TruyenHHH.com

Nhu Y Cat Tuong

"Ha" Tán Đa đột nhiên cười một tiếng. Hắn vuốt ve mặt Lưu Vũ, giống như chạm vào một tác phẩm nghệ thuật: "Thảo nào ngươi không chấp nhận được con của ta và Hân nhi, thì ra ngươi đã sớm biết mình có năng lực này. Nếu ngươi muốn sinh con cho bản cung, vậy bản cung ngày sau... thành toàn cho ngươi."

Cái gì? Thành toàn cái gì? Lưu Vũ mở to hai mắt: "Tán Đa..."

"Bản cung cực kỳ ghê tởm ngươi. Bản cung thật muốn nhìn xem ngươi có thể sinh ra cái thứ đồ gì. Bản cung sẽ xem ngươi như Hân nhi một lần." Tán Đa bế Lưu Vũ ném lên trước bàn trang điểm.

"Trước kia, đều là bản cung vẽ hoa cho Hân nhi, hôm nay, bản cung muốn khắc trên mặt ngươi."

Lưu Vũ sợ hãi lui về phía sau, y không biết Tán Đa muốn làm gì.

"Bản cung muốn vẽ thứ này cho ngươi." Tán Đa chậm rãi rút một thanh đao nhỏ ra khỏi bàn trang điểm.

Lưu Vũ nhìn con dao nhỏ trong tay hắn, rùng mình.

Tán Đa hơi nghiêng người xuống, nắm cằm y: "Khắc hoa đi."

Lưu Vũ nhìn hắn, trong lúc giằng co khí tức nóng bỏng của hai người dây dưa cùng một chỗ.

Ngoài cửa sổ tuyết trắng lất phất, Lưu Vũ cảm thấy bên tai chỉ vẻn vẹn nghe được thanh âm da thịt bị cứa rách của mình. Trong gương đồng, Lưu Vũ thấy đuôi mắt mình xuất hiện một đóa hoa đào màu đỏ thẫm. Trái tim y chấn động, đập dữ dội liên hồi như cơn địa chấn giữa cánh đồng hoang, rung động nhanh chóng tản ra tứ phía. Đây là hoa đào mà Tán Đa nghĩ rằng Lưu Hân yêu thích...

"Rất đẹp phải không?" Tán Đa ôm y vào trong ngực: "Bản cung cho ngươi mặc nữ trang, ngươi lại không muốn, chần chừ không mặc. Lần này bản cung chỉ vẽ cho ngươi một đóa, lần sau nếu còn không nghe lời, bản cung lại khắc một cái khác trên mặt ngươi."

Lưu Vũ cảm thấy đôi mắt khô khốc, nhắm lại một chút rồi mở ra nhìn. Đuôi mắt được họa lên ửng hồng yêu mị, khiến y như một nữ tử có dung nhan khuynh đảo nhân tâm.

Tán Đa nhìn khuôn mặt trong gương diễm lệ yêu dã, đã mất đi dáng vẻ thuần khiết ban đầu. Hắn vươn tay, lần theo xương quai xanh nơi cổ áo trượt vào thân thể y: "Lưu Vũ, sau này ngươi chính là Lưu Hân, ngươi phải hầu hạ ta giống như nữ nhân..."

...

Một nữ nhân? Lưu Vũ ngồi trước gương đồng, ánh mắt trống rỗng. Thật may mặt gương mơ hồ, y lúc này cũng không muốn nhìn rõ bản thân.

"Thúy Cúc cô cô, đây là đồ vật Điện hạ vừa mới dặn dò để nương nương đeo lên người." Một ma ma lớn tuổi đứng chờ ở một bên, trình lên một chiếc vòng.

Thúy Cúc liếc nhìn rồi tiếp nhận mang vào, cúi người đến bên cạnh Lưu Vũ, thấp giọng nói: "Nhìn thử xem."

Lưu Vũ nhìn vào khay, y nhận ra chuỗi hạt hoa đào màu hồng này. Ngày ấy Tán Đa tặng vật này cho Lưu Hân, tỷ tỷ không muốn nhận nhưng y muốn. Khi đó Tán Đa đã thu nó lại và tặng cho y một mặt dây chuyền hình con cá nhỏ...

Thúy Cúc nhìn y, cầm chuỗi hạt châu đeo ở cổ tay y, ý vị thâm trường nói với Lưu Vũ: "Nương nương... Nếu không đeo, Điện hạ lại tức giận. Thân thể ngài thật sự chịu không nổi giày vò."

Lưu Vũ không kháng cự, giống như một con rối đứt dây mặc người an bài.

Y không thể nói chuyện trước mặt người khác...

Y phải nhớ rõ...

Trang điểm chỉn chu xong, ma ma chờ ở một bên vẫn không có rời đi, mà đứng đó từ trên xuống dưới đánh giá Lưu Vũ một phen, sau đó nói: "Nương nương sau này chính là chủ cung, có chuyện gì có thể trực tiếp phân phó nô gia."

Thúy Cúc tiến đến cảm tạ ma ma, gọi nàng mang người rời đi. Quay đầu lại đỡ Lưu Vũ đứng lên, lúc này y mặc phi phục lộng lẫy, phối với trang sức hoa lệ nặng nề, lúc đứng lên, thật đúng là có chút không chịu nổi.

May mắn, Lâm Mặc hiểu rõ đã kịp thời tiến lên đỡ y.

"Văn tướng đại nhân chờ ngài đã lâu, cùng hắn nói chuyện tiếp xúc, ngài nhất định phải chú ý cẩn thận hơn." Lâm Mặc thấp giọng dặn dò Lưu Vũ: "Người này lúc ấy muốn hại tiểu thư, hiện tại nhất định lại muốn tới hại ngài."

Lưu Vũ nhíu nhíu mày. Kỳ thật không cần Lâm Mặc nhắc nhở, y đối với Lực Hoàn này trước nay đều có cảm giác muốn duy trì khoảng cách...

Huống chi... hắn đã ép chết phụ thân...

Lực Hoàn đã ở đại điện chờ Lưu Vũ từ lâu. Khi Lưu Vũ từ tẩm cung bước ra, Lực Hoàn không chút ngạc nhiên trước một thân phục sức hoa lệ của y, còn thản nhiên khoát tay áo để cho Thúy Cúc lui xuống.

"Tiểu Hầu gia cần bản tướng đỡ ngài không?" Y phục trang sức của nữ nhân nhiều tầng nhiều lớp nên dày và nặng hơn nam nhân rất nhiều, Lực Hoàn thấy y đi đứng khó khăn, muốn tiến lên phía trước đỡ y một chút.

Lưu Vũ lui về phía sau vài bước, né tránh Lực Hoàn đang tiến tới muốn đỡ mình.

Lực Hoàn không tức giận, còn ôn nhu giúp y điều chỉnh đệm ngồi. Hai tay bận rộn nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đóa hoa đào ở đuôi mắt Lưu Vũ. "Tiểu Hầu gia có thể cùng ta trò chuyện, không cần phải giả vờ không nói được."

Lưu Vũ liếc hắn một cái, xách làn váy ngồi xuống: "Văn tướng đại nhân tìm ta có việc?"

"Hờ hờ..." Lực Hoàn cười rộ lên, bưng một chén rượu cho y: "Tiểu Hầu gia, bổn tướng tìm ngài là muốn nói cho ngài một chút về nghi lễ của đại điển phong hậu."

Lưu Vũ nhận lấy chén rượu hắn đưa tới, đặt ở một bên.

Thấy Lưu Vũ tính tình khác thường, Lực Hoàn không nhiều lời nữa, đem da dê đã chuẩn bị xong đẩy đến trước mặt y: "Toàn bộ quy trình đều ở đây, trước tiên ngài nhìn qua một chút, có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại ta."

Lưu Vũ không thèm chạm vào da dê, nâng đôi mắt đẹp lên nhìn Lực Hoàn, mãi mới nói một câu: "Đại nhân."

"Sao?" Lực Hoàn cầm quạt gấp trong tay, khẽ gõ lên chóp mũi của mình: "Nhìn bộ dáng tiểu Hầu gia đem tâm sự viết hết lên trên mặt, thật khiến cho bản tướng cảm thấy lo lắng khôn nguôi."

Lưu Vũ biết rõ Lực Hoàn lợi hại, cũng không thèm che giấu nữa: "Không biết Điện hạ muốn trừng trị Châu đại nhân như thế nào? Khi nào thì trừng trị?"

Lực Hoàn nhếch môi, cười cười nhìn y, không vội trả lời.

"Các ngươi từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Châu đại nhân là người như thế nào, Văn tướng đại nhân hiểu rõ nhất. Chỉ cần ngươi giúp hắn cầu tình, Điện hạ nhất định sẽ nghe." Tán Đa muốn diệt trừ Châu Kha Vũ, y có thể lý giải, nhưng Lực Hoàn đối với việc này vẫn thờ ơ, y cảm thấy rất khó hiểu.

"Tiểu Hầu gia, đợi Điện hạ xưng Vương, nhất định sẽ diệt trừ cả nhà Thừa tướng và Võ tướng, ngài có thể yên tâm." Nghe qua như trả lời, lại dường như không hoàn toàn đáp trả điểm mấu chốt.

Lời này vừa nói ra, Lưu Vũ lập tức hiểu: "Văn tướng đại nhân đây là không muốn cứu Châu đại nhân?"

"Tiểu Hầu gia biết hình pháp Bắc Quốc thực hiện như thế nào không?" Lực Hoàn chống tay lên bàn, nâng má nhìn y: "Mỗi ngày gọt một nhát trên thân thể, chỗ bị thương chỉ chảy máu chứ không mất mạng, nhưng sẽ gọt cho tới khi người đó trút hơi thở cuối cùng mới thôi."

Lưu Vũ nhíu mày, y cố nén cảm giác buồn nôn, không thể tin nổi lắc đầu: "Ta không tin Điện hạ sẽ đối xử với Châu đại nhân như vậy."

Lực Hoàn nhếch miệng: "Tiểu Hầu gia, trước mặt Vương Quyền không có cái gọi là huynh đệ..." Lực Hoàn chỉ chỉ ra bên ngoài, lại chỉ chỉ Lưu Vũ: "Còn với ái nhân, ngài phải nhớ kỹ. Dấu hoa đào trên mặt này chính là bài học."

Lưu Vũ nghiêng mặt một chút, đem dấu hoa đào giấu đi, nội tâm cảm thấy có chút bị sỉ nhục nhưng chung quy vẫn không thể mặc kệ Châu Kha Vũ đang bị giam ở thiên lao: "Ngươi có thể vì hắn cầu tình, các ngươi rõ ràng có thể, vì cớ gì không làm?"

Lực Hoàn cho y một nụ cười cực kỳ rạng rỡ: "Bởi vì chúng ta cũng muốn hắn chết a~"

Lưu Vũ ngây ngẩn cả người, vì sao một người lại có thể dùng nụ cười sáng lạn nhất để nói ra những lời vô tình nhất: "Các ngươi không phải cùng nhau lớn lên sao?"

"Ngài nha, cả ngày đến tột cùng đang suy nghĩ những gì chứ?" Lực Hoàn duỗi quạt ra, hờn dỗi gõ vào trán Lưu Vũ: "Nếu còn vương vấn chuyện này, thì sao ta có thể trông mong hắn chết?"

Không sai!

Vậy thì...

"Các ngươi sau này có phải cũng đối với Tán Đa như vậy không?" Tuy rằng câu hỏi đại nghịch bất đạo, nhưng y tuyệt đối không thể để cho Tán Đa xảy ra chuyện, một chút khả năng cũng không muốn.

"Yên tâm!" Lực Hoàn lại đổi thành dáng vẻ nghiêm túc mà trả lời: "Chúng ta vĩnh viễn trung thành với Điện hạ. Cho dù có một ngày ta chết, cũng sẽ không để cho ngài ấy phạm phải bất cứ sai lầm nào."

Lưu Vũ nhìn vào mắt hắn, bất động nhìn chằm chằm không rời. Trong mắt Lực Hoàn không có nửa phần tạp chất, trong suốt thấy đáy.

Chẳng lẽ chỉ có một con đường duy nhất là để Châu Kha Vũ chết? Rõ ràng có thể không cần tuyệt tình như vậy...

Lúc Lực Hoàn từ Đông cung đi ra, dừng lại đứng đối diện với đại điện Đông Cung hồi lâu. Hắn nhìn tấm biển bên trên đại điện, trên mặt không còn treo nụ cười như vừa rồi khi ở cùng Lưu Vũ nữa, mà là u sầu cùng bất đắc dĩ: "Cũng không phải bản quân thích giết chóc. Bản quân làm mỗi một việc đều là vì các ngươi, đều là vì chủ thần cùng thiên hạ chúng sinh. Lưu Vũ, ngươi hẳn nên thuận thiên mà đi, không thể giống như Lưu Hân, nghịch lại thiên mệnh. Nếu không, chính là tuyên chiến cùng bản quân."

...

"Lâm Mặc." Sau khi Lực Hoàn rời đi, Lưu Vũ có chút đứng ngồi không yên: "Ngươi có biết Châu Kha Vũ bị nhốt ở nơi nào không?"

Lâm Mặc quỳ xuống dán sát bên cạnh y: "Hôm nay thân thể ngài khá hơn chút nào không? Ta biết Châu đại nhân bị nhốt ở đâu, ngài có muốn đi không?"

Lưu Vũ rũ mắt suy nghĩ: "Chờ trễ một chút, nếu như Điện hạ không đến... Ta không biết, liệu có thể đến đó xem thử một chút không."

"Ban ngày cũng có thể đi." Lâm Mặc hướng về phía Lưu Vũ, giảo hoạt cười: "Lúc ngài đi dạo Đông Cung, đánh bậy đánh bạ vô tình đi đến nơi đó, không ai có thể dị nghị ngài."

Nghe qua rất có đạo lý...

Lưu Vũ lại nhíu mày, giơ tay sờ sờ dấu ấn ở đuôi mắt: "Bộ dạng này của ta..."

Lâm Mặc nhìn y một cái: "Kỳ thật, chúng ta chưa chắc có thể vào được. Chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn từ xa. Nghe nói mẫu thân Châu đại nhân còn chưa bị bắt. Ta nghĩ, Châu đại nhân nổi danh hiếu thuận, đối với phụ mẫu tìm mọi cách hiếu đãi. Nếu mẫu thân vẫn vô sự, hắn khẳng định sẽ cắn răng cố mà sống sót. Chẳng qua lao ngục gian khổ thiếu thốn, lúc này trời lại lạnh như vậy, đường nước trong cung còn thông vào bên trong, lúc chảy vào là nước, chảy ra, chính là máu."

Lưu Vũ âm thầm siết chặt nắm đấm, không còn băn khoăn đến việc Tán Đa có biết hay không, cũng không còn vì bộ dáng bây giờ mà cảm thấy bi thương nữa: "Lâm Mặc, chúng ta đi đi."

Lâm Mặc thay Lưu Vũ tìm áo choàng, hai người khoác lên. Lúc rời đi Lâm Mặc lặng lẽ đặt một tờ giấy trên bàn.

Đợi hai người đi rồi, tỳ nữ canh giữ ngoài cung liền len lén lẻn vào, thu tờ giấy vào trong ngực.

...

"Bản cung chưa từng nói cho các ngươi biết, nàng... Thật ra là Lưu Vũ." Tán Đa tựa vào tay vịn rồng vàng, dáng vẻ lười biếng lại lạnh lùng, giống như một con mèo cao quý. Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, như đang kể một chuyện cực kỳ bình thường.

Lực Hoàn cúi đầu cười. Hắn mặc triều phục cầm thẻ ngọc trong tay, bái lạy Tán Đa: "Ngài là Vương, ngài làm thế nào, thần tử cũng đều tận tâm mà theo."

Tán Đa nhìn hắn, trong tay chơi đùa một cái chén bằng đá, giống như đang suy tư điều gì đó.

Bá Viễn nhìn lên: "Điện hạ đang suy nghĩ chuyện gì?"

"Bổn cung đang nghĩ..." Âm điệu Tán Đa kéo dài, quay sang Trương Gia Nguyên ở một bên: "Trương thái y..."

"Có thần." Trương Gia Nguyên nghe thấy, lập tức quỳ trên mặt đất mà bái lạy.

"Thừa tướng cùng Văn tướng hiện tại sở dĩ dễ nói chuyện như vậy, sợ là sau lưng bản cung đã có vài người đã đem một số việc nói hết với các ngươi." Tán Đa như cũ không đau không ngứa không nhanh không chậm, sau đó quan sát từng người một dưới điện đang lui khỏi triều, chỉ lưu lại bốn người bọn họ.

"Điện hạ đây là có ý gì?" Bá Viễn ngược lại bình tĩnh.

"Trương Gia Nguyên, nói." Tán Đa trực tiếp đem gánh nặng ném cho Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên không dám ngẩng đầu lên. Hắn nằm rạp trên mặt đất, thiếu chút nữa muốn ngất đi.

"Điện hạ tức giận đến như vậy, có phải là vì hôm nay bản tướng đi thăm dò vị kia?" Lực Hoàn cầm thẻ ngọc che miệng cười: "Điện hạ phí rất nhiều công sức mới mang được người Hạ Ấp đến, vậy mà một người cũng không thả về. Trong triều chỉ trích, bản tướng cùng Thừa tướng và Võ tướng may mà biết được ra tay áp chế trước, nếu không hôm nay thượng triều, không ngăn chặn kịp sẽ lại náo loạn lật trời."

Lực Hoàn nói những điều này, trong lòng Tán Đa cũng biết rõ. Dù sao hôm nay thượng triều, quả thật không ai chỉ trích việc này.

Hơn nữa, Bá Viễn chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết ẩn tình trong đó, dù sao hắn vẫn không thể tiếp thu chuyện giữa mình và Lưu Vũ có tình độc.

"Điện hạ cũng không cần tức giận, bản tướng hôm nay đi thăm y, cũng chỉ muốn thăm dò xem y có ý gây bất lợi đến Điện hạ hay không, dù sao..." Lực Hoàn cười một chút, bắt đầu nói: "Ở trong mắt y, Điện hả đã thương tổn y sâu sắc, ngược lại đối với Châu Kha Vũ y có ấn tượng rất tốt, bản tướng không thể không đề phòng."

Tán Đa híp mắt lại, Đãi Cao ở bên cạnh nháy mắt đồng tử co lại, cả người tiến vào trạng thái đầy cảnh giác.

"Y đối với bản cung sinh lòng oán hận?" Khi Tán Đa mở mắt ra lần nữa, đáy mắt bừng lên ngọn lửa điên cuồng đang bốc cháy tán loạn. Một kẻ tự tay giết chết người hắn yêu, người đó lại là tỷ tỷ ruột thịt luôn yêu y thương y, quả thực không còn chút nhân tính, vậy mà còn dám oán hận bản cung?

Lực Hoàn nhìn ánh mắt Tán Đa, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn: "Điện hạ có an bài cho y cùng Châu đại nhân gặp mặt hay không? Hôm nay y cùng ta nói chuyện không nhiều lắm, nhưng từng câu từng chữ đều lo lắng cho Châu đại nhân. Lúc nói những lời này, Thúy Cúc ở bên cạnh cũng nghe được rõ ràng."

Tán Đa cúi đầu nhìn chén đá trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì, đại điện lạnh lẽo như hầm băng, bọn họ không nói thêm lời nào.

Đột nhiên, một tỳ nữ cầm lệnh bài đến trên điện, đưa tờ giấy nhỏ trong ngực cho Tán Đa xong liền hầu ở bên cạnh vương tọa: "Đại vương, Thúy Cúc cô cô vừa mới cùng nương nương đi ra ngoài."

Tán Đa rút tờ giấy ra nhìn thoáng qua, ánh mắt u ám báo hiệu mưa bão sắp kéo đến. Hắn vò nát giấy da trong tay, nhìn Lực Hoàn ngồi dưới điện: "Hôm nay y quan tâm Châu Kha Vũ như thế nào, hiện tại lập tức nói hết cho bản cung, không được bỏ sót một từ nào."

...

Buổi tối, Tán Đa vẫn đi bộ trở về Đông Cung như trước. Từ sau khi phụ vương và mẫu hậu ra đi, nội viện của hoàng cung hắn chỉ liếc mắt nhìn từ xa vào lúc tảo triều sáng sớm, chưa từng đặt chân vào dù chỉ một bước, càng đừng nói đến việc ở lại bên trong.

Xa xa, hắn trông thấy có một người ngồi trên đại điện đang chờ hắn trở về dùng bữa. Người nọ mặc một bộ hồng y, tóc đen dài đến thắt lưng lúc này búi lên bằng trâm phượng hoàng kim, câu lấy hồn người.

Không giống...

Tán Đa nhìn y từ xa.

Mặc dù Lưu Vũ và Lưu Hân đều có khuôn mặt giống nhau, mặc dù Lưu Vũ mặc quần áo nàng từng mặc, mang trang sức nàng từng mang, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn là Lưu Vũ luôn mềm mại cẩn trọng, không hề dứt khoát lạnh lùng như Lưu Hân.

Lưu Vũ biết hắn đã trở lại. Thấy hắn đứng ở hành lang ngoài điện không nhúc nhích, y nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi đứng lên. Tuy rằng bụng y vẫn đau như bị đao gọt, nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng, chậm rãi hướng về phía hắn nghênh đón.

Tán Đa lẳng lặng nhìn y, lúc Lưu Vũ đi về phía hắn không ít lần vấp ngã, vụng về lại cố gắng. Cho đến khi y đi tới trước mặt mình, một đôi mắt trong veo nhìn hắn, giống như trước kia trìu mến mà chuyên chú.

Lưu Vũ muốn hỏi hắn có lạnh không, vừa định mở lời thì nhìn thấy Đãi Cao đứng ở phía sau chậm rãi lắc đầu với y.

"Bản cung dẫn ngươi đi một chỗ." Tán Đa cúi đầu nhìn y, đột nhiên cười nhẹ sau đó thong thả cúi người giữ chặt tay y, vững vàng nắm gọn trong lòng bàn tay mình: "Bản cung biết ngươi sợ lạnh, đi chậm một chút. Cũng may chỗ đó không xa lắm, một lát là đến, ngươi nhịn một chút."

Lưu Vũ nhìn hai bàn tay nắm chặt, vui vẻ hiện rõ trên mặt. Loại cảm giác quang minh chính đại đi cùng một chỗ, mang đến cho Lưu Vũ cảm giác thoải mái dễ chịu trước nay chưa từng có. Nếu như có thể đứng ở bên cạnh hắn như vậy, đừng nói bắt y mặc nữ trang, bắt y làm cái gì Lưu Vũ cũng đều nguyện ý làm.

Vốn tưởng rằng càng đi ra ngoài sẽ thấy càng nhiều ánh đèn và âm thanh náo nhiệt. Kết quả càng đi càng hẻo lánh, ngay cả Uyên nhi vẫn theo phía sau y cũng vỗ cánh mà đi, không chút tung tích.

Trước mắt xuất hiện một toà nhà được xây bằng đá tảng. Xung quanh âm trầm đáng sợ, mặt tường đơn sơ cắm mấy ngọn đuốc, chung quanh không chỉ có vệ binh đang tuần tra, còn có trọng binh canh gác.

Lưu Vũ dường như hiểu được điều gì, giãy ra khỏi tay Tán Đa.

"Không phải muốn gặp Châu Kha Vũ, nhưng đến quan đạo thì bị ngăn lại không vào được sao?" Tán Đa nắm chặt y trong tay: "Bản cung giúp ngươi thực hiện tâm nguyện."

Hồng bào thị vệ dẫn đầu thấy Tán Đa tới, vội vàng quỳ xuống: "Thần, tham kiến Đại vương, tham kiến nương nương."

Tán Đa khoát tay áo: "Dẫn chúng ta vào."

Hồng bào thị vệ không dám chậm trễ, vội vàng mở ra một cánh cổng dẫn Tán Đa tiến vào.

Cánh cổng vừa mới được kéo ra, một mùi tanh hôi tràn ra từ bên trong ập ngay vào mặt, kèm theo tiếng kêu rên thảm thiết làm cho Lưu Vũ vô cùng sợ hãi.

Y dừng lại quay đầu nhìn Đãi Cao, còn chưa nghĩ ra tại sao Tán Đa biết tin nhanh như thế đã bị hắn lôi kéo đi vào.

Dọc theo hành lang bằng đá, trên đường tất cả đều là nước đọng. Ngẫu nhiên còn có chuột hoặc là con vật nào đó chạy ngang qua chân y. Xung quanh là tiếng khóc thê lương như đến từ luyện ngục, từ phía sau xuyên thấu qua tường đá nặng nề, kích thích màng nhĩ Lưu Vũ.

Quanh co khúc khuỷu, đi qua mấy ngã rẽ bọn họ cuối cùng đi tới một gian phòng giam. Phía sau song sắt to bằng cánh tay giam giữ một người toàn thân đầy máu, tóc tai bù xù.

Tán Đa sai người châm đuốc rồi cho tất cả lui ra ngoài, còn bản thân thì buông tay Lưu Vũ ra, vỗ bay mùi son phấn trên tay, ngồi ở cái ghế bên cạnh.

Lưu Vũ gắt gao nhìn chằm chằm người kia, nương theo ánh lửa chung quanh chỉ nhìn thấy thân hình cao lớn của hắn...

Một khuôn mặt tuấn lãng anh khí lóe lên trong đầu y...

Y nhìn hai cánh tay trần trụi của nam nhân, cổ tay đã bị cắt đứt gân, chỗ đứt gãy lộ ra bên ngoài, vô lực rũ xuống.

"Tiểu Hầu gia, sợ sấm sét à?"...

Lưu Vũ che miệng, không thể tin vào mắt mình. Không cần quay đầu lại tìm một lời khẳng định của Tán Đa, y đã biết người trước mắt là ai.

Làn váy theo y di chuyển phát ra tiếng loạt soạt không dứt. Đến chỗ song sắt, Lưu Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, không còn để ý đến mặt đất có nước đọng hay có chuột không, y vươn tay, cách song sắt từ từ chạm vào mu bàn tay hắn.

Châu Kha Vũ đau đớn rên một tiếng. Hắn biết có người tới, nhưng lúc này hắn đã lười ngẩng đầu nhìn xem là người nào.

Lưu Vũ sợ hắn lại đau, giống như bị điện giật rút tay về, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống. Châu đại nhân bộ dáng thành như vậy, cho dù Tán Đa khai ân thả hắn ra ngoài, hắn cũng đã trở thành phế nhân suốt cả quãng đời còn lại không thể nào hồi phục.

Y không muốn khóc, vì như thế trông bản thân có vẻ đang cố tỏ ra nhu nhược, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống, nhất là khi nghĩ đến hình ảnh người này đã từng ngồi trên tường vây trạch viện, cầm viên đá ném về phía y.

Châu đại nhân, hãy trách ta... Trách ta! Ta đã yêu cầu ngài cho ta thời gian để cứu vãn, nhưng ta lại không thể làm được gì.

"Được rồi." Châu Kha Vũ vẫn nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, lúc này lại chậm rãi nhấc đầu lên. Hắn không cách nào ngẩng đầu nhìn Lưu Vũ, chỉ là nhìn thoáng qua, liền vô lực nằm trở lại sàn đất ẩm ướt: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta ngủ trên mặt đất..."

Đồng tử Lưu Vũ co rút, khóc càng dữ dội: "Châu đại nhân..."

Lúc này y đã không còn quan tâm mình có được phép nói chuyện hay không...

Cứ như vậy, một người khóc, một người nằm sấp, ở cạnh bên nhau nói mấy câu mà Tán Đa nghe không hiểu...

Nhưng hắn biết Châu Kha Vũ đã nhận ra Lưu Vũ.

A, hắn mơ hồ nhớ ra, đoạn thời gian trước khi hắn nói cho Châu Kha Vũ là Lưu Vũ đã chết, cả người Châu Kha Vũ trong toàn bộ quá trình bị cắt gân tay gân chân cũng không hề hé răng một tiếng. Lúc này mặt cũng không thèm liếc nhìn một cái đã biết ngay người tới là ai, đây phải là quen thuộc đến mức độ nào? Hơn nữa đoạn đối thoại giữa bọn họ, thật giống như Tán Đa mới là người ngoài, nghe nhưng không hề hiểu.

Nói không có tình, ai mà tin?

"Thực xin lỗi..." Châu Kha Vũ không khỏi nói với Lưu Vũ một câu. Hắn giật giật đầu ngón tay, chạm vào mu bàn tay Lưu Vũ một chút. Hắn dường như muốn nói điều gì đó với y, nhưng lại không thể cất lời.

"Châu đại nhân." Lưu Vũ không dám kéo tay hắn, sợ hắn đau, đành chạm vào cánh tay đẫm máu của hắn: "Là ta có lỗi với ngài."

Tán Đa khẽ híp mắt lại, siết chặt nắm đấm.

Châu Kha Vũ máu me đầy mặt, nhưng khi cười rộ lên vẫn tươi sáng như gió xuân: "Đừng khóc, nếu khóc nữa thì người ngủ trên mặt đất sẽ là ngươi."

Chỉ một câu này hoàn toàn làm cho Lưu Vũ không nhịn được nữa, y quay đầu lại nhìn về phía Tán Đa, vẻ mặt cầu xin. Thấy Tán Đa vẫn lạnh như băng, y biết không có hy vọng liền xoay người đi, lo lắng nắm chặt cánh tay Châu Kha Vũ.

Y tựa như một đứa trẻ sắp mất đi người thân, quỳ gối bên cạnh hắn, mắt thấy sinh mệnh của hắn dần dần trôi đi, bên cạnh rõ ràng có người có thể cứu hắn, nhưng y hết lòng cầu xin mà người nọ lại vẫn cứ thờ ơ.

Mặc dù đầu óc đã gấp rút nghĩ cách đến choáng váng, cũng không có kết quả.

Tán Đa đứng dậy, vuốt thẳng nếp gấp trên áo choàng, chậm rãi đi về phía Lưu Vũ, xách cánh tay kéo y lên.

"Tán Đa." Lưu Vũ đẩy hắn không muốn rời đi.

"Im miệng!" Tán Đa quát y một tiếng, trong nháy mắt liền khiến Lưu Vũ nhu thuận hơn rất nhiều.

Tán Đa ôm lấy y, liếc mắt nhìn Châu Kha Vũ một cái, lập tức không thèm để ý tới hắn nữa xoay người rời đi.

[Tôi thật sự bị cuốn vào câu chuyện rồi, từng nhân vật đều vô cùng sống động, có hỉ nộ ái ố, có ngàn vạn đau khổ quấn thân, nhìn Châu Kha Vũ như vậy, tôi cảm thấy bi ai thay, tác giả thật sự công bằng, ai cũng có phần, rồi ai cũng sẽ được ngược thôi.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com