TruyenHHH.com

Như Gió Bên Mây

Chương 21: Làm chuyện dại dột

DiDuong3112

Cả cơ thể từ trên xuống dưới đều thấy rã rời, ngực sưng tấy, chỉ cần chạm nhẹ liền nhói lên. Tán Đa thế mà cứ ngậm lấy ngực mình mãi, cắn mút không buông. Cậu ta si mê nó thế à? Có gì ở đó mà Tán Đa nhất quyết phải chạm vào bằng mọi cách thế nhỉ? Cái tên ngạo mạn! Cứ luôn làm theo ý mình.

Tôi bực bội nhìn cái người đang hiên ngang đi qua đi lại trong nhà rồi đứng chống hông than phiền sau khi lục lọi phòng bếp một lúc. 

“Nhà anh, không có gì để nấu ăn à?”

“Không có.”

“Đây có phải là nhà cho người ở không vậy?”

“Không phải.”

Vậy nên cậu người này mời về cho. Tôi còn phải, dọn dẹp lại vài thứ và cất vài món đồ… quan trọng.

“Phải ha! Đây là nhà cho mèo hoang ở mà.”

“... Mèo hoang nào, mà có nhà hả?”

“Phì! Mèo hoang này đây.”

“...”

“Tôi nấu mấy món anh thích ăn nhé! Vậy nên, đừng nhăn mặt nữa.”

“Ưm…”

Tán Đa đột nhiên bước đến trước mặt, vươn tay chạm vào mặt tôi, những ngón tay ở bên má vuốt ve và xoa nắn một cách từ tốn và nhẹ nhàng. Gương mặt đẹp đẽ cùng cử chỉ dịu dàng bất chợt đến khiến tôi mê mẩn, quên cả nỗi đau vừa mới đeo bám trên người. Đến khi tôi tỉnh táo lại thì Tán Đa đã ra khỏi cửa sau khi bỏ lại câu nói: “Tôi ra ngoài một lát.”

Dư vị hơi ấm vẫn còn đọng lại bên môi, Tán Đa đã mân mê nó một lúc và khi rời đi, ngón tay thon dài ấy đã chạm vào môi cậu. Tôi thật sự đứng hình khi trông thấy cảnh tượng đó.

Hưm! Tán Đa, cậu ấy quá quyến rũ!!!

Bất kể chuyển động nhỏ nào cũng khiến tim tôi rạo rực. Đáng lẽ, mình nên ngậm mút đôi môi mềm mại đó trước khi cậu ấy rời đi mới phải.

Chậc. Dù có chút tiếc nuối, nhưng phải tỉnh táo lại thôi. Phải dọn dẹp những món đồ của Tán Đa, đống quần áo trong tủ, cái rương ở phòng ngủ chứa đầy hình và vật dụng thường ngày của cậu ấy. Phải giấu vào chỗ kín đáo, không thể để Tán Đa phát hiện ra được.

Cạch. Quay đầu nhìn lại, bỗng sững sờ trước dáng vẻ tay xách nách mang của Tán Đa.

“... Không phải, cậu bảo ra ngoài à?”

Chưa được mười phút luôn đấy!

“Ừ. Tôi về nhà lấy ít đồ, nấu ăn cho mèo hoang.”

Gì chứ?!!!

Ngồi trên sô pha xem tivi, đôi lúc sẽ ngó sang phòng bếp, lại bắt gặp dáng vẻ bận rộn của Tán Đa. Nhớ lại vừa rồi, Tán Đa dường như bê cả nhà cậu ấy qua luôn chứ không phải một ít thôi đâu. Không hiểu sao, Tán Đa không nấu ăn ở nhà mà mang qua đây làm gì không biết. Nhà mình đâu lớn bằng nhà cậu ấy.

Thật là kỳ lạ! Khi ngắm nhìn bóng lưng rộng lớn đang hì hục trong bếp, có thứ gì đó chợt dâng trào trong lòng.

Từ trước đến giờ, ngoại trừ người thân, tôi chưa hề nghĩ rằng, sẽ có ai đó vì mình mà tất bật chuẩn bị bữa ăn thế này. Có thể ý Tán Đa không phải như thế, nhưng dưới ánh nhìn của tôi, mọi thứ đã trở nên dịu êm và bình yên một cách lạ thường. Tôi cũng chưa bao giờ có ý nghĩ nào quá xa vời, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tán Đa bây giờ, lòng tôi lại dâng lên một nỗi khát khao mãnh liệt, một mong muốn mạnh mẽ về một gia đình thuộc về riêng tôi.

Một thứ ngoài tầm với, chẳng thể chạm tới.

Ngồi vào bàn ăn, bỗng điện thoại có tin nhắn đến, nhấn vào đọc và vội vàng trả lời.

“Là tên đó à?”

“Gì cơ?”

“Cái tên hôm qua, uống rượu cùng anh.”

“À, ừm.”

Gật đầu và trả lời theo phản xạ trong khi cố nhớ lại hôm qua, sau khi về nhà có từng xem điện thoại hay không. Chắc hẳn là không rồi, Tán Đa đã liên tục quấy rầy mình cho đến tận giường và cả lúc sáng sớm mà. Vậy thì tại sao, anh Misaki lại bảo rằng mình không trả lời tin nhắn của anh ấy tối qua nên làm ảnh lo lắng nhỉ? Và khi kiểm tra lại điện thoại, rõ ràng không hề có tin nhắn mới nào từ tối qua. Rốt cuộc, chuyện này là sao? Hay điện thoại mình có vấn đề? Có nên thay mới không nhỉ? Nhưng nó vẫn còn lành lặn và mượt mà đấy thôi.

“Hả???”

Hình như mình vừa nghe thấy Tán Đa gọi và cậu ấy có nói gì đó. Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt đang nhìn chằm chằm cùng với gương mặt không biểu cảm.

Hơ! Quên mất Tán Đa đang ngồi ở đối diện. Có lẽ dạo này Tán Đa khá mềm mỏng với mình nên mình đã xém chút nữa quên mất, cậu ấy là người cực kỳ khó tính và cũng cực ghét việc mình cố tình ngó lơ cậu ấy chỉ vì ai đó.

Mình vừa làm chuyện dại dột rồi.

Nuốt nước bọt, ngập ngừng một lúc rồi nhỏ giọng hỏi lại: “Cậu, vừa nói gì nhỉ?”

Tán Đa vẫn nhìn chằm chằm và im lặng một cách đáng sợ. Một cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng rồi lan đến các đầu ngón tay khiến chúng tê cứng. Những hình ảnh của đoạn ký ức hơn một năm trước bỗng hiện lên rõ từng chút một.

Khi ấy, tôi vừa nhận công việc trợ lý của Tán Đa, bởi vì không có nhiều kinh nghiệm nên đã rất vụng về trong việc giải quyết vấn đề bất ngờ xảy đến. Tán Đa không hề phàn nàn hay có thái độ xem thường sự ngu ngốc của tôi, cậu ấy chỉ nhắc nhở cho sai lầm vào lần đầu tiên. Vì tôi thật sự không dám mắc lại sai lầm lần thứ hai.

Nhưng có một lần, Tán Đa thật sự đã nổi giận. Trong lúc làm việc, tôi đã lơ là, bỏ qua lời nói của cậu ấy chỉ vì một người hâm mộ Tán Đa lâu năm. Người này tôi có biết và nghe danh khi hoạt động trong cộng đồng người hâm mộ Tán Đa. Có chút kích động và đồng cảm nên tôi đã không phòng bị để tên đó có cơ hội lại gần Tán Đa. Ai mà ngờ, tên khốn đó lại là kẻ chống đối nằm vùng, lén lút quay chụp mọi cảnh quay của Tán Đa rồi tung ra bên ngoài, đã vậy còn lấy danh nghĩa người hâm mộ lâu năm mà bịa đặt, vu khống nhằm bôi nhọ danh dự cũng như con người và tài năng của cậu ấy. Tán Đa bị treo lên hot search cả một tuần và chịu cơn mưa chửi rủa thậm tệ. Không chỉ vậy, đoàn phim khi ấy cũng bị ảnh hưởng nặng nề, phải dời lại lịch quay để tránh gặp tai họa.

Tôi biết mình đã gây ra lỗi lầm trầm trọng. Cho nên, tôi vừa cùng cộng đồng người hâm mộ cật lực khắc phục hậu quả, vừa đợi sự mắng nhiếc từ Tán Đa và quản lý. Thậm chí, tôi đã nghĩ đến việc mình bị đuổi. Quản lý đã rất tức giận và không ngừng mắng chửi tên khốn đã tung tin bậy bạ. Dẫu vậy, làn sóng tẩy chay vẫn diễn ra ngày càng mãnh liệt, kéo dài gần hai tháng trời. Cho đến một ngày nọ, tên khốn chết tiệt đó đột nhiên xuất hiện trước mặt Tán Đa và lao vào cậu ấy với một con dao phay. May mắn là, Tán Đa không xảy ra chuyện gì.

Cũng không hẳn là may mắn, đúng hơn là nhờ sự thông minh và nhạy bén của Tán Đa, đoán trước được tên chó đẻ đó sẽ xuất hiện một lần nữa nên cậu ấy đã dùng chính mình làm mồi nhử. Kết quả là, hắn ta bị tóm ngay lập tức. Mọi chuyện cũng được giải bày và kết thúc khi hắn bị bắt giam.

Những ồn ào dần lắng xuống rồi bỗng dưng im lặng như thể nó chưa bao giờ diễn ra.

Và tôi, vẫn bình an vô sự.

Hai tuần sau đó. Vào một ngày đẹp trời, Tán Đa đã để trống lịch trình và cùng tôi ra ngoài. Không hề che giấu, ngược lại còn rất nổi bật xuất hiện trước mặt mọi người. Điềm tĩnh và niềm nở đi đến nơi đông đúc. Tôi gần như bị đè bẹp và nghẹt thở trong đám đông hùng hổ, không ngừng nhốn nháo, náo loạn xung quanh. Tôi đã phải liên tục luồn lách, vượt qua đám người chỉ để chạy vặt cho Tán Đa, mua đồ ăn, nước uống và làm theo tất cả những gì cậu ấy yêu cầu.

Tán Đa chỉ ngồi im một chỗ, mỉm cười và trò chuyện cùng người hâm mộ. Đưa ra yêu cầu cho tôi và lặp đi lặp lại câu nói: Đông người, tôi không ra ngoài được.

Cứ như thế cho đến tận khuya, lê lết thân thể tàn tạ như cái xác khô bị vắt kiệt toàn bộ sức lực, bất tỉnh ngay khi nằm lên giường.

Hôm sau, mới sáng sớm đã bị lôi đầu dậy kéo ra ngoài. Khác với hôm qua, Tán Đa lặng lẽ ngồi ở một góc yên tĩnh đọc kịch bản và đưa ra một yêu cầu duy nhất: Giúp đỡ tất cả những người cần sự giúp đỡ mà tôi gặp được, kể cả động vật và thực vật. Từ việc chỉ đường, dẫn đường, giúp người lớn tuổi, trẻ em băng qua đường đến việc trông đồ, bê đồ hộ ai đó đang chật vật,... Đôi khi, lòng tốt lại bị từ chối thẳng thừng kèm theo ánh mắt nghi ngờ hoặc là nhận lại vẻ mặt lạnh nhạt sau khi đã trao đi sự giúp đỡ.

Chạnh lòng rồi lủi thủi đi tưới nước cho đám cỏ ven đường đã sắp khô héo, cho chó, mèo hoang ăn. Nhìn chúng ngoạm thức ăn một cách nhanh chóng và vội vã, cuối cùng, tôi cũng cảm nhận được thế nào là cảm giác thảnh thơi trong cảnh khốn đốn này.

Vốn dĩ ban đầu, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ và dễ dàng, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, lòng tôi lại càng cảm thấy rối bời. Sẽ có lúc, tôi hoài nghi bản thân, hoài nghi sự vất vả, mệt mỏi, đau khổ của người khác. Lòng tin bị lung lay. Lòng tốt vật lộn với sự xấu xa để tìm ra đáp án nên làm điều gì và làm theo cái gì. Có khi, lòng tốt lại đan xen sự xấu tính và ngược lại, sự xấu tính lẫn lộn bởi lòng tốt.

Đến ngày thứ ba, tôi gần như kiệt quệ cả thể xác và tinh thần, nhưng may mắn là Tán Đa đã dừng việc hành hạ thể xác lại. Cậu ấy chỉ ở yên trong nhà cùng với một yêu cầu đưa ra cho tôi, nghe có vẻ đơn giản hơn nhiều so với hai ngày trước đó nên tôi đã âm thầm thở phào một hơi, và nghĩ rằng Tán Đa vẫn còn một chút lòng từ bi. Chép lại y đúc một đoạn văn thì có gì to tát đâu chứ! Cả việc dán lại chiếc băng đĩa bị vỡ, tôi đã hoàn thành chỉ trong vài phút. Có điều… đoạn văn, khi tôi nhìn thấy nó đã phải đứng hình một lúc lâu.

Rốt cuộc thì, cái này có thật là đoạn văn không vậy? Nhìn xuôi nhìn dọc tôi vẫn thấy nó giống một bức vẽ hơn, những nét vẽ kỳ lạ với các hình thù lạ mắt lần đầu thấy. Dù hơi lo lắng nhưng tôi cũng cầm bút chép thử. Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ… bao nhiêu tôi đã không còn nhớ rõ nữa. Vậy mà… Dẫu cho tôi cố gắng và cẩn thận từng li từng tí thì ‘đoạn văn’ tôi đã chép vẫn không tài nào giống bản gốc được.

Tinh thần rệu rã. Nỗi tuyệt vọng ngấm ngầm chảy trong dòng máu đỏ, lan đến tất cả các nơi mà chúng đi qua.

Niềm đau cùng nỗi sợ hãi, Tán Đa gieo rắc vào tôi một cách chậm rãi. Cậu ấy đã đặt vào lòng bàn tay tôi một đốm lửa nhỏ và nuôi nó lớn dần bởi chính sự bất lực của tôi, dần dà biến thành ngọn lửa lớn rồi bỗng bộc phát, bùng cháy thiêu đốt toàn thân.

Cộp! Cộp! Cộp! Bị âm thanh ngón tay gõ trên mặt bàn kéo về hiện tại, tôi len lén nhìn lên Tán Đa, vừa đúng lúc cậu ấy mở miệng và bảo:

“Tối qua, trông anh có vẻ mệt.”

Chớp chớp mắt và ngây ngốc nhìn Tán Đa, đột nhiên có thứ gì đó loé lên và như nhặt được cộng rơm cứu mạng, tôi gật đầu lia lịa rồi nhanh nhảy đáp:

“Mệt… mệt lắm!!!”

“...”

“Cả người tôi đau nhức, ngực… ngực rất đau!!!”

“Ừm.”

Tán Đa chỉ ‘Ừm’ nhẹ một tiếng mà tim tôi như rũ bỏ được cả nghìn tảng đá đang đè chặt lên. Chưa bao giờ tôi thấy may mắn vì tối qua mình đã bị rút hết sức lực và mệt mỏi như thế. Tốt hơn hết là tập trung vào bữa ăn và tuyệt đối không được lơ là thêm phút giây nào nữa.

Chậc. Không khí lạ lùng thật!

Bữa ăn cũng trôi qua trong im lặng. Và tôi cảm thấy, có một đôi mắt vẫn đang nhìn mình chằm chằm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com