Nhu Y Cat Tuong
Au: Chúc mừng các vị lão gia rốt cục chịu đựng được đến giai đoạn thứ ba, chỉ cần mọi người kiên trì đi hết giai đoạn này, thì chính là truy thê hỏa táng tràng!*Hai ngôi saoĐến ngày mười lăm, Lưu Vũ đang nằm trên giường nghỉ ngơi, còn chưa khôi phục một chút thể lực, đã bị Lâm Mặc lôi kéo.Tối nay là tết Nguyên Tiêu, Vương hậu cùng Đại vương nên xuất cung đi dạo phố. Sáng sớm, Tán Đa đã trở về tẩm cung chuẩn bị, lúc đi còn đặc biệt dàn xếp với hắn, bảo hắn chờ Lưu Vũ ngủ đủ rồi mới chuẩn bị cũng không muộn.Lâm Mặc nhận hoa phục do cô cô ở Vương điện đưa tới, kiểm tra mấy lần, xác định không có vấn đề gì, liền hầu hạ Lưu Vũ mặc vào. Lâm Mặc cầm lấy lược, xẹt qua ba ngàn sợi tóc đen nhánh của Lưu Vũ, xoắn đi kéo lại, cuối cùng búi thành một búi tóc phượng, để lại chút tóc xõa lên vai. Hắn thừa dịp Lưu Vũ không chú ý, đem cánh hoa sen cắm vào giữa tóc y. Cánh hoa kia tựa như nước tuyết gặp phải thép nóng, thoáng cái liền dung nhập vào giữa tóc Lưu Vũ, biến mất không chút dấu vết.Lâm Mặc sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn bình tĩnh thay Lưu Vũ cắm trâm hoa kim bảo và trâm phượng loan thật tỉ mỉ, đeo một đôi phượng hoàng mạ vàng khảm bạch ngọc và bảo thạch, sau đó là bộ diêu* đôi chim loan màu xanh đính sợi vàng khảm hồng bảo thạch, chính giữa phượng quan bằng vàng là phượng hoàng được khảm ngọc lưu ly, đuôi phượng hoàng đính tua rua vàng cùng mã não. Chiếc cổ nhỏ nhắn được trang trí bằng vòng cổ ngọc bích chạm khắc phượng hoàng vu phi bằng vàng tinh khiết, càng tôn lên vẻ đẹp của y.*Trang sức lủng lẳng của phụ nữĐợi Tán Đa ngồi vương liễn đến nghênh đón y, chỉ thấy một màu đỏ rực chậm rãi đi tới phía hắn, giống như Lưu Hân lúc đại hôn, tựa như đã cách mấy đời*. Làn váy xếp ly màu đỏ rực với viền tơ dát vàng, thắt lưng duyên dáng thuần đen, một thân hoa phục dệt bằng kim la túc.*Xúc động trước sự thay đổi lớn laoLưu Vũ hàm chứa ý cười, đôi con ngươi đen nhánh sắc bén lại hoa mỹ, tay áo thêu mẫu đơn kiều diễm càng làm nổi bật ngón tay ngọc thon dài trắng nõn, đôi môi mỏng phấn nộn phiếm màu đỏ tươi, khẽ kéo ra độ cong quyến rũ. Trên vành tai nhỏ nhắn mang theo hoa tai bằng ngọc tím đính tua rua cùng kim liên*, tua rua nhẹ nhàng đong đưa như nhảy múa. Da như noãn ngọc, mày như liễu xanh, mắt trong như nước, môi mỏng ướt át, khuôn mặt kiều diễm mỹ lệ.*Sen vàngTán Đa nghiêng người về phía trước, vung tay chặn ngang Lưu Vũ còn đang ở dưới, ôm y lên. Đế Hậu ngồi cùng một chỗ, phía sau là đội ngũ cầm hỏa đăng* thật dài.*Đèn lồng"Thắt lưng này có phải quấn hơi chặt không?" Tán Đa cảm thấy một đôi mắt nhu tình mềm mại nhìn hắn, đưa tay kéo dây lưng bên hông của y. Hai má Lưu Vũ bị hắn trêu chọc hơi nóng lên, theo đội ngũ bọn họ xuất cung, bên người từ lúc nào đã vây kín dân chúng Bắc Quốc. Lưu Vũ đè tay hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.Tán Đa hôm nay mặc một thân áo choàng màu đỏ sậm làm nổi bật vóc dáng của hắn, trên đầu đội vương miện màu tím khảm kim bảo, trên đỉnh vương miện, xen kẽ những đường viền khảm vàng là rồng đang lượn quanh, từ trước ra sau là những chuỗi ngọc rủ từ trên xuống.
Y phục của Đế vương bên trên có màu đen, bên dưới là màu đỏ, trên dưới họa lên chương văn*. Bách điệp** màu vàng xen kẽ hoa đỏ rực ở phía hai tay áo, tơ tằm ngũ sắc đan thành tua buộc lại thành dải, bên ngoài khoác áo choàng khảm lục thạch được người Oa*** đúc ra, mang một đôi ủng làm bằng sa tanh.*Huy hiệu**Trăm con bướm*** Nhật BảnChỉ thấy hắn mặt như trăng rằm, sắc như hoa xuân buổi bình mình, thái dương như đao khắc, mi như dùng mực họa lên, mặt như cánh đào, mắt như sóng thu. Lưu Vũ từ trong cung vừa nhìn hắn, đáy lòng như tắm trong mưa xuân, muốn nhìn kỹ hơn, lại không dám nhìn nhiều. Người y yêu, sinh ra đã tuấn lãng, chỉ một ánh mắt thoáng qua đã rơi vào tay giặc, một cái nhìn chính là biển sâu vô tận.Đến khu buôn bán trong thành, trên bãi đất trống ở vị trí trung tâm, phi long và phượng hoàng bằng giấy sừng sững đứng đó, phóng tầm mắt chỉ thấy mười dặm đường dài đều là đèn đuốc rực rỡ, tiếng ồn huyên náo đầy ắp người qua kẻ lại. Đoàn người Đế Hậu đích thân đến, đèn đuốc chiếu rọi càng nhiều, hoa lửa nở rộ. Ánh trăng ngưng tại mặt nước, gió xuân trong đêm ngậm hương mai.Tán Đa tiếp đuốc Lực Hoàn đưa tới, kéo tay Lưu Vũ lên, hai người cùng nhau đốt đèn giấy long phượng, trong nháy mắt hàng vạn ngọn đèn khổng minh nổi lửa, trời đất lúc này giống như đảo ngược, tựa như mưa sao băng mang đến cát tường, từ trên mặt đất từ từ "rơi xuống" giữa không trung.Hỏa đăng sáng tựa bình minh, đều chung tâm hướng về một nơi. Hai bó thanh ty hai bộ hồng y, đắm mình giữa biển hỏa đăng ngày càng dày đặc. Lưu Vũ Sinh ở Hạ Ấp, xem hỏa đăng như một điều may mắn phúc mà cầu phúc. Trong con ngươi đen nhánh của y không chỉ có ánh đèn bất tận, còn có người bên cạnh đang ôm y. Người này mặc dù khi thì tức giận khi thì cười, nhưng nhìn qua vẫn biết là đối với y có tình. Trên da thịt hắn thấp thoáng ánh sáng lưu chuyển, trong ánh mắt chớp động là ngàn vạn ánh sáng rực rỡ tựa lưu ly.Lúc này hai người càng giống như một cặp trời sinh, dung mạo tựa tranh vẽ, mỹ mạo căn bản không giống người thật. Dân chúng Bắc Quốc không khỏi cảm khái, loại dung mạo này, loại phong thái này, căn bản là đã vượt qua tất cả những gì mỹ lệ nhất của nhân loại. Cảm thấy cho dù là tiên nhân, cũng tuyệt đối sẽ không đẹp hơn khung cảnh hai người bọn họ ở cùng một chỗ.Là loại vượt qua cả nam nữ thường tình, vượt qua mỹ thái thế tục, đúng là đã không thể dùng lời nói để hình dung.Thời khắc tốt đẹp nhất thời không còn nữa, Lưu Vũ tựa vào trong ngực Tán Đa, vừa rồi còn là khung cảnh khu phố buôn bán rực rỡ, thoáng cái biến thành nơi sâu nhất giữa muôn vàn đình đài lầu các. Lưu Vũ nhìn chung quanh đèn đuốc huy hoàng lại không có một bóng người, y đứng ở chỗ cao nhất, phải nhìn từ xa mới có thể nhìn thấy phố phường náo nhiệt vừa rồi."Tiểu Hầu gia, chờ đợi đã lâu." Đột nhiên, một thanh âm nam tính lại dễ nghe đột nhiên vang lên từ sau lưng, tuy nói thanh âm này không phân biệt được nam nữ, nhưng vẫn khẳng khái, uy lực không thể bỏ qua.Lưu Vũ chậm rãi quay đầu lại, thanh âm này, y từ trong trí nhớ của Lưu Hân đã nghe được vô số lần. Chỉ thấy người tới thân cao thẳng tắp, cẩm y đai ngọc, trên khuôn mặt tuấn lãng đường cong rõ ràng, một đôi mắt trong suốt giống như đầm sâu thâm thúy, giữa hai hàng lông mày lộ ra một vẻ xinh đẹp mềm mại, có vẻ thâm trầm mà trấn định, cả người thong thả nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang, làm cho người ta âm thầm tán thưởng. "Văn tướng Tây Cảnh, gặp qua tiểu Hầu gia. Gần đây rất ít nhận được thư của tiểu Hầu gia, nhớ nhung vô cùng, liền mạo muội mà đến, có bị dọa hay không?" Hắn từ trong bóng tối đi ra, thấy được thân hình cao lớn mặc một bộ y phục nhạt màu, tướng mạo đường hoàng, mi thanh mục tú, ánh mắt sáng trong, sống mũi thẳng tắp, lời nói cử chỉ nhã nhặn lễ độ, quanh thân lộ ra một cỗ khí chất thư sinh, khiến người khác phải lau mắt mà nhìn."Người thư từ qua lại với ngươi, cũng không phải là ta." Lưu Vũ lui một bước, cùng hắn duy trì khoảng cách.Người nọ mỉm cười, lại có tư thế khuynh quốc khuynh thành: "Đều là tiểu Hầu gia cả. Cố ý không nhận như thế, là không muốn nhận thân phận thông địch bán nước này? Hay là phần hồn phách của bản thân vừa hợp nhất?" Hắn đối với thân thế của mình và Lưu Hân nắm trong lòng bàn tay, Lưu Vũ mím môi, không muốn cùng hắn dây dưa: "Ngươi đưa ta trở về.""Trước đó ta cho ngài xem qua một thứ đã." Tiết Bát Nhất đi tới bên người Lưu Vũ, vung ống tay áo lên, hai người liền đi tới một vùng hoang mạc, trước mặt bọn họ là một đám hoang phỉ* đều là nữ nhân, liếc mắt một cái, chỉ thấy toàn da thịt trần trụi, Lưu Vũ không khỏi tránh né ánh mắt, lại không ngờ nhìn sang bên cạnh liền bắt gặp một hố cát, bên trong ngổn ngang tất cả đều là thi thể. Có nữ tử thoát sạch y phục, có người già yếu bệnh tật, có trẻ con chưa đủ tháng tuổi, cũng có vật nuôi như mèo, chó. Lưu Vũ che miệng mũi, như thế mới có thể ngăn cản một ít mùi máu tanh hôi thối.*Cướp ở vùng hoang vuTiết Bát Nhất lần thứ hai phất tay, bọn họ đi tới một nơi ở Vương đô, tuy rằng đình đài lầu các, nhưng nhà nhà đều đóng chặt cửa. Trên đường thỉnh thoảng có binh tướng chạy loạn, một người giết một người, không chút lưu tình. Nhai phường tửu sắc công khai mở ra, người lang thang trên đường phố rất nhiều."Tây Cảnh ta như rồng không đầu, dân chúng đau khổ, cấp thiết cần một vị minh quân, cứu dân chúng thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng." Tiết Bát Nhất tuy rằng là Tây Văn Khúc, nhưng hắn không thể quấy nhiễu thiên mệnh. Đến Bắc Quốc, hắn xem như tiến vào trời đất của của phương Bắc, không thể dùng được thuật pháp. Cho nên, chuyện cứu Châu Kha Vũ, chỉ có thể do Lưu Vũ làm.Lưu Vũ vẫn im lặng, in vào trong con ngươi đen nhánh, hoặc là máu đỏ tươi, hoặc là lửa cháy mãnh liệt. Cảnh tượng lại biến hóa, hai người đi tới một cánh đồng, trên mặt đất tất cả đều là phụ nữ lớn tuổi và trẻ em đang cày cấy, đất đai khô cạn một chút mầm xanh cũng không có."Nam đinh từ năm sáu tuổi cho đến tám mươi, đều bị bắt đi sung quân." Tiết Bát Nhất ngồi xổm xuống, nhổ một cọng cỏ khô, nắm trong tay: "Lưu Vũ, nước ta không có thiên tử, huyết mạch đứt đoạn, nào còn có nước để mà canh tác?"Một trận choáng váng, Lưu Vũ loạng choạng một chút, phải vịn bàn mới có thể đứng vững gót chân. Vừa rồi tuy nói là ba cảnh tượng ít ỏi, cũng đủ để y rung động không thôi. Y bắt đầu nôn mửa nhiều hơn, căng thẳng về mặt tinh thần còn lớn hơn nhiều so với phản ứng sinh lý."Ta cũng không cách nào trách cứ ngài, ngài cũng vì người mình yêu có thể sống tốt, mới không ra tay giúp đỡ, chỉ là hành sự vì chuyện của bản thân." Tiết Bát Nhất nhìn y: "Thả Châu Kha Vũ ra, người chết không nhất định là Tán Đa. Không thả Châu Kha Vũ, chết nhất định là toàn bộ dân chúng. Hầu gia, hiện giờ ngài đã hồn phách hợp nhất xem như là một người hoàn chỉnh, ngài cũng có được tất cả ký ức của Lưu Hân. Ngài khẳng định nhớ rõ lúc Lưu Hân tiểu thư còn sống đã từng gặp Châu Kha Vũ, đem tất cả những chuyện phát sinh sau này nói cho hắn biết. Chỉ nhờ Hầu gia nguyện ý, dùng giọng nói mê hoặc Tán Đa cùng tướng sĩ, đưa Châu Kha Vũ đi ra, chúng ta sẽ ở ngoài cung tiếp ứng. Ngài không chỉ là cứu một người, là một quốc gia, thậm chí có khi còn nhiều hơn thế... Có thể, ta nói là có thể, kiếp trước của ngài nợ hắn. Kiếp này là muốn ngài trả lại."Thời gian lúc này giống như đứng yên tĩnh lặng, vạn vật tạm dừng, không chỉ người đi đường, ngay cả nến đỏ đang đung đưa cũng dừng lại ở thời khắc này, không lay động cũng không cháy. Trong lúc nhất thời vạn vật đều tịch mịch, quỷ dị kéo dài."Ngươi thả ta trở về." Lưu Vũ chỉ cảm thấy người này nguy hiểm, bản lĩnh thuyết phục người khác của hắn, dĩ nhiên so với Lực Hoàn còn hơn một bậc."Ta sẽ thả ngài trở về." Tiết Bát mỉm cười: "Bất quá, ta còn phải chờ một người. Dù sao Châu Kha Vũ có thể đi ra hay không, người này cũng là điểm mấu chốt."Ai? Lưu Vũ còn chưa hỏi ra khỏi miệng, đã thấy Lực Hoàn từ ngoài hành lang trên cao vạn trượng, nhảy xuống.Văn tướng... Sao lại có thể đằng vân giá vũ*? Lưu Vũ hoảng hốt một chút, đầu óc đình chỉ, liền mất đi tri giác.*Cưỡi mây đạp gió"Chậc chậc chậc chậc, thật sự là một chút lòng yêu cái đẹp cũng không có." Thấy hắn vừa tới liền dùng thuật pháp với Lưu Vũ, Tiết Bát Nhất đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lưu Vũ, ôm eo y, đỡ y tựa vào trong ngực, cẩn thận đặt ở trên bàn."Không biết Văn Khúc hạ phàm nhân gian chỉ để bắt con cá nhỏ này, rốt cuộc có gì quý báu?" Lực Hoàn hiện ra chân thân, chỉ thấy hắn lúc này tử y* lấp lánh, tuấn mỹ tuyệt luân, mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ dị thường. Mặc dù bề ngoài thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta không dám xem thường. Một đầu tóc đen nhánh rậm rạp, dưới đôi mày kiếm lại là một đôi mắt hoa đào, tràn ngập đa tình, nếu người không cẩn thận sẽ rơi vào trong sóng mắt của hắn.*Y phục màu tímTiết Bát Nhất thấy hắn bày tư thế muốn chiến một trận, khoát tay áo: "Ngươi sao lại giận dữ như vậy?""Bản quân vẫn luôn nghe Văn - Võ tướng Tây Cảnh là kỳ nhân, đến thăm nhiều lần chưa từng gặp qua, có phải là ngươi cùng Vương Hiếu Thần không?" Lực Hoàn không dông dài với hắn, vào thẳng vấn đề."Là chúng ta." Tiết Bát Nhất hào phóng thừa nhận."Hôm nay ta chợt phát hiện ra Bạch Liên giữa tóc Lưu Vũ, đây là thánh vật của Tây Đế các ngươi, có đúng không?" Lực Hoàn thừa thắng xông lên truy kích đối phương."Quả là thánh vật của chủ thần chúng ta." Tiết Bát Nhất lại hào phóng thừa nhận."Các ngươi, muốn cứu hắn?" Lực hoàn rất khiếp sợ."Trong đóa Tuyết Liên có một giọt lệ của chủ thần chúng ta, kiếp trước là vì y mà chảy, đời này vật tẫn kỳ dụng*, chính là có nhân có quả, không có gì không ổn." Tiết Bát Nhất nói như một lẽ dĩ nhiên.*Tận dụng tốt nhất mọi thứLực Hoàn nhớ tới kiếp trước khi hắn đi bái phỏng Tây Đế, đóa Tuyết Liên kia đang được ngài nâng trong tay, chạm vào đều rất tỉ mỉ. Không khỏi nhíu mày: "Lần này Tán Đa lịch kiếp, tinh bàn là chủ thần chúng ta ứng thiên mệnh bố trí, hiện tại các ngươi xuống trần thế, chẳng lẽ là muốn cản trở thiên mệnh sao?""Không không không, Bắc Văn Khúc ngươi hiểu lầm rồi!" Tiết Bát Nhất chậm rãi đi về phía hắn: "Chúng ta không phải là muốn cản trở thiên mệnh, chúng ta muốn..." Chỉ thấy tay hắn đột nhiên vòng về phía sau Lực Hoàn, trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một viên cầu có ánh sáng màu trắng, xung quanh nó còn mang điện, lập tức chui vào sau lưng Lực Hoàn. Trước khi hôn mê, đáy mắt Lực Hoàn đều là một mảnh không thể tin nổi.Hắn ta... Trước khi hắn tới nhân giới, dĩ nhiên cũng đem linh hạch của mình giao cho người khác, trách không được... Trách không được từ khi Châu Kha Vũ sinh ra, mình từ trên người hắn nhìn không thấy chút khí tức Đế Quân nào, cho nên vẫn cho rằng, kiếp này Châu Kha Vũ có đạt được vị trí cao nhất cũng là Tể Tướng mà thôi, không có khả năng làm Đế vương nhân gian... Thực ra hắn... đã hiểu rồi... ""Hiện tại, đã đến lúc đi theo tinh bàn của Tây Đế chúng ta rồi, thế gian này, bắt đầu từ bây giờ chính là kỷ nguyên của Tây Đế chúng ta." Tiết Bát Nhất mang theo nụ cười, nói cho Lực Hoàn hiểu rõ trước khi hắn hoàn toàn lâm vào hôn mê.Khi Lưu Vũ tỉnh lại, vẫn như cũ ở trong ngõ hoa đăng. Y dựa vào phía sau, đúng là vòng tay rộng lớn của Tán Đa. Chờ y phản ứng lại, lập tức ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh của Lực Hoàn, nhưng tìm như thế nào cũng không thấy hắn đâu.
Đầu có chút mơ màng, Lưu Vũ chỉ cảm thấy đau đớn, lúc nâng tay đỡ trán lại ngất xỉu, khi tỉnh lại đã ở trên giường."Ngài tỉnh rồi?" Lâm Mặc luôn ở một bên chờ đợi, thấy y đã tỉnh lại, kinh hỉ dị thường.Lưu Vũ cảm giác trong khoảng thời gian này giống như bị người khác lấy đi sinh mệnh, một chút trí nhớ cũng không có: "Ta cảm thấy thật kỳ quái...""Nghe nói ngài giẫm lên làn váy, lúc Văn Tướng đại nhân đỡ ngài, bị ngài đụng ngã xuống bậc thang, hôn mê bất tỉnh, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại." Lâm Mặc kề sát y, nhỏ giọng nói thầm: "Sau khi Đại vương đưa ngài trở về, liền vội vàng đi phủ đệ Văn Tướng."Hôn mê bất tỉnh? Chuyện này chẳng phải lại mang đến cho mình một tội danh nữa. Lực Hoàn được dân chúng yêu mến, lần này vì đỡ mình mà ngã bất tỉnh, lại là một trận gió tanh mưa máu..."Hầu gia..." Lâm Mặc nhìn y, muốn nói lại thôi.Lưu Vũ nhíu mày, trong lòng không yên, Lâm Mặc nhất định là muốn khuyên mình."Nhân cơ hội này, nên cứu Châu đại nhân rồi." Lâm Mặc nắm chặt nắm tay y: "Ngài ngủ thêm một giấc, là có thể nhớ ra Tây Cảnh đã dặn dò ngài những gì.""Ngươi vẫn luôn liên lạc với Tây Cảnh?" Lưu Vũ giương mắt lên: "Lâm Mặc, ngươi biết ta không muốn...""Ta biết..." Lâm Mặc không cho Lưu Vũ nói nữa: "Hầu gia, ngài cứu Châu đại nhân đi, hắn bị nhốt mấy ngày như vậy, tuy rằng bạo quân không cắt thịt hắn, nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ là sống không lâu. Bạo quân hiện tại đã san bằng Nam Cảnh, cho dù Tiểu Cửu trở về, mười năm hay năm năm, Nam Cảnh cũng chưa chắc đã có thể yên ổn. Mục tiêu tiếp theo, chính là Tây Cảnh vẫn luôn chậm chạp không thể động thủ, hiện tại Tây Cảnh không có Vương, thiên hạ đại loạn, dân chúng khổ không thể tả, cầu xin Hầu gia, ngài có tâm thương hại, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cho Châu đại nhân một con đường sống, mới có thể cho dân chúng Tây Cảnh một quốc gia an ổn. Dân chúng Bắc Quốc là dân chúng, dân chúng Tây Cảnh chẳng lẽ đáng phải bị như thế sao? Chỉ cần ngài đồng ý dệt mộng và thao túng bạo quân, ngài có thể cứu một quốc gia.""Nhưng mà, thả hắn ra, Tán Đa sẽ chết!" Lưu Vũ đỏ mắt, tuy rằng y quên hơn phân nửa chuyện đã xảy ra, nhưng những cảnh tượng mà Tiết Bát Nhất đã cho y xem qua, hiện tại đều còn rõ ràng như ở ngay trước mắt."Hầu gia!" Lâm Mặc quỳ dưới chân y: "Chỉ có ngài, chỉ có ngài a! Hiện giờ Lực Hoàn hôn mê, Châu đại nhân lại càng là cái gai trong mắt Bá Viễn, không có người luôn dẫn dắt mọi chuyện là Lực Hoàn, Châu đại nhân đứng trước tai họa tiềm ẩn này, chắc chắn sẽ chết, ngài không thể kéo dài thêm nữa."Lưu Vũ nhìn hắn, há miệng, lại không biết nên nói như thế nào.
Y phục của Đế vương bên trên có màu đen, bên dưới là màu đỏ, trên dưới họa lên chương văn*. Bách điệp** màu vàng xen kẽ hoa đỏ rực ở phía hai tay áo, tơ tằm ngũ sắc đan thành tua buộc lại thành dải, bên ngoài khoác áo choàng khảm lục thạch được người Oa*** đúc ra, mang một đôi ủng làm bằng sa tanh.*Huy hiệu**Trăm con bướm*** Nhật BảnChỉ thấy hắn mặt như trăng rằm, sắc như hoa xuân buổi bình mình, thái dương như đao khắc, mi như dùng mực họa lên, mặt như cánh đào, mắt như sóng thu. Lưu Vũ từ trong cung vừa nhìn hắn, đáy lòng như tắm trong mưa xuân, muốn nhìn kỹ hơn, lại không dám nhìn nhiều. Người y yêu, sinh ra đã tuấn lãng, chỉ một ánh mắt thoáng qua đã rơi vào tay giặc, một cái nhìn chính là biển sâu vô tận.Đến khu buôn bán trong thành, trên bãi đất trống ở vị trí trung tâm, phi long và phượng hoàng bằng giấy sừng sững đứng đó, phóng tầm mắt chỉ thấy mười dặm đường dài đều là đèn đuốc rực rỡ, tiếng ồn huyên náo đầy ắp người qua kẻ lại. Đoàn người Đế Hậu đích thân đến, đèn đuốc chiếu rọi càng nhiều, hoa lửa nở rộ. Ánh trăng ngưng tại mặt nước, gió xuân trong đêm ngậm hương mai.Tán Đa tiếp đuốc Lực Hoàn đưa tới, kéo tay Lưu Vũ lên, hai người cùng nhau đốt đèn giấy long phượng, trong nháy mắt hàng vạn ngọn đèn khổng minh nổi lửa, trời đất lúc này giống như đảo ngược, tựa như mưa sao băng mang đến cát tường, từ trên mặt đất từ từ "rơi xuống" giữa không trung.Hỏa đăng sáng tựa bình minh, đều chung tâm hướng về một nơi. Hai bó thanh ty hai bộ hồng y, đắm mình giữa biển hỏa đăng ngày càng dày đặc. Lưu Vũ Sinh ở Hạ Ấp, xem hỏa đăng như một điều may mắn phúc mà cầu phúc. Trong con ngươi đen nhánh của y không chỉ có ánh đèn bất tận, còn có người bên cạnh đang ôm y. Người này mặc dù khi thì tức giận khi thì cười, nhưng nhìn qua vẫn biết là đối với y có tình. Trên da thịt hắn thấp thoáng ánh sáng lưu chuyển, trong ánh mắt chớp động là ngàn vạn ánh sáng rực rỡ tựa lưu ly.Lúc này hai người càng giống như một cặp trời sinh, dung mạo tựa tranh vẽ, mỹ mạo căn bản không giống người thật. Dân chúng Bắc Quốc không khỏi cảm khái, loại dung mạo này, loại phong thái này, căn bản là đã vượt qua tất cả những gì mỹ lệ nhất của nhân loại. Cảm thấy cho dù là tiên nhân, cũng tuyệt đối sẽ không đẹp hơn khung cảnh hai người bọn họ ở cùng một chỗ.Là loại vượt qua cả nam nữ thường tình, vượt qua mỹ thái thế tục, đúng là đã không thể dùng lời nói để hình dung.Thời khắc tốt đẹp nhất thời không còn nữa, Lưu Vũ tựa vào trong ngực Tán Đa, vừa rồi còn là khung cảnh khu phố buôn bán rực rỡ, thoáng cái biến thành nơi sâu nhất giữa muôn vàn đình đài lầu các. Lưu Vũ nhìn chung quanh đèn đuốc huy hoàng lại không có một bóng người, y đứng ở chỗ cao nhất, phải nhìn từ xa mới có thể nhìn thấy phố phường náo nhiệt vừa rồi."Tiểu Hầu gia, chờ đợi đã lâu." Đột nhiên, một thanh âm nam tính lại dễ nghe đột nhiên vang lên từ sau lưng, tuy nói thanh âm này không phân biệt được nam nữ, nhưng vẫn khẳng khái, uy lực không thể bỏ qua.Lưu Vũ chậm rãi quay đầu lại, thanh âm này, y từ trong trí nhớ của Lưu Hân đã nghe được vô số lần. Chỉ thấy người tới thân cao thẳng tắp, cẩm y đai ngọc, trên khuôn mặt tuấn lãng đường cong rõ ràng, một đôi mắt trong suốt giống như đầm sâu thâm thúy, giữa hai hàng lông mày lộ ra một vẻ xinh đẹp mềm mại, có vẻ thâm trầm mà trấn định, cả người thong thả nhẹ nhàng, khí vũ hiên ngang, làm cho người ta âm thầm tán thưởng. "Văn tướng Tây Cảnh, gặp qua tiểu Hầu gia. Gần đây rất ít nhận được thư của tiểu Hầu gia, nhớ nhung vô cùng, liền mạo muội mà đến, có bị dọa hay không?" Hắn từ trong bóng tối đi ra, thấy được thân hình cao lớn mặc một bộ y phục nhạt màu, tướng mạo đường hoàng, mi thanh mục tú, ánh mắt sáng trong, sống mũi thẳng tắp, lời nói cử chỉ nhã nhặn lễ độ, quanh thân lộ ra một cỗ khí chất thư sinh, khiến người khác phải lau mắt mà nhìn."Người thư từ qua lại với ngươi, cũng không phải là ta." Lưu Vũ lui một bước, cùng hắn duy trì khoảng cách.Người nọ mỉm cười, lại có tư thế khuynh quốc khuynh thành: "Đều là tiểu Hầu gia cả. Cố ý không nhận như thế, là không muốn nhận thân phận thông địch bán nước này? Hay là phần hồn phách của bản thân vừa hợp nhất?" Hắn đối với thân thế của mình và Lưu Hân nắm trong lòng bàn tay, Lưu Vũ mím môi, không muốn cùng hắn dây dưa: "Ngươi đưa ta trở về.""Trước đó ta cho ngài xem qua một thứ đã." Tiết Bát Nhất đi tới bên người Lưu Vũ, vung ống tay áo lên, hai người liền đi tới một vùng hoang mạc, trước mặt bọn họ là một đám hoang phỉ* đều là nữ nhân, liếc mắt một cái, chỉ thấy toàn da thịt trần trụi, Lưu Vũ không khỏi tránh né ánh mắt, lại không ngờ nhìn sang bên cạnh liền bắt gặp một hố cát, bên trong ngổn ngang tất cả đều là thi thể. Có nữ tử thoát sạch y phục, có người già yếu bệnh tật, có trẻ con chưa đủ tháng tuổi, cũng có vật nuôi như mèo, chó. Lưu Vũ che miệng mũi, như thế mới có thể ngăn cản một ít mùi máu tanh hôi thối.*Cướp ở vùng hoang vuTiết Bát Nhất lần thứ hai phất tay, bọn họ đi tới một nơi ở Vương đô, tuy rằng đình đài lầu các, nhưng nhà nhà đều đóng chặt cửa. Trên đường thỉnh thoảng có binh tướng chạy loạn, một người giết một người, không chút lưu tình. Nhai phường tửu sắc công khai mở ra, người lang thang trên đường phố rất nhiều."Tây Cảnh ta như rồng không đầu, dân chúng đau khổ, cấp thiết cần một vị minh quân, cứu dân chúng thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng." Tiết Bát Nhất tuy rằng là Tây Văn Khúc, nhưng hắn không thể quấy nhiễu thiên mệnh. Đến Bắc Quốc, hắn xem như tiến vào trời đất của của phương Bắc, không thể dùng được thuật pháp. Cho nên, chuyện cứu Châu Kha Vũ, chỉ có thể do Lưu Vũ làm.Lưu Vũ vẫn im lặng, in vào trong con ngươi đen nhánh, hoặc là máu đỏ tươi, hoặc là lửa cháy mãnh liệt. Cảnh tượng lại biến hóa, hai người đi tới một cánh đồng, trên mặt đất tất cả đều là phụ nữ lớn tuổi và trẻ em đang cày cấy, đất đai khô cạn một chút mầm xanh cũng không có."Nam đinh từ năm sáu tuổi cho đến tám mươi, đều bị bắt đi sung quân." Tiết Bát Nhất ngồi xổm xuống, nhổ một cọng cỏ khô, nắm trong tay: "Lưu Vũ, nước ta không có thiên tử, huyết mạch đứt đoạn, nào còn có nước để mà canh tác?"Một trận choáng váng, Lưu Vũ loạng choạng một chút, phải vịn bàn mới có thể đứng vững gót chân. Vừa rồi tuy nói là ba cảnh tượng ít ỏi, cũng đủ để y rung động không thôi. Y bắt đầu nôn mửa nhiều hơn, căng thẳng về mặt tinh thần còn lớn hơn nhiều so với phản ứng sinh lý."Ta cũng không cách nào trách cứ ngài, ngài cũng vì người mình yêu có thể sống tốt, mới không ra tay giúp đỡ, chỉ là hành sự vì chuyện của bản thân." Tiết Bát Nhất nhìn y: "Thả Châu Kha Vũ ra, người chết không nhất định là Tán Đa. Không thả Châu Kha Vũ, chết nhất định là toàn bộ dân chúng. Hầu gia, hiện giờ ngài đã hồn phách hợp nhất xem như là một người hoàn chỉnh, ngài cũng có được tất cả ký ức của Lưu Hân. Ngài khẳng định nhớ rõ lúc Lưu Hân tiểu thư còn sống đã từng gặp Châu Kha Vũ, đem tất cả những chuyện phát sinh sau này nói cho hắn biết. Chỉ nhờ Hầu gia nguyện ý, dùng giọng nói mê hoặc Tán Đa cùng tướng sĩ, đưa Châu Kha Vũ đi ra, chúng ta sẽ ở ngoài cung tiếp ứng. Ngài không chỉ là cứu một người, là một quốc gia, thậm chí có khi còn nhiều hơn thế... Có thể, ta nói là có thể, kiếp trước của ngài nợ hắn. Kiếp này là muốn ngài trả lại."Thời gian lúc này giống như đứng yên tĩnh lặng, vạn vật tạm dừng, không chỉ người đi đường, ngay cả nến đỏ đang đung đưa cũng dừng lại ở thời khắc này, không lay động cũng không cháy. Trong lúc nhất thời vạn vật đều tịch mịch, quỷ dị kéo dài."Ngươi thả ta trở về." Lưu Vũ chỉ cảm thấy người này nguy hiểm, bản lĩnh thuyết phục người khác của hắn, dĩ nhiên so với Lực Hoàn còn hơn một bậc."Ta sẽ thả ngài trở về." Tiết Bát mỉm cười: "Bất quá, ta còn phải chờ một người. Dù sao Châu Kha Vũ có thể đi ra hay không, người này cũng là điểm mấu chốt."Ai? Lưu Vũ còn chưa hỏi ra khỏi miệng, đã thấy Lực Hoàn từ ngoài hành lang trên cao vạn trượng, nhảy xuống.Văn tướng... Sao lại có thể đằng vân giá vũ*? Lưu Vũ hoảng hốt một chút, đầu óc đình chỉ, liền mất đi tri giác.*Cưỡi mây đạp gió"Chậc chậc chậc chậc, thật sự là một chút lòng yêu cái đẹp cũng không có." Thấy hắn vừa tới liền dùng thuật pháp với Lưu Vũ, Tiết Bát Nhất đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lưu Vũ, ôm eo y, đỡ y tựa vào trong ngực, cẩn thận đặt ở trên bàn."Không biết Văn Khúc hạ phàm nhân gian chỉ để bắt con cá nhỏ này, rốt cuộc có gì quý báu?" Lực Hoàn hiện ra chân thân, chỉ thấy hắn lúc này tử y* lấp lánh, tuấn mỹ tuyệt luân, mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ dị thường. Mặc dù bề ngoài thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang làm cho người ta không dám xem thường. Một đầu tóc đen nhánh rậm rạp, dưới đôi mày kiếm lại là một đôi mắt hoa đào, tràn ngập đa tình, nếu người không cẩn thận sẽ rơi vào trong sóng mắt của hắn.*Y phục màu tímTiết Bát Nhất thấy hắn bày tư thế muốn chiến một trận, khoát tay áo: "Ngươi sao lại giận dữ như vậy?""Bản quân vẫn luôn nghe Văn - Võ tướng Tây Cảnh là kỳ nhân, đến thăm nhiều lần chưa từng gặp qua, có phải là ngươi cùng Vương Hiếu Thần không?" Lực Hoàn không dông dài với hắn, vào thẳng vấn đề."Là chúng ta." Tiết Bát Nhất hào phóng thừa nhận."Hôm nay ta chợt phát hiện ra Bạch Liên giữa tóc Lưu Vũ, đây là thánh vật của Tây Đế các ngươi, có đúng không?" Lực Hoàn thừa thắng xông lên truy kích đối phương."Quả là thánh vật của chủ thần chúng ta." Tiết Bát Nhất lại hào phóng thừa nhận."Các ngươi, muốn cứu hắn?" Lực hoàn rất khiếp sợ."Trong đóa Tuyết Liên có một giọt lệ của chủ thần chúng ta, kiếp trước là vì y mà chảy, đời này vật tẫn kỳ dụng*, chính là có nhân có quả, không có gì không ổn." Tiết Bát Nhất nói như một lẽ dĩ nhiên.*Tận dụng tốt nhất mọi thứLực Hoàn nhớ tới kiếp trước khi hắn đi bái phỏng Tây Đế, đóa Tuyết Liên kia đang được ngài nâng trong tay, chạm vào đều rất tỉ mỉ. Không khỏi nhíu mày: "Lần này Tán Đa lịch kiếp, tinh bàn là chủ thần chúng ta ứng thiên mệnh bố trí, hiện tại các ngươi xuống trần thế, chẳng lẽ là muốn cản trở thiên mệnh sao?""Không không không, Bắc Văn Khúc ngươi hiểu lầm rồi!" Tiết Bát Nhất chậm rãi đi về phía hắn: "Chúng ta không phải là muốn cản trở thiên mệnh, chúng ta muốn..." Chỉ thấy tay hắn đột nhiên vòng về phía sau Lực Hoàn, trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một viên cầu có ánh sáng màu trắng, xung quanh nó còn mang điện, lập tức chui vào sau lưng Lực Hoàn. Trước khi hôn mê, đáy mắt Lực Hoàn đều là một mảnh không thể tin nổi.Hắn ta... Trước khi hắn tới nhân giới, dĩ nhiên cũng đem linh hạch của mình giao cho người khác, trách không được... Trách không được từ khi Châu Kha Vũ sinh ra, mình từ trên người hắn nhìn không thấy chút khí tức Đế Quân nào, cho nên vẫn cho rằng, kiếp này Châu Kha Vũ có đạt được vị trí cao nhất cũng là Tể Tướng mà thôi, không có khả năng làm Đế vương nhân gian... Thực ra hắn... đã hiểu rồi... ""Hiện tại, đã đến lúc đi theo tinh bàn của Tây Đế chúng ta rồi, thế gian này, bắt đầu từ bây giờ chính là kỷ nguyên của Tây Đế chúng ta." Tiết Bát Nhất mang theo nụ cười, nói cho Lực Hoàn hiểu rõ trước khi hắn hoàn toàn lâm vào hôn mê.Khi Lưu Vũ tỉnh lại, vẫn như cũ ở trong ngõ hoa đăng. Y dựa vào phía sau, đúng là vòng tay rộng lớn của Tán Đa. Chờ y phản ứng lại, lập tức ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh của Lực Hoàn, nhưng tìm như thế nào cũng không thấy hắn đâu.
Đầu có chút mơ màng, Lưu Vũ chỉ cảm thấy đau đớn, lúc nâng tay đỡ trán lại ngất xỉu, khi tỉnh lại đã ở trên giường."Ngài tỉnh rồi?" Lâm Mặc luôn ở một bên chờ đợi, thấy y đã tỉnh lại, kinh hỉ dị thường.Lưu Vũ cảm giác trong khoảng thời gian này giống như bị người khác lấy đi sinh mệnh, một chút trí nhớ cũng không có: "Ta cảm thấy thật kỳ quái...""Nghe nói ngài giẫm lên làn váy, lúc Văn Tướng đại nhân đỡ ngài, bị ngài đụng ngã xuống bậc thang, hôn mê bất tỉnh, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại." Lâm Mặc kề sát y, nhỏ giọng nói thầm: "Sau khi Đại vương đưa ngài trở về, liền vội vàng đi phủ đệ Văn Tướng."Hôn mê bất tỉnh? Chuyện này chẳng phải lại mang đến cho mình một tội danh nữa. Lực Hoàn được dân chúng yêu mến, lần này vì đỡ mình mà ngã bất tỉnh, lại là một trận gió tanh mưa máu..."Hầu gia..." Lâm Mặc nhìn y, muốn nói lại thôi.Lưu Vũ nhíu mày, trong lòng không yên, Lâm Mặc nhất định là muốn khuyên mình."Nhân cơ hội này, nên cứu Châu đại nhân rồi." Lâm Mặc nắm chặt nắm tay y: "Ngài ngủ thêm một giấc, là có thể nhớ ra Tây Cảnh đã dặn dò ngài những gì.""Ngươi vẫn luôn liên lạc với Tây Cảnh?" Lưu Vũ giương mắt lên: "Lâm Mặc, ngươi biết ta không muốn...""Ta biết..." Lâm Mặc không cho Lưu Vũ nói nữa: "Hầu gia, ngài cứu Châu đại nhân đi, hắn bị nhốt mấy ngày như vậy, tuy rằng bạo quân không cắt thịt hắn, nhưng cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ là sống không lâu. Bạo quân hiện tại đã san bằng Nam Cảnh, cho dù Tiểu Cửu trở về, mười năm hay năm năm, Nam Cảnh cũng chưa chắc đã có thể yên ổn. Mục tiêu tiếp theo, chính là Tây Cảnh vẫn luôn chậm chạp không thể động thủ, hiện tại Tây Cảnh không có Vương, thiên hạ đại loạn, dân chúng khổ không thể tả, cầu xin Hầu gia, ngài có tâm thương hại, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cho Châu đại nhân một con đường sống, mới có thể cho dân chúng Tây Cảnh một quốc gia an ổn. Dân chúng Bắc Quốc là dân chúng, dân chúng Tây Cảnh chẳng lẽ đáng phải bị như thế sao? Chỉ cần ngài đồng ý dệt mộng và thao túng bạo quân, ngài có thể cứu một quốc gia.""Nhưng mà, thả hắn ra, Tán Đa sẽ chết!" Lưu Vũ đỏ mắt, tuy rằng y quên hơn phân nửa chuyện đã xảy ra, nhưng những cảnh tượng mà Tiết Bát Nhất đã cho y xem qua, hiện tại đều còn rõ ràng như ở ngay trước mắt."Hầu gia!" Lâm Mặc quỳ dưới chân y: "Chỉ có ngài, chỉ có ngài a! Hiện giờ Lực Hoàn hôn mê, Châu đại nhân lại càng là cái gai trong mắt Bá Viễn, không có người luôn dẫn dắt mọi chuyện là Lực Hoàn, Châu đại nhân đứng trước tai họa tiềm ẩn này, chắc chắn sẽ chết, ngài không thể kéo dài thêm nữa."Lưu Vũ nhìn hắn, há miệng, lại không biết nên nói như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com