Nhat The Khuynh Tinh Van Tinh He Liet
Tiếng đàn non nớt nhưng dìu dặt nhẹ nhàng vang lên ở một nơi vắng lặng nhất trong vương phủ, cánh rừng phong yên tĩnh rất ít khi xuất hiện bóng người. Người đó đánh đàn không biết đã bao lâu, vầng trăng bạc trên cao cơ hồ đã lặn rồi lại mọc. Vương Ly một thân tím nhạt như đoá chi lan thuần mỹ đứng nép bên dưới một bóng phong, ánh sáng trăng ôm lấy thân ảnh hắn, diễm lệ mà cũng nhạt nhoà như ảo ảnh. Vương Ly đứng đó trông đến một thân ảnh rực rỡ như ánh lửa, kẻ nọ ngồi trên thảm lá phong, tóc đen như mực lay động trong gió đêm, cả người toát ra sức cuốn hút mê hoặc khó tả. Gương mặt y u uất vương nét sầu bi, nhưng ánh mắt đào hoa thì lại quá lãnh đạm. Cây huyền mộc cầm đặt ngay ngắn, dưới ánh trăng y cúi đầu gảy đàn, dù thanh âm không quá hay, nhưng dáng vẻ phong lưu tự tại kia thật là khó ai có thể sánh bằng. Người nọ không phải là nhạc sư sao? Tiếng đàn của y không hề điêu luyện thuần thục, nhưng cũng không tệ, bên trong tiếng đàn non nớt ấy là nỗi niềm khó hiểu, khiến người nghe không tự chủ cảm thấy hoang mang. Người nọ gảy hết khúc này đến khúc khác mà y biết, nếu không ai ngăn y lại, không biết y sẽ còn gảy đến bao giờ. Tiếng đàn như dòng suối không dứt đó trong đêm không ngừng vang lên, Vương Ly đưa mắt nhìn thật kĩ, dây tơ đã dính máu, tay người nọ cũng đã rớm máu. Tự nhiên Vương Ly thấy chấn động, chân đạp lên lá phong hướng người nọ bước đến. Hắn bước đến, thân ảnh màu đỏ kia liền ngẩng đầu, trên gương mặt y cố hữu nụ cười có thể khiến người khác mê muội, hắn không thể không thừa nhận, kẻ này quả thật tràn đầy một loại mị lực ngang tàng không thể lí giải. “Ban đêm khuya khoắt, vương phi sao còn chưa ngủ?” Tôn Trình cười mạn bất kinh tâm, đôi con ngươi như làn thu thuỷ. “Ta không muốn làm ngài thất vọng.” Dung nhan khuynh thành của Vương Ly thoáng qua nét xúc động, đôi môi mỏng tú lệ của hắn khẽ cong, nụ cười lan dần đến đáy mắt, dung nhan vốn đã quá đẹp lại càng điên đảo người khác. Tôn Trình ngẩn ngơ nhìn, quả thật y rất thích ngắm nhìn hắn, những lúc hiếm hoi thế này cứ kéo dài mãi thì không biết y có còn muốn rời khỏi nơi này hay không. Quả thực y có chút lưu luyến, chỉ là một chút… Lớp lá khẽ xao động, Tôn Trình chỉ thấy Vương Ly ung dung ngồi đối diện mình. “Đừng gọi ta là ngài, ngươi nghĩ ta thực sự không cảm thấy gì sao?” Hắn cảm nhận rất rõ, kẻ trước mặt, không thể nào là Lăng Kỷ Bằng. “Nếu ngươi biết rồi thì ta cũng không giấu làm gì, ta không phải Lăng Kỷ Bằng.” Y nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt. Vương Ly không hề bất ngờ, hắn lạnh lùng nói. “Ngươi là ai?” Y cũng lạnh lùng đáp lời. “Ta là Tôn Trình.” Những lời đó nói ra lại không thấy có áp lực. Vương Ly thấy trong lòng nhẹ nhõm nhiều lắm, người này không phải là kẻ hắn chán ghét, chẳng biết tại sao tự nhiên thấy vui, hắn rốt cục chẳng hiểu nổi. Nhẹ nhàng đưa tay lên ngực áo, Vương Ly lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, đưa đến trước mặt y. Y thản nhiên đón lấy, dùng nó lau đi vết máu trên dây tơ. Màu đỏ của máu loang lổ trên nền vải trắng, trong đêm dưới trăng lại quỷ dị vô cùng. Đang lau đột nhiên cổ tay bị nắm lại, Vương Ly bất mãn nhìn y, giựt lấy chiếc khăn “Ta đưa khăn cho ngươi là bảo ngươi lau máu trên tay, ai bảo ngươi lau máu trên dây đàn.” Nói xong liền phủ khăn lên ngón tay y, nhẹ nhàng lau đi máu tươi đầm đìa trên đó. Tôn Trình không thể che giấu nỗi chấn động. Toàn thân nhất thời cứng đờ, nhưng trong lòng thấy rất ấm áp. Y để yên cho hắn giúp y lau đi máu, khoé môi ưu mỹ nhếch lên. “Ngươi không nổi giận sao? Ta là kẻ giả mạo.” Người nọ không đáp lời y, gió đêm vờn mái tóc đen huyền của hắn, đẹp như mộng ảo. Hồi lâu, hắn khẽ cười, ngẩng đầu nhìn y “Nếu ngươi không phải Kỷ Bằng thì tốt rồi, miễn không phải nàng ta, bất cứ ai ta cũng không chán ghét.” “Ngươi không muốn biết vì sao ta lại thay thế nàng ta ư?” “Ngươi bị lão già Lăng Tửu gạt đúng không?” Hắn điềm nhiên hỏi y. Y lộ vẻ bất ngờ “Sao ngươi biết?” Vương Ly cười thành tiếng, thanh âm trong trẻo mê hoặc “Ta rất ghét dòng họ Lăng, ta biết vì lúc trước ta cũng đã bị họ gạt.” Thì ra là hai kẻ cùng cảnh ngộ. Bầu không khí đột nhiên im lặng, sau đó là cả hai cùng bật cười. “Tôn Trình, ngươi không tiếp tục lừa ta, ta thấy ngươi cũng thẳng thắng đấy, ngươi không hại ta, ta không hại ngươi, hai ta không can hệ đến đối phương.” “Vương Ly, ta có thể cùng ngươi kết giao bằng hữu không?” Y cười tươi hỏi, nốt ruồi dưới khoé mắt ngây thơ hồn nhiên. Nhưng ai mà biết được, trong lời nói đó, có phần nào gọi là chân tâm hay chỉ là y đang giả dối. Người nọ toàn thân áo tím thanh nhã mỹ lệ nói “Được thôi.” Lời này của hắn, chính là hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Mười bảy tuổi, một kẻ vì cái giao dịch hoang đường bí ẩn đã bước chân vào vương phủ xa lạ. Mười bảy tuổi, một người vốn xin ban hôn chỉ để tìm cách trả thù. Cả hai đều không ngờ nổi, gặp nhau chính là khởi đầu của bi kịch… Giữa biển người mênh mông, vô tình trói buộc nhau rồi tham luyến sân si đến tận cùng số phận… Một kẻ trăm biến vạn hoá giữa thế gian… Một người cố chấp vọng tưởng tìm kiếm… Mấy chục năm nhân sinh ngắn ngủi phù phiếm như ảo mộng… Tình trong lòng… Chỉ sợ là thật sự phụ nhau… Đêm khuya, dưới ánh trăng huyền ảo mông lung, tán phong rung rinh trong gió, thổi bay mái tóc đen nhánh của hai thiếu niên thanh quý lãnh đạm yên tĩnh ngồi trên thảm lá. Không gian tịch mịch bao trùm lấy họ, khung cảnh mỹ lệ không tả xiết, khiến cho người khác trông thấy liền nghẹn lời. Hai tuyệt thế thiếu niên, một đỏ một tím trong màn đêm u huyền thanh lãnh, tuyệt đại phong hoa khuynh đảo nhân thế, nào có ai biết số kiếp thê lương đã được ấn định từ đây… … Đêm nọ, Tôn Trình một thân trường bào thuần đỏ hai tay khẽ đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn minh nguyệt. Dưới ánh trăng, y im lìm cô độc. Nhưng trên gương mặt là một thần thái cao ngạo đường hoàng, nụ cười bỡn cợt vẫn cố hữu vắt trên môi, tuyệt như không hề thay đổi sự tiêu cuồng ẩn hiện. Ánh mắt tà tà nhìn thân ảnh thuần mỹ kia đang lướt đến, nửa thật nửa giả. “Ngươi không ngủ được sao?” Nam tử y phục tím nhạt thanh nhã chỉnh tề nhẹ nhàng bước đến, ánh trăng tròn toả ra thứ ánh sáng quỷ mị, khiến Vương Ly như bước ra từ trong ánh trăng. Tôn Trình vẫn bất động thanh sắc, nhưng rất nhanh liền mỉm cười “Dường như vương gia cũng như tại hạ, không ngủ được.” Hồ nước phẳng lặng in bóng trăng soi, như hư như ảo, trong tiểu viện trướng rũ bạch sắc khẽ bay theo gió, Vương Ly nhìn không rõ dung nhan đối phương. Gương mặt Tôn Trình trắng bệch, đôi môi ngày thường vốn đã nhạt màu lúc này còn nhạt hơn, vẫn thần thái tà nghễ ấy nhưng dường như đã tiều tuỵ đôi chút, chỉ là y ngồi ngược ánh trăng, nên Vương Ly không hề nhận ra điều khác thường đó. “Đêm khuya, để ta bồi ngươi uống trà.” Tôn Trình mỉm cười nói. Sau đó y đi đến bàn đá, tự nhiên pha trà Long Tĩnh thượng hạng. Để thưởng thức loại trà thượng hạng này một cách trọn vẹn mùi vị của nó cần phải có cách pha trà riêng biệt. Đốt hương liệu để tĩnh tâm, dùng nước sôi rửa chung trà, châm nước vào ấm ngọc, cam lộ tinh khiết cho vào trà,… Tôn Trình pha trà thuần thục như mây trôi nước chảy, từng động tác nhỏ cũng toát ra khí chất thanh mị bất phàm, ống tay áo màu đỏ thật rộng được vén lên, để lộ cánh tay mảnh khảnh tao nhã. Trà đã qua hai lượt nước sôi, hồng y thiếu niên vén tay nghiêng ấm trà, dòng nước rót vào chung sứ trắng, chỉ thấy làn khói mỏng bay lên, làm mờ đi thân ảnh thiếu niên trước mắt, như hư như ảo nhạt nhoà đi màu đỏ rực rỡ. Khi rót rà không rót thẳng một lần mà rót đến ba lần, rót như vậy là để trà được đảo đều, động tác của y từ tốn khéo léo, tuyệt nhiên không có một giọt trà bắn tung toé rơi ra ngoài chung sứ. Làn khói vẫn tiếp tục bốc lên, có màu xanh lục rất nhạt, kéo theo đó là hương thơm thuần khiết thanh tao thoát ra, quyến luyến dây dưa nơi đầu mũi, thấm đẫm cả ruột gan. Đợi một lúc, thiếu niên áo đỏ cười nhạt , nhìn những lá trà mỏng lưu chuyển dưới đáy chung, nói nhẹ nhàng “Kính ngươi một chung trà thay cho rượu vậy.” Y vừa nói vừa đưa tay nâng chén, đôi mắt như dòng thu thuỷ đạm đạm mà mênh mang, thấp thoáng ý cười. Vương Ly xem người nọ pha trà thì trong lòng không khỏi có ý ngưỡng mộ. Y pha trà rất thuần thục trôi chảy, nhưng cách pha có phần đơn giản gọn gàng hơn cách truyền thống rất nhiều nhưng vẫn không làm mất đi cốt cách thanh khiết của kĩ thuật pha trà Long Tĩnh, tự hỏi không biết y học điều này từ đâu vậy. Tôn Trình là một người đam mê trà, y am hiểu về trà như người khác am hiểu về âm luật, kỳ nghệ đánh cờ vậy. Có điều là người hiện đại, nên cách pha trà cũng hơi khác so với thời cổ này. “Kính.” Vương Ly đưa tay tiếp nhận chung sứ trắng từ tay Tôn Trình, gương mặt xinh đẹp bức người khẽ mỉm cười, chậm rãi đưa lên mũi thưởng thức hương thơm mê hoặc, quả thực rất quyến rũ khiến hắn không tự chủ sinh ý ngưỡng mộ. “Trà giúp cho ta tĩnh tâm, mỗi lần uống trà đều cảm thấy rất thanh tịnh.” Tôn Trình nhấp một ngụm, hương thơm ngào ngạt, vị trà thanh khiết nhu thuần, đúng là cực phẩm. Vương Ly nhắm mắt, hàng mi dài rũ xuống, thả lỏng người tận hưởng. Tôn Trình nhìn thấy lại thoáng mất hồn, đêm khuya bồi trà ngon cùng mỹ nhân, đến vương phủ này xem y cũng khá hời. Nghĩ xong khoé mắt lại lạnh nhạt, nghĩ đến kẻ lừa mình đến đây, cả người rất nhanh đã quyện cùng sát khí. Lăng Tửu, y nhẩm thầm… “Trà rất tuyệt.” Vương Ly cảm thấy như vừa được gột rửa, tắm mình trong cõi tiên cảnh. “Nếu thích thì sau này muốn uống trà cứ đến tìm ta, ta đây bớt chút thời gian bồi cùng ngươi.” Tôn Trình cười tà, lời nói mang ý chòng ghẹo. Kẻ này đúng là mặt dày mà, còn tự tin đến thế kia nữa, thiệt tức quá nhưng không thể trút giận, hắn buồn bực uống trà, không để đến cái mặt kia đang nhăn nhở nhìn hắn thế nào. Rất giống một con sói đang nhìn chú thỏ ngây thơ, con sói này hẳn đang kiềm chế, nếu không đã lao vào ăn tươi nuốt sống chú thỏ đang giận dỗi kia rồi. Thế nhưng rất nhanh cả hai lại cùng thưởng trà rồi chuyện trò, nói rất nhiều thứ, chuyện triều chính, chuyện quốc dân đại sự, chuyện phiếm thường ngày hay chỉ là những câu chuyện trên trời dưới đất. Cứ thế cùng nhau đàm đạo rồi bật cười… Trời mấy chốc đã hừng sáng… Hương hoa tử đinh hương vấn vít theo gió ban mai, tâm trí càng lúc càng tỉnh táo… Ánh trăng tàn trên cao mờ mờ ảo ảo, ảo diệu chiếu hồng trần… Nếu có thể cùng nhau trở thành tri âm, liệu có thể tiếp tục trở thành tri kỉ hay không? … Vương Ly đã đi, Tôn Trình đứng im dõi theo thân ảnh xinh đẹp kia khuất dần trong lớp sương giăng đầy, thần tình trên mặt rất phức tạp, không ra lộ hỉ giận, đột nhiên y nhăn mặt, mồ hôi từ hai bên thái dương tuôn như mưa, những sợi tóc mai bết vào má, gương mặt tiều tuỵ nhợt nhạt đến trắng bệch. Y đứng không vững, tay phải chống xuống bàn đá, tay trái ôm ngực, cố đè nén cỗ khí huyết đang cuồn cuộn dâng trào. Cơn đau mấy chốc lắng xuống, y đưa tay lên khoé miệng, quệt ra một tia máu đỏ sẫm kì dị. Là biểu hiện của việc y đã trúng độc. “Xem ra đã phát tán rồi, không thể chậm trễ thêm được nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com