TruyenHHH.com

Nhu Y Cat Tuong

"Thỉnh đại vương giáng tội." Vương Hiếu Thần quỳ gối ở đại điện từ sáng sớm, đối với chuyện thất thủ ở cảng khẩu tự hổ thẹn không thôi.

Tiết Bát Nhất cũng vì chuyện này mà oán hận, không xong, chuyện Bắc Quốc hắn đúng là không tính toán được. Vốn định gây tổn thất cho Tán Đa, không ngờ lại để hắn tương kế tựu kế, cắn ngược lại một phát. Người này làm việc khí thế như sấm chớp, cơ hội để bọn họ trở tay cũng không có.

Châu Kha Vũ đỡ trán, ngồi trên vương tọa, khoát tay áo: "Không cần tự trách. Hắn vốn thông minh tuyệt đỉnh, lại am hiểu xuất kỳ bất ý*. Nếu hắn đã muốn trao đổi điều kiện, vậy thì cứ trao đổi là được. Bất quá..."

*Xuất kỳ bất ý: hành động bất ngờ khiến người khác không thể đề phòng

Châu Kha Vũ thả tay xuống, đùa nghịch hổ phù trong tay, lắc lư trong chốc lát. "Hắn cướp quân hưởng* của ta, phải trả lại tất cả mới được."

*Lương bổng và lương thực của quân đội

"Đại vương có diệu kế gì?" Vương Hiếu Thần khiêm tốn muốn học hỏi.

"Hiện giờ hắn đã công chiếm cảng khẩu của ta. Tố Phường Nhị Thành tất có quân lương dự trữ, chúng ta cũng học hỏi hắn tấn công bất ngờ, tuyệt không thể chịu thiệt." Châu Kha Vũ vứt hổ phù cho Vương Hiếu Thần: "Lần này hai người các ngươi đi đi. Với năng lực của các ngươi, tuyệt đối sẽ không bại dưới tay hắn thêm một lần nữa."

"Vậy còn Tuyết Liên mà hắn muốn?" Tiết Bát Nhất chần chờ. Dù sao điều kiện mà đối phương đưa ra để trao đổi cảng khẩu chính là Tuyết Liên. Đã thế hắn còn đem chuyện Lưu Vũ sắp chết mang ra thông báo rõ ràng. Đại vương Bắc Quốc thật đúng là không che không giấu, công khai cưỡng đoạt quốc bảo của nước khác, vậy mà còn rất thản nhiên thẳng thắn, hoàn toàn không sợ Tây Cảnh chúng ta sẽ không để cho hắn đạt được mục đích.

Châu Kha Vũ tựa vào vương tọa, nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát: "Hẳn trong lòng ngươi đã tự có tính toán!"

Tiết Bát Nhất cười nói: "Đúng là như vậy, cứ đưa cho hắn một hạt giống giả, hắn chưa chắc có thể phân biệt được thật giả."

Đúng vậy, hắn không thể biết được đâu là thật đâu là giả, hắn chỉ là đang đánh cược Châu Kha Vũ ta có lòng muốn cứu Lưu Vũ hay không.

Châu Kha Vũ trầm mặc trong chốc lát, giống như đang tự cân nhắc. "Việc này tạm thời gác qua một bên, trước cướp lại quân hưởng rồi nói sau."

...

"Đại vương, cảng khẩu này chúng ta chỉ là tạm thời chiếm được, hiện tại ta và ngài đều không ở biên giới Nhị Thành..." Lưu Chương nhìn bản đồ địa thế trước mặt, cân nhắc một chút ưu nhược điểm: "Ngài cũng biết, Châu Kha Vũ khi còn ở nước ta đã rất quen thuộc chuyện quân nhu, hắn có thể sẽ nhanh chóng phá cửa phòng ngự. Hiện giờ hắn đã tu sửa phục hồi gần như ổn thỏa."

Tán Đa chăm chú quan sát bản đồ địa hình. Biên cảnh núi non hiểm trở, Tây Cảnh có địa thế cao vút, bọn họ từ dưới tấn công lên quả thật khó càng thêm khó. Hiện giờ thật vất vả mới chiếm được cảng khẩu, lại không thể ở lại lâu, bằng không chính là bồi liễu phu nhân hựu chiết binh*, đợi Tây Cảnh phản ứng lại, hắn sẽ chìm sâu vào hiểm cảnh.

*Vừa mất phu nhân lại thiệt quân; mất cả chì lẫn chài (dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất.)

"Bản vương chờ hắn một đêm." Bản vương không tin, hắn có thể một lần nữa đối xử với Lưu Vũ tuyệt tình như thế.

"Báo!" Trong lúc hai người trong quân trướng đang hừng hực khí thế mà thương lượng, một tiểu tướng xông vào: "Bẩm báo Đại vương, Võ tướng, đại quân Tây Cảnh thừa dịp đêm tối tập kích kho thóc ở Tố Phường của ta. Đến giờ đại quân vẫn chưa rời đi, không biết là muốn làm gì."

Lưu Chương cùng Tán Đa liếc nhau một cái: "Gần đây Tây Cảnh vẫn luôn quấy nhiễu quân doanh bên ta. Lần nào cũng đều lợi dụng địa hình kịp thời chạy trốn. Lần này không đi, sợ là có chuyện muốn cùng Đại vương đàm phán."

Tán Đa hừ một tiếng, hắn vẫn luôn chờ đợi giờ khắc này: "Vừa đúng lúc."

Đoàn người sau đó đi đến Tố Phường, từ xa đã trông thấy đại quân Tây Cảnh khí thế hiên ngang đứng ở đó chờ sẵn. Vương Hiếu Thần và Tiết Bát Nhất dẫn đầu, thấy Tán Đa đến, cả hai nhìn nhau mỉm cười. Sau khi trao đổi một ánh mắt, Tiết Bát Nhất cưỡi ngựa tiến lên nghênh đón. Hắn dùng lụa mỏng che mặt, đứng giữa khung cảnh biển lửa lại càng tuấn lãng dị thường.

"Văn tướng Tây Cảnh, bái kiến Đại vương Bắc Quốc." Thanh âm Tiết Bát Nhất vang vọng hữu lực, lễ nghĩa cũng cực kỳ đúng mực.

Lễ độ như vậy? Tán Đa nhíu mày, siết chặt dây cương: "Chặn lấy quân lương của nước ta mà còn có thể thong dong như thế, bản vương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."

Tiết Bát Nhất không cho là đúng: "Đại vương chúng ta nói, ngài lần này đến đây là có việc cần cầu Tây Cảnh. Thế nhưng Đại vương Bắc Quốc chưa chắc sẽ cho Tây Cảnh chúng ta chỗ tốt, cho nên chúng ta lấy trước một phần, coi như lễ vật tạ lễ."

"Bắc Quốc chúng ta cường thịnh, há lại phải cầu cạnh Tây Cảnh ngươi?" Lưu Chương nghe không nổi nữa, mở miệng phản bác.

Tán Đa trầm mặc trong chốc lát: "Tố Phường là nơi dự trữ quân lương lớn nhất Bắc Quốc ta, Tây Cảnh các ngươi cũng thật công phu sư tử ngoạm, tham lam quá mức."

Tiết Bát Nhất nghiêng đầu nở nụ cười: "Chẳng lẽ mệnh của Vương hậu không đáng giá bằng những thứ này?"

"Cái gì mệnh Vương hậu?", "Hắn đang nói cái gì vậy?" ... Đại quân nghị luận sôi nổi.

"Châu Kha Vũ ở đâu?" Tán Đa không muốn cùng hắn nhiều lời. Tiết Bát Nhất nói ra những lời này rõ ràng chính là muốn làm lòng quân Bắc Quốc tan rã.

"Ngươi còn chưa có tư cách cùng bản vương đàm phán."

Tiết Bát Nhất cũng không tức giận: "Vừa hay, Đại vương của chúng ta cũng nghĩ như vậy. Nếu Đại vương muốn vật kia, vậy thì ngài tiến lên đây mà lấy. Đại vương chỉ được tới đây một mình, để xem ngài có dám hay không?"

Nói xong, hắn siết chặt dây cương, lui về phía sau vài bước.

"Đại vương, cẩn thận có trá." Lưu Chương xông lên bảo vệ trước người Tán Đa.

Tán Đa cười lạnh một tiếng, đi vòng qua Lưu Chương: "Yên tâm, bản vương tự có chừng mực."

Đợi Tán Đa đến gần, Tiết Bát Nhất từ trong ngực lấy ra một hạt sen, bộ dáng có chút khác biệt so với hạt sen bình thường: "Mấy ngày trước, Đại vương Nam Cảnh cho bồ câu đưa thư đến báo rằng mệnh của Hầu gia lúc này đã là một sớm một chiều, vô cùng nguy hiểm. Đáng tiếc Đại vương đã đến chậm một bước. Tuyết Liên của Tây Cảnh là thần vật được lưu lại từ thuở khai thiên lập địa. Tây Cảnh ta chỉ có quyền thủ hộ, không có quyền sử dụng, trừ phi là Đế vương do trời chọn. Lúc Đại vương chúng ta vừa tới, thân mang thương tật, nên Tuyết Liên khi đó đã dùng mất chỉ còn sót lại hạt sen. Chỉ có một hạt này, hôm nay dành tặng cho Đại vương, mong Hầu gia phúc thọ."

Tán Đa tiếp nhận hạt sen, quan sát trong chốc lát. Trời sinh hắn tính tình đa nghi, không lập tức trả lời mà trầm ngâm hồi lâu: "Bản vương sao có thể tin ngươi chỉ bằng những lời này?"

"Ngươi muốn y chết?" Một trận tiếng vó ngựa đến gần trước mặt. Châu Kha Vũ khoác vương bào màu xanh thẳm bao lấy thân, vạt áo viền lông sói, trên trán đeo mạt ngạch đính huyết ngọc, dây tơ vàng buộc dọc theo đuôi ngựa. Hắn vốn đã khí vũ hiên ngang, hiện giờ đuôi mắt còn nhếch lên, lại càng toát ra khí chất vương giả trời sinh.

Trông thấy Tán Đa, hắn từ lưng ngựa nhảy xuống, thân thủ cường tráng hoàn toàn không giống một người đã từng tàn tật.

Ngọc thạch trên đỉnh vương miện rũ xuống, làm cho Châu Kha Vũ bớt đi một chút dã tính, lại nhiều thêm một chút khí chất ôn nhuận: "Bản vương hiện tại đã ở trước mặt ngươi, còn có thể không tin?"

Tán Đa siết chặt hạt sen, nhìn kẻ thù không đội trời chung trước mắt càng thêm chói mắt, khó tránh khỏi sinh lòng đố kỵ, chua xót tận xương: "Đã quan tâm như vậy, ngươi nên mang theo y cùng đi."

Châu Kha Vũ cầm roi ngựa, ngước mắt nhìn hắn, con ngươi trong trẻo lạnh lùng không có một tia tình cảm: "Lời đồn đãi bản vương ít nhiều cũng nghe thấy một chút, cũng không biết ngươi đã nghe được bao nhiêu. Không phải bản vương không muốn dẫn y đến Tây Cảnh, chẳng qua trong lòng y có ngươi nên không chịu theo bản vương cùng chạy trốn. Bản vương cũng không phải là người vô tình vô nghĩa. Lúc trước ta và y có món nợ nhân tình, hiện giờ nghe nói mệnh y đang nguy nan, tuy rằng Tuyết Liên không còn nữa nhưng bản vương cũng nguyện ý đem hạt sen duy nhất còn lại tặng cho y, cứu y một mạng."

"Không phải ngươi vứt bỏ y sao?" Tán Đa rũ mắt xuống, Châu Kha Vũ người này cũng không đáng tin. Nhưng nếu đây là sự thật... Những ngày gần đây Tán Đa vì Lưu Vũ mà làm rất nhiều việc, nhưng trong lòng hắn luôn có một chút cảm giác không cam lòng, tâm tư vẫn còn nghẹn khuất u ám, bây giờ rốt cục có một tia mây tan trăng tỏ.

"Ngươi có thể đến đây, bản vương nghĩ đáp án dù có thế nào ngươi đã không còn để ở trong lòng nữa." Châu Kha Vũ dắt ngựa của mình: "Bản vương vốn không muốn ra ngoài đi gặp kẻ có tính tình rách nát, đa nghi lại còn sĩ diện, quái đản như ngươi. Nhưng ta lo ngại Lưu Vũ không thể chờ được nữa, đành phải tự mình đến đây. Mạng của y nằm trong tay ngươi. Đây không phải là một trò đùa."

Tán Đa trêu tức: "Đủ thâm tình đấy, Châu Kha Vũ."

Châu Kha Vũ lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt không có một tia dao động: "Giữa ta và ngươi thù sâu như biển. Lưu Vũ vô tội, ngươi không phân biệt được nhưng bản vương phân rõ."

"À..." Tán Đa căn bản nghe không vào: "Y thay ngươi trù tính đại nghiệp, nhưng hôm nay ngươi đến nói với ta trong lòng y có ta? Các ngươi thật đúng là trời sinh một đôi, giỏi nhất là lừa người. Nói một đằng làm một nẻo."

Châu Kha Vũ nặng nề hít sâu một hơi: "Bây giờ ngươi muốn ở đây mồm mép cùng ta, hay là muốn cầm lấy hạt sen trở lại kinh đô?"

Tán Đa cúi người xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Châu Kha Vũ: "Cứu sống thì cả đời này y cũng là người của bản vương, biết không?"

Con ngươi Châu Kha Vũ co lại: "Tự dựa vào bản lĩnh đi."

Thấy hắn đáp lại lời thách thức của mình, Tán Đa dường như đã xác nhận được một ý tưởng nào đó, có vẻ thật hài lòng, nhưng lại không thể nén được cơn thịnh nộ của bản thân. Quả thật là tình chàng ý thiếp. Lần trước hắn chứng kiến Châu Kha Vũ quan tâm đến một người nhiều như thế, chính là Lực Hoàn. Đáng tiếc Lực Hoàn một lòng trung thành với Bắc Quốc, hắn thủy chung không cách nào có được người. Nhưng Lưu Vũ thì khác, toàn bộ trái tim chân thành của y đều đặt trên người Châu Kha Vũ. Hiện tại xem ra là không hề đáng giá, Tây Cảnh cũng không quá quan trọng.

Tán Đa ngẩng đầu lên, đắc ý cười: "Dù có bản lĩnh thế nào, người của ta trừ phi ta chết, nếu không sẽ luôn ở bên cạnh ta."

Châu Kha Vũ nhìn hắn nghênh ngang rời đi, xoay người lên ngựa. Cho dù lần này nói chuyện không vui vẻ lắm, nhưng mục đích đã đạt được, vậy đã là chuyện tốt.

"Đại vương không cần đích thân tới đây, một mình bản tướng có thể tự đối phó được." Tiết Bát Nhất nhìn Châu Kha Vũ, bất đắc dĩ thở dài.

"Ngươi không hiểu tính tình của hắn. Nếu không thấy ta đến, hắn sẽ nghi kỵ rất nhiều, nói không chừng còn cảm thấy hạt Tuyết Liên kia chính là giả. Hắn nhất định không chịu bỏ qua, lại tiếp tục đứng ở đây sinh sự." Châu Kha Vũ cưỡi ngựa chậm rãi đi tới: "Hơn nữa, ta ra ngoài một chuyến cùng hắn nói vài lời, Lưu Vũ dù có chết cũng sẽ có thể diện một chút. Những ngày cuối cùng này, rút hồn rồi sẽ ngây dại, y nhất định là không dễ chịu."

"Không phải chính là một hạt sen giả sao?" Tiết Bát Nhất nghiêng đầu cười: "Hầu gia chịu khổ một chút, lòng nguội lạnh càng nhanh hơn một chút. Đại vương muốn cho y sống tốt hơn, vậy ngài không sợ y chết rồi cũng không bỏ được Tán Đa ư?"

Châu Kha Vũ thở dài: "Nước đổ đi khó mà thu lại. Mặc dù hôm nay ta có thay y nói một ít lời, nhưng nghi ngờ của hắn dành cho Lưu Vũ cũng không phải mới một ngày hai ngày. Hơn nữa Bá Viễn cũng không có khả năng giữ lại Lưu Vũ. Y phải chết chính là kết cục đã định, để cho y bớt chịu khổ một chút đi."

Tiết Bát Nhất nhìn Châu Kha Vũ dần dần đi xa, cuối cùng vẫn thở dài, nói với Vương Hiếu Thần bên cạnh: "Nhìn đi, chủ thần vẫn giống như kiếp trước. Tuy hồn phách của Lưu Vũ đã bị chúng ta rút ra rất nhiều, y bây giờ giống như đã chết rồi, nhưng chủ thần vẫn không nỡ để Lưu Vũ chết một cách thống khổ như vậy."

"Đích xác cùng kiếp trước giống nhau như đúc!" Vương Hiếu Thần sờ sờ bờm của tọa kỵ: "Cho dù trong nhân duyên kiếp này của chủ thần không có Lưu Vũ, nhưng kiếp trước cả hai đã có ràng buộc, làm thế nào cũng không tiêu trừ được. Tóm lại là vẫn quan tâm."

"Vậy cũng không hẳn." Tiết Bát Nhất ha ha cười to: "Vương Đô chúng ta cách nơi này tận mấy cái đại mạc! Chỉ vì giúp Lưu Vũ giữ thể diện sau khi chết, ngài ấy đã cả đêm vượt mấy cái sa mạc lớn để tới đây, đủ thấy tình thâm."

Thay Lưu Vũ nói chuyện là một mặt, mặt khác, có lẽ cũng vì muốn gặp Tán Đa đi! Ràng buộc ở kiếp này không chỉ có tình yêu, bất luận tốt xấu thế nào, tình huynh đệ cũng quan trọng không kém.

Mấy ngày gần đây Trương Gia Nguyên vẫn luôn thay thuốc rửa mắt cho Lưu Vũ, nhưng y mãi vẫn không tốt lên. Trương Gia Nguyên gấp gáp đến mức giậm chân, cũng chỉ dám giới hạn ở việc giậm chân, hắn thật sự không có biện pháp nào với Lưu Vũ: "Lưu Vũ, Hầu gia... Vương hậu nương nương, ngài mà cứ thế này, cho dù ngày mai có chết, Đại vương cũng không trở về đâu. Cần gì phải như vậy?"

Lưu Vũ ngồi trên giường, lúc này trước mắt y là một mảnh đen kịt, chỉ có thể nhắm lại đôi mắt sưng đỏ: "Ta biết là không trở về được..."

Ngài biết? Vậy có biết Đại vương ra ngoài thảo phạt các nước khác để tìm linh đan diệu dược cho ngài?

Tay cầm Thái Tuế của Trương Gia Nguyên run lên một chút, trái tim muốn vọt ra ngoài, nhưng lời nói tiếp theo của Lưu Vũ lại khiến hắn đem trái tim nhặt lại nhét ngược vào trong ngực.

"Đại vương nói hắn trông thấy ta chỉ cảm thấy ghê tởm." Hết thảy đều không trở về được nữa, từ đêm đó y thả Châu Kha Vũ đi, cái gì cũng không thể trở về được nữa.

Trương Gia Nguyên thở dài: "Ngài định cứ như vậy mà chết sao, mù mắt rất khó coi. Đừng nói Đại vương, quỷ ở dưới nhìn thấy ngài cũng sẽ ghét bỏ."

Lâm Mặc nghe xong lời này, không sao vui nổi: "Trương đại nhân đây là nói nương nương nhà chúng ta xấu xí?"

"Đút thuốc của ngươi đi!" Nha đầu này, hiện tại điện Vương hậu bị phong tỏa chỉ còn một mình nàng ta là tỳ nữ thiếp thân hầu hạ, vì vậy mà càng ngày càng làm càn.

"Hắn đã rất lâu rồi không có đến gặp ta." Lưu Vũ xoè đầu ngón tay, một mực tin tưởng Tán Đa vì ghét bỏ mình nên mới không đến. Đếm rồi lại đếm.

"Đã gần mấy chục ngày rồi."

Trương Gia Nguyên thở dài, Đại vương rời đi cũng đã mấy chục ngày. Nghe nói những gì nên lấy đều đã lấy được, coi như là một chuyện tốt.

Từ sớm, ngoài cửa sổ có tiếng chim yến cất giọng hót vang. Nhưng Lưu Vũ đã không thể nhìn thấy được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com