. Người và Nghi Tần đều mất con, nhưng Vĩnh Thành của Gia Phi lại thành quý tử, người được lợi nhiều nhất là ai, sao nương nương không thử suy nghĩ? Hoàng hậu đương nhiên đáng chết, nhưng Gia Phi nương nương thì hiền lành sao? Chủ tử của nô tỳ phạm sai lầm, xin lỗi người, nô tỳ sẽ thay nàng ấy trả tội nghiệp, để chỉ dẫn đường cho người. Mong rằng nương nương có thể nghĩ kĩ, đừng để sau cùng làm vật hi sinh cho người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com