Nhìn người không thể nhìn bề ngoài - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Chương 97
Người đàn ông lịch lãm phong độ, cô gái dịu dàng cúi đầu, quán cà phê an tĩnh, nếu người qua đường không biết thân phận của bọn họ, lần đầu gặp sẽ cảm thấy là một cặp trời sinh.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, cô gái này là bạn gái Nguyên Dịch, mà người đàn ông này là một kẻ theo đuổi thất bại. Ngay lúc đang có tin đồn chuyện tốt của Nhan Khê và Nguyên Dịch sắp đến đột nhiên lại nhảy ra tin hai người hẹn hò ở quán cà phê, đối với người xem náo nhiệt mà nói, điều này không thể nghi ngờ là một hồi cuồng loạn cuối năm. Có người cảm thấy Tống Triều si tình, có người cảm thấy hai người chỉ đơn thuần là gặp mặt, còn có người cảm thấy Nguyên Dịch có phải bị Nhan Khê cho đội nón xanh hay không.
Mấy người anti nhà giàu trên mạng bắt đầu cười nhạo Nguyên Dịch, cho dù có tiền thì thế nào, không chỉ không cưới được cô gái mình thích, còn bị cho đội nón xanh; còn mấy người thù ghét phái nữ là có cảm xúc nặng nề nhất, bọn họ mỗi người giống như hóa thân thành Nguyên Dịch, nhục mạ Nhan Khê không tuân thủ nữ tắc, mắng phụ nữ trên đời đều không phải thứ tốt, nếu bọn họ là Nguyên Dịch, nhất định sẽ trừng trị người phụ nữ này thật tốt vân vân và mây mây.
Chướng khí của dư luận trên mạng bay mù mịt, Nguyên Dịch tùy ý nhìn mấy bình luận đứng đầu cũng nhìn không được nữa, anh đứng lên muốn đến tìm Nhan Khê, bị Nguyên Bác nhất giữ chặt lại.
"Em sao vậy?" Nguyên Bác còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh thấy sắc mặt Nguyên Dịch không bình thường, kéo người lại xuống sofa, "Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ của em bây giờ không thích hợp để ra ngoài."
Nguyên Dịch ngơ ngác trên sofa hai phút, rầu rĩ nói: "Em đi mua đồ ăn."
"Có liên quan đến Tiểu Khê?" Nguyên Bác thấy dáng vẻ này của Nguyên Dịch, đã đoán được có khả năng việc này có liên quan đến Nhan Khê, anh nhíu mày, "Loại việc mua đồ ăn này, còn cần Nguyên nhị thiếu của chúng ta tự mình đi sao, em cần mua cái gì, anh cho người đi mua, sáng sớm ngày mai đúng giờ đưa đến nhà Tiểu Khê."
"Anh hai." Nguyên Dịch đưa hai tay vuốt mặt, do dự một chút mới nói, "Anh nói... rốt cuộc Tiểu Khê có thích em không?"
Nguyên Bác nghe đến vấn đề này, không hiểu vì sao mà lại nở nụ cười: "Vấn đề này, em phải biết rõ hơn anh chứ."
"Trước khi gặp Nhan Khê, em cho rằng hôn nhân giống như của ba mẹ vậy, tình cảm tốt thì quên đi tất cả. Em đối với kiểu tình cảm như vậy không hề hứng thú, thậm chí đối với phụ nữ cũng không chờ mong gì." Nguyên Dịch cười khổ, "Cô nàng Nhan Khê này, nhìn thì lịch sự nhu nhược, thực ra có thể làm ra việc vặn đứt cửa xe, cởi giày đánh người, đi giày cao gót lén giẫm chân kẻ xấu. Giọng nói cũng không nhẹ nhàng, lại còn thường đối nghịch với em, có đôi khi lại đặc biệt chân chó, dung mạo cũng không phải tuyệt sắc khuynh thành, anh nói xem rốt cuộc cô ấy có chỗ nào tốt?"
Nguyên Bác nghĩ thầm, nếu anh thực sự nói một câu Nhan Khê không tốt, thì tình nghĩa anh em bọn họ chắc sẽ trải qua một trận khảo nghiệm rồi.
"Nhưng ánh mắt cô ấy rất đẹp, mỗi lần cô ấy nhìn em, em đều đã nhịn không được nghĩ, chính là cô ấy, cô ấy bắt em làm bất cứ điều gì cũng không sao hết." Nguyên Dịch lấy tay vò tóc, anh không có thói quen ở trước mặt người khác thổ lộ tâm tình của mình, cho nên hơi không được tự nhiên, "Em cũng biết như vậy là không có tiền đồ, một chút cũng không giống đàn ông, nhưng mà..."
"Nhưng mà ai kêu em thích cô ấy làm gì." Giọng anh nhỏ dần xuống, "Thực ra sự kiên trì này, giống như cũng không quá quan trọng nữa rồi. Trước kia em cảm thấy, làm sao có thể có một người đàn ông cam tâm tình nguyện xách túi cho phụ nữ, ăn nói khép nép dỗ dành cô ấy, cái này thì mặt mũi còn biết để đâu?"
"Sau khi xác định quan hệ với Nhan Khê thì mới biết, mặt mũi đều là cái rắm!" Nguyên Dịch cắn răng, tựa hồ cũng hiểu được mình đã không có thuốc nào cứu được, "Chỉ cần cô ấy nhăn mặt nhíu mày với em một chút, em đã nhịn không được mà tự mình kiểm điểm bản thân, có phải mình làm điều gì không tốt, làm cô ấy không vui không."
"Sớm biết sau khi ở cùng cô ấy, em sẽ không có tiền đồ như vậy, em..."
Nguyên Dịch dừng lại, anh lại có thể thế nào chứ, hiện tại thậm chí một câu anh cũng đã không nỡ nói ra.
Anh không muốn chưa từng quen biết Nhan Khê, càng không cách nào tưởng tượng được hình ảnh Nhan Khê và người đàn ông khác ở cùng nhau.
Đời này của anh cứ như vậy, thua trong tay cô gái này, cái gì mà tự tôn đàn ông, cái gì mà mặt mũi, nguyên tắc, đều là dòng nước đục trong cống, vừa chảy ra là hết.
Nguyên Bác vỗ vỗ Nguyên Dịch, cũng không cười nhạo anh: "Em hiểu được những thứ này, chứng tỏ em đã thật sự trưởng thành."
"Chỉ có trưởng thành, mới có thể làm em hiểu rõ, đàn ông thực sự cũng không phải chỉ duy trì một mặt khoan dung, vĩnh viễn không khom lưng, vĩnh viễn không thỏa hiệp." trên mặt Nguyên Bác lộ ra nụ cười vui mừng, "Em làm anh cảm thấy kiêu ngạo, có đôi khi anh cũng sẽ lo lắng cho em, sợ em kiêu ngạo cả đời, quên nhìn thế giới quanh mình."
"Anh cực kỳ cảm kích Nhan Khê, con bé giúp em sống như một người đàn ông bình thường."
Nguyên Dịch hơi trầm mặc: "Anh còn nói em, chính anh cũng không phải như vậy sao, đã sắp ba mươi lăm tuổi rồi, cũng không thấy anh có ý định kết hôn."
"Bọn anh là kiểu người không thích kết hôn cũng không thích sinh con." Trên mặt Nguyên Bác lộ ra một tia cười, "Mỗi người đều gặp được người thích hợp với mình, em thì gặp được Nhan Khê, còn anh thì gặp được cô ấy, hoàn hảo quá rồi."
"Anh, anh theo chủ nghĩa không kết hôn, có phải bởi vì ảnh hưởng từ ba mẹ không?" Nguyên Dịch hỏi.
Ánh mắt Nguyên Bác yên tĩnh nhìn anh một cái, "Tuổi còn nhỏ không nên suy nghĩ bậy bạ, em không phải muốn đi tìm Tiểu Khê sao, còn không đi nhanh?"
"Không đi." Nguyên Dịch lắc đầu, "Cũng không có chuyện gì."
"Vừa rồi khẩn trương đến vậy, hiện tại lại không có việc gì rồi hả?" Nguyên Bác đứng dậy nhìn phòng bếp bừa bộn, giận dữ nói, "Đi thôi, anh mời em đi ăn."
Nguyên Dịch thay quần áo, thuận tay bỏ chìa khóa vào túi áo trên, cùng Nguyên Bác ra cửa. Dieenddanleequuydonn.
Lúc hai anh em ăn cơm đều không thích nói chuyện, rất nhanh ăn xong một bữa cơm, hai người ra về, vừa lúc đụng phải Tống Triều.
Nguyên Bác biết chuyện Tống Triều từng theo đuổi Nhan Khê, cũng biết rõ chuyện tranh giành gia sản trong Tống gia, anh hơi gật đầu với Tống Triều, cũng không nói gì thêm. Anh vốn cho là Nguyên Dịch nhìn thấy Tống Triều, sẽ có phản ứng quá khích, nhưng hiển nhiên anh vẫn chưa hiểu rõ Nguyên Dịch, từ đầu tới cuối vẻ mặt của anh cũng không có nhiều biến hóa.
Tống Triều cũng thật không ngờ sẽ ở chỗ này gặp được hai anh em Nguyên gia, ba người đứng đối mặt, người nào cũng không mở miệng trước.
Vào hai mươi chín tết lại còn ra ngoài ăn cơm một mình, hoặc là không biết nấu ăn, trong nhà cũng không ai nấu cơm, hoặc là không muốn ở trong nhà.
"Nguyên tổng." Tống Triều cười cười, ánh mắt lướt qua trên người Nguyên Dịch, "Thực khéo."
Nguyên Bác bắt tay Tống Triều: "Còn chưa chúc mừng Tống tổng thăng chức, chúc kế hoạch lớn của Tống tổng được thực hiện."
"Cảm ơn Nguyên tổng." Tống Triều rũ mắt xuống, thập phần khách khí, "Nhưng mà còn phải dựa vào trưởng bối cho phép, so ra còn kém Nguyên Dịch, tự mình gây dựng sự nghiệp nhưng cũng thành doanh nhân thế hệ mới."
Lời này nghe như khiêm tốn, thực tế là châm ngòi tình cảm hai anh em Nguyên gia. hiện tại Nguyên Bác quản lý công ty gia tộc, Nguyên Dịch tự phát triển công ty của mình, Tống Triều nói mình không bằng Nguyên Dịch, kì thực là ám chỉ Nguyên Bác, Nguyên Dịch so với anh mình còn lợi hại hơn. Phàm là hai anh em có chút mâu thuẫn, cũng sẽ vì mấy câu đơn giản này mà gây ra xích mích.
"Tống tổng khen nhầm rồi, Tiểu Nhị nhà chúng tôi cũng là nhắm mắt mà lăn qua lăn lại thôi, chú ấy có thể không làm mình đói chết, tôi đã yên tâm rồi." Nguyên Bác mỉm cười, rất có cảm giác kiêu ngạo "Trong nhà có con trai thành tài".
Tống Triều: "..."
Hai người này là anh em trong gia đình quyền quý, mà không phải là cha con trong gia đình quyền quý chứ? Kiểu người khiêm tốn như Nguyên Bác, kì thực mang theo vài phần dáng vẻ tự hào, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Đã quen với cảnh anh em gia đình quyền quý đấu đá nhau, lần đầu tiên thấy được anh em nhà này, Tống Triều theo bản năng cảm thấy Nguyên Bác đây là đang diễn trò.
Hắn không thể tin được, cũng không muốn tin: "Không phải tán thưởng, là nói lời thật lòng. Hiện trong công việc rất nhiều người đều khen Nguyên Dịch trò giỏi hơn thầy, giới trẻ biết Nguyên Dịch lại không biết bác Nguyên, được thừa nhận như vậy, không phải ai trong chúng ta cũng có thể làm được."
Nguyên Dịch nhướng mày, chậm rãi nói: "Cậu nói đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy." Hơi hơi nâng cằm, bình tĩnh nói, "Quả thật tôi so với cậu ưu tú hơn một chút."
Tống Triều: "..."
Nguyên Bác vội ho một tiếng, đè lại nụ cười như muốn bật ra ngoài.
"Nguyên Dịch, chúng ta là bạn học ba năm trung học, cậu ghét tôi đến vậy sao?" Tống Triều mỉm cười, phong độ nói, "Sau này trên thương trường, tôi còn hi vọng cậu có thể giúp đỡ nhiều hơn, chúng ta hợp tác cùng có lợi, hai bên cùng thắng."
Nguyên Dịch nhìn Tống Triều, cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên nói: "Tống Triều, cậu đại khái đã quên, hiện tại mình đang làm chủ Tống gia, không phải Tống đại thiếu." Tâm kế và thủ đoạn có đôi khi là không thể thiếu, nhưng muốn duy trì một gia tộc, phải dựa vào thủ đoạn và sự quyết đoán.
Nét cười trên mặt Tống Triều cứng đờ, sau đó lại khôi phục như thường: "Đương nhiên." Dieenddanleequuydonn.
Hai người nhìn nhau với vẻ chán ghét, Nguyên Dịch không muốn nói nhảm nhiều với Tống Triều, xoay người đi ra ngoài.
"Đúng rồi." Tống Triều thấy nguyên dịch đi ra vài bước, mới cười nói: "Chuyện sáng nay là hiểu lầm, tôi và cô Nhan chỉ ngồi ở quán cà phê đó chưa đến nửa tiếng, cô ấy cũng chỉ nói mấy câu với tôi thôi."
Hắn và cô ấy, ngay cả một ly cà phê cũng chưa uống xong.
Nguyên Dịch dừng bước lại quay đầu nhìn hắn ta một cái, không hỏi không nói gì, quay đầu đi ra khách sạn.
Tống Triều nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, sửng sốt sau một lúc lâu bỗng nhiên cười một tiếng, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, lại trở lại tác phong nhanh nhẹn của người đứng đầu Tống gia. Nhan Khê lấy đèn lồng đỏ tới giao cho Tống Hải, hai ba con cơm nước xong thì bắt đầu tổng vệ sinh, đèn treo tường gần cửa sổ, lần đầu tiên Nhan Khê ghét bỏ nhà mình quá lớn, cô chạy lên chạy xuống mệt đến chảy mồ hôi khắp người. Mà theo ý ba cô, bình thường có thể thuê người giúp việc theo giờ làm vệ sinh, cuối năm nhất định phải tự mình dọn dẹp mới có ý nghĩa.
Nhan Khê thon thả nằm úp sấp trên sofa thở hồng hộc, Tống Hải mập mạp lại bước đi như bay, tới tới lui lui trước mặt Nhan Khê, cả thở dốc cũng không có. Nhan Khê bắt đầu hoài nghi, người đi luyện quyền mấy năm nay chính là ba cô, mà không phải là cô.
Nửa năm gần đây vì công việc, đều không chú ý rèn luyện thân thể, chờ qua năm cô sẽ đến phòng tập rèn luyện lại, tìm lại hình dáng mạnh mẽ của mình.
Trời đã sập tối, hai cha con rốt cục cũng dọn xong căn biệt thự này, Nhan Khê nằm úp sấp cạnh cửa sổ, lau hơi nước dính trên cửa sổ: "Ba, tuyết rơi."
Tống Hải đang trong phòng bếp làm cơm chiều, nghe Nhan Khê gọi ông, cho rằng có chuyện gì, cầm muôi xào chạy ra: "Sao vậy?"
"Không có gì, bên ngoài có tuyết rơi." Nhan Khê thấy Tống Hải mang tạp dề in hoa, nhịn không được nở nụ cười, "Ba, ba lấy quà tặng của công ty về sao?"
Công ty nhà người ta phát quà cho nhân viên, đều cùng một kiểu, riêng công ty ba cô thì lại khác biệt, có khi phát đặc sản mỗi nơi trong nước, có đôi khi thậm chí còn phát đồ dùng hàng ngày, Nhan Khê thường nghĩ, nếu có nhân viên lên mạng lập ra danh sách "Ông chủ kỳ hoa của tôi", ba cô tuyệt đối có thể có tên trên đó.
"Còn lại mấy cái, ném cũng phí, mang về dùng không lãng phí." Tống Hải cúi đầu nhìn tạp dề, "Trên đây là hoa mẫu đơn, là điềm may khi qua năm."
Mẫu đơn phú quý, quả thật... Rất may mắn. Dieenddanleequuydonn.
Ăn xong cơm chiều, Nhan Khê ôm gối mền mở TV, đang chuẩn bị chơi di động mà cô đã bỏ quên từ lâu, hình như cô nghe thấy tiếng đập cửa.
Gió tuyết lớn như vậy, chắc sẽ không ai tới nhà chứ, chẳng lẽ cô nghe nhầm rồi sao?
Cô yên lặng lắng nghe, thật đúng là nghe thấy tiếng đập cửa.
Mở cửa ra, Nguyên Tiểu Nhị đứng ở ngoài cửa, trên tách xách theo túi lớn túi nhỏ
"Nguyên Tiểu Nhị?"
"Anh rất muốn ngày mai mới tới, nhưng nhà rộng, một mình anh thì lại quá vắng lặng." Nguyên Dịch cười ngây ngốc, "Anh muốn đến gặp em, nên qua đây."
Người anh dính đầy sương tuyết, bả vai còn đang lạnh run, trong mấy cái túi lớn không biết chứa bao nhiêu đồ, gió tuyết lớn như vậy, nên muốn đến gặp cô.
Trên đời này sao lại có một người đàn ông ngu ngốc vậy chứ.
Nhưng mà... Cô thích.
Tống Hải nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ phòng bếp vươn đầu ra nhìn thoáng qua, thấy con gái và thằng nhóc ngốc kia đều đang đứng ở cửa, ông muốn nhắc nhở bọn họ, trời lạnh như vậy, đứng đó gió lạnh thổi thoải mái lắm sao?
Nhưng khi thấy dáng vẻ mặt Nguyên Dịch bị lạnh đến đỏ bừng lại còn cười lộ ra hàm trắng sáng, ông yên lặng đi lên lầu.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
"Anh có ngốc không vậy?" Nhan Khê kéo người vào nhà, phủi bông tuyết trên người anh, "Tài xế không đưa anh vào sao?"
"Có đưa vào." Nguyên Dịch để đồ trong tay xuống, tháo mũ và khăn quàng cổ ra, "Em đừng phủi nữa, đừng để tay bị lạnh."
Tài xế đưa anh vào, vậy sao trên người có nhiều tuyết đọng như vậy?
Rốt cuộc anh đã đứng ngoài cửa bao lâu rồi?
"Dì Lý về nhà rồi sao?" Nhan Khê nhớ dì Lý là người địa phương.
Nguyên Dịch gật đầu: "Ừm, tuy dì ấy còn chưa an tâm về anh, nhưng qua năm mới, anh cũng không thể làm dì ấy mấy năm rồi còn chưa về nhà." Bình thường không để ý, nhưng khi anh nhìn những bông tuyết bay ngoài trời, trong lúc vô tình nhớ đến bức ảnh chụp Nhan Khê và Tống Triều trong quán cà phê, bỗng nhiên cảm thấy ngôi nhà này lại trở nên trống trãi cô quạnh đến vậy.
Khi anh đứng ngoài cửa nhà Nhan Khê, mới chợt nhớ tới việc làm lần này của mình có bao nhiêu kích thích, lý trí nói anh biết, nên ngồi trở lại xe, sau đó thì làm như không có chuyện gì xảy ra, về nhà ngủ một giấc sáng ngày mai lại tới.
Nhưng trái tim lại nói với anh, lý trí là cái quái gì chứ, anh muốn gặp Nhan Khê, không muốn một mình chờ đợi đến ngày mai.
Nhan Khê lấy đồ anh mang tới, cái cần cho vào tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh, cái cần treo thì treo, quay đầu sờ tay Nguyên Dịch, rốt cuộc đã ấm lại, mới đưa tay chọc chọc đầu anh: "Anh có ngốc không hả?"
"Người đang yêu, chỉ số thông minh khó tránh khỏi bị ảnh hưởng một chút." Nguyên Dịch cầm tay Nhan Khê, hôn nhẹ một cái, "Nhưng mà anh rất nhớ em."
Lúc gõ cửa, anh đã nghĩ, anh muốn thấy mặt cô, dù chỉ là nhìn một chút thôi cũng được.
Anh không biết vì sao mình lại có hành động ngu ngốc như vậy, nhưng cũng đã làm rồi.
"Anh ăn cơm chưa?" Nghe nói như thế, lòng Nhan Khê lại mềm nhũn, vuốt nhẹ nơi bị lời nói của anh đâm trúng.
"Không có khẩu vị." Nguyên Dịch ôm Nhan Khê, lười biếng không muốn động.
"Trong tủ lạnh có sủi cảo ba em làm, vừa hay cũng còn mấy cái, em nấu cho anh ăn." Nhan Khê vỗ đầu anh, "Ngoan, anh xem tivi trước đi."
Giao điều khiển cho Nguyên Dịch, Nhan Khê mới vào phòng bếp nấu sủi cảo.
Sủi cảo rất nhanh đã nấu xong, cô bưng chén lên bàn gọi Nguyên Dịch qua ăn, thấy anh vừa thổi vừa ăn, cũng không giống như dáng vẻ không có khẩu vị. Người đàn ông của mình thì mình cưng chiều, ngẫu nhiên nũng nịu chút, cũng chiều theo anh.
Nhan Khê chuẩn bị vào phòng bếp lấy chút đồ chua cho Nguyên Dịch, di động cô bỏ quên trên bàn vang lên. Cô cầm điện thoại, thấy Đào Như gọi đến, nhận điện thoại cười nói: "Mày mới vừa về nhà, đã có tinh thần nấu cháo điện thoại với tao rồi hả?"
"Mày nghĩ tao muốn lắm hả, tao chỉ mong sao bây giờ có thể lên giường ngủ thôi." Đào Như thở phì phì nói, "Chuyện mày và Tống Triều nháo lớn như vậy, bây giờ ai cũng nói mày cho Nguyên Dịch đội nón xanh, tao còn có thể ngủ được hả?"
"Nón xanh gì!?" Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch đang cúi đầu nhiệt tình ăn sủi cảo, để đồ chua lên bàn, mới đi đến cửa sổ bên cạnh tiếp tục nói điện thoại, "Mấy lời đồn trên mạng mà mày cũng tin hả?"
"Tao cũng không muốn tin, nhưng lúc tao xuống máy bay vừa mở điện thoại ra, đã thấy ảnh chụp của mày và Tống Triều hẹn hò trong quán cà phê xuất hiện đầy trên mấy trang tạp chí lớn trên mạng, tao sợ mày và Nguyên Dịch xảy ra hiểu lầm." Đào Như ở bên kia điện thoại hơi do dự, "Đại Hà, việc này mày nên giải thích với Nguyên Dịch, đừng làm anh ấy hiểu lầm mày. Tao cảm thấy, ông chủ nhỏ thật sự rất thích mày, khi anh ấy nhìn mày, ánh mắt cũng muốn phát sáng luôn."
"Tao biết, mày nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng." Nhan Khê cúp điện thoại, bắt đầu lướt đọc tin tức trên mạng, quả nhiên đứng đầu là tin cô và Tống Triều hẹn hò, thậm chí có mấy tờ báo nhỏ trực tiếp đặt tiêu đề là <Chủ tịch Hằng Thái Nguyên Dịch bị bạn gái cho đội nón xanh, thảm thảm thảm!>
Thảm cọng lông!
Nhan Khê lướt phần bình luận, từ ngữ bên trong thập phần không chịu nổi, bọn họ không kiêng nể gì mà cười nhạo Nguyên Dịch, giống như cười nhạo một người thành công, sẽ làm cuộc sống bọn họ vô cùng thỏa mãn.
Tắt trang trình duyệt, Nhan Khê ngồi xuống trước mặt Nguyên Dịch, thấy sủi cảo đã ăn hơn phân nửa, cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Nguyên Dịch gật đầu: "Rất ngon, da mỏng nhân nhiều."
"Ăn ngon thì ngày mai cùng làm với em." Cô đi đến phía sau Nguyên Dịch, khom lưng ôm lấy cổ anh, ghé vào tai anh nói khẽ: "Đêm nay ở lại, không cần về đâu."
Sủi cảo trên đũa rơi xuống chén, yết hầu Nguyên Dịch cứng lại, phát ra âm thanh khàn khàn: "Được."
Từ đầu đến cuối anh đều không hề nghi ngờ Nhan Khê, thậm chí anh không đành lòng hỏi cô một câu, tối đa chỉ biết ngu ngốc đội gió tuyết đến gặp cô.
Đây là một người đàn ông có bao nhiêu kiêu ngạo, lại bởi vì cô mà làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Nhan Khê sờ sờ tai anh, mềm mại ấm áp, giống như con người anh ấy.
Sáng hôm sau, Nguyên Dịch dậy rất sớm, Tống Hải thấy anh cực kỳ tự nhiên nói tiếng chào, giống như anh vốn là người nhà ông, mà không phải tự nhiên xuất hiện.
Buổi sáng ba người ở trong phòng bếp làm bàn cơm trưa phong phú, Nhan Khê thái rau, Nguyên Dịch rửa rau, Tống Hải cầm muôi xào đứng chờ nhìn hai người trẻ tuổi thường thường lại đấu khẩu hai câu, kiểm tra một chút, cười lắc đầu.
Năm mới này, trải qua thật là có chút náo nhiệt.
Giữa trưa cơm nước xong, nguyên dịch bắt đầu dán câu đối xuân, Nhan Khê ở một bên quấy rối, một hồi nói cao, một hồi nói méo lệch, chỉ huy Nguyên Dịch đến xoay vòng vòng, cuối cùng làm Tống Hải cũng nhìn không được nữa, trên mặt đất nhặt một quả cầu tuyết, để cô qua bên cạnh dọc tuyết.
"Bác trai, bác đừng để cô ấy chơi tuyết, sẽ làm lạnh tay." Nguyên Dịch đứng trên ghế, liên tục nhìn qua chỗ Nhan Khê.
Tống Hải: "..."
Được, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, ông vẫn đừng nên xen vào việc của người khác thì hơn.
Qua một lúc lâu sau, Tống Hải chuẩn bị xong nguyên liệu làm sủi cảo, hai người kia còn trong sân đắp mấy người tuyết xấu xí, ông thở dài, lấy muỗn gõ vào nồi: "Hai đứa mau tới làm sủi cảo!"
"Ba, cái này là gọi chó đó." Nhan Khê nhảy lên lên bậc thang, làm rơi tuyết xuống đất.
"Chó còn hiểu chuyện hơn hai đứa, ít nhất còn biết trời tuyết lớn không thể chơi bên ngoài."
Nguyên Dịch, Nhan Khê: ... Dieenddanleequuydonn.
Gói sủi cảo xong, Nguyên Dịch triệt để buông tha việc dựa vào trù nghệ để lấy lòng ba vợ, ứng xử vẫn phải tự mình hiểu lấy.
Rất nhanh đã đến tối, Nhan Khê mở TV, chương trình cuối năm còn chưa bắt đầu, nhưng người dẫn chương trình, đã bắt đầu chúc tết khán giả, ngay cả người dẫn chương trình tin tức bình thường luôn nghiêm túc, đều mang theo nụ cười nói lời may mắn.
Lúc Nhan Khê để đũa xuống, thấy Nguyên Dịch nhận điện thoại, hỏi: "Có người tìm anh hả?"
"Mẹ anh nói về ăn cơm tất niên."
Tay Nhan Khê hơi ngừng lại: "Vậy anh phải về sao?"
"Anh qua làm gì?" Nguyên Dịch dọn đũa trong tay cô, "Anh còn chờ ăn sủi cảo có tiền xu nữa."
"Đừng có mơ, cái sủi cảo đó chắc chắn là của em." Nhan Khê nhéo mũi anh, không khuyên anh đi gặp ba mẹ, bởi vì cô biết, Nguyên Dịch không hề muốn đi nơi khác.
Lòng của cô nhỏ, chỉ muốn người mình yêu được vui vẻ.
Lúc ăn sủi cảo, Nguyên Dịch lấy đũa chọc một cái sủi cảo nhân dày cộm, tách ra vừa thấy, bên trong quả nhiên có đồng tiền xu.
Anh quay đầu nhìn Nhan Khê, Nhan Khê trừng mắt nhìn anh. Thấy dáng vẻ này của cô, anh nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.
"Em một nửa, anh một nửa." Nguyên Dịch rộng lượng phân ra một nửa, đổ một nữa chén của mình vào chén Nhan Khê, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, đăng lên weibo.
Nguyên Dịch: Sủi cảo chứa bảo bối, em một nửa, anh một nửa. @Tiểu Khê.
Nhan Khê thấy anh khẩn cấp khoe yêu thương, lấy điện thoại ra đăng ảnh ngày hôm nay làm sủi cảo lên weibo.
Tiểu Khê: Sủi cảo xấu nhất, ăn vào lại được may mắn nhất. @Nguyên Dịch.
Mặc kệ cộng đồng mạng có phản ứng gì, hai người khoe yêu thương xong cũng ăn xong sủi cảo, cầm gậy pháo hoa ra sân chơi, dù tuyết vẫn còn đang rơi, cũng không ảnh hưởng đến sự hăng hái của họ.
Tống Hải ngồi gần cửa sổ, cười tít mắt nhìn bên ngoài, thấy hai người trẻ tuổi tay nắm tay, chơi đắp người tuyết, lắc đầu kéo màn cửa lại.
"Tiểu Khê." Nguyên Dịch ôm Nhan Khê vào lòng, "Hôm nay anh rất vui, cảm ơn em."
Gậy pháo hoa đã cháy hết, Nhan Khê tựa vào trong lòng Nguyên Dịch, có bông tuyết lạnh lẽo rơi trên mặt, nhưng cô cũng không thấy lạnh.
"Anh... Có muốn, hàng năm cùng em làm một bàn cơm trưa phong phú, làm sủi cảo, dán câu đối xuân, làm cơm tất niên không?"
"Được."
Bông tuyết tung bay, tiếng chuông mừng năm mới vang lên.
Một năm mới, đã đến.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com