Chap 1
Ngày đầu tiên nhập học, cái cảm giác nôn nao như thể lần đầu đến trường của tôi làm ba phá lên cười.Tôi đưa nón cho ba rồi chờ ở cổng, hôm nay đông thật, trời lại nóng như đổ lửa. Trước cửa trường THPT Thoại Ngọc Hầu, học sinh lớn có, nhỏ có chen chúc nhau.Nhưng bóng dáng nhỏ bé lọt thỏm giữa dòng người chẳng hiểu sao lại khiến lòng tôi xao xuyến.Lần đầu tôi gặp em là vào năm lớp 11, em lớp 10. Lúc đấy tôi vừa vào cổng, em ở đâu lao vào người tôi rồi bỏ đi chẳng một câu xin lỗi.Tôi tức giận muốn mắng em, nhưng nhìn gương mặt ấy tôi lại chẳng đành lòng. Im lặng nhìn em bỏ đi.
Tôi cũng chẳng biết vì sao bản thân lại trở thành thế này, mỗi ngày đến trường đều vô thức đứng ở nơi em và tôi lần đầu gặp mặt... chỉ mong được nhìn thấy em mà thôi.Mỗi ngày tôi đều đến trường thật sớm, tranh thủ đi vòng qua cả sân trường chỉ để tìm em. Tôi chỉ mong có thể "vô tình" mà gặp lại em.Nhưng có vẻ vô vọng quá. Nhưng rồi trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng gặp được người mà trái tim nhớ nhung mỗi giờ ấy.Em vẫn thế, vẫn nhỏ nhắn làm say lòng người như thế. Tôi cố xuất hiện trước mặt em, mong em sẽ nhận ra tôi chăng.Nhưng đáp lại tôi là ánh mắt lạnh lùng hờ hững của em. Chẳng hiểu sao lòng tôi có chút mất mát không nói thành lời.Trên tay em là một chồng sách, tôi muốn mở lời giúp em... nhưng chẳng thể nói thành lời.Tôi chỉ đứng đấy nhìn em, dần xa khỏi tầm mắt tôi. Có lẽ chồng sách quá nặng, sức em lại yếu. Tôi chỉ nghe thấy em kêu khẽ rồi cúi người nhặt từng quyển sách trên sàn.Tôi bỏ hết mọi suy nghĩ chạy đến giúp em. Tôi đưa tay nhặt quyển sách cuối cùng, bàn tay nhỏ nhắn của em lọt thỏm vào tay tôi. Tôi chỉ biết ngu ngốc nắm lấy, xúc cảm mềm mại làm người khác yêu thích không thôi....Em nhìn tôi, rụt tay về. Em nhìn chồng sách rồi lại nhìn tôi, lần đầu tiên tôi nghe giọng em một cách chân thực như thế.Chỉ là hai tiếng cảm ơn, vậy mà lòng tôi như say trong mật ngọt. Em quay lưng bỏ đi, tôi hét với theo.- Em tên gì thế?Bước chân em chậm rồi dừng lại hẳn.- Huỳnh Ngọc Lập.Tôi như khắc sâu cái tên này vào trong trí nhớ, tôi chỉ nhớ ngày hôm ấy gió rất to.. vậy mà tên em tôi lại nghe rõ mồn một như thế!
Tôi cũng chẳng biết vì sao bản thân lại trở thành thế này, mỗi ngày đến trường đều vô thức đứng ở nơi em và tôi lần đầu gặp mặt... chỉ mong được nhìn thấy em mà thôi.Mỗi ngày tôi đều đến trường thật sớm, tranh thủ đi vòng qua cả sân trường chỉ để tìm em. Tôi chỉ mong có thể "vô tình" mà gặp lại em.Nhưng có vẻ vô vọng quá. Nhưng rồi trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng gặp được người mà trái tim nhớ nhung mỗi giờ ấy.Em vẫn thế, vẫn nhỏ nhắn làm say lòng người như thế. Tôi cố xuất hiện trước mặt em, mong em sẽ nhận ra tôi chăng.Nhưng đáp lại tôi là ánh mắt lạnh lùng hờ hững của em. Chẳng hiểu sao lòng tôi có chút mất mát không nói thành lời.Trên tay em là một chồng sách, tôi muốn mở lời giúp em... nhưng chẳng thể nói thành lời.Tôi chỉ đứng đấy nhìn em, dần xa khỏi tầm mắt tôi. Có lẽ chồng sách quá nặng, sức em lại yếu. Tôi chỉ nghe thấy em kêu khẽ rồi cúi người nhặt từng quyển sách trên sàn.Tôi bỏ hết mọi suy nghĩ chạy đến giúp em. Tôi đưa tay nhặt quyển sách cuối cùng, bàn tay nhỏ nhắn của em lọt thỏm vào tay tôi. Tôi chỉ biết ngu ngốc nắm lấy, xúc cảm mềm mại làm người khác yêu thích không thôi....Em nhìn tôi, rụt tay về. Em nhìn chồng sách rồi lại nhìn tôi, lần đầu tiên tôi nghe giọng em một cách chân thực như thế.Chỉ là hai tiếng cảm ơn, vậy mà lòng tôi như say trong mật ngọt. Em quay lưng bỏ đi, tôi hét với theo.- Em tên gì thế?Bước chân em chậm rồi dừng lại hẳn.- Huỳnh Ngọc Lập.Tôi như khắc sâu cái tên này vào trong trí nhớ, tôi chỉ nhớ ngày hôm ấy gió rất to.. vậy mà tên em tôi lại nghe rõ mồn một như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com