TruyenHHH.com

Nhu Y Cat Tuong

"Người đến là ai?" Tướng sĩ thủ thành biên giới Tây Cảnh nhìn đại quân đang áp sát cổng thành, tướng lĩnh dẫn đầu dùng vải đỏ che mặt, đeo vòng cổ bằng bạc, dù cho sa mạc gió thổi cát bay, cũng không thể nhìn rõ thủ lĩnh là ai.

Tướng lĩnh mảnh khảnh kia dùng ánh mắt ra hiệu cho phó tướng bên cạnh, lúc này tiếng trống trong quân doanh Tây Cảnh vang lên ngập trời.

"Hừ, uy danh tướng quân chúng ta há có thể để hạng tầm thường như ngươi nghe được? Gọi Châu tướng quân của các ngươi ra khỏi thành nghênh chiến."

Nghe đối phương cao giọng vũ nhục mình, tốt xấu gì cũng là tướng thủ thành, đáy lòng lửa giận thiêu đốt: "Đám mọi rợ Tây Cảnh lại dám xâm chiếm lãnh thổ biên thành Bắc Quốc, chỉ bằng một tướng sĩ như ta cũng đủ năng lực để ngươi phải cúi đầu chịu nhục."

Tướng sĩ Tây Cảnh sau khi nghe xong lần lượt phá lên cười điên cuồng, phó tướng bên cạnh tướng quân đầu lĩnh lập tức quát: "Còn không phải nhi tử của Châu lão tướng quân sợ quân đội Tây Cảnh ta đông đảo, nên đã gấp rút chuồn về kinh đô dựa vào đại thụ chống lưng sao."

Lời này vừa nói ra, chiến sĩ biên thành nhao nhao hai mặt nhìn nhau, đây chẳng phải là châm chọc Võ tướng đại nhân bọn họ dựa vào Vương quyền mới có thể kế thừa tướng vị, kỳ thực là địa vị hèn mọn sao?

"Ngươi!" Tướng thủ thành tức giận phát run, thế nhưng một câu cũng không đáp lại được.

"Mở cổng thành, bản tướng nghênh chiến!" không biết từ khi nào, Võ tướng tân nhiệm của Châu gia đã đứng ở phía sau. Lúc ấy hắn tuổi trẻ khí thịnh, thân hình cao lớn, hai mắt mở to, giữa hai hàng lông mày đều là hào khí nam nhi. Khuôn mặt đôn hậu cường lãng, dáng người nam nhân tuyệt thế.

"Võ tướng." Tướng thủ thành quỳ xuống đất nghênh đón: "Ngài hôm qua vừa mới đến biên thành nên không biết, bọn mọi rợ Tây Cảnh này từ khi ngài ở Vương Đô chuẩn bị xuất phát đã ngày ngày đến dưới chân thành kêu gào nhục mạ, tiền... Võ tướng tiền nhiệm đã trúng kế đám loạn quân Tây Cảnh này, ngài phải cân nhắc kỹ lưỡng."

"Bản tướng còn phải sợ bọn họ?" Võ tướng hất tung vạt hồng bào phía sau, từ trên thành cao nhún chân nhảy xuống, ở trong cát đá bay tứ tung ngẩng đầu ngoảnh lại, hô một câu: "Mở thành!"

Nhìn thấy tân Võ tướng anh dũng như thế, trong nháy mắt sĩ khí toàn quân phát ra, cửa thành mở rộng, tướng sĩ Bắc Quốc tuôn ra, hai quân đối đầu.

Võ tướng đi về phía trước vài bước, đứng ở đầu đội quân. Phó tướng nhắm chuẩn vị trí ném cho hắn một thanh kiếm. Hắn sờ lên vũ khí sắc bén trong tay, một đôi mắt sáng bừng nhắm thẳng vào thủ lĩnh Tây Cảnh: "Xuống ngựa nghênh chiến."

Thủ lĩnh Tây Cảnh nhìn đối phương một cái, ánh mắt lóe sáng, nghiêng người nằm trên lưng ngựa nhìn hắn đầy chế nhạo, nhìn trong chốc lát mới lớn giọng nói: "Châu Lan, Châu Thần anh trai ngươi vốn cũng có chút năng lực. Chỉ tiếc cuối cùng đành cả đời tàn tật mà chạy về để bảo toàn mạng sống. Hôm nay, bản tướng sẽ tiễn ngươi một đoạn, giúp ngươi và ca ca mình sớm ngày đoàn tụ."

Châu Lan không giận mà cười: "Nói nhiều như vậy nhưng không dám xuống?"

Thủ lĩnh Tây Cảnh nheo mắt, toàn thân đều là sát khí. Lập tức nhảy xuống lưng ngựa, tuy rằng thân hình có chút nhỏ nhắn gầy gò, động tác giơ tay nhấc chân lại vô cùng hiên ngang lẫm liệt. Chỉ thấy người này cầm trong tay một thanh trường kiếm, không nói một lời liền hướng Châu Lan vọt tới. Kiếm vũ càng lúc càng nhanh, tựa như một con rồng bạc xoay quanh người hắn từ trên xuống dưới, trái phải vòng quanh.

Châu Lan dễ dàng né tránh, nắm chặt loan đao trong tay. Hai người như mũi tên rời cung, động tác của bọn họ hữu lực đối kháng, nhẹ nhàng chạy như bay trên cồn cát, giống như hai con chim yến, bay lượn sát mặt đất, ngươi truy ta đuổi, không ai nhường ai.

Thủ lĩnh Tây Cảnh vung bảo kiếm lên, động tác ra chiêu đẹp tựa đang múa, chuyển động nhẹ nhàng như mây bay, nhanh như tia chớp, khống chế thanh kiếm trong tay vừa vững vàng lại tiêu sái. Vừa nhìn liền biết không tồi, mũi kiếm lướt qua còn phảng phất sinh ra gió.

Châu Lan siết kiếm trong tay, thu liễm nụ cười, hai mắt chợt lóe như sao băng, sóng mắt dõi theo thân thủ đối phương, chưa quá một chiêu liền bắt người ôm vào trong ngực, thanh kiếm nháy mắt xuyên qua thắt lưng đối phương. Người mảnh khảnh trong ngực bản tính cương liệt hệt như ngựa hoang, liều chết giãy dụa.

Đợi khi chúng tướng sĩ Tây Cảnh phản ứng lại, Châu Lan đã sớm bắt thủ lĩnh của bọn họ lui về biên thành.

Người trong ngực bởi vì giãy dụa quá mức mà mất máu rơi vào hôn mê. Châu Lan đặt đối phương lên giường, thân thể tráng kiện như hắn vậy mà bắt một người gầy yếu thế này cũng phải tốn không ít sức.

"Võ tướng đại nhân." Phó tướng mang theo quân y tới, lập tức dán bên tai Võ tướng nói: "Người Tây Cảnh vẫn còn ở ngoài thành ầm ĩ không ngừng, nói là thả Vương tử của bọn họ..."

"Vương tử?" Châu Lan nhíu mày. Cảnh vương chỉ có một công chúa, chưa từng nghe qua dưới gối còn có con nối dõi nào khác.

"Cái này..." Đang lúc hai người bối rối, quân y hô to một tiếng, liền quỳ gối trước mặt Châu Lan.

"Có chuyện..." Lời sau còn chưa nói xong, cả người Châu Lan đều chấn động.

Phó tướng bên cạnh liếc mắt một cái, lập tức đỏ mặt quỳ xuống đất.

Người mảnh mai trên giường chiến y nửa mở, một lớp lụa trắng quấn ngang ngực, nhìn thấy rõ ràng là bộ phận cao vút thuộc về nữ nhân.

Châu Lan ho khan một tiếng, giơ tay bối rối kéo tấm màn che lại: "Mau đi băng bó... Chúng ta... Hôm nay có thể đã bắt phải Tây Cảnh công chúa."

Nghe nói Tây Cảnh công chúa giỏi dùng kiếm, tính cách cương liệt, dung nhan giống như thân mẫu*, lãnh diễm động lòng người, là nhân tài xuất chúng nổi danh Tây Cảnh.

*Mẹ đẻ

Người trên giường thỉnh thoảng phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ. Châu Lan ngồi trong trướng lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua cảm thấy lo lắng bất an.

"Báo." Một binh tướng vọt vào trong trướng: "Bẩm báo Võ tướng, Tây Cảnh Võ tướng ở trước cổng thành muốn cầu kiến."

"Không gặp." Châu Lan xoa lên cổ tay đau nhói vì trận đánh vừa rồi, khẽ nheo mắt: "Nói cho hắn biết, bản tướng sau khi chữa trị tốt cho công chúa, sẽ tiễn nàng về nước theo đúng lễ nghi công chúa."

Đợi tiểu tướng đi ra ngoài, phó tướng chần chờ một lát, tiến lên khuyên nhủ: "Đại nhân, sao không nhân cơ hội này dùng nàng làm con tin đổi lấy mấy tòa thành trì?"

Châu Lan trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nữ nhân này là công chúa Tây Cảnh, nữ nhi duy nhất của Cảnh vương. Lần này bắt nàng, Cảnh vương tất sẽ nghĩ hết biện pháp đòi lại ái nữ. Đến lúc đó khẳng định sinh linh đồ thán, nên là thôi đi. Chiến tranh vốn là chuyện chính trị giữa nam nhi, tai họa không nên liên luỵ đến nữ nhân và hài tử."

Ừm, vậy mới đúng là đàn ông.

Tây Cảnh công chúa đã sớm tỉnh lại, âm thầm nghĩ.

Ba năm sau...

"Vương nhi, con phải suy nghĩ thật kỹ. Con là công chúa địa vị cao quý, ở Tây Cảnh con có thể lựa chọn một nam tử dũng mãnh, sau đó cho hắn trở thành tân vương, con sẽ là Vương hậu. Nếu như con theo Châu Lan trở về Bắc Quốc, không chỉ không thể đặt chân vào Tây Cảnh lần nào nữa, mà tân vương của Bắc Quốc cũng tuyệt không thể hoàn toàn chấp nhận con, sợ là sẽ không bỏ qua cho con." Tây Cảnh Vương hậu kéo tay nàng, tận tình khuyên nhủ.

"Mẫu hậu, nhi thần tâm ý đã quyết!" Công chúa đã thay nữ trang, một thân váy lam sắc, chuông bạc rung động, vòng eo thon thả lộ ra, mềm mại uyển chuyển động lòng người.

"Uyển nhi." Cảnh Vương hậu nước mắt lưng tròng, giơ tay gọi tới một con chim lớn: "Bản hậu để Uyển Nhi đi theo con, con ta phải nhận lấy, lòng người khó phòng. Châu Lan yêu con thật lòng, bản hậu nhìn thấy. Nhưng nếu con gả đi, chỉ có tình yêu của hắn tuyệt đối không đủ để bảo vệ được con. Bản hậu chưa bao giờ nghĩ chiếm đoạt giang sơn Bắc Quốc, nhưng chỉ cần Tây Cảnh chúng ta hùng mạnh, mẫu quốc ở Nam Cảnh cường thịnh, Quốc vương Bắc Quốc sẽ không bao giờ dám động đến con. Mẫu hậu, là chỗ dựa cả đời của con."

Công chúa giơ tay lên, đón lấy Uyển Nhi, rơi lệ: "Nhi thần bất hiếu. Nhi thần biết, phụ vương tuy rằng ngoài miệng nói không nhận nhi thần nữa, nhưng vẫn dốc lòng vì nhi thần. Lần này nhi thần đi, không biết đến khi nào mới gặp lại. Nhi thần cũng không dám hứa hẹn điều gì, nhưng hiện tại nhi thần cam đoan với mẫu hậu, nhi thần nhất định sẽ sống thật tốt."

"Con ngoan." Tây Cảnh Vương hậu ôm nàng vào trong ngực, âm thầm hạ quyết tâm, bất luận sau này Hoàn nhi ở nơi nào, nàng nhất định phải trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nữ nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com