Xuân lại
Anh ra trường là xin được việc làm ngay, đến nay là đi làm cũng được gần hai năm rồi. Hôm bữa hai mươi tây anh có gửi bưu điện cho mẹ ba triệu, bảo là mẹ lo đi sắm đồ chưng cúng tết này kia đi.Thật sự thì anh tôi có biết mẹ tôi mắc nợ, nhưng làm sao rõ bằng tôi. Cả cái nhà này ai hiểu hoàn cảnh của mẹ tôi bằng tôi được. Hai mươi chín tết anh về, nhìn mẹ với một ánh mắt đăm chiêu và đặt câu hỏi: "Tô cho mẹ ba triệu mà mẹ mua trái cây gì thấy ghê vậy."Thông thường dĩa trái cây chưng tết sẽ có cầu, dừa, đủ, xoài, sung, thêm một trái dưa hấu tròn to đùng, bưởi, quýt... Mẹ tôi mua được bưởi, đu đủ, xoài, mấy trái quýt, hết rồi. Bông cũng chỉ có vạn thọ, cúc, không có hoa ly, hoa mai... gì cả.Tôi thì không quan tâm đẹp xấu đâu, cho đến khi anh tôi hỏi câu đó thì tôi mới chú ý thử. Nguyên nhân do đâu, còn có thể do đâu, đóng tiền lời cả rồi, còn chẳng đủ nữa. "Nấu được một nồi thịt kho là may mắn làm rồi, ở đó mà chê khen đẹp xấu." – tôi nghĩ thầm trong bụng.Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ba triệu cũng là tiền xương máu của anh tôi chứ ít gì, cái công ty chết tiệc anh tôi làm cứ bốn tháng lại có một tháng nợ lương, tết cũng không thưởng. Ba triệu đó là anh để giành cả năm đó, không phải dễ gì mà có được đâu.Nhờ cái điện thoại mà ba mua cho mẹ nên tôi có nhắn tin được với anh khá nhiều."Anh ăn cơm chưa?""Anh đi làm về chưa?"Thấy tin thì anh trả lời:"Ăn rồi.""Chưa ăn.""Con âm binh Hiếu mới mua về."Thiệt là có những lúc đọc tin nhắn mà mắc cười lắm, nhưng mà nói chung cũng chẳng phải chuyện gì đáng cười. Anh với chị Hiếu có xích mích, nói chung là tình cảm không còn êm đẹp như thuở ban đầu nữa. Nguyên nhân chính là có một lần cô của chị Hiếu đi nói với mọi người là kêu chị Hiếu chia tay anh tôi đi, nhà tôi nghèo như vậy, lấy gì có tiền mà cưới con gái người ta.Mẹ tôi nghe được thì tức sôi máu, về nhà kể với tôi và ba, còn bảo là:"Ai thèm cưới mà giàu với nghèo, cháu mấy người chắc đàng hoàng tử tế quá."Anh với chị Hiếu cũng cãi nhau về chuyện đó. Cộng thêm việc anh tôi thì làm không kiếm được nhiều tiền bằng chị nữa. Mỗi tháng công ty nợ lương thì lại không có tiền mua cơm, chị Hiếu mua cho ăn, bù lại dọn nhà, giặt đồ, rửa chén giúp chị.Lòng tự tôn của một đứa con trai thật sự không cho phép nó làm điều đó quá lâu đâu, tôi tin là vậy.Và rồi, họ đã chia tay.Chia tay trong hòa bình hay sóng gió thì tôi không biết, chỉ biết là họ yêu nhau năm năm, chia tay vì không hợp nhau, hay là do nhà tôi nghèo.Mẹ tôi bảo lúc xưa nhà chị đó cũng nghèo, mười sáu tuổi đã phải nghỉ học lên thành phố làm, học cắt tóc. Chị quen anh tôi chưa chắc đã yêu thật lòng, có thể là vì thấy anh tôi học hành tử tế, tương lai làm kỹ sư cầu đường, có thể cho chị ấy một chỗ tốt để nương tựa, nhưng ai mà ngờ được là anh tôi đi làm còn kiếm không nhiều tiền bằng chị ấy.Tình cảm đâu là giả, đâu là thật, chỉ người trong cuộc mới rõ, nhưng mà có khi người trong cuộc chưa chắc đã rõ.Tôi cảm giác lúc đầu là chị ấy yêu anh tôi vì tiền đồ của anh, sau này lâu ngày thì lại bắt đầu thật lòng, rồi lại nhận ra thực tại khắc nghiệt, không muốn bản thân phải yêu một người mà đến cả tiền cơm mỗi ngày cũng không chi trả được, vậy là quyết định từ bỏ thôi.Người ta ai lại không muốn tìm được bến đỗ tốt, nhưng nhà tôi nghèo thì là sai chắc."Anh thương em là thật, anh nghèo cũng là thật. Tương lai phía trước của em, từ giờ không còn sự tồn tại của anh. Chúc em hạnh phúc." – tôi nghĩ anh tôi sẽ thoại câu này lúc chia tay.Thôi thì chia tay thì chia tay, thiếu cơm ăn mới chết, chứ thiếu tình yêu đâu có chết được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com