TruyenHHH.com

Nhất Nhãn Vạn Niên - Cô Hải Thốn Quang

Chương 6: Đêm mưa

YourThw

Kỷ Tú Niên cũng bắt tay cô ấy, đôi mắt trong veo như nhìn thấu mọi chuyện: "Chào cô. Kỷ Tú Niên."

Đoạn Gia Như mỉm cười: "Tôi biết, lần trước tôi đến Ninh Đại còn được nghe một buổi tọa đàm của Giáo sư Kỷ nữa, lúc ấy đã muốn làm quen với Giáo sư Kỷ rồi, tiếc là chưa có cơ hội."

Kỷ Tú Niên không hỏi cô ấy là buổi toạ đàm nào, cũng không tiếp lời cô ấy.

Đúng lúc ven đường có xe taxi đi qua, nàng đưa tay gọi xe lại, lễ phép nhưng lạnh nhạt gật đầu một cái: "Hẹn gặp lại."

Nụ cười của Đoạn Gia Như vẫn nhã nhặn nhưng không mất đi vẻ nhiệt tình: "Hẹn gặp lại."

Trời bắt đầu lất phất mưa.

Trên đường chẳng còn bao nhiêu người, xe cộ đi lại rất nhanh, lao xuyên qua màn mưa.

Kỷ Tú Niên ngồi trên xe, nhìn dấu vết mờ nhạt mà giọt mưa để lại trên cửa kính.

Mưa nhỏ dần, nhà cũng cách chỗ đang kẹt xe không xa, nàng trả tiền rồi xuống xe trước.

Kỷ Tú Niên đi về phía trước dọc theo lối đi bộ, nhưng bỗng nhiên mưa lại nặng hạt.

Mưa càng ngày càng to, gió thổi qua hơi lạnh.

Trên lông mi nàng dính đầy bọt nước, trong mắt dần nổi lên một màn sương mù mờ mịt làm nàng không thấy rõ đường. Nhưng bị gió thổi, bị mưa xối, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.

Kỷ Tú Niên đi một đoạn, còn chưa tới nhà đã trùng hợp gặp được Kỷ An Dương vừa tan học đi về. Thấy nàng không có ô, cậu bé bước nhanh tới, dùng ô che cho nàng: "Sao mẹ ra ngoài lại không mang ô?"

Kỷ Tú Niên không để ý đến giọng điệu của cậu: "Quên mất, không để ý dự báo thời tiết. Mới tan học à?"

"Vâng ạ."

Hiếm khi Kỷ An Dương mới nói ra được một câu dài như vậy. Cậu cũng không nói gì nữa, ô hoàn toàn nghiêng về phía nàng, cánh tay của bản thân gần như đã ướt đẫm.

Kỷ Tú Niên nhận ra, bất đắc dĩ đẩy ô về: "Được rồi, con tự che đi, không cần lo cho mẹ đâu."

Không biết trong câu nói ấy có chỗ nào đã đâm vào lồng ngực cậu bé, cậu đẩy ô vào trong tay nàng, đeo cặp sách vọt vào màn mưa.

Từ nhỏ sức khỏe của đứa trẻ nay đã không tốt, bị sốt sinh bệnh là chuyện thường ngày, làm sao để mắc mưa được chứ!

Kỷ Tú Niên lo lắng đuổi theo: "An Dương!"

-

Nhạc Thành cầm bảng dự toán mới nhất, gõ cửa bước vào văn phòng.

Chu Lang đứng trước cửa sổ sát đất, mí mắt rũ xuống, ánh mắt thất thần nhìn về những tầng mây xa.

Nhạc Thành: "Giám đốc Chu, đây là bảng dự toán mà cô yêu cầu."

Chu Lang nhận lấy tài liệu, nhìn một lát: "Chưa đủ tỉ mỉ. Lần trước tôi đã nói với Viện trưởng Hách rồi, ngoài quyên tặng một toà nhà thì còn đồng thời quyên tặng cả trang thiết bị bên trong nữa. Tối nay anh... Mà thôi, chuyện này để sau đi."

Nhạc Thành cũng không hỏi nhiều: "Vậy tôi ra ngoài trước nhé?"

"Nhạc Thành?"

"Giám đốc Chu, còn chuyện gì sao?"

Chu Lang nhéo nhéo giữa mày: "Không có gì, anh ra ngoài đi."

Nhạc Thành lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoát khỏi áp lực khi đứng trước mặt sếp.

Dường như chỉ vì chuyện Giáo sư Kỷ từ chối để cô ấy đưa về... nên cô ấy mới rầu rĩ không vui đến tận giờ, vừa rồi lúc nói chuyện với Giám đốc Đoạn cũng thất thần mãi, có lẽ Giám đốc Đoạn cũng nhận ra nên chưa nói được mấy câu đã rời đi.

Tạnh mưa rồi.

Chu Lang gọi điện cho Hách Thư Du: "Đàn anh, hôm nay tổ giám sát của học viện đã đến rồi, chúng ta xem xét quyết định kinh phí dự trù thôi nhỉ?"

"Hôm nay luôn đi, để anh thông báo cho các giáo viên đến đây mở họp. 3 giờ được không?"

"Được, bây giờ em qua đó."

Cúp điện thoại, cô nhìn bảng dự toán sơ thảo, khóe môi căng chặt, nhớ đến dáng vẻ của Kỷ Tú Niên khi nãy từ chối cô... Rồi sau đó mặt không đổi sắc xé nát tài liệu đã được soạn xong, ném vào thùng rác.

-

Giáo viên của học viện gần như đã đến đủ, Kỷ Tú Niên vẫn ngồi ở vị trí không quá gây chú ý, nàng về nhà thay quần áo sạch sẽ xong liền chạy tới ngay nên có chút mệt mỏi.

Chờ kim đồng hồ chỉ đến đúng giờ, Hách Thư Du gõ gõ bàn: "Mọi người, bắt đầu thôi."

"Cô Triệu, trước tiên cô thuật lại nội dung buổi họp sáng nay ở Nhạc Hằng đi."

"Vâng, viện trưởng, tôi xin phép bắt đầu."

Chờ Triệu Nhạc Minh nói xong, Kỷ Tú Niên lật qua lật lại tài liệu: "Hiệu suất của Tập đoàn Nhạc Hằng rất cao, kế hoạch sơ bộ đã hoàn thành rồi, bây giờ sẽ lập bảng ngân sách, sau đó để hai bên xét duyệt tài chính."

Hách Thư Du gật đầu, hỏi Chu Lang: "Vậy bảng dự toán sẽ do bên Nhạc Hằng làm à?"

Chu Lang: "Cứ để bên này tính toán trước đã, để Giáo sư Kỷ làm đi."

Kỷ Tú Niên nhìn về phía cô: "Để tôi làm?"

"Đúng vậy, chị làm."

"Tôi không đủ kiến thức ở lĩnh vực này, hay là để..."

"Lần trước Giáo sư Kỷ không yên tâm lắm về vấn đề tài chính," Chu Lang cố tình kéo dài giọng, "Vậy nên chuyện này để cho chị làm là chuẩn nhất rồi. Không phải sao?"

Kỷ Tú Niên mím môi: "Tôi biết rồi."

Đây là việc nàng tự ôm vào người, vậy để nàng làm cũng là tốt nhất.

Phương Tầm và Sầm Dao liếc nhau, khẽ thở dài.

Viện phó Chu này... sao cứ làm khó Giáo sư Kỷ mãi vậy. Rõ ràng nàng không có kinh nghiệm, cũng không am hiểu những việc này, giờ lại cố tình bắt nàng phụ trách.

Chu Lang gật đầu, giọng điệu có phần ngạo mạn: "Giáo sư Kỷ đồng ý là tốt rồi, nội dung cụ thể tôi sẽ giải thích lại với cô sau."

Sau khi tan họp, Kỷ Tú Niên đến học hỏi giáo viên phụ trách tài vụ của học viện, sau đó hỏi thêm ý kiến của Phương Tầm, trong lòng cũng đã có ý tưởng sơ lược. Lúc trở lại văn phòng nàng mới phát hiện Chu Lang vẫn còn ở đây.

"Giáo sư Kỷ, bảng kế toán ở đây, nhờ cô làm cho tôi một bảng dự toán, cần ngay trong hôm nay."

"Hôm nay sao?"

Kỷ Tú Niên liếc nhìn đồng hồ, 6 rưỡi, hôm nay An Dương ở nhà, nàng đang định về nấu cho cậu bé chút canh: "Viện phó Chu, hôm nay tôi có việc rồi, ngày mai tôi sẽ giao lại cho cô."

Chu Lang đối diện với nàng, khóe môi hơi cong lên, trong mắt lại không có ý cười: "Vậy không được. Hôm nay phải có rồi."

Nếu đây được tính là chuyện hợp tác làm ăn, thì Chu Lang chắc chắn là kiểu đối tác đáng ghét nhất.

Nhưng đối tác này lại là kẻ nắm tiền nắm quyền, Kỷ Tú Niên cũng hiểu rõ điều đó.

"Được rồi, tôi sẽ hoàn thành trong hôm nay."

Chu Lang hài lòng gật đầu: "Thế thì tốt, vậy Giáo sư Kỷ cứ từ từ mà làm, tôi đi trước đây."

Cuối cùng văn phòng cũng yên tĩnh trở lại.

Dường như trong không khí vẫn còn sót lại một chút hương gỗ lạnh thoang thoảng, Kỷ Tú Niên đẩy cửa sổ ra cho thoáng khí.

Nàng gọi điện về nhà: "An Dương, hôm nay mẹ có việc, con ở nhà một mình nhé, trong tủ lạnh có..."

Giọng nói của cậu bé lạnh lùng: "Con biết rồi, mẹ làm việc đi ạ."

Nói xong liền cúp máy, Kỷ Tú Niên còn chưa kịp nói hết câu dặn dò.

Tính tình của đứa trẻ này càng ngày càng thất thường.

Trên bàn đặt một chồng sổ sách dày cộp, bên cạnh là tài liệu thanh toán của học viện và của Nhạc Hằng, ghi lại chi tiết các khoản thanh toán khác nhau, những phần cần chú ý được viết thành mục riêng.

Khá rườm rà phức tạp.

Lúc nàng xem xong tài liệu, kim đồng hồ đã chỉ 9 giờ.

Kỷ Tú Niên không hay tiếp xúc với những công việc hành chính, đặc biệt là vấn đề tài vụ, ngồi trước máy tính một lúc vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ngoài cửa sổ lại tiếp tục mưa to.

Chỉ còn ánh đèn ở bên chiếc cửa sổ trước mặt nàng vẫn còn bật sáng.

Cả toà nhà im ắng, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi, còn lại hoàn toàn tĩnh lặng.

"Cốc cốc."

"Mời vào."

Kỷ Tú Niên ngẩng đầu, nhìn thấy người đã rời đi từ sớm - Chu Lang. Hơn nữa... áo sơ mi của cô có vẻ đã ướt đẫm.

"Chu... Viện phó Chu?"

"Tôi để quên tài liệu dạy học ngày mai ở đây," Chu Lang thản nhiên bước vào trong, lúc đi ngang qua bàn của nàng lại vờ như vô tình liếc mắt một cái, bước chân dừng lại: "Giáo sư Kỷ? Cô vẫn chưa bắt tay vào làm à?"

Kỷ Tú Niên không có phản ứng gì: "Viện phó Chu yên tâm, chắc chắn trong đêm nay sẽ giao cho cô."

Chu Lang cười, vừa trào phúng lại vừa châm chọc: "Nhìn tiến độ này thì có vẻ hơi khó đấy. Sao, Giáo sư Kỷ mà cũng có chuyện không làm được cơ à?"

Kỷ Tú Niên nghe cô hỏi xong có chút hoảng hốt.

Ngày trước nàng từng dạy Chu Lang vẽ tranh, khiêu vũ, còn giúp cô sửa ô.

Khi đó Chu Lang ôm nàng làm nũng: "Có chuyện gì mà chị không làm được không vậy hả?"

Chu Lang thấy nàng ngẩn người, khẽ gõ hai lần lên mặt bàn.

Kỷ Tú Niên cúi đầu, cười tự giễu: "Đương nhiên là có chuyện tôi không làm được rồi."

Nàng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Viện phó Chu, về cẩn thận."

Chu Lang lại xoay người ngồi xuống: "Tôi nhớ ra rồi, tôi vẫn chưa làm xong giáo án lên lớp ngày mai, làm xong rồi tôi về."

Kỷ Tú Niên nhìn áo sơ mi ướt sũng của cô ấy, môi khẽ cử động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Nhưng trong văn phòng đã nhanh chóng vang lên tiếng sột soạt.

Nàng theo bản năng quay đầu lại, bị Chu Lang nhắc nhở: "Ấy dừng, Giáo sư Kỷ đừng có quay lung tung, cô muốn nhìn lén tôi thay quần áo đấy à?"

"Ai nhìn lén chứ... Sao, sao tự nhiên lại thay quần áo trong văn phòng?"

"Hỏi thừa, mặc quần áo ướt sẽ bị cảm chứ sao. Vừa nãy không cẩn thận dính mưa, từ trong ra ngoài đều ướt... May mấy hôm trước còn để lại vài bộ quần áo dự phòng ở đây."

Vốn dĩ chỉ định đi dạo loanh quanh rồi về ngay, ai ngờ lại mưa to thế... Trú mưa hồi lâu cũng không thấy tạnh, cô đành dầm mưa về luôn, tránh để vuột mất cơ hội.

Kỷ Tú Niên không nói gì cả.

Cô tự nhủ mình không được quay đầu lại nhìn, nhưng bên tai là tiếng Chu Lang thay quần áo, trong không khí dần ngập tràn hương gỗ lạnh, dường như còn hòa lẫn cả một chút mùi hoa hồng. Nàng dần nhớ tới khung cảnh như tuyết trắng cùng đường cong ẩn hiện lúc nàng đẩy cửa ra mấy ngày hôm trước.

Vì vậy mà âm thanh kia cứ quẩn quanh mãi như đang thổi khí bên tai nàng.

Lòng nàng hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn vào giữa không trung, không ngờ đúng lúc trên cửa kính chiết xạ ra bóng người của Chu Lang.

—— Cô hơi khom xuống, áo sơ mi rộng mở buông lơi ở trên người, váy mới cởi xuống một nửa.

Trong văn phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, từng giọt nước đọng lăn xuống trên mặt kính mang lại vẻ mơ hồ. Nhưng khung cảnh ấy lại mơ hồ vừa đủ để tôn lên một cơ thể nữ tính, trưởng thành, xinh đẹp động lòng người.

Không phải kiểu xinh đẹp rực rỡ như hoa của các cô gái trẻ tuổi, mà là vẻ đẹp thành thục, căng mọng như trái cây chín.

Vai cổ mảnh khảnh, mịn màng; đường cong đầy đặn, mượt mà; eo thon, mông cong... Mỗi một độ cong đều tỏa ra vẻ gợi cảm vừa đủ... Nếu ở trạng thái tĩnh thì người ta sẽ tưởng đây là một bức họa, nhưng thân thể nữ tính tuyệt diệu ấy đang sống động, vì vậy lại càng khiến cho màn mưa đêm thêm phần mông lung, mờ ảo. Mỗi khoảnh khắc đều đủ để trở thành một thước phim điện ảnh. Những yêu nữ gợi cảm, mê hoặc tâm trí con người có lẽ chính là như vậy.

"Thịch" một cái, Kỷ Tú Niên cảm giác tất cả máu từ tim đều bốc lên, gương mặt nóng bỏng vô cùng.

May thay ánh đèn bàn mịt mờ, nếu không ở dưới ánh đèn sáng nàng sẽ chẳng thể che giấu được gì nữa.

Nàng chớp mắt thật mạnh, ép mình bình tĩnh lại.

Nàng làm một bảng biểu đơn giản, nhưng cũng không chắc chắn lắm về phần nội dung. Lần đầu tiên tiếp xúc với vấn đề tài vụ, nàng cảm nhận được rõ cái gọi là sứt đầu mẻ trán... Hơn nữa Chu Lang ở đây, nàng phiền muộn chẳng tập trung nổi.

Cuối cùng Chu Lang cũng thay quần áo xong, đi pha một ly cà phê, lúc đi ngang qua cố ý vô tình đứng lại, nhìn thoáng qua: "Chỗ này sai rồi. Máy tính thì có thể mua được, nhưng có giới hạn về nhãn hiệu và số lượng."

Hầy, thất vọng ghê.

Vừa nãy làm đến thế rồi mà chị ta lại chẳng thèm liếc trộm cô lấy một cái.

Kỷ Tú Niên quay đi không nhìn cô, lật xem tài liệu của học viện và của Nhạc Hằng, tìm kiếm quy định về việc chi trả cho máy tính giữa các điều mục rồi sửa lại nội dung vừa nãy.

Nàng di chuột, định nhấn vào nút lưu tài liệu nhưng lại bị Chu Lang cắt ngang: "Đơn giá và số lượng nên ghi vào mục chú thích."

Kỷ Tú Niên thấp giọng nhận lỗi: "Để tôi xem lại."

Chu Lang tiện tay đặt ly xuống, dựa vào bên cạnh bàn của nàng, bóng người chậm rãi phủ lên bóng dáng nàng: "Nhưng đúng là không ngờ đấy, Giáo sử Kỷ mà cũng có chuyện không làm được. Biết thế sắp xếp thêm người đến làm cùng chị cho rồi, nhỉ?"

Giọng cô nhẹ nhàng, xen lẫn trong đó chút giễu cợt, nhưng vẫn giống như trước khiến người ta không thể cãi lại được.

Hai người cách nhau rất gần.

Gần đến mức Kỷ Tú Niên ngửi được cả mùi gỗ lạnh quen thuộc, adrenalin vừa vất vả lắm mới lắng xuống được lại bắt đầu điên cuồng tiết ra.

Tại sao lại thế...

Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy rồi mà.

Đáng lẽ lòng nàng nên tĩnh lặng như nước rồi mới phải.

Kỷ Tú Niên lùi về sau: "Cảm ơn, để tôi xem lại."

Chu Lang không lại gần nữa, trong nửa tiếng đã chỉ ra cho nàng một đống lỗi sai.

Cô nói ra vấn đề nào, Kỷ Tú Niên lại lục tìm tài liệu tương ứng để đối chiếu, lặp lại vài lần như vậy làm tốn không ít thời gian.

Một lúc sau cô mới thấy hơi lạ, không biết đêm nay Kỷ Tú Niên vì bị đống sổ sách làm cho hoa mắt chóng mặt hay là vì cái gì mà cứ không chịu ngẩng đầu lên nhìn cô, thậm chí bị cô châm chọc cũng không thèm đáp lại, giống như chỉ muốn hoàn thành công việc cho thật nhanh để không phải chạm mặt cô nữa.

Giữa chừng Kỷ Tú Niên có ngẩng lên nhìn giờ mấy lần. Còn Chu Lang lại chẳng hề vội vàng chút nào, cẩn thận đến mức muốn chỉnh sửa lại từng cái đơn vị, từng cái ký hiệu. Sau khi bảng biểu được sửa lại hai lượt, cô mới nhìn giờ: "Tốn nhiều thời gian vậy cơ à. Còn chẳng bằng để tôi tự làm."

Kỷ Tú Niên cầm tài liệu đưa tới, giọng hơi mất tự nhiên: "Cảm ơn cô."

Chu Lang vốn đang tựa hờ vào cạnh bàn, lúc này mới nhấc chân ngồi hẳn lên bàn, cúi đầu đối diện với nàng: "Không cần cảm ơn, đều là chuyện công việc nên làm thôi. Giáo sư Kỷ không phải khách sáo."

Cô ngồi ở trên bàn hơi cao hơn một chút, Kỷ Tú Niên vô thức ngẩng đầu.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ ảo phủ lên hai người họ một vầng hào quang, ánh sáng hắt lên gương mặt hai người, ánh sáng và bóng tối đan xen làm cho hai gương mặt đã được thời gian mài giũa càng trở nên xinh đẹp, thâm trầm. Một cao một thấp đối diện, trong đồng tử phản chiếu bóng hình của nhau dưới ánh đèn dịu dàng.

Giờ khắc này thế giới chỉ có hai người họ.

Chu Lang nhìn nốt ruồi lệ ở dưới mắt nàng, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: "Nhưng mà tôi giúp Giáo sư Kỷ vất vả như vậy... Chị nói cảm ơn, cụ thể là muốn cảm ơn thế nào đây?"

Kỷ Tú Niên lẳng lặng nhìn cô: "Cô muốn tôi cảm ơn thế nào?"

Chu Lang chỉ cười không nói gì, cô nâng tay lên, đầu ngón tay trắng nõn khẽ lướt qua bờ môi căng mọng của Kỷ Tú Niên, không đợi Kỷ Tú Niên kịp phản ứng lại, cô dùng sức ấn lên cánh môi đỏ: "Vậy thì, cái này đi."

Kỷ Tú Niên cảm nhận được cảm giác tê dại trên môi, đột nhiên có chút mất cảnh giác.

Sao em ấy lại dám... chạm vào môi nàng.

Chu Lang lại cười với nàng, đôi mắt cong lên có đôi phần giống với dáng vẻ nhiệt tình và ngây thơ trước đây, đầu ngón tay miết lên son môi của Kỷ Tú Niên: "Cái này... được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com