TruyenHHH.com

(Nhiếp Dao) Một Chút Ngọt Ngào

Một Chút Ngọt Ngào

Nhungoc196

Đẩy cửa vào nhà, mùi hương của nước xịt phòng cứ như quen lại lạ. Ít nhất là một tuần nay hắn đúng là không có nghe qua.

Đôi giày nhỏ hơn rất nhiều so với cỡ chân hắn được xếp ngay ngắn trên kệ giày.

Mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng lai vãng trong không khí, lại như thêm mùi vị bụi đường trong thành phố trên người hắn, dễ chịu đến kì lạ.

Nhiếp Minh Quyết nhè nhẹ tiến đến cửa phòng. Cánh cửa mở ra để lộ ra ngoài không khí ấm áp.

Bởi vì chênh lệch chiều cao của hai người rất lớn, nên cho dù Nhiếp Minh Quyết nhìn thế nào cũng có cảm giác Kim Quang Dao cực kỳ nhỏ người.

Kim Quang Dao nằm trong phòng, đắp một cái chăn rộng phùng phình, một tay ôm gấu bông, gối đầu lên chiếc gối êm nhất trên giường, giữa một bãi lùng nhùng cơ man những mền và gối, an tĩnh say giấc ngủ.

Nhiếp Minh Quyết vốn là kẻ yêu thích gọn gàng, cho dù là một người đàn ông thì việc này cũng chẳng có chút nào thay đổi. Kim Quang Dao đối với chuyện này cũng gần như tương tự, chỉ duy có trên giường thì lại thích một đồng lùng nhùng hỗn độn.

Kim Quang Dao luôn thích chui rúc bên trong nệm chăn và gối, cảm giác như vậy thật rất ấm áp, lại rất an yên.

Nhiếp Minh Quyết vì vậy dần thay đổi thói quen của mình đi.

Kỳ thực cũng không phải chỉ có thói quen này.

Nhiếp Minh Quyết âm thầm không một tiếng động mà tiến vào phòng, đặt cặp xuống bên bàn làm việc, lại rất dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Kim Quang Dao đang say giấc ngủ.

Bên trong chăn ấm, Kim Quang Dao vẫn còn mặc đồ vest, có lẽ cũng là vừa mới về, cũng chắc là rất mệt mỏi nên mới không màng chuyện thay đồ tắm rửa mà trực tiếp ngủ đi.

Nhiếp Minh Quyết không kiềm được mà vuốt ve khuôn mặt của người kia.

Mà trán của y lại truyền đến một cảm giác đặc biệt nóng.

"Sốt rồi?"

Nhiếp Minh Quyết có cảm giác trong lòng dâng lên một chút đau lòng, đứa nhỏ này lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng thích chịu đựng một mình, ngay cả mệt cũng không báo mình một tiếng. Cứ im lặng như vậy trở về nhà, chẳng rõ là đã ăn gì hay chưa, rồi lại đau bao tử.

Nhiếp Minh Quyết ôn nhu hôn lên cáo trán nóng hâm hấp của Kim Quang Dao. Sau đó rời khỏi nhà, xuống tiệm thuốc mua một chút thuốc men, lại mua một tô cháo thịt gà xé cho Kim Quang Dao. Đợi đến lúc hắn đi được về đến nhà, đồng hồ đã báo hai giờ sáng.

Nhiếp Minh Quyết cẩn thận mở cửa, nhưng Kim Quang Dao đã mở đôi mắt trong veo còn ngái ngủ nhìn hắn.

Nhiếp Minh Quyết đem tô cháo vào, Kim Quang Dao cũng ngồi dậy, hai người mắt nhìn mắt, mặt chạm mặt, nhất thời không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, Kim Quang Dao mới rủ mi, nhìn tay mình đang nắm chặt cái chăn, ủ rủ nói:

"Em xin lỗi." - Y ngước lên nhìn hắn. - "Anh sẽ không đuổi em đi chứ?"

Nhiếp Minh Quyết đưa tay vuốt lại cọng tóc không vào nếp của y, lại đưa cho Kim Quang Dao chén cháo đã hâm nóng:

"Nhà này là nhà của em, sao anh lại đuổi em đi chứ?"

Có lẽ hơi cháo thật nóng, cũng có thể ngôn từ người kia thật dịu dàng, khiến trong lòng của Kim Quang Dao dâng lên cảm giác ngọt ngào như viên kẹo đường tan veo trong khoang miệng.

Kim Quang Dao ngoan ngoãn ngồi dậy nhận tô cháo của người kia, vô cùng nhu thuận mà ăn hết. Nhiếp Minh Quyết một bên lại lấy nước ấm cho y uống thuốc, một bên lại mở tủ đồ lấy cho y một bộ quần áo để thay, còn rất chu đáo lấy một thau nước ấm để lau người cho Kim Quang Dao. Đợi đến lúc Nhiếp Minh Quyết chuẩn bị xong thì Kim Quang Dao cũng đã ăn hết tô cháo thịt gà kia.

"Em lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy thì thật tốt ghê?"

Kim Quang Dao nhìn Nhiếp Minh Quyết, lưỡng lự muốn nói rồi lại thôi.

"Này, uống thuốc đi!"

Kim Quang Dao lục cục đi lấy thuốc uống.

"Qua đây lau mình!"

Kim Quang Dao đưa đôi mắt to tròn nhìn Nhiếp Minh Quyết tay cầm khăn lau cùng một thau nước, vừa buồn cười vừa đáng sợ a~

"Ehhh... Hay là để em đi tắm đi!"

Kim Quang Dao nở một nụ cười đúng chuẩn thân thiện, muốn tìm đường chuồn đi đã bị Nhiếp Minh Quyết túm lại.

"Hai giờ sáng rồi, đang bệnh còn muốn tắm, não em lại có vấn đề hả?"

Kim Quang Dao nhõng nhẽo chu môi, khiến Nhiếp Minh Quyết có chút không lường trước mà buồn cười.

Lăn qua lăn lại một hồi, rốt cục cả hai cũng đã bắt đầu lôi nhau được lên giường.

3 giờ sáng.

Căn phòng lại trở về trạng thái im lìm vốn có.

Kim Quang Dao thay thành đồ ngủ thường ngày, Nhiếp Minh Quyết tắm sơ qua rồi mặc áo thun và quần đùi để ngủ.

Kim Quang Dao cả người hâm hấp nóng, sau khi uống thuốc xong thì bắt đầu mơ màng gật gù, đợi đến lúc Nhiếp Minh Quyết trở ra thì y đã thiếp đi mất.

Nhiếp Minh Quyết có chút buồn cười lắc đầu, lại nhìn đến mấy giỏ hành lý. Cách đây mấy ngày, Kim Quang Dao với Nhiếp Minh Quyết cãi nhau to...

Ừ thì cũng không có gì lạ...

Cãi xong thì Kim Quang Dao bỏ về Kim gia, rồi cũng không biết vì sao lại đổ bệnh thành thế này.

Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, ngồi đến bên giường, đưa tay vuốt nhẹ cái trán của Kim Quang Dao, khiến y mơ hồ mở mắt.

"Có còn chỗ nào khó chịu không?"

Kim Quang Dao khẽ lắc a lắc, thì thào:

"Không có..."

Tay Kim Quang Dao rất không nhanh không chậm ôm chân Nhiếp Minh Quyết...

Nhiếp Minh Quyết lắc đầu, lại nhõng nhẽo rồi...

Nhiếp Minh Quyết nằm xuống giường, choàng tay qua ôm lấy bạn trai nhỏ nhà mình. Kim Quang Dao cả người nóng nóng khiến Nhiếp Minh Quyết không khỏi đau lòng nhíu mày.

Kim Quang Dao cọ cọ Nhiếp Minh Quyết, thì thà thì thào:

"Xin lỗi..."

Nhiếp Minh Quyết vốn sẽ cũng chẳng nói gì sến súa gì đâu, hắn chỉ đơn giản hôn lên trán Kim Quang Dao một cái.

"Không cho em đi nữa."

"Sẽ không..., ở bên cạnh anh lúc nào cũng thật thoải mái..."

Nhiếp Minh Quyết yêu thương xoa đầu vợ nhỏ, ôm choàng lấy Kim Quang Dao, êm dịu mà nói:

"Ngủ đi!"

Kim Quang Dao nhu thuận nhắm mắt, trong phút chốc đã thiếp đi mất.

Bên ngoài, bầu trời đen kịt lại đổ mưa, cũng lại chẳng thể nào lấy cắp đi không khí ấm áp bên trong phòng.

~~~~~~~~~~~~

Sáu giờ sáng, người bên cạnh lại lục ca lục cục.

Nhiếp Minh Quyết cố gắng bỏ qua cơn buồn ngủ, mở mắt nhìn người bên cạnh.

Kim Quang Dao tuy một bên vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, nhưng đã nhanh chóng trở lại guồng làm việc thường thấy, nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ và đánh răng, rửa mặt.

Lúc Kim Quang Dao mở cửa phòng tắm, Nhiếp Minh Quyết đã đứng lù lù trước mặt. Sắc mặt của hắn còn có chút khó ở.

"Em làm anh thức sao?"

Ờ thì...chuyện này là đương nhiên. Nhiếp Minh Quyết vốn một thân cảnh sát, còn thuộc dạng tinh anh trong tinh anh, làm sao có chuyện mà hắn ngủ say đến không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, quan trọng là hắn có muốn quản đến hay không mà thôi.

Nhiếp Minh Quyết không nói không rằng đưa tay sờ trán Kim Quang Dao. Y đã không còn sốt nữa, nhưng mắt vẫn còn thâm quầng.

Kim Quang Dao quả nhiên rất hưởng thụ sự quan tâm này của Nhiếp Minh Quyết.

Một lúc sau Nhiếp Minh Quyết đưa ra cái điện thoại hiển thị: 6h10, chầm chậm mở miệng:

"Dậy sớm thế này làm gì?"

Kim Quang Dao lựa lời một chút, rụt rè nói:

"Sáng nay em có chuyến công tác, chắc mai em sẽ về."

Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết càng thêm thâm trầm, đi vào phòng tắm đóng cửa một cái rầm.

Kim Quang Dao tranh thủ a tranh thủ vơ vét quần áo bỏ vào vali, phải nhanh chuồn a...

Đợi đến lúc Kim Quang Dao soạn xong đồ, Nhiếp Minh Quyết đã thay xong đồ, ngồi ngoài phòng khách đợi. Thấy Kim Quang Dao ló mặt ra liền nói:

"Anh đưa em đi."

Kim Quang Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Leo vào trong xe, Kim Quang Dao được Nhiếp Minh Quyết hạ lưng ghế. Nhiếp Minh Quyết lúc này mới ôn nhu hôn lên trán Kim Quang Dao một cái, thì thầm:

"Tranh thủ ngủ một chút, ra đến sân bay anh sẽ gọi em!"

Kim Quang Dao cả người quả thật rất uể oải, liền phó thác mọi chuyện cho Nhiếp Minh Quyết, an an tĩnh tĩnh ngủ đi.

Nhiếp Minh Quyết nhìn đến bộ dạng yêu công việc hơn mạng sống của Kim Quang Dao, quả nhiên trong lòng là muôn vàn khó chịu. Thế nhưng hắn biết rõ bản thân mình cũng chẳng thể thay đổi được gì, Kim Quang Dao đối với phương diện này là cố chấp đến điên cuồng. Y trải qua một thời thơ ấu bị vùi dập, bị người ta đưa tay mà chỉ trỏ, y lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ, vết thương trong lòng ngày càng sâu, ngay cả tôn nghiêm cũng bị người khác nghiền nát trên mặt đất, vì vậy, trừ phi là y chết đi, bằng không cho dù thế nào cũng chẳng thể nào sống lại được những ngày tháng vô tư trước đây. Kim Quang Dao chấp niệm đến điên cuồng, y phải thắng tất cả bọn họ, càng phải thể hiện mình, bộc lộ tài năng, điên cuồng mà lao vào trở thành một công cụ kiếm tiền cho kẻ khác.

Càng nghĩ càng bi đát, nhưng hắn hoàn toàn vô vọng trong việc kéo y ra khỏi đám cùng lầy này, chỉ có thể làm một cành cây níu y lại, tuyệt không cho y chết ngạt trong đó. Sức mạnh của hắn hoá ra lại chính là tình yêu thương sâu sắc của người này dành cho hắn, nhờ vậy, cho dù bình thường cãi nhau đến điên cuồng, lại thời thời khắc khắc không thể ngừng yêu thương người kia.

Kim Quang Dao khe khẽ cử động, Nhiếp Minh Quyết không kiềm được, hôn nhẹ lên trán Kim Quang Dao, khẽ thì thầm:

"Tiểu ngốc! Đại ngốc!"

Kim Quang Dao chẳng biết có phải nghe thấy không, khoé miệng có chút nhếch lên hơi cười.

Chiếc xe nhỏ lại tiến về phía trước, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, chỗ ngồi bên cạnh cũng chỉ để cho người kia, hết thảy yêu thương đều để cho người kia nắm giữ. Mặc cho sau này như thế nào, mặc cho người khác có nói ra sao, chúng ta cũng sẽ cùng bên nhau bước qua những năm tháng tiếp theo thật ý nghĩa.

4/11/2019
Tp.HCM

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com