TruyenHHH.com

Nhu Y Cat Tuong

Điện hạ đi rồi, còn có Châu đại nhân và Văn tướng theo cùng, trong đội ngũ cao nhất là đại thần tam phẩm, thấp nhất là Ngọc Lâm binh, tất cả có hơn một ngàn người.

Tán Đa không ở đây, Nhan Thanh một chút tinh thần cũng không có, ngay cả tìm Lưu Hân gây phiền toái cũng không muốn, cả ngày ở trong viện của mình giết thời gian, đôi khi tiến cung bồi chuyện Vương hậu, lần nào cũng đều bị khiển trách một trận, dần dà cũng không muốn đi nữa.

Hôm nay, nàng nhìn thấy một con chim bồ câu trắng lướt qua bầu trời, vì chơi đùa cùng nó nên đuổi theo đến sân của Lưu Vũ. Nhan Thanh nhìn viện tử được rừng trúc vây quanh liền cảm thấy có chút âm trầm, khiến nàng không khỏi rùng mình vài cái.

"Nương nương, chúng ta đã ra khỏi tẩm cung Hậu phi, việc này không hợp quy củ, nên nhanh chóng trở về đi." Tuệ Tử cũng sợ hãi, túm lấy cánh tay Nhan Thanh.

Nhan Thanh ngược lại không có ý muốn rời đi, đứng ở nơi đó nhìn một chút, sau đó kiên quyết hướng bên trong tiến vào.

Dù sao cũng còn là một nữ hài, vẫn rất to gan lớn mật. Nàng một cước đá văng cửa viện, sân viện bên trong rất lớn, có hồ nước cũng có núi giả, hoa Long Đàm màu lam đầy sân khiến cho cô nương chưa từng ra khỏi kinh đô Bắc quốc nhìn đến hoa mắt.

Lưu Vũ nghe thấy tiếng động đi ra, sau khi nhìn thấy Nhan Thanh liền muốn xoay người quay trở về. Ai ngờ còn chưa đi được mấy bước, đã bị Nhan Thanh gọi lại: "Ai? Nhìn thấy bổn phi, còn không hành lễ?"

Giọng điệu ngang ngược vô cùng, Lưu Vũ thầm than một tiếng không tốt, cúi đầu xoay người hướng nàng hành lễ: "Thần tử gặp qua Thái tử phi nương nương."

Thần tử? Nhan Thanh nghe xong y tự xưng, chậc chậc một tiếng, thì ra là đệ đệ của Lưu Hân, nhi tử Hạ Ấp Hầu trong truyền thuyết.

"Ngẩng đầu lên." Lưu Vũ thấy không thể chống lại nàng, liền chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhan Thanh mở to hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của y liền vô cùng chán ghét, thì ra cùng Lưu Hân lớn lên giống nhau như đúc. Không đúng, khuôn mặt này cộng thêm khí chất độc nhất vô nhị toát ra từ người y, dường như còn hơn Lưu Hân một bậc.

Ném bỏ hoa Long Đàm mới hái trong tay, Nhan Thanh phủi phủi tay, đánh giá một vòng quanh trạch viện, nơi này tuy rằng đơn sơ nhưng đều dùng toàn vật thượng hạng, đình đài lầu cát, trì quán thủy tạ, khắp nơi vây quanh bởi thông xanh và cây bách.

Núi giả quái thạch, bồn hoa cây cảnh, tử đằng tre xanh điểm xuyết bên trong. Khắp viện đều là hoa lá cỏ cây quý hiếm, có thể thấy được trước đó Điện hạ cho người thu thập viện tử này cực kỳ dụng tâm.

Phía tây sân viện, trên mấy cọc tre dài thẳng đứng bò đầy dây leo, lá xanh dày đặc làm bật lên những bông hoa màu đỏ tím vừa mềm mại lại tươi đẹp, phóng mắt từ xa hệt như một tấm lụa màu xinh đẹp. Xung quanh còn có những con bướm rực rỡ bay múa, thỉnh thoảng có một hoặc hai con ong ghé lại bên nụ hoa, tràn đầy sức sống.

Trạch viện chỉ có một gian nhà nhưng không hề mất đi tính tổng thể, phía trên tường là những con rồng được điêu khắc sống động như thật, giương lân múa vuốt, như thể tùy lúc sẽ lao ra bay lên trời. Trước hành lang có một hàng bậc thang gỗ, bày đầy hoa cỏ quý hiếm, rất tao nhã.

Nhan Thanh theo bậc thang gỗ đi vào bên trong, chỉ thấy trên tường treo rèm che dùng tơ vàng thêu phượng hoàng bay múa, đường thêu có thể coi là tinh xảo nhất Bắc quốc. Trên giường trải một tấm lụa dày dặn hoa lệ không kém, bốn phía được che phủ bằng rèm ngắn màu trắng. Đệm cũng có màu sắc xinh đẹp, phía trước có một cái bàn ngà voi chạm khắc. Có ít nhất bốn giá đỡ đèn màu bạc, được thắp sáng bởi những ngọn nến trên cao. Ở góc tường phía đông bắc bày một cái giá sách bằng gỗ, ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu rọi một màu đỏ thẫm rải rác trên cây cổ cầm. Rèm lụa màu trắng theo gió từ ngoài cửa sổ thổi vào bay nhè nhẹ, một ít cánh hoa nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, trong lư hương bay lên từng làn khói, lượn lờ quấn lấy rèm cửa, hương thơm thanh mát tràn ngập cả gian phòng rất dễ chịu.

Nhan Thanh quan sát, khóe mắt đột nhiên quét tới mấy bộ quần áo xếp gọn gàng trên giường, tuy rằng bị đặt dưới gối đầu nên bị che khuất nhưng Nhan Thanh liếc mắt một cái liền nhìn ra, chất liệu gấm mỏng kia là do Oa* quốc tiến cống, chỉ có Tán Đa làm thành quần áo hằng ngày để mặc trên người.

*Nhật Bản

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dường như có chỗ nào đó không ổn. Nhan Thanh mím môi, mặt mày căng cứng, dần dần siết chặt nắm đấm.

Lưu Vũ thấp thỏm chờ ở bên ngoài, thấy Nhan Thanh đi ra chỉ nhìn nàng một cái liền né tránh ánh mắt. Nhan Thanh thấy y như thế, cười nhạo một tiếng, sau đó cái gì cũng không nói đã xoay người rời đi.

Điện hạ thích Lưu Hân thì thôi, nàng có thể giải thích, lòng yêu cái đẹp người người đều có, nhưng giữ lại Lưu Vũ, còn vô cùng xa xỉ đối đãi... Đây chẳng phải hành động thái quá sao? Nhớ năm đó, chất tử của các nước chư hầu cũng không có được một nửa đãi ngộ của Lưu Vũ.

Chỉ cần Lưu Vũ còn ở Đông Cung, đừng nói là người bình thường, cho dù là cữu cữu cùng gia gia của nàng cũng không thể làm gì được y. Đôi tỷ đệ này, thật sự là đem phúc khí của điện hạ dính đến tận trời.

"Nương nương, ngài có thấy khuôn mặt kia không?" Tuệ Tử cũng kinh hồn bạt vía.

"Bổn phi đương nhiên là thấy rất rõ." Nhan Thanh trở về tẩm điện, nằm ở trên giường: "Một người so với một người càng giống hồ ly tinh hơn."

"Nương nương không thể nói lung tung." Tuệ Tử nhìn cung nữ bận rộn bốn phía, lập tức đuổi tất cả ra ngoài: "Nô tỳ đi điều tra những y phục kia là như thế nào."

"Không cần!" Nhan Thanh giơ tay lên, nhếch khóe miệng: "Ngươi lén điều tra, Điện hạ mà biết khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bổn phi hoài nghi hắn. Việc này không cần gấp gáp, từ từ tìm hiểu cũng được."

...

Lưu Vũ một tay vuốt ve bồ câu trắng, một tay cầm thư Đãi Cao gửi đến. Tán Đa lần này đi cứu trợ thiên tai tạo ra ảnh hưởng rất lớn, dân chúng đều ghi nhớ đại đức của hắn, thậm chí còn có rất nhiều nam đinh nguyện ý tham gia quân đội ở tiền tuyến, bảo vệ quốc gia.

Không chỉ có dân chúng vùng thiên tai tấm tắc khen ngợi mà ngay cả Lực Hoàn và Châu Kha Vũ cũng thắng được lòng dân ở những nơi khác.

Lưu Vũ cất thư đi, đặt ở trong một cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo. Tán Đa bận rộn chưa từng viết gì cho y, thỉnh thoảng nhận được tin tức từ chỗ Đãi Cao đã trở thành chỗ dựa tinh thần mỗi ngày của Lưu Vũ. Chim bồ câu trắng nhu thuận cọ cọ ngón tay của y, nhảy qua nhảy lại bên cửa sổ.

Tẩm cung Phi tử cùng đại điện không thể tùy ý lui tới, đôi khi bên Thái y viện sẽ đến thỉnh mạch của y. Viện tử này cũng không có ai đến quét dọn nên Lưu Vũ được thanh tĩnh một thời gian.

Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn những ngôi sao điểm xuyết, giữa hàng vạn tinh tú Đế Tinh chiếu sáng lấp lánh. Điện hạ nhất định thân thể an khang, sau này làm Đại vương, chắc chắn là một vị minh quân.

Ban đêm trời lạnh, Lưu Vũ khoác áo choàng đùa nghịch đám hoa cỏ ngoài viện một lúc liền quay vào phòng tháo tóc. Y ngồi yên ở đầu giường, đây là khoảng thời gian rảnh rỗi nhất mỗi ngày.

Thân thể ngày đêm được Tán Đa vuốt ve trong khoảng thời gian này nhớ hắn rất nhiều. Lưu Vũ ôm chặt người, chui vào trong chăn.

Y vuốt ve y phục lộ ra một góc dưới gối đầu, những thứ này là Điện hạ lưu lại, phía trên còn có hương vị quen thuộc của nam nhân.

Hơn mười ngày nữa y sẽ được gặp hắn.

...

Đãi Cao thay Tán Đa cởi áo khoác treo ở một bên. Bọn họ đã tới phủ đệ chư hầu ở Nam Cương hai mươi ngày rồi. Cả ngày số sổ sách Điện hạ cần phải xem nhiều đếm không xuể, chưa phát hết lương thực mà cả người đã gầy đi một vòng.

"Ngươi lui xuống nghỉ ngơi sớm một chút đi" Tán Đa dỡ bỏ mũ miện, rửa tay, nằm lên giường: "Sáng mai gửi thư về cung."

"Điện hạ có muốn nói với tiểu Hầu gia một tiếng không?" Đãi Cao thu thập thư từ do Tán Đa viết, đếm tới đếm lui, chỉ có hai phần.

"Bổn cung không thể viết thư cho y." Tán Đa hơi nheo mắt lại. Hắn không thể biểu hiện thân thiết với Lưu Vũ, hắn là Quân Lưu Vũ là Thế tử, thân phận hai người không chỉ chênh lệch, mà còn đặc thù. Hạ Ấp Hầu vừa mới chết, phụ vương mẫu hậu giữ Lưu Vũ lại không cho y trở về kế thừa Hầu tước, các chư hầu sớm đã lên tiếng chỉ trích. Hắn không thể dây vào nơi đầu sóng ngọn gió này, sẽ nảy sinh rất nhiều phiền phức.

"Thuộc hạ sẽ thay Điện hạ viết." Một người hầu như hắn có thể cùng Lưu Vũ có gì chứ, thư từ qua lại chẳng qua là thay Tán Đa biểu hiện nỗi tương tư đau khổ. Đãi Cao cười một chút, liền rời đi.

Tán Đa thở dài, tiến độ cứu trợ thiên tai đã gần như hoàn thành, theo lý thuyết, có thể khởi hành về kinh đô sớm một chút.

...

"Vẫn đang xem à?" Châu Kha Vũ cầm một cái ô che trên đầu Lực Hoàn, tiện thể đưa mắt nhìn bầu trời xám xịt. Nam Cảnh này ngày nào cũng có mưa nhỏ tí tách không ngớt.

Ngày nào bầu trời cũng âm u, mây mù còn khó thấy càng đừng nói đến sao. Cũng không biết Lực Hoàn cả ngày đang xem cái gì, hắn không hiểu tinh tượng nên cũng không hỏi nhiều.

Lực Hoàn cười cười dựa vào trong ngực hắn, vì lạnh mà khẽ run. Châu Kha Vũ thấy vậy lập tức ném ô trong tay xuống, ôm người vào phòng.

"Khụ khụ..." Lực Hoàn đã nhiễm phong hàn mấy ngày, lúc này bắt đầu ho khan. Châu Kha Vũ thở dài, đặt hắn ngồi lên giường, cầm bát thuốc bốc hơi nóng múc một thìa, cẩn thận thổi nguội đút cho hắn.

"Kha Vũ, về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Lực Hoàn uống xong thuốc, che miệng lại ho vài cái.

Châu Kha Vũ vỗ lưng hắn, không có chút ý tứ muốn rời đi: "Ta ở lại trông huynh."

"Trước mắt biết bao người, mau trở về." Lực Hoàn thở dài: "Ngày mai hoặc ngày mốt xử lý xong sự vụ chúng ta sẽ trở về kinh đô. Mấy ngày nay, đệ ngoan một chút."

"Ta nhìn huynh ngủ sẽ đi." Châu Kha Vũ cởi quần áo đỡ hắn nằm xuống giường.

Lực hoàn không còn khí lực dư thừa để quản hắn, bị nhét vào trong chăn, mở to đôi mắt đen láy lấp lánh, nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ: "Được rồi, mau đi ngủ đi."

Châu Kha Vũ che mắt đối phương lại, đừng nhìn hắn như vậy, nếu còn nhìn tiếp hắn sẽ không rời đi được mất.

"Kha Vũ, ngày mai đệ cùng ta đi một nơi được không?" Lực Hoàn nhắm mắt lại, dường như đã dùng hết sức lực bản thân.

"Được." Châu Kha Vũ đáp ứng đối phương, bất luận muốn làm gì, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với người này, bảo hắn làm cái gì cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com