TruyenHHH.com

Nhật ký sống lại của trùng đực bản địa

Chương 51

UltraDiaper

Hắn vừa dứt lời, mặt đất đã ầm ầm nứt ra, khắp trùng tinh đối diện với cơn địa chấn và sạt lở nghiêm trọng chưa từng thấy. Vết nứt sâu tới nỗi từ trên mặt đất có thể nhìn thấy dung nham nóng bỏng dưới lõi trùng tinh. Dung nham từ dưới lòng đất bò lên mặt đất, hoá thành những thứ có hình dáng như trùng đã trùng hoá toàn phần. Ngay lập tức, William và Lục Xuyên ghi nhận báo cáo về những sinh vật được hoá thành từ dung nham xuất hiện khắp trùng tinh, khiến quân đội phải toàn lực ra quân khẩn cấp để bảo vệ trùng dân.

"Tiêu diệt trùng tinh!!!" Theo tiếng hô của trùng thần, hàng triệu con rối từ dung nham lao đến tấn công. Chúng không mang siêu kỹ năng như phân thân của trùng thần, nhưng các quân thư ngay lập tức nhận ra sự phiền toái của những kẻ địch bằng nham thạch này, chính là chúng không đau, không biết dừng bước, và sẽ không chết! Hơn nữa số lượng lại cực kỳ lớn, thậm chí vẫn còn tiếp tục bò lên từ lõi trùng tinh!

Mà cùng lúc này, hố đen đã mở rộng bao trùm thủ đô. Không chỉ Bắc bán cầu mà ⅔ thủ đô của trùng tinh giờ đây đã hoàn toàn bị xoá sổ.

"Hoàng huynh, vì sao trùng thần vẫn có thể sử dụng siêu kỹ năng?!" Lục Xuyên kinh ngạc quay sang hỏi Ren, giọng nói của hắn mang chút run rẩy. Trùng tinh đang lâm vào nguy hiểm nhưng hắn lại chẳng thể làm được gì.

Ren nhíu mày đáp: "Thanh kiếm phỉ thuý được kết tinh từ căm hận của trùng đực. Hàng ngàn năm nay khi trùng đực nắm quyền, không còn bất kỳ trùng đực nào phải chết oan ức rồi bị ném xuống hồ vĩnh cửu nữa. Thanh kiếm không được tiếp thêm sự thù hận đương nhiên sẽ yếu đi. Chưa kể nó đã bị tổn hại thế kia, đừng nói là phong ấn, có lẽ kiềm chế siêu kỹ năng của trùng thần cũng sắp không thể."

Lục Xuyên khổ sở nói: "Vậy chẳng phải chúng ta đã phí công vô ích sao?"

Đúng lúc này, giọng nói của Xavier vang lên, xen ngang cuộc nói chuyện của hai anh em.

"Không, hùng chủ điện hạ, bệ hạ và Shawn đã làm rất tốt. Không cần thiết phải phong ấn, em sẽ tiêu diệt hắn!"

Ren kinh ngạc nhìn về phía Xavier, phát hiện ra Xavier vẫn đang chăm chú ngắm nhìn hắn. Đôi mắt đã trùng hoá đỏ ngầu vốn rất dữ tợn nhưng không hiểu vì sao lúc này lại thật dịu dàng và quyến luyến. Hắn vươn móng vuốt nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc mai mềm mại ra sau tai cho Ren. Móng vuốt sắc nhọn trượt xuống chạm vào vết hằn đỏ tím trên cổ hùng chủ hắn. Xavier không nhìn thấy nốt ruồi đỏ mà hắn yêu thích nữa, vì dưới hầu kết đã có một vết cứa vô cùng chói mắt, máu đã đông lại.

"Căn nguyên tinh thạch đã bị thanh kiếm kiềm chế, khả năng hồi sinh của trùng thần sẽ không còn như trước. Chỉ cần huỷ diệt hắn ở cấp nguyên tử, hắn sẽ không thể hồi sinh được nữa."

"Lần này em sẽ bảo vệ hùng chủ điện hạ và trùng tinh, ngôi nhà của ngài."

Xavier cúi người xuống đặt một nụ hôn lạnh băng qua lớp giáp trùng lên môi Ren. Khi Ren hoảng hốt định kéo Xavier lại thì thư quân của hắn đã quay người rời đi. Không gian bị móng vuốt rạch ra một vết rách, Xavier bước qua kẽ hở không gian bước đến trước mặt trùng thần.

Xavier đứng trước mặt trùng thần, nhếch môi cười:

"Mày đã nói mày không thể chết phải không? Tao không nghĩ là vậy."

Thanh kiếm phỉ thuý vẫn cắm trên đầu trùng thần, nhưng Căn nguyên tinh thạch đã bắt đầu loé lên một tia sáng. Hắn tức giận trợn trừng mắt muốn mắng chửi nhưng nửa dưới gương mặt đã bị Xavier bóp chặt. Tay còn lại của Xavier rạch một đường trên không trung mở ra một kẽ hở không gian. Phía bên kia kẽ hở là một màu đen đặc, có vài ánh sao sáng lên từ rất xa...

"Xavier!"

Tiếng gọi vội vã của Ren vang lên từ phía sau. Xavier hơi dừng lại một chút, nhưng hắn không quay đầu lại. Bóng lưng của Xavier mang theo trùng thần biến mất sau kẽ hở không gian. Không gian khép lại, giờ là lúc đối mặt với hố đen không ngừng mở rộng trên bầu trời đang dần dần nuốt chửng thủ đô.

"William, mau phát lệnh sơ tán khẩn cấp khỏi trùng tinh!" Lục Xuyên ra lệnh. "Liên lạc với các thống đốc của những hành tinh phụ hệ, chúng ta sẽ di dời trùng dân tới đó."

"Tuân lệnh, hùng chủ bệ hạ." William cung kính đáp lời rồi ra lệnh cho quân đội di tản toàn bộ trùng dân. Mà lúc này Rambo đang ôm lấy Shawn, đôi mắt hắn vẫn sáng lên ánh xanh của phỉ thúy. Shawn dường như đã mất khống chế, hắn dùng hết sức đánh lên người Rambo rồi cắn mạnh hết sức lên tay trùng cái đang ôm lấy mình, hàm răng nghiến chặt đến nỗi gân xanh bên thái dương cũng nổi lên nhưng lớp da rắn chắc của Rambo thậm chí còn không hề ửng đỏ.

"Trùng cái các ngươi hãy chết hết đi!" Tiếng nấc nghẹn ngào truyền ra từ kẽ răng, đôi mắt phẫn hận đến mất đi lý trí của Shawn bắt đầu chảy xuống những giọt nước mắt. Rambo để yên một tay cho hắn cắn, bốn cánh tay còn lại vòng qua ôm lấy trùng đực đang run rẩy trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

"Hùng chủ yên tâm, có Rambo ở đây rồi."

Quân thư đã mở đường để đưa đế hùng bệ hạ và đại điện hạ đến tàu bay. Lục Xuyên chạy đến phía sau Ren, Ren vẫn đứng yên nhìn về phía kẽ hở không gian đã khép lại từ lâu. Lục Xuyên chạm nhẹ lên tay hắn, thấp giọng nói:

"Hoàng huynh, chúng ta đi thôi."

Ren gật đầu, đi theo Lục Xuyên chuẩn bị bước lên tàu bay thì bỗng từ trên trời đổ một trận tuyết xám, mà hố đen đang bao phủ bầu trời thủ đô đột nhiên biến mất. Những con rối bằng nham thạch đang tấn công quân thư trên khắp đế quốc bỗng đổ sụp xuống rồi tàn lụi. Vết nứt sâu thấy lõi trùng tinh cũng từ từ liền lại, trả lại mặt đất bằng phẳng như chưa từng có cơn thịnh nộ của trùng thần.

Tia sáng xanh của phỉ thuý sáng lên trong mắt Shawn cũng biến mất. Hắn gục xuống, bất tỉnh trong lòng Rambo.

Lục Xuyên vẫn đi bên cạnh Ren, bỗng nhiên thấy Ren vấp ngã liền nhanh tay đỡ lấy hắn.

"Hoàng huynh, anh không sao chứ?"

Khi cúi đầu nhìn xuống Ren, Lục Xuyên mới kinh ngạc khi thấy vị hoàng huynh vẫn luôn điềm tĩnh và ung dung giờ lại lộ ra sự bối rối hiếm có. Đôi mắt tím biếc vô thố nhìn về phía Lục Xuyên, khàn giọng nói:

"Lục Xuyên, ta không cảm nhận được Xavier nữa."

Sau khi đánh dấu trùng cái, trùng đực sẽ luôn cảm ứng được sự hiện diện của trùng cái đó trong lãnh hải tinh thần của mình. Nếu một ngày, đột nhiên trùng đực mất đi kết nối với trùng cái của mình thì chỉ có một đáp án, đó là trùng cái đó đã chết.

Cách duy nhất để tiêu diệt trùng thần là huỷ diệt hắn ở cấp nguyên tử, điều này có nghĩa là gì? Chỉ khi trùng thần sẽ bị nổ đến mức nhỏ hơn cả những hạt bụi bay trong không khí, vậy thì hắn sẽ không thể hồi sinh nữa. Nhưng còn Xavier thì sao?

Lục Xuyên không muốn nghĩ tiếp, nhưng việc Ren đã hoàn toàn không cảm ứng được Xavier nữa khiến cho hắn không thể phủ nhận sự thật. Chỉ sợ rằng Xavier cũng giống như trùng thần, đã tan biến thành cát bụi giữa không gian.

Cổ họng Lục Xuyên nghẹn lại, hắn muốn nói gì đó nhưng giờ đây những lời an ủi chỉ là sáo rỗng. Ren đỡ tay Lục Xuyên đứng thẳng dậy, sự vô thố và mờ mịt trong mắt đã biến mất tựa như nó chỉ là ảo ảnh thoáng qua của Lục Xuyên. Hắn nhanh chóng ra lệnh cho Rambo kiểm tra lại thương vong của quân liên bang, sau đó bình tĩnh quay sang nói với Lục Xuyên:

"Không cần thiết phải di dời trùng dân khỏi trùng tinh nữa. Trùng thần đã chết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com