TruyenHHH.com

Nhiet Doi Vu Lam Chenh Choang

Lưu Chương về nước, Lâm Mặc dọn đi, một mình Châu Kha Vũ đối diện với căn phòng trống rỗng, cảm giác cô độc lao tới như dời non lấp bể, làm anh không thở nổi.

Đêm chia tay Lâm Mặc, Châu Kha Vũ đi hát karaoke tới khuya, rồi gửi một tin nhắn cho Lưu Chương, lúc đó Lưu Chương đang bận chỉnh sửa demo các thứ, còn 5 phút nữa là xong.

"Gọi điện được không?"

"Okay." Thế là Lưu Chương buông việc trong tay, gọi điện cho Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ bắt máy, nhưng không nói chuyện mà chỉ ôm mic hát hết một bài 《A Little Happiness》, hát xong trong lúc máy đang bận chấm điểm cho màn biểu diễn vừa rồi của Châu Kha Vũ thì anh mới giơ mic lên nói với Lưu Chương ở đầu dây bên kia: "Tao với Lâm Mặc chia tay rồi."

Lưu Chương kinh ngạc một chút rồi nói: "Châu Kha Vũ, tao không đánh giá cảm tình của hai đứa mày, nhưng có rất nhiều chuyện nếu mày không chủ động thì mày sẽ bỏ lỡ nó, có rất nhiều chuyện nếu mày không nói ra có nghĩa là mày lựa chọn từ bỏ, đây là hành vi trốn tránh nguy hiểm, thật sự nó là...... hành vi của kẻ hèn nhát." Âm thanh của Lưu Chương truyền tới, trầm trọng nện vào tim Châu Kha Vũ.

====

Một khi chúng ta quyết tâm muốn trốn tránh người nào đó, người đó sẽ thật sự như biến mất khỏi thế giới của chúng ta.

Châu Kha Vũ đồng ý với câu này. Rốt cuộc thì một tháng sau khi anh và Lâm Mặc chia tay, anh không hề gặp được Lâm Mặc trong trường nữa, tuy rằng anh không biết là do mình quyết tâm muốn trốn tránh cậu ấy, hay là do Lâm Mặc cũng đang cố trốn tránh anh.

"Mặc Mặc, sao hôm nay lại đột nhiên muốn chơi bowling vậy?" Trương Gia Nguyên ngồi hỏi Lâm Mặc đang chuẩn bị ném bóng.

"Sinh mệnh là vận động." Lâm Mặc theo thường lệ hỏi một đằng trả lời một nẻo. Trương Gia Nguyên cũng không thèm để ý, dù sao hôm nay chơi bowling hay mua đồ uống đều là Lâm Mặc trả tiền.

"Còn Châu Kha Vũ, sao không thấy anh ấy đâu vậy."

"Chia tay rồi." Lâm Mặc buông tay, bowling dọc theo một đường thẳng tắp lăn về phía trước.

Rầm một tiếng, strike. Màn hình điện tử bắt đầu tự động chúc mừng Lâm Mặc vì lần ném bóng hoàn mỹ này, nhưng Trương Gia Nguyên lại không biết nên an ủi tình yêu vừa kết thúc của Lâm Mặc như thế nào.

Cậu thử mở miệng: "Mặc Mặc, người sau càng ngoan ha!"

Lâm Mặc nhìn số pin đổ rạp phía trước, sau đó quay qua nói với Trương Gia Nguyên: "Trương Gia Nguyên Nhi, hình như tớ thích Châu Kha Vũ nhiều hơn tớ nghĩ."

Trương Gia Nguyên bước tới cho Lâm Mặc một cái ôm: "Người Đông Bắc chúng tớ thích ăn cỏ sau lưng*."

(*Nga tt không ăn c sau lưng, đây ý nói c sau lưng là bn Vũ.)

"Tớ là người Trùng Khánh mà." Lâm Mặc trả lời.

Một cuộc gọi từ Lâm Mặc chợt vang lên lúc hơn 1 giờ sáng, ngay cả ghi chú cũng không sửa, vẫn là "Mặc Mặc".

Châu Kha Vũ vẫn chưa ngủ, anh do dự một lúc sau đó bắt máy, "Kha Vũ, anh tới đón Mặc Mặc được không" đầu kia điện thoại là giọng của Trương Gia Nguyên.

"Vốn định kêu xe chở cậu ấy về, nhưng cậu ấy cứ luôn miệng kêu tên anh, cậu ấy không cho bọn em gọi cho anh, nhưng em thật sự không nỡ nhìn cậu ấy như vậy, anh tới đây một chuyến được không, bọn em đang ở Shibuya......" Lúc Trương Gia Nguyên nói lời này, Lâm Mặc đang đứng ngay cạnh cậu, cúp máy xong Trương Gia Nguyên nháy mắt với Lâm Mặc, "Thấy diễn xuất của anh đây có xứng lấy giải Oscar không?"

"Xứng, quá xứng." Lâm Mặc giơ ngón cái lên với Trương Gia Nguyên.

Lúc Châu Kha Vũ nhìn thấy Lâm Mặc, cậu giống như một con mèo con nằm trong lòng Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên giao người cho anh xong sau đó xua xua tay, "Thật sự không liên quan tới em, là do cậu ấy uống say quá." Vẻ mặt rất chi là vô tội.

Lên taxi, Châu Kha Vũ đỡ Lâm Mặc ngồi vào ghế sau. Tài xế hỏi đi đâu, Châu Kha Vũ nghĩ một lúc, rũ mắt nhìn Lâm Mặc, ngã tư đường phố Shibuya cũng không vì tàu điện đã dừng mà yên tĩnh trở lại, ánh đèn từ quán izakaya bên đường dừng trên lông mi cậu, đổ bóng thật dài dưới mi mắt, Lâm Mặc lúc ngủ không còn lộ ra răng nanh sắc nhọn, mà giống như một học sinh cấp 3 vô hại.

Cuối cùng, anh báo địa chỉ nhà Lâm Mặc.

Nhà Lâm Mặc tựa hồ không có gì biến hóa so với một tháng trước, Châu Kha Vũ đặt Lâm Mặc lên giường sau đó chuẩn bị đi nấu chút canh giải rượu cho cậu, đứng dậy chuẩn bị đi nấu nước thì lại thấy trên bức tường đối diện bàn sách chỉ có một tấm hình duy nhất, là hình của chính anh.

Trên hình, Châu Kha Vũ mang theo men say, nghiêng đầu nhìn ống kính. Mà ở 4 góc của tấm hình này bị người nào đó dùng bút dạ chấm 4 điểm nhỏ.

Trong đầu anh vang lên câu nói đùa của Lưu Chương dạo trước: "Cậu ấy còn vẽ 4 điểm lên tất cả mọi đồ vật của mình nữa mày biết không hahahahaha, hài thiệt sự."

Châu Kha Vũ xoay người nhìn Lâm Mặc đang an tĩnh nằm trên giường, lại nghĩ đến việc Lưu Chương nói hành vi của mình là hèn nhát, lòng anh khó chịu đến mức khóe mắt cay cay.

Anh còn thuộc về em sao?

Anh còn có thể thuộc về em sao?

Vì để giả say cho giống thật nên Lâm Mặc thật sự đã uống rất nhiều rượu, cậu tỉnh lại thì thấy Châu Kha Vũ khoanh tay ngồi dựa trên giường, cậu cũng ngồi dậy ngồi song song với anh, Châu Kha Vũ mặc áo ngủ đeo mắt kính, như thể chưa từng thay đổi, vẫn là những ngày tháng nhắm mắt lại mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh.

Tầm mắt cậu đảo qua dưới mắt Châu Kha Vũ, có quầng thâm rất rõ ràng. Lâm Mặc có chút đau lòng, cậu thở dài một hơi, vừa định lướt qua Châu Kha Vũ để xuống giường kiếm chút đồ ăn thì tay lại bị nắm lấy.

Giọng Châu Kha Vũ hơi khàn khàn: "Tiểu Lâm lão sư, muốn làm bạn trai của anh lần nữa không?"

Lâm Mặc ngẩn người, sau đó nắm lại tay Châu Kha Vũ: "Tuy là rượu uống từ tối hôm qua, nhưng lần này có thể cho em mượn rượu hôn anh không?"


END.


Lời tác giả: Trong truyện có rất nhiều tình tiết là chuyện của chính tôi, trong này 11 đại biểu cho người muốn theo đuổi mộng tưởng nhưng rồi lại hiểu rõ hiện thực không dễ dàng, 8 đại biểu cho người thiếu niên vĩnh viễn chân thành đơn thuần, mà tôi thì chân thành mong ước 10 và 6 có thể ở cùng những người như vậy tự do trưởng thành, làm bạn cùng nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com