4
Sau hơn mấy tháng làm việc quần quật với các buổi quay, chụp hình. Vẫn như thường lệ em trở về nhà với cơ thể kiệt sức, khác hoàn toàn với em khi làm đây được coi là tính chất công việc dù có mệt đến mức nào cũng luôn giữ cho mình một tinh thần tốt nhất có thể khi trước mặt mọi người. Em thả mình lên chiếc giường quen thuộc, đã lâu lắm chưa gặp chị, không gặp cũng không nhắn tin không cuộc gọi có lẽ chị quên em mất rồi, nói quên cũng không đúng em đã là gì với chị đâu, luôn mang cái mác là các hoa hậu luôn muốn giữ cho nhau mối quan hệ thân thiết gần gũi, xã hội những lời nói vô tri nó làm cho em càng gò bó, không thoải mái mỗi việc làm, những điều em nói hay hành động luôn nhận được chú ý dù là nhỏ nhất.~ting ting~~(tin nhắn)-Trợ lí: bắt đầu ngày mai có buổi họp báo ở công ty Sen Vàng, em chuẩn bị tinh thần cho thật tốt, ngủ sớm để lấy sức đi nha"Buổi họp báo"nghe có vẻ bình thường nhưng nó nổi ám ảnh của người tiếp theo sẽ mang hai tiếng Việt Nam ra đấu trường quốc tế, họ sẽ tìm ra những nhược điểm rồi dìm người khác xuống rồi coi đó là ý kiến riêng của mình . Em đăng quang đã lâu nhưng vẫn chưa thể bỏ ngoài tay hay nói là không quan tâm đến những điều người khác nói về mình, luôn phải đặt mình vào khuôn khổ nhất định điều đó làm em tự cảm thấy áy náy với chính bản thân.
Tòa nhà đơn với thiết kế cổ điển pha thêm hơi hướng hiện đại, những chiếc xe hạng sang tiến vào. Khu chụp hình hiện giờ khắp nơi là các nàng Á hậu, hoa hậu xuất hiện cùng với những bộ trang phục lộng lẫy em đưa mắt tìm kiếm nhưng người em quan tâm lại chưa thấy."Cạch" tiếng cửa mở thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, chị bước vào với phong thái đỉnh đạt, điền tĩnh khoác lên người là chiếc váy cắt sẻ táo bạo nhưng thứ em quan tâm lại là người đàn ông đi kế bên chị - Linh: chào mọi người- Tiểu Vy: ai đây "chỉ người đứng cạnh Linh"- Linh: là trợ lí mới của mình-K.Loan: hẳn là trợ lí, hôm qua còn thấy đi ăn chung với nhau ở đường Nguyễn Trãi đây nàyEm nghe rõ từ câu từ chữ từ mọi người, nghe có chút đau lòng.-Linh: thì chỉ đi ăn thôi màChị hướng mắt về phía em, lâu không gặp em khác nhiều từ ánh mắt, nụ cười hồn nhiên lúc trước không thấy nữa-K.Loan: bà định bỏ bé Hà của tôi à, LINH TÓP-Linh: top cái gì tao không chơi bê đê nhé -Hà: à xin lỗi mọi người em đi vệ sinh một chútEm đi đã xa nhưng chị vẫn nhìn theo từ phía sau, gầy gò hẳn lại có chút u tư -K.Loan: tao vô an ủi bé Hà, Linh tóp tệ bạcLinh nắm chặt tay Loan, kéo lại phía mình, ánh mắt vô định, khoảnh khắc khiến chị lặng một nhịp không biết cảm giác ấy đang hiện hữu là gì, chị thấy như làm gì đó sai trái-Linh: để tao đi
-Linh: tối nay đi ăn không chị qua rước nha béLinh hiện giờ đang nũng nịu bên Hà, tay cầm tay lây lây nhẹ nịn nọt, ánh mắt lại có phần hối lỗi -Hà: em không đi, chị đi mà ăn với anh người iu kia
-Linh: em đang ghen đó hả "cười đắc ý"Vô liêm sỉ, rõ ràng là người sai bây giờ còn ép người ta vô thế khó, không phải là chị nãy giờ em đã ngứa tay đánh cho vài cái -Hà: mặc tôi, né ra điCứ thế em đi không ngoảy lại, để lại cho chị đứng với một đống suy tư. Chỉ là hiểu lầm em đâu cần lạnh nhạt với chị nhưng vậy, lâu lắm không gặp chị nhớ em lắm, chị muốn nói chuyện, đi ăn, tâm sự cùng em còn rất nhiều điều muốn làm mà-K.Loan: anh là bạn trai Linh àTừ lúc hai người đi đến giờ, K.Loan với tính tò mò nhất quyết phải hỏi cho bằng được trợ lý và Linh có mối quan hệ gì- Trợ lí Linh: không anh chỉ là trợ lí được thuê thôiCâu trả lời được thốt ra lại vừa lúc em bước tới. "Trợ lí" không phải bạn trai sao, mặt em cụp xuống rầu rĩ, tiêu rồi lúc nãy còn giận dỗi xua đuổi chị giờ sao đâyyyyyy -K.Loan: haha vậy hả tưởng Lương Linh có bồ bỏ Hà của tôi chứ -Linh: bồ cái khỉ gì, mai mốt còn nói bậy bạ đừng trách tao vô tình nhé Chị bước ra nghe được vài câu cũng hiểu được câu chuyện, đứng bên cạnh nhưng em không thèm nhìn cũng chả thèm nói cứ chăm chú nhìn xuống đất, nhìn đã biết đang tự trách mình đây mà-K.Loan: vô chụp hình kìa Câu nói làm mọi người tập trung đi về hướng khác, không tự chủ liền choàng tay ra sau xoa lưng em-Linh: em phải bù đắp cho chị đấy nhá "nói nhỏ vào tay em"Trên mặt vẫn trưng ra nụ cười tươi rối mắt nhìn chăm chú vào em Nữa rồi, chị vẫn làm như vậy, nhẹ nhàng với em hết mực, em vẫn đứng đó yên như tượng như trong thâm tâm đang rào thét, chỉ một hành động lời nói lại làm em rung động lạ thường.-Linh: chị muốn bù đắp bằng một cái ôm được không ?Một câu nói nghe có chút kì quặc nhưng nó lại là điều chị muốn nhất, chị nhớ em, muốn ôm em, không quá cầu kì nhưng lại ấm ápLâu...rất lâu chị vẫn chưa nhận được câu trả lời-Linh: không được cũng không sao, chị đi chỗ khác nha-Hà: không Đã quay đi lại cảm nhận được cánh tay ai đang nếu lại, đôi mắt long lanh kia đang trực trào sắp không kiềm được nữa, chị lại không kiềm chế đưa tay ôm trọn em vào lòng-Linh: em khó chịu chỗ nào sao " xoa xoa lưng em" Lòng chị sắp điên lên vì không biết làm thế nào-Hà: có phải em phiền lắm không, lúc nào cũng giận dỗi khó chịu với chị " thầm thì"Cuối cùng em cũng chịu nói làm chị vơi đi vài phần lo -Linh: chị thương em, đừng suy nghĩ nhiều ở cạnh chị em như thế nào chị cũng không thấy phiền - Dì Dung: này hai cô nương làm gì mà thắm thiết quá vậy Em giật bắn mình rời khỏi cái ôm -Dì Dung: Linh vào chụp kìa -Linh: vâng em vào đâyTrước khi đi vẫn liếc nhìn em, em cười đáp lại để chị an tâm biết mình đã ổn
Tòa nhà đơn với thiết kế cổ điển pha thêm hơi hướng hiện đại, những chiếc xe hạng sang tiến vào. Khu chụp hình hiện giờ khắp nơi là các nàng Á hậu, hoa hậu xuất hiện cùng với những bộ trang phục lộng lẫy em đưa mắt tìm kiếm nhưng người em quan tâm lại chưa thấy."Cạch" tiếng cửa mở thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, chị bước vào với phong thái đỉnh đạt, điền tĩnh khoác lên người là chiếc váy cắt sẻ táo bạo nhưng thứ em quan tâm lại là người đàn ông đi kế bên chị - Linh: chào mọi người- Tiểu Vy: ai đây "chỉ người đứng cạnh Linh"- Linh: là trợ lí mới của mình-K.Loan: hẳn là trợ lí, hôm qua còn thấy đi ăn chung với nhau ở đường Nguyễn Trãi đây nàyEm nghe rõ từ câu từ chữ từ mọi người, nghe có chút đau lòng.-Linh: thì chỉ đi ăn thôi màChị hướng mắt về phía em, lâu không gặp em khác nhiều từ ánh mắt, nụ cười hồn nhiên lúc trước không thấy nữa-K.Loan: bà định bỏ bé Hà của tôi à, LINH TÓP-Linh: top cái gì tao không chơi bê đê nhé -Hà: à xin lỗi mọi người em đi vệ sinh một chútEm đi đã xa nhưng chị vẫn nhìn theo từ phía sau, gầy gò hẳn lại có chút u tư -K.Loan: tao vô an ủi bé Hà, Linh tóp tệ bạcLinh nắm chặt tay Loan, kéo lại phía mình, ánh mắt vô định, khoảnh khắc khiến chị lặng một nhịp không biết cảm giác ấy đang hiện hữu là gì, chị thấy như làm gì đó sai trái-Linh: để tao đi
-Linh: tối nay đi ăn không chị qua rước nha béLinh hiện giờ đang nũng nịu bên Hà, tay cầm tay lây lây nhẹ nịn nọt, ánh mắt lại có phần hối lỗi -Hà: em không đi, chị đi mà ăn với anh người iu kia
-Linh: em đang ghen đó hả "cười đắc ý"Vô liêm sỉ, rõ ràng là người sai bây giờ còn ép người ta vô thế khó, không phải là chị nãy giờ em đã ngứa tay đánh cho vài cái -Hà: mặc tôi, né ra điCứ thế em đi không ngoảy lại, để lại cho chị đứng với một đống suy tư. Chỉ là hiểu lầm em đâu cần lạnh nhạt với chị nhưng vậy, lâu lắm không gặp chị nhớ em lắm, chị muốn nói chuyện, đi ăn, tâm sự cùng em còn rất nhiều điều muốn làm mà-K.Loan: anh là bạn trai Linh àTừ lúc hai người đi đến giờ, K.Loan với tính tò mò nhất quyết phải hỏi cho bằng được trợ lý và Linh có mối quan hệ gì- Trợ lí Linh: không anh chỉ là trợ lí được thuê thôiCâu trả lời được thốt ra lại vừa lúc em bước tới. "Trợ lí" không phải bạn trai sao, mặt em cụp xuống rầu rĩ, tiêu rồi lúc nãy còn giận dỗi xua đuổi chị giờ sao đâyyyyyy -K.Loan: haha vậy hả tưởng Lương Linh có bồ bỏ Hà của tôi chứ -Linh: bồ cái khỉ gì, mai mốt còn nói bậy bạ đừng trách tao vô tình nhé Chị bước ra nghe được vài câu cũng hiểu được câu chuyện, đứng bên cạnh nhưng em không thèm nhìn cũng chả thèm nói cứ chăm chú nhìn xuống đất, nhìn đã biết đang tự trách mình đây mà-K.Loan: vô chụp hình kìa Câu nói làm mọi người tập trung đi về hướng khác, không tự chủ liền choàng tay ra sau xoa lưng em-Linh: em phải bù đắp cho chị đấy nhá "nói nhỏ vào tay em"Trên mặt vẫn trưng ra nụ cười tươi rối mắt nhìn chăm chú vào em Nữa rồi, chị vẫn làm như vậy, nhẹ nhàng với em hết mực, em vẫn đứng đó yên như tượng như trong thâm tâm đang rào thét, chỉ một hành động lời nói lại làm em rung động lạ thường.-Linh: chị muốn bù đắp bằng một cái ôm được không ?Một câu nói nghe có chút kì quặc nhưng nó lại là điều chị muốn nhất, chị nhớ em, muốn ôm em, không quá cầu kì nhưng lại ấm ápLâu...rất lâu chị vẫn chưa nhận được câu trả lời-Linh: không được cũng không sao, chị đi chỗ khác nha-Hà: không Đã quay đi lại cảm nhận được cánh tay ai đang nếu lại, đôi mắt long lanh kia đang trực trào sắp không kiềm được nữa, chị lại không kiềm chế đưa tay ôm trọn em vào lòng-Linh: em khó chịu chỗ nào sao " xoa xoa lưng em" Lòng chị sắp điên lên vì không biết làm thế nào-Hà: có phải em phiền lắm không, lúc nào cũng giận dỗi khó chịu với chị " thầm thì"Cuối cùng em cũng chịu nói làm chị vơi đi vài phần lo -Linh: chị thương em, đừng suy nghĩ nhiều ở cạnh chị em như thế nào chị cũng không thấy phiền - Dì Dung: này hai cô nương làm gì mà thắm thiết quá vậy Em giật bắn mình rời khỏi cái ôm -Dì Dung: Linh vào chụp kìa -Linh: vâng em vào đâyTrước khi đi vẫn liếc nhìn em, em cười đáp lại để chị an tâm biết mình đã ổn
Có những khoảnh khắc người khác nhìn vào xem nó là ngớ ngẩn, lố lăng nhưng trong mắt của họ lại là những điều tuyệt hơn cả
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com