Nhu Song Dai Bien Rong Hoan
Trên bầu trời đêm vầng trăng sáng tỏa, bóng cây đổ xuống nghiêng nghiêng trên mặt đất. Tiểu Yêu một mình ngồi giữa sân, ngơ ngác nhìn một lượng lớn độc dược màu sắc rực rỡ mùi hương thơm ngát, bên cạnh là những bình rượu nằm rải rác trên mặt đất bên cạnh những bóng cây.Đồ Sơn Cảnh mặc bộ y phục màu trắng tuyết thêu tơ bạc có cỏ tay áo lượng sóng mà ban ngày Tiểu Yêu đưa cho anh ta, từng bước một đi đến gần nàng, muốn nhắc nhở nàng rằng trời đã khuya, nàng nên về nghỉ ngơi.“Tiểu Yêu” Đồ Sơn Cảnh nhẹ giọng.Nhìn bóng người màu trắng tuyết đến gần Tiểu Yêu ánh mắt rạng rỡ vội đáp lời "Tương Liễu!" Sau khi kêu lên, Tiểu Yêu lại lắc đầu, ánh mắt dần dần tối sầm lại, "Cảnh, trễ rồi sao huynh lại đến sân của phòng dược này? Là vì không ngủ được sao? Ta có túi thuốc an thần, huynh có thể treo lên bên giường."Nàng quả thực đã hét lên tên Tương Liễu với Cảnh, bên trong vẻ ngoài dịu dàng như ngọc của anh ta, có thứ gì đó như muốn nứt toạt ra, kèm theo đó là cảm giác đau đớn thấu xương."Tiểu Yêu, nàng hôn ta được không?" Đồ Sơn Cảnh khom lưng cúi người đến gần nàng, đôi mắt anh ta đỏ hoe như tha thiết cầu xin người trước mặt, vang nài được thương xót."Xin lỗi Cảnh, ta..." Trong lòng Tiểu Yêu muốn ôm lấy vai Cảnh, nhưng khi nàng ngẩng đầu thấy gương mặt của anh ta đang tiến tới gần mặt nàng, chóp mũi của họ gần như sắp chạm vào nhau, nàng lại né người tránh thoát nụ hôn của Cảnh, đôi môi mang theo nụ hôn của nàng rơi xuống hình lưỡi liềm màu bạc lại trên cổ tay nàng đang đặt trên vai anh taĐồ Sơn Cảnh lui người vài bước, lúc này cảm thấy chính mình muốn ngay lập tức vứt đi lớp vỏ bọc màu tuyết tinh khôi của người khác và bỏ chạy, nhưng lại cảm thấy chính mình sau vài bước lui người lại đã như bị đông cứng không thể cử động được nữa.Tiểu Yêu đang say sưa cắn vào cổ tay mình trước mặt Cảnh, tham lam như vừa liếm vừa muốn ôm ấp dòng máu thần tộc hoà lẫn cùng máu thủy yêu đang không ngừng tuôn ra từ cổ tay.Dần dần, trong mắt Tiểu Yêu bọc lộ rõ ràng, ánh mắt tràn đầy khát vọng khao khát muốn gặp được một người, nàng nỉ non thì thầm: "Ta nhớ ngài quá... nhớ ngài quá... Ngài có biết không? So với khuôn mặt đẹp đẽ nhưng băng lãnh đó, so với những lời nói lạnh lùng của ngài, dòng máu của ngài quả thực ấm... Ta nhớ ngài quá... Nhớ quá..."Hình ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp, cô đơn ngồi bên vô số loại thuốc độc đẹp đẽ cùng những bình rượu lăn lốc dưới ánh trăng khuya trong sân vừa nãy. Thời khắc này đây thay thế bằng hình ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn, đang nỉ non nhớ nhung, đang điên cuồng như muốn ôm lấy dòng máu pha lẫn nửa thần tộc nửa thủy yêu từ vết cắn trên cổ tay nàng, như đang khao khát muốn ôm lấy người đã cho nàng một nửa dòng máu thủy yêu được pha lẫn trong nửa dòng máu thần tộc đang chảy ra kia. Đôi mắt nàng u tối chất chứa đau đớn buồn bã cùng nhớ nhung tuyệt vọng. Vành tai, thái dương, chóp mũi, má nàng, miệng nàng, gần như toàn bộ khuôn mặt nàng và cổ nàng đều vấy đầy máu từ cổ tay. Vài giọt máu còn đang đọng lại trên hàng mi dài cong vút đang run rẩy của nàng. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đồ Sơn Cảnh không nhịn được nữa, hoản hốt trốn chạy nhưng sức lực trong người dường như không biết từ lúc nào đã cạn kiệt, có thể nói là lăn lộn bò đi. Trốn vào bên trong phòng của mình, nhìn vào trong gương, mơ hồ thân ảnh như biến thành tương tự với bóng người trắng như tuyết trong ký ức, anh ta dùng dao găm sắc bén cắt từng nhát vào cánh tay đầy vết sẹo của mình, da thịt bị cắt qua, máu trào ra, khuôn mặt của Thanh Khâu công tử thanh nhã ôn nhu như ngọc lúc này phản chiếu trong gương càng trở nên rõ ràng hơn, nhưng gương mặt ấy như bị bóp méo vặn vẹo bên trong gương lớn. Máu đặc tanh nồng chảy khắp sàn, anh ta trượt người đập bàn, bàn gỗ đổ xuống, đồ sứ trên bàn rơi xuống vỡ tan tành. Ang ta ngã người xuống đất, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất đầy máu và mảnh sứ mà thút thít. Nhất thời bộ y phục trắng tuyết nhuộm màu máu đỏ sẫm, anh ta cảm thấy mình lúc này trong bộ y phục đỏ sậm như trở thành tương tự Phòng Phong Bội vận trên người bộ y phục đỏ sậm đứng trong đình viện. Anh ta dùng mảnh sứ vỡ đâm vào đùi mình nhiều lần trên mặt đất, anh ta đau đớn cười lớn nhưng nỗi đau bên ngoài này khó sánh bằng một phần nỗi đau tan nát trong lòng anh ta."Không, đây là y phục Tiểu Yêu đưa, không thể bị bẩn. Đây là lần đầu tiên nàng ấy đưa cho ta y phục mà nàng ấy chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy." Đồ Sơn Cảnh đột nhiên chịu đựng cơn đau dữ dội, cố gắng đứng lên khỏi mặt đất. Bộ y phục trắng tuyết đã nhuốm đầy máu và nhiều vết rách do dao và mảnh sứ vỡ được cởi ra, anh ta trực tiếp xé toạc lớp vảy máu đông cứng lại kết chặt y phục và vết thương trên người anh ta. Giữa sự run rẩy vì đau đớn, anh ta mang bộ y phục đặt thẳng thớm trên giường, dùng linh lực của mình để làm sạch màu máu nhuộm đẫm làm phẳng những vết nhăn trên bộ y phục. Anh ta sờ bộ y phục đã sạch sẽ phẳng phiêu nhưng vẫn còn những vết rách ở tay ở đùi dặt trên giường một lúc, chán ghét nhìn thân thể vốn đã tiều tụy của mình, những vết sẹo cũ giờ lại thêm vết thương mới.Đột nhiên, Đồ Sơn Cảnh lại tức giận vì vết máu trên tay lại làm bẩn bộ y phục trên giường của mình, thay đổi bộ dạng của mình và lẩm bẩm với khuôn mặt biến dạng quá mức của mình trong gương bằng giọng điệu kỳ lạ: “Đây là cách ngươi đối xử với ân nhân của mình? Lừa nàng bẽ gãy đôi cánh, sau đó dùng xiềng xích vô hình trói buộc nàng lại. Ngươi cuối cùng thì có gì hơn Tương Liễu..."Tiểu Yêu trở về Thanh Khâu đã hơn hai năm, nàng hoặc là ở hiệu thuốc chế độc dược, hoặc là luyện tập bắn cung trên người rơm. Có chút thời gian rảnh rỗi, nàng sẽ chạy ra ngoài tìm hiểu về con đại bàng mào vàng lông trắng, vì việc này này, nàng đặc biệt nhờ đến sự giúp đỡ của Liệt Dương và A Tệ, lý do đơn giản là Tiểu Yêu cảm thấy chim và thú đều như là thành viên của cùng một gia đình, ít nhất họ có thể giao tiếp với nhau.Không ngờ Liệt Dương lại nói với nàng: “Tiểu Yêu, đại bàng lông trắng mào vàng kia không muốn gặp ngươi, nhưng nó lại bỏ sót một tin tức.”Như chiếc ly sứ vỡ tan nước văng ra tung tóe, như một hòn đá rơi trên mặt nước tĩnh lặng làm dấy lên những gợn sóng lăn tăn. Điều mà nàng đang tìm kiếm có thể nằm trong tầm tay.
Sự dấy động bên trong tâm hồn nàng phá vỡ sự yên tĩnh đã vào khuôn nếp ban đầu của mọi người.
Đây là một trong số ít lần Tiểu Yêu chủ động đến phòng Cảnh, vén bức rèm ngọc, nàng mặc một bộ y phục màu trắng tinh thêu hình ánh trăng bằng tơ bạc, búi tóc gọn gàng cài một đoá hoa Cận Mộc, trên má nàng tô điểm thêm một chút phấn hồng, đôi mắt nàng lúc này long lanh trong vắt như nước hồ mùa thu. Đồ Sơn Cảnh cảm thấy trong màn đêm lạnh mọi thứ trước mắt anh ta tựa như một giấc mơ."Tiểu Yêu, ta đã phái người tìm cho nàng đôi bạch ngọc tinh khiết quý hiếm. Chúng đã được làm thành khuyên tai hình ve sầu phù hợp với nàng." Đồ Sơn Cảnh cầm hai chiếc khuyên tai hình ve sầu tinh khiết trong suốt trên bàn tay thon dài và nhợt nhạt của mình. Tiểu Yêu nhẹ nhàng cầm lấy, xem xét kỹ lưỡng, nhưng nhìn đôi bông tai được chạm khắc tinh xảo đến mức nàng cảm thấy buồn bã không thể giải thích được là vì sao.“Ve bên trong lòng đất sau khi trưởng thành chúng sẽ chui ra khỏi mặt đất, tượng trưng cho sự tái sinh và hy vọng.” Ta hy vọng nàng có thể sớm từ biệt quá khứ và trở về với cô gái sôi động, nửa câu sau Cảnh thầm nói trong lòng ."Tái sinh và hy vọng?" Tiểu Yêu cẩn thận cầm hai chiếc khuyên tai trong tay, suy nghĩ hồi lâu rồi đưa lại cho Cảnh."Vật nhỏ này thật sự rất tinh xảo, nhưng ta sợ làm mất, ngươi giữ lại thay ta đi." Tiểu Yêu cười khổĐồ Sơn Cảnh mỉm cười không nói gì.Xin lỗi, Cảnh.Ve sầu sống vào mùa hè và chết vào mùa thu, chúng sẽ không bao giờ nhìn thấy tuyết trắng, nàng không muốn giống chúng."Cảnh, mấy năm nay ta nghiên cứu cổ thuật, cũng gửi thư hỏi thăm một số người, tất cả cổ thuật đều có thể giải dễ dàng sao?""Tiểu Yêu, có lẽ Vương Mẫu có hiểu biết bà linh lực thâm sâu, không có gì là không làm được.""Huynh nói không sai, người dù sao cũng là Vương Mẫu. Cảm ơn huynh. Nhưng ta, thật ra ta đến đây để từ biệt. Mấy ngày trước, Liệt Dương mang đến một ít tin tức, ta nhất định phải đi đến Ngọc Sơn gặp A Tệ hỏi một số chuyện. Chỉ có A Tệ mới có thể cho ta câu trả lời ta muốn biết. Ta thực sự không muốn bị giữ trong bóng tối mãi mãi.""Được, khi nào xuất phát? Ta đi cùng nàng." Đồ Sơn Cảnh thở dài, ánh mắt kiên định nhìn Tiểu Yêu, trong thâm tâm tự cười nhạo mình, chuyện này thì có sao đâu? Ít nhất hôm nay ánh mắt của nàng đã có vẻ sáng sủa hơn."Lần này ta muốn tự mình đi, huynh và ca ca, vẫn luôn bảo vệ ta tốt như vậy. Kỳ thật có cái gì mà Văn Tiểu Lục trấn Thanh Thủy không dám làm? Ta có thể bắn tên, dụng độc, xét về khả năng tự vệ thì còn tốt hơn cả huynh." Tiểu Yêu giữ khuỷu tay của Đồ Sơn Cảnh với vẻ mặt nghiêm túc.Một lúc sau, thấy Cảnh không có phản ứng gì đặc biệt, nàng nói tạm biệt rồi rời đi.Cảnh nhìn bóng lưng rời đi của Tiểu Yêu, biết anh ta đã mất tất cả, cười khổ nói: “Đại bàng lông trắng, Giao Nhân, thật sự không có bí mật nào vĩnh cửu.”Anh ta không biết liệu nàng còn có quay trở lại hay không, và tất cả sự cố gắng của anh ta thật nực cười, tất cả cũng chỉ như một trò đùa của chính mình trong mắt những người khác, và cuối cùng anh ta cũng suy sụp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com