Chương 16: Nhiệt tình triền miên
"Tán Đa, tôi ra ngoài một lát nhé.""Có việc à? Anh thật sự ổn chứ?""Ừ. Tôi có phải người yếu ớt đâu.""Phải ha, anh còn biết cắn người cơ mà."Tán Đa xoa đầu tôi và cười khẽ, đứng dậy đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, vươn tay cầm lấy tập kịch bản trên bàn, chăm chú đọc. Chớp mắt đã quay lại dáng vẻ lạnh nhạt, không quan tâm thế sự."Anh đi đi, mười phút sau phải quay lại đấy."Tán Đa từ tốn mở miệng, âm thanh bình lặng của ngày thường lặng lẽ chạy vào tim. Tôi mấp máy đôi môi cùng cổ họng khô khốc mà đáp lại: "Ừ".Thật lòng, tôi không thể nào theo kịp suy nghĩ của Tán Đa. Có những hành động, lời nói tưởng chừng như là sự lo lắng, quan tâm, những cử chỉ thân mật ấy khiến trái tim rộn ràng mà thổn thức liên hoài. Trên đỉnh đầu, hơi ấm dần tản đi cùng sự dịu dàng mong manh thoáng qua rồi biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Rốt cuộc thì người rơi vào cõi mộng cũng chỉ có tôi mà thôi.Bước theo con đường hành lang, đi qua những căn phòng nhỏ chứa đầy người. Không khí hôm nay dường như có phần nhộn nhịp hơn thường ngày thì phải. Ở nơi này, Tán Đa giống như một con sói đơn độc, tách biệt với mọi thứ và luôn có những kẻ ở phía sau buông lời vô nghĩa nhưng trước mặt lại mang bộ mặt niềm nở, tươi cười mà chào hỏi.Nhìn vào miếng dán xiêu vẹo trên cánh tay phải, khóe môi không tự chủ mà nâng lên. Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ nhưng qua tay Tán Đa thì bề ngoài đã trở nên khó coi rồi. Một người hoàn hảo như vậy, trên phương diện này lại hậu đậu như thế. Tôi cảm thấy miệng mình sắp kéo đến tận mang tai luôn ấy, nếu để Tán Đa nhìn thấy, cậu ấy chắc hẳn sẽ bóp chặt lấy cánh tay cho đến khi mặt tôi nhăn lại mới dừng. Hoặc là, không làm gì cả, không nhìn không động.Ngón tay chậm rãi xoa lên mặt miếng dán, cảm nhận sự sần sùi trên đầu ngón tay, sau đó khẽ buông.Cốc cốc. Đưa tay gõ nhẹ lên mặt cánh cửa dày dặn, giọng nói nghiêm nghị của người phụ nữ vọng ra."Vào đi."Người phụ nữ ngồi đối diện cánh cửa, trên người mặc bộ vest đen, đôi mày khẽ nhíu lại, ẩn hiện những vết chân chim nơi khóe mắt, đôi tay không ngừng nghỉ lật qua lật lại tập giấy trên bàn. Xung quanh tỏa ra một năng lượng mạnh mẽ của sự quyết đoán và khó tính khiến người đối diện phải e dè vài phần."Quản lý Trương."Tôi đè lại cổ họng để âm thanh lọt ra thật thấp."Lực Hoàn?"Quản lý Trương tạm ngừng tay, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị cùng giọng nói lạnh nhạt."Có việc gì à?"Tôi bước đến gần, nắm hai tay lại rồi mở miệng."Hôm nay ở công ty có chuyện gì đặc biệt à?""Sao cậu lại hỏi như thế?""Vừa rồi lúc vào công ty có rất nhiều người tập hợp ở lối vào, bảo vệ lại chỉ còn có hai người.""À, chuyện đó, lúc nãy có xảy ra một chút chuyện, bây giờ đã giải quyết xong rồi."Quản lý Trương vẫn giữ vẻ mặt bình lặng, giọng nói ổn định, vừa dứt lời liền cúi đầu tiếp tục công việc. Thái độ thờ ơ này cũng không phải lần đầu, chỉ là không ít lần tôi có suy nghĩ rốt cục thứ họ cần ở Tán Đa là gì? Đơn giản chỉ vì tiền thôi sao?"Chị cũng biết, làm diễn viên thì khuôn mặt và cơ thể rất quan trọng, nếu không may có kẻ nào gây tổn thương đến cậu ấy thì hậu quả sẽ như thế nào đây.""Tôi biết, sẽ không có lần sau.""Mong chị không quên, Tán Đa là người mang giá trị lớn cho công ty.""Tôi không quên, nhưng cậu cũng nên nhớ, công ty không phải chỉ có mình cậu ta có giá trị lớn. Cậu xem, với tính cách ngông cuồng của cậu ta, không biết đã đắc tội bao nhiêu người. Cậu ta vẫn còn đứng vững là nhờ công ty đứng sau bảo vệ. Tốt nhất là cậu ta yên phận một chút, đừng gây thêm rắc rối gì nữa."Quản lý Trương bỏ tập giấy xuống bàn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tôi, âm điệu có chút lớn hơn vừa rồi, tiếp tục nói: "Còn cậu, bản thân chỉ là một trợ lý. Đừng vượt quá giới hạn cho phép.""...""...""Tôi biết, tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn cả.""Tốt."Từ lúc Tán Đa vào công ty, có bao nhiêu việc được xử lý ổn thỏa? Lại có bao nhiêu việc xử lý một cách tùy tiện chứ. Chúng ta đều rõ hơn ai hết, thứ ràng buộc còn lại cũng chỉ là bản hợp đồng với chữ ký ngoằn ngoèo mà thôi. "Còn buổi chụp hình thì sao?""Cứ chụp ở studio đi.""... Tôi biết rồi."Tâm trạng tệ thật đấy! Chẳng giống như bầu trời ngoài kia, trong lành như thế. Dù chỉ là buổi chụp hình đơn giản, nhưng đây cũng là lúc Tán Đa có thể thư giãn một chút. Concept cũng đã chuẩn bị xong xuôi, vậy mà tới cuối cùng lại không thể thực hiện được.Đứng trước cửa phòng Tán Đa hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, giọng nói mang theo chút đùa cợt truyền vào tai."... Tại sao chứ? Lạ thật đấy! Tán Đa, cậu đâu phải người như vậy."Âm thanh này, Ngôn Minh Thừa, tại sao anh ta lại ở đây chứ?"Vậy theo anh, tôi nên là người thế nào?"Vội vàng xông vào liền thấy Tán Đa ngồi ở bàn làm việc mà nhếch môi, mắt vẫn dán vào tờ kịch bản trên tay, ngồi chễm chệ cùng vẻ mặt thờ ơ không hề bận tâm đến cái tên ở đâu ngồi thù lù trên sô pha của người khác. Nhìn vào là chỉ muốn tới đá anh ta lăn đi cho khuất mắt mà thôi.Nghe thấy tiếng động, Ngôn Minh Thừa quay sang nhìn tôi, khuôn mặt tươi cười cùng giọng nói dịu dàng phát ớn khiến tôi nổi lên một lớp da gà, trong lòng không khỏi mắng thêm vài câu."Lực Hoàn, tôi đợi em nãy giờ rồi đấy.""...""Này, lâu rồi không gặp, em đừng có trưng bộ mặt ghét bỏ đó chứ, tôi buồn lắm đó.""...""Em không thấy nhớ tôi sao?""Không khí đang trong lành, anh đừng có quẩy đục nó.""Phụt, tôi chính là thích cái dáng vẻ này của em đấy.""..."Đánh người nổi tiếng có thể giữ được thân thể nguyên vẹn không nhỉ? Chứ tôi thấy tên này ngứa đòn lắm rồi. Lúc trước bị đá cho vài cái cũng không chừa được cái thói nói mấy lời mắc ói như thế.Ngôn Minh Thừa là diễn viên cùng công ty Tán Đa, độ nổi tiếng không hề kém cậu ấy. Lần đầu gặp mặt Ngôn Minh Thừa, tôi đã thấy sự không thiện chí của anh ta dành cho Tán Đa, sau này mới biết, anh ta còn ở sau lưng giở vài thủ đoạn gây bất lợi nhằm bôi xấu Tán Đa. Bỗng nhiên xuất hiện ở đây, không biết chừng chuyện đám người trước công ty có khi liên quan đến anh ta."Sao rồi? Em thật sự không muốn làm trợ lý cho tôi à?""...""Một lát nữa tôi sẽ đi chụp hình ngoại cảnh, cũng cần có thêm người phụ, em đến làm cho tôi đi.""Chụp hình ngoại cảnh?"Trùng hợp vậy ư?"Đúng vậy. Chỉ là một trợ lý thôi, Tán Đa sẽ không để ý đâu."... Vừa nghiêng đầu về phía Tán Đa đã bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của cậu ấy. Mới lúc nãy không phải còn đang chăm chú lật kịch bản sao, đột nhiên nhìn như thế làm tôi có chút khẩn trương, sau lưng bất chợt đổ một tầng mồ hôi lạnh. Môi Tán Đa khẽ mấp máy, phát ra tiếng nói êm dịu."Anh thấy sao?""Tôi biết cậu sẽ không quan tâm một trợ lý như Lực Hoàn làm việc ở đâu, vốn dĩ cậu...""Lực Hoàn, anh nghĩ thế nào?"Tán Đa ngắt lời Ngôn Minh Thừa khiến anh ta phải ngậm miệng lại, trong khi đó, mắt cậu ấy vẫn khóa chặt tôi không rời."Tôi... tất nhiên là không rồi, tôi là trợ lý của cậu mà, sao tôi phải đi làm cho người khác chứ. Tán Đa, bộ cậu thấy tôi rảnh lắm hả?"Gì chứ? Lo chuyện của cậu thôi đã rút hết sực lực của tôi rồi, huống hồ tôi chả có ý định làm trợ lý cho ai ngoài cậu cả."Phải rồi, anh cũng vừa nhận thêm một việc nữa mà, giường êm có khi còn không nằm lâu được, cứ bấu víu vào tôi mãi thôi.""..."Ực. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, đuôi mắt khẽ giật giật vài cái. Tán Đa cong lên khóe miệng rồi liếm môi. Ôi tim tôi, muốn ngừng đập!!!"Tay em bị thương à? Không sao chứ?"Cổ tay bị ai đó nắm lấy, nhìn xuống mới thấy là Ngôn Minh Thừa đang kéo cánh tay có vết thương, lập tức vùng ra, lùi về sau hai bước đụng phải bàn làm việc của Tán Đa. Tôi nắm lấy cổ tay phải rồi lắc lắc nó trước mặt Ngôn Minh Thừa."Vẫn còn dùng được."Trong lòng thì ngàn chữ mắng nhiếc, có thân thiết gì đâu mà đụng chạm tự nhiên thế. Tôi phủi! Tôi phủi!Cốc cốc. Phía cửa vang lên tiếng gõ, bóng dáng mũm mĩm của một cô gái xuất hiện trong tầm mắt. Cô gái mỉm cười cúi chào rồi đi đến bên cạnh Ngôn Minh Thừa, nhẹ giọng nói nhỏ."Anh Ngôn, em mang áo đến cho anh rồi đây ạ."Ngôn Minh Thừa thu tay lại, đảo mắt về phía Tán Đa rồi quay qua nhìn tôi, khẽ cười."Em nhớ suy nghĩ lại vấn đề tôi nói đấy! Tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi em đâu.""..."Bóng dáng hai người dần khuất sau cánh cửa, không khí trong phòng một lần nữa quay lại dáng vẻ yên tĩnh thường ngày, tâm tình cũng thả lỏng hơn hẳn.Hôm nay là ngày gì ấy, hết chuyện kia rồi tới người nọ làm phiền, mệt chết đi được."Ư..."Trên cổ tay truyền đến cơn đau nhẹ, bất chợt mùi hương cùng hơi ấm quen thuộc quấn quanh mình, đè ép lên trái tim đang đập rộn ràng. Tán Đa không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh, nắm lấy cổ tay tôi mà đưa lên miệng cắn, nước bọt ẩm ướt cùng đầu lưỡi mềm mại liếm qua vết cắn, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi, ẩn chưa một luồng nhiệt nóng bức muốn bừng lên ngọn lửa thiêu rụi những thứ trong tầm mắt cậu. Đến khi đôi môi rời đi, trên cổ tay lại thấy ngưa ngứa."Anh thích à?"Giọng nói thầm thì gần kề bên như lời mời gọi đầy quyến rũ và mê hoặc làm đầu óc tôi như đu trên mây, nhẹ bâng cùng lâng lâng, cứ thế mà đáp lại trong mơ hồ."Thích gì cơ?""Thích Ngôn Minh Thừa?""Không, anh ta là người tôi ghét nhất đấy."Tán Đa khẽ cười, ép sát cơ thể rắn chắc vào người tôi, thanh âm trầm đến cực độ, ở bên tai thở ra một hơi."Vậy thích tôi sao?""..."Gì vậy? Đầu óc chợt thanh tỉnh, cắn lấy môi, trong lòng như bị ai đánh một phát.Tán Đa bị sao thế? Đột nhiên lại hỏi vấn đề đó nữa rồi. Não tôi đình trệ trong vài giây, chẳng biết phải mở miệng thế nào."Không trả lời?"Tai bị cắn nhẹ, làn hơi nóng hỏi lướt một đường đến bên mặt rồi dừng lại, Tán Đa mở miệng, ngậm lấy môi tôi, không nhân nhượng mà cắn mút, lực đạo dần tăng lên, đè ép hai cánh môi mở ra, răng cạ vào nhau rồi lại tách rời, vươn lại chút hơi thở nóng bỏng."Có thích tôi không?""...""Hửm?"Đôi mắt người đối diện sâu thẳm, hút chặt lấy thân thể cùng trái tim khiến tôi chẳng thể nào vùng vẫy. Tôi vươn tay, chạm vào mặt Tán Đa, vuốt ve làn da mềm mại, cảm nhận hơi ấm mà có lẽ giờ phút này chỉ thuộc về tôi. Chầm chậm thưởng thức hương vị ngọt ngào, nhấm nháp cho tan đi vị đắng tồn đọng trong cuốn họng."Tôi chỉ làm trợ lý cho cậu mà thôi."Chụt. Lần này là tôi chủ động đưa môi đến áp vào, luồn tay xuống dưới ôm lấy cổ Tán Đa, mở miệng đón chào một vũ điệu khiêu vũ cuồng nhiệt. Dưới mông cảm nhận được bàn tay to nóng đang dùng lực nắn bóp, di chuyển xuống đùi ôm tôi lên, đặt trên bàn, đôi môi dây dưa không rời. Tán Đa ép người lên trước, tôi thuận thế hơi ngả người về sau. Đầu lưỡi vươn ra, xoay tròn cuốn vào nhau rồi trở lại trong miệng, khuấy đảo bên trong, lúc tiến lúc lùi, đưa đẩy đẩy đưa.Nhiệt tình triền miên. Thật lâu, thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com