Nhay Cung Toi Nao Alastor X Reader
*Đôi lời tác giả: Đôi lúc mình sẽ rất lười, nếu độc giả thích truyện thì có thể bình luận dục mình ra chap để mình có thêm động lực nha, nhớ nhấn dấu sao bên phải màn hình để ủng hộ mình nha,đó là sự an ủi nho nhỏ cho mình. Cảm ơn vì đã đọc truyện<3*"Ah, Y/n, có phải là em đúng không?" Cô Finley, giáo viên của bạn, cô ấy hỏi khi bạn bước vào lớp học."Dạ! vâng thưa cô." Bạn nói trong khi cô giáo nhìn bạn và mỉm cười."Em để cặp ở đó và đi xuống chỗ ngồi của mình nhé,bàn của em cách ba bàn từ trên xuống." Giáo viên nói khi chỉ vào nơi bạn phải đặt cặp xuống và nơi bạn sẽ ngồi, bạn gật đầu và làm theo.Khi bạn ngồi xuống, những đứa trẻ khác tràn vào phòng học và bắt đầu ngồi xuống đúng vị trí của mình. Sau khi tất cả ổn định vị trí, lớp học đã sẵn sàng và sắp bắt đầu. Đó là trước khi một đứa trẻ chạy vào."Cô Finley! Em xin lỗi! Em có đến muộn không?" Cậu bé hỏi khi đặt cặp xuống, cô giáo chỉ cười khúc khích và nhẹ nhàng bảo."Em đến đúng giờ. Hãy về chỗ của mình nhé." Cô ấy nói khi cậu bé nhìn quanh phòng học.Bạn không chú ý nhiều đến những sự việc xung quanh, bạn đang đọc một cuốn sách mà bạn mang theo để giết thời gian trước khi lớp học bắt đầu. Bạn chưa bao giờ thích đọc cho đến đầu năm nay, vì vậy bạn đã hỏi bố mẹ bạn và họ đồng ý mua cho bạn thêm sách."Vâng thưa cô nhưng ừm.. chính xác thì con phải ngồi ở đâu ạ?" cậu bé hỏi"Em có thể ngồi sau Y/n, Y/n! Em hãy giơ tay lên một lát nhé." Giáo viên nói, bạn không rời mắt khỏi cuốn sách, bạn giơ tay lên, sau một lúc, cậu bé đó giờ đã ngồi sau bạn."Được rồi, giờ các em đã ổn định, chúng ta bắt đầu lớp học thôi." Giáo viên nói.*Tiếng chuông kết thúc cuối cùng cũng vang lên:"Được rồi các em, hãy tận hưởng thời gian giải lao nhé." Giáo viên đứng trên bục nói, tất cả học sinh ùa ra khỏi cửa và ra ngoài trừ bạn. Bạn cầm lấy quyển sách và chuẩn bị tham gia cùng những đứa trẻ khác thì cô Finley đã ngăn bạn lại."Y/n? Em có thể dành một chút thời gian với cô được không?" Cô ấy hỏi khi bạn quay lại, cô ấy bước đến gần bạn với nụ cười lo lắng."Y/n, cô sẽ rất cảm kích nếu em không mang theo thứ này." Cô ấy nói, chỉ vào cuốn sách trên tay bạn."Cô sẽ không làm bẩn hay hỏng nó đâu, cô hứa-""Không, ý cô là em nên chơi với những học sinh khác. Em chưa nói chuyện một lần nào hay giơ tay phát biểu từ lúc giờ học bắt đầu. Em thậm chí còn chẳng rời mắt khỏi cuốn sách. Làm ơn xin em nhé." Cô Finley nói.Bạn xoa nhẹ cuốn sách khi nhìn xuống đất, không nói một lời. Bạn có thể nói gì? Bạn chắc chắn sẽ không muốn từ bỏ cuốn sách của mình vì một số đứa trẻ mà bạn thậm chí còn không thích chúng, bạn cũng không muốn nói chuyện với những đứa trẻ khác.Cô Finley thở dài và nhìn bạn."Y/n, cô nghe một giáo viên năm ngoái của em nói rằng em không hòa đồng chút nào. Cô muốn giúp em thay đổi điều đó, làm ơn hãy đặt cuốn sách xuống và vui đùa cùng các bạn Y/N." Cô nói với bạn."Vâng thưa cô.." Bạn nói, bạn bước đến bàn của mình và đặt cuốn sách xuống."Cảm ơn em." Cô Finley nói khi quay lại chỗ ngồi của mình, một ý tưởng lóe lên trong đầu bạn.Bạn nắm chặt cuốn sách trong tay và chạy ra khỏi cửa mà không để cô ấy nhận ra rằng bạn đã lấy nó. Sau khi bạn ra ngoài, bạn cảm thấy chiến thắng, bạn quyết định ngồi dưới một chiếc ghế gần đó."Đến giờ đọc rồi, ai lại cần nói chuyện với bọn nhóc đó chứ?" Bạn tự nhủ khi lật từng trang, tìm chỗ bạn đã dừng lại trước đó."Ha! Cả hai người đều rất mắc cười, nhưng tôi có thể lấy lại nó không? Đây là cuốn sách yêu thích của tôi." Có vài người đang nói chuyện ở gần nơi bạn đang ngồi, bạn thở dài và đóng cuốn sách lại, đặt nó xuống. Bạn khá tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra và muốn ngăn chặn sự ồn ào đang làm phiền việc đọc sách của bạn."Tôi nghĩ tôi sẽ giữ nó! Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới đọc những thứ này!" Một giọng nói khác vang lên, Bạn bước đến nơi đang xảy ra cuộc tranh cãi. Thật bất ngờ, đó là cậu bé sáng nay và hai cậu bé khác, bạn biết hai người kia. Chúng đã bắt nạt và làm phiền bạn vào năm ngoái, tên của chúng là William và Joseph.Cậu bé đã đứng dậy, chỉ để bị William đánh ngã một lần nữa. Bạn có thể thấy một vài vết bẩn và vết xước trên người cậu bạn khi sáng."Được! Chúng ta sẽ giữ nó." Cậu bé tên Joseph nói."Làm ơn, tôi sẽ rất biết ơn nếu hai người trả lại nó cho tôi." Cậu bé khi sáng lên tiếng trong khi tự chỉnh lại kính của mình. Lông mày cậu nhíu lại và nụ cười của cậu ấy trở nên yếu ớt."William, Joseph. Hai người biến đi có được không?" Bạn nói với họ trong khi đi đến chỗ cậu bé khi sáng đang ngồi dưới đất."Cậu là ai? Bạn gái của cậu ta à?" William nói, khiến Joseph cười phá lên.*Điều đó chẳng đáng để buồn cười chút nào, đến người từng bị mình bắt nạt mà còn không nhớ đúng là não cá vàng!* Bạn cảm tháng trong lòng."Không, tôi thậm chí còn không biết tên cậu ta nhưng hai người đang làm tôi phát điên. Tôi không nghĩ rằng cả hai muốn bị thương hoặc gặp chút rắc rối vào ngày đi học đầu tiên của mình đâu nhỉ?" Bạn nói với giọng điệu khinh khỉnh."Cậu định làm gì hả?, một con nhỏ như cậu thì làm gì được mà ra vẻ?" Một trong hai cậu bé nói một cách khinh thường. Bạn cau mày khó chịu nhìn sang cậu nhóc đang ngồi dưới đất, bạn thấy cậu ta có một cuốn sách bìa cứng khác bên cạnh."Tớ có thể mượn cuốn này một lát không?" Bạn hỏi."Hả? vâng, cậu có thể nhưng để làm gì-""Ừ thì tôi có thể làm gì được hai cậu chứ!!!"Bạn cầm cuốn sách và ném thẳng vào đầu William hết sức có thể, trong sự kinh ngạc của hai người còn lại. "Ah!! ĐAU QUÁ!Lấy lại cuốn sách ngu ngốc của mày đi, tao không muốn nó nữa." William nói khi anh ta ném mạnh cuốn sách xuống đất và vội vã chạy đi, với Joseph hốt hoảng theo sau.Bạn nhặt cuốn sách mà bọn nhóc đã lấy, cùng với cuốn bạn đã mượn. Bạn liếc nhìn tên tác giả thì thấy rằng chúng là của cùng một tác giả của cuốn sách bạn đang đọc."Đây của cậu, cậu ổn chứ?" Bạn hỏi khi đưa sách cho cậu nhóc và giúp đứa trẻ đứng dậy."Vâng, tớ ổn mà. Cảm ơn. Tên cậu là Y/n, đúng không?" Cậu hỏi trong khi phủi tay."À vâng, ừm... xin lỗi, tớ không biết tên cậu." Bạn nói khi cậu bé đưa tay ra để bắt tay bạn."Alastor, Alastor Leblanc. Rất vui được gặp cậu!" Alastor nói và bắt tay bạn."Cậu ngồi sau tớ đúng không?" Bạn hỏi."Đúng vậy"Bạn liếc nhìn hai cuốn sách mà Alastor đang cầm ở trên tay, bạn hỏi"cậu thích đọc mấy cuốn sách như vậy sao?" Alastor gật đầu dơ cuốn sách lên cho bạn xem "chúng rất hay, đó là một trong những cuốn sách yêu thích của tớ, cũng vì lối viết của ngài tác giả này rất lôi cuốn...". Bỗng dưng cậu dừng lại giữa chừng, cậu tự nói với chính mình*mình lại nói chuyện thiếu kiểm soát rồi, cậu ấy làm sao có thể có sở thích giống mình chứ, lại mới gặp lần đầu nữa, lớ gây ấn tượng không tốt với cậu ấy thì sao!!!* Trái ngược với suy nghĩ của Alastor, bạn hào hứng nói"Vậy chúng ta giống nhau nhỉ, tớ cũng thích những cuốn sách như vậy, tớ cũng đang đọc một cuốn có cùng tác giả với hai cuốn sách của cậu, cách viết của ông ấy rất hay luôn!" Như gặp được đồng hương, bạn nói một tràn khiến Alastor bất ngờ vì cũng có người giống cậu, cũng vì những đứa trẻ trạc tuổi cậu vẫn chưa có sở thích vào những cuốn sách, bỗng dưng trong đầu cậu lóe lên một ý tương."Này! Y/N, tớ có ý này tuyệt lắm"Hửm" Bạn nhướng mày nhìn Alastor"Chúng ta chắc chắn nên là bạn!" Alastor nói một cách vui vẻ."Tớ hiện không có bạn và chúng ta cùng thích chung một tác giả với nhau, nên việc chúng ta là bạn tuyệt quá còn gì!" Alastor nhìn bạn một cách mong đợiCuối cùng bạn đã đồng ý, bạn và bắt tay kết nghĩa tình bạn, cho đến khi bạn nghe thấy tiếng chuông reo, báo hiệu đã đến lúc phải quay lại lớp."Đi thôi, tớ không muốn đến muộn đâu." Bạn nói với một nụ cười khi nắm tay Alastor và chạy vội về phía lớp học."Hôm nay tớ đã có khoảng thời gian tuyệt vời ở trường với cậu, chúng ta có thể vui vẻ như thế này vào nhiều lần khác nữa nhé?" Alastor hỏi. Giờ học đã kết thúc, bạn và anh ấy sắp chia tay nhau để ai về nhà nấy."Tớ nghĩ đó là một ý kiến hay, bên cạnh đó, đó là điều bạn bè phải làm mà, Đó là những gì chúng ta đang làm bây giờ." Bạn nói với một tiếng cười khúc khích."Tất nhiên, tớ có thể đưa cậu về nhà chứ? Tớ chắc mẹ cậu sẽ không phiền đâu." Alastor hỏi bạn."Chỉ cần cậu đồng ý thôi." Bạn nói khi Alastor nắm lấy tay bạn."Tuyệt! Dẫn đường đi." Cậu nói khi bạn cười khúc khích một chút trước khi bắt đầu đi bộ và dẫn đường như Alastor nói. Khi cả hai đi ra khỏi trường, Alastor quyết định nói chuyện phiếm."Vậy, cậu cũng thích đọc sách nhỉ?" Anh hỏi bạn, tay bạn vẫn trong tay Alastor."Ồ, không phải cho đến gần đây. Tớ đoán đó là một sở thích mới." Bạn trả lời."À, tớ hiểu rồi. Tôi bắt đầu đọc sách vào một thời điểm nào đó vào năm ngoái và tớ thấy nó thực sự thú vị." Anh nói khi bạn và anh ấy đến khu phố của bạn, anh ấy dừng lại khi bạn đến lối vào."Hả? Sao cậu lại dừng lại?" Bạn hỏi."Đây là khu phố của cậu?" Anh ấy hỏi bạn và bạn gật đầu thay cho câu trả lời."Đây cũng là khu phố của tớ." Anh nói với một tiếng cười nhỏ khi mắt bạn mở to, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt bạn.Bạn chưa bao giờ có nhiều bạn, hầu hết những đứa trẻ khác đều bắt nạt bạn hoặc cố gắng hết sức để phớt lờ bạn, điều đó dễ dàng vì bạn tương đối ít nói. Bạn chưa bao giờ có nhiều bạn, đặc biệt là một người sống cùng khu phố với bạn."Không đời nào.." Bạn nói."Vậy! Đi thôi." Anh nói với bạn khi bạn và anh ấy tiếp tục đi bộ cho đến khi bạn đến nhà mình.Vấn đề là, Alastor cũng sống cùng phố với bạn. Bạn sống ở nhà số 31, còn cậu ấy sống ở nhà số 39. Chỉ cách bạn vài ngôi nhà. Bạn và Alastor rất vui khi biết điều này, vì cả hai chưa bao giờ có bạn bè nào sống gần nhau như vậy. Bố bạn đang đi làm, khi bạn về nhà, mẹ bạn rất vui khi thấy bạn đã có một người bạn mới, đặc biệt là một người có cách cư xử tốt như Alastor. Bà thậm chí còn mời cậu ấy ở lại ăn tối, và Alastor đã đồng ý."Cậu biết không, thực ra tớ rất vui vì hôm nay tớ bị trêu chọc khi ở trường." Alastor nói, ngồi cạnh bạn trên ghế dài. Bạn nhướn mày trước lời nhận xét của anh ấy."Ý tớ là, chúng ta có thể không phải là bạn nếu tớ không bị bắt nạt. Vì vậy, tớ rất vui vì tớ đã gặp bạn. Chúng ta đã có thể kết bạn với nhau." Anh ấy nói với một nụ cười. "Ý hay, Tớ cũng vui vì mình được đánh William" Bạn nói, bạn và Alastor bật cười. Tiếng cười tắt hẳn khi mẹ bạn gọi bạn và Alastor."Mẹ ơi, bọn con đến ngay đây!." Bạn nói khi bạn nhảy ra khỏi ghế dài và đi đến phòng ăn.*"Cảm ơn vì bữa tối, thưa cô L/n" Alastor nói, đứng ở khung cửa trước, quay lưng ra ngoài để có thể đối mặt với bạn và mẹ bạn."Tất nhiên rồi, hãy quay lại bất cứ lúc nào nhé Alastor. Con luôn được chào đón ở đây." Mẹ bạn nói khi bà ấy quay lại và bước đi."Chúng ta nên làm lại điều này vào lúc nào đó, có thể là ở nhà của cậu, Alastor?" Bạn hỏi khi nụ cười vui vẻ của anh ấy phai nhạt một chút."Nhà của tớ có thể không phải là nơi phù hợp để chơi." Anh ấy nói, bạn có thể nói rằng có một lý do lớn hơn nhưng bạn không muốn tọc mạch."Được thôi, gần đây có một cái hồ. Cuối tuần này chúng ta đến đó nhé?" Bạn hỏi khi anh ấy mỉm cười trở lại."Mhm! Tớ thích lắm." Anh ấy nói và ôm bạn một cái, má bạn ửng hồng trước khi Alastor rời cái ôm và chạy đi."gặp lại cậu vào ngày mai nhé Y/n! Chúc ngủ ngon!" Alastor hét lên, vui vẻ trước khi tiếp tục về nhà. Bạn vẫy tay chào nhẹ và mỉm cười trước khi đóng cửa lại.(Góc nhìn của Alastor)Tôi đang đi bộ về nhà, sau khi tạm biệt người bạn mới của tôi, tôi cố gắng đi nhanh hơn."Hy vọng là bố không về nhà vào tối nay." Tôi tự nhủ, trời đã khá tối rồi. Hy vọng là mẹ tôi cũng không quá lo lắng.Khi tôi đến cửa, trước khi cửa mở, tôi đã nghe thấy tiếng hét. Chắc chắn là tiếng hét của bố tôi. Chắc chắn là không ổn, và không khó để nhận ra chỉ qua giọng nói của ông ấy là ông ấy đang trong tâm trạng tồi tệ, và rất có thể là say rượu. Cửa không khóa nên tôi mở cửa và bước vào."Làm ơn đi, chồng à, thằng bé về rồi..đừng hét lên như thế nữa." Mẹ tôi nói trong nước mắt, đây luôn là cảnh tượng khó nhìn thấy đối với tôi. Và chính xác là lý do tại sao tôi không muốn Y/n đến. Bố tôi quay lại nhìn tôi khi tôi đóng cửa trước."Con đã ở đâu? Ai nói với con rằng con có thể ra ngoài?" Ông ấy hét vào mặt tôi, thật sự, tôi ghét người đàn ông này biết bao. Với tất cả những gì trong tôi, tôi ước gì ông ta biến mất hay có thể đi chết đi."Con đã ăn tối ở nhà một người bạn." Tôi trả lời."Ai nói con có thể?" Ông ta hỏi tôi với vẻ giận dữ rõ ràng, mặc dù tôi không làm gì sai cả."Con-" Tôi cố trả lời nhưng nhanh chóng bị cắt ngang."Tôi đã làm rồi, làm ơn để thằng bé về phòng. Ngày mai nó còn phải đi học." Mẹ tôi nói, nước mắt vẫn còn rơi."Con đĩ, mày đã làm gì khi không có ai ở nhà hả?" Anh ta hét vào mặt mẹ tôi."Mẹ-""Làm ơn , con yêu, về phòng đi." Bà ấy nói.•NoteHy vọng các bạn thích chương này <3[ End chương 1: Nói thật thì mình đã phải ngồi sửa chương này khá nhiều lần vì nội dung gốc khá khó hiểu một chút, cảm ơn vì đã đọc chương này của mình, nhớ nhấn dấu sao bên góc màn hình và bình luận giục mình ra chương để mình có động lực và siêng năng ra thêm nhé!!! Truyện có tại Wattpat, Manga Toon và Noval Toon. Mong đừng mang truyện đi đâu khi chưa có sự cho phép của tôi]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com