TruyenHHH.com

NHƯ Ý CÁT TƯỜNG

Chương 30: Bá Viễn Hầu

Miimiiiivz

Một mũi tên dài vút qua bên tai Minh Thành Tướng quân, xẹt qua người Tán Đa. Hắn chỉ hơi nghiêng đầu một cái, mũi tên kia mang theo lông vũ màu lục, thẳng tắp cắm ở trên cọc gỗ lim chính giữa đại điện.

Người mới tới một bước tiến vào, dáng người hiên ngang, y phục đẫm máu bao lấy thân hình cao lớn cường tráng càng khiến hắn trông đặc biệt có cốt khí. Chỉ thấy hắn cầm chuôi cung trong tay, dang tay bảo vệ Tán Đa ở phía sau, một đôi mắt ưng mang theo khí thế quân nhân cảnh giác nhìn chằm chằm lão tướng Minh Thành trước mặt đã sớm không còn sức chiến đấu, lúc này mới mở miệng: "Điện hạ, thần Lưu Chương, cứu giá chậm trễ."

Nghe thấy Lưu Chương tự báo tên, lão tướng Minh Thành có chút run rẩy. Người này là tướng dưới trướng Tán Đa, Tướng quân Thường Thắng, quanh năm trấn giữ chiến sự biên giới, người chắn giết người phật chắn giết phật, bất khả chiến bại. Không nghĩ tới người như thế, lại nguyện ý vì kẻ gian ác này làm việc, thực sự là thở dài đầy bi ai.

Theo sau là hai vị nho sinh áo trắng được một đám võ sĩ giết ra một con đường máu hộ tống đi vào. Trong đó một người cầm quạt gấp, thần sắc bình thản, chậm rãi đứng bên cạnh Tán Đa, một người khác cầm ngọc bài quỳ xuống đất trình lên tất cả, người này tuy rằng gầy yếu nhưng khí chất lại vô cùng bá đạo: "Thần Bá Viễn Hầu, hiện đem ngọc bài của chư hầu Thục địa, chư hầu Nam Cảnh, chư hầu Tây Cảnh quy về tân chủ, tất cả đều tự nguyện thực hiện huyện chế*, quy thuận tân vương. Vương của chúng ta được trời cao phù hộ, Bắc quốc sẽ thống nhất."

*Hệ thống huyện

Tán Đa cầm lấy ngọc bài, ngọc thạch xâu chuỗi lại với nhau va chạm tạo ra tiếng vang giữa âm thanh chém giết kêu gào, đặc biệt trong trẻo.

Phản quân bên ngoài ngoan cố chống cự nghe thấy chư hầu thần phục, khí thế trong nháy mắt giảm hơn phân nửa. Lão tướng Minh Thành thấy đại cục đã mất, ngửa mặt lên trời chửi rủa: "Chính đạo luôn nhận được sự ủng hộ, còn đường ngang ngõ tắt hầu như chẳng có một ai. Bản tướng sống hơn năm mươi năm, lại chưa từng biết tân chủ có bản lĩnh thông thiên như thế, cựu chủ và Vương thượng bôn ba hai đời, đều không thể thống nhất chư hầu, tân chủ lại có bản lĩnh bậc này... Hahaha... Lão thần không tin, lão thần không tin, ngọc bài này khẳng định đều là giả... Đều là giả!!!"

Tán Đa bình tĩnh nhìn ngọc bài trong tay, lệnh bài của tất cả chư hầu đều dùng ngọc hiếm chế thành, quả quyết không phải làm giả.

Ha, hắn quả thật không có bản lĩnh thông thiên, nhưng chư hầu vì bảo mệnh mà làm trái với nguyên tắc, hắn vẫn hiểu được. Rất nhiều chư hầu đều là công thần khai quốc, tiên vương, cựu vương vì ghi nhớ ân tình không đành lòng diệt trừ, nhưng Tán Đa hắn không hề để tâm. Một triều thiên tử một triều thần, đây là thiên đạo vĩnh hằng bất diệt.

"Bắt lấy người này." Bá Viễn Hầu phất tay áo đứng lên, một tiếng ra lệnh uy nghiêm có lực. Hắn thấy lão tướng Minh Thành nói năng lỗ mãng, sợ ông ta ở đây gây ra nhiều chuyện, liền muốn cho người áp giải đi xuống.

"Yêu nữ kia chết rồi, người ta phái đi giết nàng sẽ tự sát, ngươi tương lai chính là một kẻ cô độc." Lão tướng Minh Thành bị kéo ra ngoài vào thời khắc cuối cùng cũng phải đâm một đao vào lòng Tán Đa. Tuy rằng đã không còn cơ hội xác định yêu nữ kia có chết hay không, nhưng cũng đủ để khiến Tán Đa gấp gáp không yên một lúc.

Nghe hắn nói như vậy, Lực Hoàn khép quạt gấp lại, hạ thấp thanh âm hỏi Tán Đa: "Điện hạ, điện Trắc phi không sao chứ?"

Tán Đa cau mày, hỏi ngược lạ: "Ngươi không phái người đi qua sao?"

Lực Hoàn rũ mắt xuống, không thấy rõ tâm tình trên mặt hắn lúc này: "Bản tướng không nhận được ý chỉ của Điện hạ."

Chim bồ câu đưa thư tối qua, không bay ra ngoài sao?

Tán Đa siết chặt ngọc mão trong tay, không nói lời nào nữa.

...

"Là một nam tử!!!"

Chỉ thấy Thúy Cúc sớm đã bị trói ở một bên cột giường, toàn bộ tẩm cung đứng đầy thích khách đến ám sát Lưu Hân. Lúc này Lưu Vũ y phục không đủ che thân bị bọn chúng vây ở giữa. Y vốn đã chỉ còn nửa cái mạng, hai mắt cũng nhìn không rõ, nằm ở trên giường hôn mê lại bị đánh thức.

Lúc y lần nữa muốn lâm vào hôn mê liền bị một đám người đột nhiên xông vào dùng nước lạnh hắt tỉnh, sau đó cởi hết quần áo ném trên mặt đất. Lúc này đầu óc Lưu Vũ hoàn toàn hỗn độn, y muốn ngất đi, nhưng xấu hổ kích thích y hết lần này đến lần khác cố gắng bảo trì thanh tỉnh. Bàn tay và cổ của y đã cứng đờ từ lâu, bàn tay không thể di chuyển nên y chỉ có thể sử dụng khuỷu tay của mình để kẹp lấy quần áo, bảo vệ cơ thể bên dưới.

Lúc này thân thể mảnh khảnh thon dài của y lộ ra bên ngoài, vết thương trên người càng khiến y toát ra một loại mỹ cảm khi mỹ nhân bị lăng ngược. Thân thể được nam nhân dạy dỗ qua bất giác có thể làm cho nam tử nhìn thấy y thèm nhỏ dãi.

Vì thế, một đám thích khách đến giết người đang so sánh dáng vẻ của y với Lưu Hân hết lần này đến lần khác, lại nghe thấy biến cố bên ngoài, biết cả đám cũng không cách nào bảo toàn tính mạng nữa. Vậy thì chết cũng phải kéo theo một con quỷ chết cùng...

"Chúng ta không sống được."

"Giết y là quá rẻ."

"Trước tiên sỉ nhục y, làm cho tân vương xấu mặt, lại giết y, chúng ta có chết cũng không hối tiếc."

"Đúng vậy, làm cho tân vương xấu mặt..."

Tiếng hô càng cao hơn.

Một người trong đó đã đi qua kéo hai chân Lưu Vũ ra, chân dài trắng nõn so với nữ nhân còn tinh tế phấn nộn hơn.

"Lại đây nắm lấy mắt cá chân y." Những người khác cũng bắt đầu nhao nhao gia nhập, ấn lấy Lưu Vũ đang dốc hết toàn lực trốn tránh.

"Các ngươi là cái thá gì? Người của bản vương các ngươi cũng dám đụng vào?" Tán Đa đẩy cửa ra, liền thấy bộ dáng Lưu Vũ bị tách hai chân trần truồng đặt trên mặt đất. Y hoảng sợ cả người run rẩy, ánh mắt ảm đạm lộ vẻ tuyệt vọng.

Ở góc độ này, Tán Đa có thể nhìn thấy rõ đôi chân trắng nõn mà hắn từng yêu thích không muốn buông tay.

Không biết nên hận hay nên tức giận, Tán Đa kéo rèm đi qua ném lên người Lưu Vũ, đứng dậy trở tay liền bóp lấy cổ hắc y nhân bên cạnh, ngón trỏ giữ chặt yết hầu của hắn, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, người nọ liền bị vặn đứt cổ tại chỗ, thất khiếu chảy máu, chết trên mặt đất.

Lưu Vũ nghe được có người ngã xuống bên cạnh, y giống như một con nai con bị dọa đến vỡ lá gan, vừa mới chống cánh tay muốn sờ soạng bò qua trốn đi, lại tiến vào một cái ôm quen thuộc. Lưu Vũ nghiêng mặt cọ cọ thiết giáp của đối phương, ngửi được hơi thở quen thuộc. Là Tán Đa... là ngài ấy. Lúc này sắt thép trên người Tán Đa tuy rằng làm đau xương cốt của y, nhưng lại làm cho y vô cùng an tâm.

Lưu Chương sau đó lập tức giết sạch bên ngoài lao vào trong phòng, không đến nháy mắt một phòng hắc y nhân đều tắt thở.

Đãi Cao đi qua cởi trói cho Thúy Cúc, xách nàng đẩy lên giường, nhỏ giọng răn dạy: "Còn không mau thu dọn đi?"

Thúy Cúc luống cuống tay chân sửa sang lại giường, sau đó bò lui sang một bên, không dám đứng lên.

Tán Đa dùng màn che quấn lấy Lưu Vũ, ôm y đi lên giường, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Thúy Cúc: "Vừa rồi... có làm bẩn y không?"

Thúy Cúc vội vàng dập đầu vài cái, khóc nức nở nói: "Bẩm Điện hạ, bọn họ vọt vào, thấy... thấy trắc phi nương nương là... Cho nên chỉ có thể cởi quần áo của y để xác nhận thân phận, vừa định bạo lực với nương nương thì Điện hạ liền đúng lúc tiến vào. Nương nương trong sạch thưa Điện hạ."

Thấy nha đầu này thông minh, lúc này còn biết sửa miệng, Tán Đa liền khoát tay áo, quay đầu lại nhìn Lưu Vũ lần thứ hai lâm vào mê man. Hắn đưa tay nâng mắt cá chân mảnh khảnh của Lưu Vũ lên, tách chân y ra nhìn thoáng qua, quả thật không có dấu vết gì. Với tính tình của Lưu Vũ, nếu như xảy ra chuyện gì lúc này chỉ sợ đã sớm muốn chết.

Đổi thành trước kia, hắn hiểu rõ y sẽ không hề nghi ngờ. Nhưng từ khi Lưu Hân qua đời, hắn dần dần phát hiện, Lưu Vũ cũng không phải thuần lương như hắn vẫn nghĩ, liền không biết đối xử với người này như thế nào.

Cũng bởi vì trước kia hắn quá tín nhiệm y mới dẫn đến việc Hân nhi rời bỏ hắn mà đi, cho nên, hắn quả quyết không thể tin Lưu Vũ nữa, quả quyết không thể!

"Truyền Trương Gia Nguyên tới đây." Phải mau chóng chữa khỏi cho người này. Lưu Vũ nếu không tốt lên, đại điển phong hậu ai cùng hắn đi lên chín ngàn bậc thang?

Nhân tiện... lúc này Tán Đa nhìn mà cảm thấy chán ghét, muốn rửa sạch y, hắn ghét nhất người khác nhúng chàm đồ vật của mình, sẽ làm cho hắn cảm thấy ghê tởm.

Bá Viễn đứng ở ngoài cửa nhíu mày nhìn vào bên trong, vẫn chưa theo Tán Đa đi vào. Hắn biết mình là ngoại quan, tẩm cung trắc phi bản thân tuyệt đối không vào được.

Lực Hoàn đi theo bên cạnh nhìn hắn một cái: "Ca ca tin Lưu Vũ đã chết sao?"

"Không tin." Bá Viễn lắc đầu: "Điện hạ suốt đêm thiêu đốt thi thể Lưu Vũ, không thiêu ta liền tin, thiêu ta ngược lại không tin."

"Tối hôm qua ta bấm ngón tay tính thử, Lưu Hân đã chết." Lực Hoàn nhìn điện Trắc phi lúc này đang hỗn loạn, cảm khái nói: "Không nghĩ tới gặp phải đối thủ, thật phiền phức. Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp loại trừ Châu Kha Vũ mới được."

"Nhan Thanh còn ở điện Thái tử phi sao?" Nhắc tới Châu Kha Vũ, Bá Viễn nhìn thoáng qua điện Thái tử phi cách một bức tường, trào phúng nhắc đến lão tướng Minh Thành: "Tên vũ phu kia lại thật sự cho rằng mình có thể thành công. Nếu hôm nay hắn cứu Nhan Thanh ra, chúng ta cũng không dễ dàng xử lí."

"Đêm qua Điện hạ đã đưa nàng đi nơi khác, còn muốn ta phái binh đến tẩm cung Lưu Hân. Ta tính ra Lưu Hân đã chết, cảm thấy chuyện có điều kỳ quái. Nếu như điều binh, chúng ta đây là gián tiếp giúp Điện hạ che giấu thứ gì đó. Không điều binh tới đây cũng tốt, chúng ta cũng không thể giữ Lưu Vũ lại." Lực Hoàn lấy ra một tờ giấy trắng, trên đó có mệnh lệnh cho hắn điều binh vây quanh tẩm cung của Lưu Hân.

"Hiện tại hồn Lưu Hân thuộc về Lưu Vũ, Lưu Vũ kia, giữ lại cũng vô dụng với chúng ta. Đợi y thay Điện hạ sinh ra vương tử, liền phải bức chết y. Để tuyệt trừ hậu hoạn." Bá Viễn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn mây bay trên bầu trời. Lúc này bầu trời không còn đỏ rực mà xanh biếc trong suốt, đám mây như từng nhúm lông cừu trắng muốt mềm mại.

"Sinh ra Vương tử, y cũng không còn giá trị lợi dụng, có thể đi trước."

"Càng phải khiến y trái tim tan vỡ mà đi, mới coi như là công đức viên mãn." Lực Hoàn lắc quạt gấp, khẽ đánh vào lòng bàn tay mình, tựa hồ đã có quyết định.

"Điện hạ." Đêm khuya, Tán Đa trở về Đông Cung. Hôm nay là ngày phụ vương mẫu hậu xuất tang, Tán Đa không thể không giam giữ lão tướng Minh Thành trước, sau đó vội vàng theo Lực Hoàn đến lễ xuất tang. Trương Gia Nguyên đã rửa sạch và băng bó vết thương, sắc thuốc cho Lưu Vũ, sau đó trông y ngủ say, hắn vẫn ở lại đại điện chờ Tán Đa trở về.

"Ừm." Tán Đa nhẹ nhàng đáp một tiếng, đã cực kỳ mệt mỏi. Hắn giang tay ra, các cung nữ thay hắn dỡ tang phục xuống, chỉnh tề nâng trong tay, cung kính cầm ra ngoài.

"Tiểu..." Hai chữ Hầu gia phía sau Trương Gia Nguyên còn chưa nói ra, đã bị Tán Đa dùng ánh mắt sắc như kiếm đâm trở về.

Hắn run rẩy, liền sửa miệng: "Nương nương tình huống không được lạc quan, kinh mạch ngón tay ở hai tay đều bị đứt, ngày sau sợ sẽ tàn phế..."

Lời vừa ra đến miệng, Trương Gia Nguyên cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Tán Đa. Hôm nay nhìn thấy thương thế của Lưu Vũ, Trương Gia Nguyên cũng run rẩy. Nghĩ đến Điện hạ đối với người hắn để tâm còn có thể như thế, đừng nói chi là mình. Hắn chỉ là cùng Điện hạ cùng nhau lớn lên, làm sao so được với Lưu Vũ cùng điện hạ nước sữa giao hòa? Dù có sủng ái thế nào đi nữa cũng có thể bị đối xử như vậy. Mặc dù Lưu Vũ phạm phải sai lầm lớn, cũng không đến mức hạ thủ tàn nhẫn như thế. Hắn sợ hãi, sợ đến không dám ngẩng đầu nhìn về phía Tán Đa.

Lưu Hân chết, Tán Đa trở nên hung tàn vô tình hơn.

Chỉ thấy Điện hạ mặc áo khoác, từng bước từng bước đi về phía đại điện. Khi đi ngang qua chậu than đặt trong điện, hắn dứt khoát ngồi xuống cầm lấy hỏa cụ đặt bên cạnh đâm vào lò than. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Lưu Vũ, hai tay y đánh đàn, đôi tay trắng nõn thon dài, câu mất hồn người. Khi y cầm lấy chu sa trên bàn điểm ở cổ tay mình, tư thế cầm bút đoan trang nho nhã, cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa, vào mỗi lần yêu nhau, ngón tay Lưu Vũ luôn siết lấy chăn, từng đốt ngón tay đều ửng lên màu sắc phấn nộn đáng yêu, khiến người trìu mến, mỗi lần hắn đều vuốt ve ngón tay y, tinh tế hôn lên...

Tán Đa ném hỏa cụ ra cách đó vài mét, hỏa cụ nóng rực bị ném xuống đất, vang lên lạch cạch. Chính là bởi vì hắn tham luyến, cho nên mới mất đi Hân nhi.

"Vậy thì tàn phế đi." Cuộc sống sinh hoạt không còn hai tay nữa, đây là cái giá Lưu Vũ nên trả.

Trương Gia Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tán Đa một cái, lập tức lại cúi đầu, không dám đối diện với Tán Đa nữa: "Điện hạ, nương nương sau này là Vương hậu một nước, tàn phế sợ sẽ khiến người ta chỉ trích cả đời."

Tán Đa nhìn Trương Gia Nguyên đang run rẩy, cười lạnh một tiếng: "Hiện tại y tiếng xấu đầy trời, còn sợ nhiều hơn một cái này."

Trương Gia Nguyên á khẩu không nói nên lời. Lương y nhân từ, hắn thật sự không có biện pháp nhìn một người vẫn luôn tốt đẹp, về sau lại không thể hoàn hảo như trước, hơn nữa, hắn đã được giúp Lưu Vũ chữa trị, cũng không thể trở về phá hủy y.

"Điện hạ, thần vừa rồi đã đánh liều nối kinh mạch cho nương nương, vì sợ ngày sau nương nương gân thịt mọc chung một chỗ sẽ không thể nối lại được. Lần này, tuy rằng thần tự tiện chủ trương, chẳng qua khôi phục hay không thần thật sự không có cách nào bảo đảm. Cũng không phải thần ngay từ đầu cố ý giấu diếm, chỉ là thấy y như vậy, trong lòng thật sự sợ hãi, quá mức sợ hãi."

Tán Đa bình tĩnh không chút gợn sóng, theo hắn thấy, Lưu Vũ tốt hay không tốt, đều được. Hắn khoát tay áo, ý bảo Trương Gia Nguyên lui ra.

Đợi người đi rồi, Tán Đa ngồi quanh chậu than hơn nửa đêm. Hắn rất muốn đi ngủ, thế nhưng hắn ghét bỏ tẩm điện Trắc phi bị người làm bẩn nên đã sớm đón Lưu Vũ trở về đại điện, hắn không muốn ngủ chung giường với người này nữa.

Ngoài cửa sổ gió lạnh xào xạc, Tán Đa nhìn chậu than cháy ngày càng yếu dần, cuối cùng vẫn chống đỡ  thân thể mệt mỏi đứng lên. Hắn đẩy cửa tẩm cung đại điện ra, từng bước từng bước đi vào chỗ sâu trong bức tường. Lâm Mặc canh giữ ở một bên thức thời đóng cửa phòng lại, tiếp tục canh giữ ở ngoài cửa thuận tiện hầu hạ.

Lúc Tán Đa vén tấm rèm cuối cùng lên, nhìn thấy Lưu Vũ tĩnh lặng nằm trên giường, đệm giường màu xanh biếc quấn chặt lấy y, chỉ lộ ra một gương mặt không chút sinh khí. Vén chăn lên, Tán Đa lên giường, ngủ ở bên trong cách y rất xa, giường ấm áp, Tán Đa sờ lên tơ lụa mềm mại, thế nhưng rất khó ngủ.

Như huyết thư Lưu Hân viết, giữa hắn và Lưu Vũ có tình độc, cho nên Lưu Vũ phải sống. Nhưng giữ Lưu Vũ sống sót, Tán Đa luôn cảm thấy mình như một con chó lắc đuôi cầu xin để được kéo dài hơi tàn.

Nếu có một ngày hắn tìm được biện pháp phá giải tình độc, đến lúc đó hắn nhất định phải bắt Lưu Vũ thống khổ mà chết.

Khi Tán Đa phục hồi tinh thần lại, Lưu Vũ đã ở trước mặt hắn. Tán Đa đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào y. Cổ Lưu Vũ thon dài, mặt trên quấn một vòng gạc thật lớn, phía sau hiện lên chút tơ máu. Mặc dù lúc này y mê man, trên khuôn mặt thanh tú mỹ lệ vẫn mang theo thống khổ cùng bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com