Chương 62: Sạp hàng thím Trâu bị đập
Ăn xong điểm tâm, hai người thoáng nhìn nhau, suy nghĩ xem hôm nay đến lượt ai trả tiền."Đến lượt tôi." Bạch Lạc Nhân sờ sờ túi quần một cái,"Ê? Hôm qua rõ ràng tôi đã nhét tiền vào rồi mà nhỉ, sao hôm nay lại không thấy đâu?""Cậu muốn ăn quỵt cứ việc nói thẳng ra." Cố Hải cay độc Bạch Lạc Nhân một câu, đứng dậy trả tiền.Kỳ thực, tối hôm qua chính là cậu len lén móc tiền trong túi quần Bạch Lạc Nhân ra.Thím Trâu đang chiên bánh tiêu, nhìn thấy Cố Hải thả tiền vào trong hộp giấy, vội vàng ngăn cản,"Ôi, hai đứa cũng không cần trả tiền mà.""Thím à, thím đừng khách khí với bọn cháu."Hai người đứng dậy vừa muốn đi, đột nhiên một chiếc xe thành quản* dừng ở bên cạnh thanh chắn đường, sau đó bốn năm người đi xuống, tay cầm dùi cui, mặt lạnh như tiền xông qua quán điểm tâm.(Thành quản: gần giống với 141 của Việt Nam.)"Khoan hãy đi đã!" Bạch Lạc Nhân kéo xe của Cố Hải.Năm tên thành quản sau khi đến, không nói hai lời, đạp đổ bếp lò, biển hiệu, nồi bát muôi chậu liên tiếp bị đập bể, mấy khách hàng còn đang ăn điểm tâm nhìn thấy vậy tất cả đều thu dọn đồ đạc chạy đi. Chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tất cả đồ đạc đều nằm hỗn độn trên mặt đất.Một tên thành quản đầu trọc lông mày hếch lên, mặt như thổ phỉ dáng vẻ huênh hoang, nhìn thấy chảo dầu còn đang ngay ngắn, cũng không để ý phía trước có người hay không, đột nhiên đạp một cái, dầu nóng bỏng trực tiếp hất về phía thím Trâu."Thím à!" Bạch Lạc Nhân rống lớn một tiếng, đột nhiên vọt tới, muốn lôi chảo dầu này lại, kết quả bị Cố Hải kéo lại, mắt nhìn dầu nóng bỏng hất tới chân của thím Trâu.Hai mắt thím Trâu mãnh liệt trợn trừng, khóe miệng co quắp một trận, trong nháy mắt ngã quỵ xuống, ôm lấy chân gào khóc."Các anh định làm gì?" Bạch Lạc Nhân gào thét một tiếng.Tên thành quản trọc đầu khinh thường hừ một tiếng,"Mày nói xem làm gì? Chấp hành pháp luật đó!""Anh chấp pháp thì cứ chấp pháp, con mẹ nó, anh đập đồ đạc làm gì?" Mặt của Bạch Lạc Nhân triệt để hiểm độc.Đám thành quản này khi đi ra ngoài cũng đều chọn những tên sừng sỏ dữ tợn, ngày thường đã quen ngông cuồng rồi thì có coi một tên nhóc miệng còn hôi sữa ra cái gì chứ."Mày nói xem đập đồ đạc làm gì?" Tên thành quản đầu trọc lấy chân đạp vỡ phích nước nóng bên cạnh,"Ông đây không đập đồ đạc, cái con mụ đàn bà ghê tởm này sẽ dọn đi hay sao?"Thím Trâu còn đang ngồi dưới đất khóc đến ứ nghẹn, tay của Bạch Lạc Nhân vẫn luôn run run, ánh mắt dữ tợn lườm tên thành quản gần như lột một lớp da của anh ta. Cậu ta hùng hổ bước đến, lại một lần nữa bị Cố Hải lôi trở về, Bạch Lạc Nhân đỏ mắt trừng Cố Hải,"Cậu buông tôi ra!"Cố Hải vô cùng tỉnh táo, cậu ta nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân, gằn từng chữ nói,"Trước hết đỡ thím dậy đã, tin tưởng tôi, cậu chỉ cần nhớ mặt từng người một là được."Thím Trâu rên rỉ giọng cũng đều khàn, chân phải đau đến mức vẫn luôn co giật, người xem náo nhiệt bên cạnh không ít, nhưng người dám bước đến đỡ thím dậy thì không có một ai. Thành quản vẫn còn tiếp tục đập đồ, bàn cũ kỹ đã bị gãy thành nhiều mảnh, chân ghế đều gãy rời, tiền lẻ trong hộp giấy đều rớt đầy đất, thím Trâu vừa vội vừa sợ nhặt mấy đồng xu gần mình, còn dư lại bao nhiêu đều bị thành quản lấy đi.Đằng đẵng bao nhiêu ngày tháng, tiền mồ hôi nước mắt mấy tháng khổ cực cũng đều mất, mấy thứ này cũng không đáng bao nhiêu tiền, buôn bán kiểu này cũng chả bán được bao nhiêu, hơn nữa thím Trâu lại là người thật thà, chẳng bao giờ thu hơn một hào nào của người khác, nhưng đối với bà thì đống đồ đạc này như là mạng sống, bắt bà mua một bộ nữa chẳng khác nào bắt bà chết.Thím Trâu nhìn đống đổ vỡ vụn dưới đất, họp giấy trống không, vết bỏng đau thấu xương dưới chân cũng không cảm giác được, chỉ còn lại nước mắt yên lặng chảy xuống.Cố Hải cõng thím Trâu lên, Bạch Lạc Nhân về nhà gọi Bạch Hán Kỳ, dự định muốn đưa thím Trâu đến bệnh viện."Các con đi học đi, một mình ba là được rồi." Bạch Hán Kỳ thúc giục Bạch Lạc Nhân và Cố Hải,"Không sao, không cần lo lắng, mau đi đi, không được đi học muộn.""Ba, con cũng muốn đi." Ánh mắt Bạch Lạc Nhân vô cùng lo lắng."Nghe lời!" Bạch Hán Kỳ nghiêm mặt.Gương mặt Thím Trâu trắng bệch, khàn giọng khuyên Bạch Lạc Nhân,"Thím không sao, cháu nhanh đi học đi."Bạch Lạc Nhân không tiếp tục ngoan cố nữa, mắt nhìn Bạch Hán Kỳ cưỡi xe điện ba bánh đưa thím Trâu đang đau đớn đi.Sau khi trầm mặc thật lâu, Bạch Lạc Nhân đột nhiên quét một đấm mạnh bạo lên bụng của Cố Hải,"Tôi nuốt không trôi cái khẩu khí này!"Cố Hải cứng rắn mà chịu đựng, thắt lưng cũng không có cong mọt chút.Nhìn Cố Hải cố nén đau đớn, không có oán trách, không có tức giận, vẻ mặt là hoàn toàn là an ủi nhìn mình, lòng cậu lại từng chút bình tĩnh lại, ánh mắt mang theo cơn giận còn sót lại cũng dần dần ảm đạm.Thấy bộ dáng này của Bạch Lạc Nhân, bên trong Cố Hải dâng lên chua xót đau lòng, thà rằng cậu để cho Bạch Lạc Nhân đạp mấy cái, bị cậu ta mắng chửi thì cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Bạch Lạc Nhân."Tôi biết cậu coi trọng nghĩa khí, nhưng đối với loại người như thế phải dùng thủ đoạn."Bạch Lạc Nhân nắm tay kêu răn rắc,"Tôi thực sự không nuốt trôi cái khẩu khí đó.""Được rồi được rồi." Giọng Cố Hải mềm xuống,"Không phải cậu đã nhớ rõ mặt bọn chúng rồi hay sao? Yên tâm, một tên cũng không chạy được."Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng,"Rõ ràng bọn họ chính là ức hiếp người khác mà, đây là một hẻm nhỏ, làm phiền đến mắt người nào chứ hả? Ngày thường ngay cả bóng dáng một thành quản cũng không nhìn thấy, hôm nay không nói hai lời liền tới đập phá......"Cố Hải dùng cánh tay vòng qua vai Bạch Lạc Nhân, vỗ vỗ phía sau lưng của cậu ta dỗ dành nói,"Đừng chấp nhặt với bọn họ."Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra, ánh mắt thay đổi vô cùng sắc bén,"Tôi biết là ai đã làm việc này.""Đừng đi tìm bà ta." Cố Hải gắt gao nắm lấy tay của Bạch Lạc Nhân,"Cậu nghe tôi, đừng đi tìm bà ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com