Nhat Ky Chan Troi
Không biết đã qua bao lâu,khi nhóm bạn tỉnh lại,mặt trời đã lặn xuống,bầu trời trong xanh được thay thế bằng một màng đêm sâu thẳm với những viên đá quý rực rỡ,còn đầu óc họ thì quay cuồng, toàn thân đau nhức kịch liệt,không thể cử động được .「uh...đầu mình....đau quá,sao...chúng ta lại nằm ở đây vậy?」Bá An toàn thân đau nhức,gắng gượng đứng dậy,nhưng cơ thể cậu giờ đây như mất hết sức lực,dù cố thế nào thì cũng không đứng lên được, bất lực Bá An đành lên tiếng kiểm tra tình trạng của những người còn lại「Các cậu,vẫn ổn chứ」「Vẫn ổn」「Chưa chết....」Thở phào nhẹ nhõm vì bạn bè vẫn an toàn,cậu cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra,tại sao bản thân lại bất tỉnh ở đây,nhưng những gì cậu nhớ rõ chỉ là cảnh tượng cô gái bí ẩn kia tạo tạo ra cả một bầu trời sao, cùng một cơn đau đầu khủng khiếp,còn lại đều là những hình ảnh mơ hồ,rời rạc,khiến Bá An nhất thời không nhớ ra được,mà rơi vào trầm tư.「Này,này ổn không vậy !?」「Ngã mạnh quá nên não chập mạch rồi à!?」「Này,trả lời đi,có nghe tớ nói không ?」Thấy đối phương im lặng,không đáp lại câu hỏi của mình,Trí Kiệt lúc này đã khôi phục toàn bộ sức lực đứng dậy,tiện tay kéo hai người Bạch Ngân và Bảo Khang đang ngã gục bên cạnh lên,nhìn Bá An đang nằm gục trên đất,lo lắng tiến lại gần.「Ah...không có gì,chỉ đang suy nghĩ mông lung chút thôi,mà các cậu có...」Thấy Trí Kiệt lại gần,Bá An lúc này đã khôi phục được chút sức lực,cậu gắng sức đứng dậy,cả người lao đảo sắp ngã phải dựa người vào tường, thấy 3 người Trí Kiệt,Bảo Khang,Bạch Ngân tất cả đều lành lạnh không có chút thương tích gì,cậu bỗng khựng lại,thất thần hồi lâu,miệng giật giật định nói gì đó,nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nghiêm túc nói:「Cũng trễ rồi,các cậu cũng nhanh chóng về nhà đi,nhưng nhớ kỹ,những chuyện vừa xảy ra,tốt nhất không thể kể cho ai biết.」「Biết rồi」「Không cần cậu nhắc nhở」「Vậy mai gặp lại」Sau khi đi qua đoạn đường đó,cả nhóm cũng tách nhau ra,ai về nhà đấy,sau một lúc đi bộ thì Bá An và em trai cũng về tới nhà.Bước vào nhà,hai anh em chạm mặt bố mẹ ngay trước cửa,cả hai người họ rất lo lắng cho cậu và em trai.Hai ông bà chất vấn Bá An và Em trai đã đi đâu mà tới tối muộn mới về nhà,vì không muốn khiến cha mẹ lo lắng,nên cậu và em trai đã nói dối rằng cả hai đã cùng bạn bè dạo một vòng ở trung tâm thương mại nên mới về trễ.Sau một hồi nghe mắng và hứa rằng sau này sẽ không tái phạm nữa,gia đình Bá An bắt đầu trải qua một bữa tối yên bình và ấm cúng,nhưng không biết tại sao,trong tâm trí Bá An lại xuất hiện một cảm giác lạ lẫm,xa cách với mọi người.Cậu cố chấn tỉnh bản thân,cho rằng đây chỉ là ảo giác,bản thân mình vẫn ổn,không xảy ra vấn đề gì"Ổn thôi,tất cả chỉ là ảo giác,chỉ do mình tưởng tượng ra thôi".Khi tâm trạng đã phấn chấn hơn,Bá An ngồi vào bàn ăn,chuẩn bị hưởng thức bữa tối ngon lành do người mẹ yêu quý của cậu đã chuẩn bị,nhưng khi cậu vừa ngồi xuống ghế,bên tai bỗng vang lên tiếng xì xào quỷ dị,chúng giống như tiếng gió rít gào,kết hợp cùng tiếng la hét thảm thiết,mà những thanh âm hỗn mang,điên loạn như phát ra từ địa ngục đó,lúc này đang vang vảng bên tai Bá An,lọt thẳng vào đầu cậu, khiến cậu có cảm giác tâm trí mình đang bị xé toạc,vặn vẹo không nhịn được mà rùng minh,sợ hãi."Lại là....cảm giác này"Bá An run người,chảy mồ hôi lạnh,ngây ngốc nhìn ngó xung quanh nhưng không nhận thấy điều bất thường nào,trừ việc sàn nhà thơi bẩn một chút."Haha,mình đây là tự dọa chính bản thân sao"Không tìm thấy điều bất thường,Bá An tự giễu cợt trong lòng,cậu xem những tiếng xì xào ban nãy là do bản thân tưởng tượng ra,mà bắt đầu thưởng thức bữa tối.Nhưng,khi cậu vừa động đũa,thì một cảm giác đau đớn truyền tới,hai mắt Bá An trở nên đau rát,từ trong đôi mắt mọt dòng chất lỏng đặc sệt điên cuồng chảy ra,tầm nhìn dần trở nên mờ nhạt,như thể đang có một vật gì đó muốn xé toạc nhãn cầu của cậu mà chui ra ngoài.Những tiếng xì xào bí ẩn dần trở nên dồn dập như bị thứ gì đó kích thích, trong một khoảng khắc, hình ảnh một tòa cung điện tồi tàn,bao quanh là bóng tối sâu thẳm,hiện ra trước mắt cậu,nhưng nó rất nhanh đã biến mất,không còn tâm thơi.Tầm nhìn của Bá An trở nên hư ảo,cậu nhìn thấy những hình bóng hư ảo,trong suốt không thể diễn tả bằng lời đang đứng xung quanh mình, nhìn thấy một con mắt khổng lồ đang lơ lửng trên trần nhà,nhìn thấy một màn sương mù mờ mịt vô biên vô tận,mà nằm giữa màn sương mù kia là một tòa cung điện đen kịt,tỏa ra cảm giác âm u, lạnh lẽo, những hình ảnh đó cứ dồn dập,như thủy triều choáng ngợp tâm trí Bá An,đồng tử của cậu dần trở nên biến dạng,lúc thì đụt ngầu,mất đi ánh sáng,lúc thì bình thường.Sau một lúc,những tiếng xì xào quỷ dị dần dịu đi,sau đó nhỏ dần nhỏ dần,kéo theo cảm giác đau đớn nơi đôi mắt cũng dần lắng xuống,đợi cơn đau hoàn toàn biến mất,Bá An mới dần mở mắt,tầm nhìn của cậu dần được khôi phục."Vừa nãy,....những thứ đó,rốt cuộc là gì?"Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh,khiến cậu không kịp chuẩn bị,mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng,Bá An chống tay lên bàn,cẩn thận sắp xếp lại những hình ảnh mình vừa nhìn thấy,hơi thở của cậu dần trở nên nặng nề,sắc mặt trở nên trắng bệt,sau những chuyện vừa trải qua,giờ đây bản thân cậu vô cùng mệt mỏi,cả thể chất lẫn tinh thần đều vô cùng kiệt quệ.Bá An vô thức đưa mắt về phía TV đang phát bản tin thời sự,thì nhìn thấy một bóng người mơ hồ đứng đó,kẻ đó không có ngũ quan,chỉ là một bóng người gần như trong suốt đang đứng trước màn hình TV,Bá An dụi mắt như muốn xác nhận xem bản thân có nhìn nhầm hay không,nhưng khi nhìn lại thì bóng người kia đã biến mất từ bao giờ."Hah,mình đây là mệt quá nên sinh ra ảo giác rồi"Cậu tự giễu cợt bản thân,nhưng dù nói vậy,trán của cậu đã đầy mồ hôi lạnh,sắc mặt trở nên u ám,dần mất đi cảm xúc.「Này,con sao vậy...Bá An?」Thấy sắc mặt u ám của Bá An,mẹ cậu lên tiếng hỏi thăm,cậu không trả lời chỉ im lặng đứng đó,rồi xoay người chậm rãi bước về phòng,tới khi đứng trước cửa phòng,cậu mới lên tiếng:「Không có gì đâu ạ,con có hơi mệt nên về phòng nghỉ đây,mọi người cứ tiếp tục đi.」Cậu lê từng bước chân nặng nề bước vào phòng,sau đó chậm rãi khóa trái cửa.Đi tới cạnh giường,hai chân cậu như không còn sức lực mà ngã mạnh xuống giường,hai mắt đờ đẫn không có cảm xúc,cả người mệt mỏi mất đi sức sống,cố gắng chìm vào giấc ngủ,nhưng những hình ảnh quỷ dị ấy lại hiện ra,cảm giác xa lạ ấy vẫn còn,nó không biến mất mà càng lúc càng mãnh liệt hơn,những suy nghĩ vu vơ cứ lần lượt hiện ra trong tâm trí Bá An,khiến cậu không tài nào chìm vào giấc ngủ.「Mong rằng......ngày mai mọi chuyện sẽ ổn」Cậu ném những hình ảnh,suy nghĩ vu vơ ấy ra sau đầu,nhắm chặt mắt,thả lỏng cơ thể,từ từ chìm sâu vào giấc ngủ. -----------------------Hôm sau.Trường trung học Cao Hạ,giờ giải lao,tại canteen.Ngồi ở vị trí ngay cạnh cửa sổ,Bá An,Bạch Ngân và Trí Kiệt lúc này đang thì thầm to nhỏ với nhau nhau,chủ đề mà cả ba nói đến là về cô gái bí ẩn và hiện tượng quái dị xảy ra vào hôm qua.「Chuyện hôm qua,đúng là đáng sợ mà」Bạch Ngân cảm thán đưa mắt nhìn Bá An và Trí Kiệt đang ngồi đối diện mình,không quan tâm tới cảm nghĩ của đối phương mà nằm ườn trên bàn, bộ dáng mệt mỏi.「Này,đừng nói là cậu mất ngủ cả đêm đấy?」「Cậu nói đúng rồi đấy~oáp~nhờ cơn đau đầu khủng khiếp đó mà tớ mất ngủ cả đêm~oáp~nên giờ tớ đi ngủ bù đây,hai cậu..ngủ ngon !」Bạch Ngân mệt mỏi đáp lại câu hỏi của Trí Kiệt, hai mắt cô giờ đã có quầng thâm giống như gấu trúc,cả người nằm gục trên bàn,hai mắt nhắm nghiền không muốn mở ra,tựa như không còn sức sống.「Này!,đừng có ngủ sắp vào tiết rồi đấy,này đừng có ngủ,này dậy mau !」Trí Kiệt ra sức đánh thức Bạch Ngân lúc này đang chìm dần vào giấc ngủ,nhưng những nổ lực đó của cậu hoàn toàn vô ích khi cô nàng đã ngủ say.「Vô ích thôi,cậu ấy ngủ say như chết rồi」「Thật tình,sao tớ càng lúc càng giống bảo mẫu của cậu ta vậy chứ,haiz....」Nhìn Bạch Ngân đang ngủ gục bên bàn,Bá An mỉm cười một cách bất lực,nói:「Vào vấn đề chính đi.」Bỏ qua Bạch Ngân đang ngủ say bên cạnh,Bá An cùng Trí Kiệt nghiêm túc thảo luận về những chuyện đã xảy ra.「Sau khi hỏi các bạn trong lớp,ngoài chúng ta ra,vẫn chưa có ai gặp trường hợp tương tự,hơn nữa điện thoại của tớ cũng hỏng luôn rồi.」「Vậy chúng ta là trường hợp đầu tiên à,không biết nên vui hay nên buồn nữa đây...」Cậu thở dài,cố nặng ra một nụ cười gượng gạo để tự an ủi bản thân,trong lòng thì đang oán trách vận may đen đuổi của mình,cuộc thảo luận cũng đi vào ngõ cụt từ đó.「À,phải rồi,cậu có gặp chuyện gì kỳ lạ không?」Để dập tắc bầu không khí đầy gượng gạo này, Trí Kiệt liền lên tiếng hỏi thăm trạng thái của đối phương.「Cậu nhắc tớ mới để ý,ngoài việc đầu vẫn còn chóng mặt và cảm giác mệt mỏi,uể oải ra,thì sáng nay lớp tớ cư xử khá kỳ lạ.」「Nói sao nhỉ,sáng nay khi mà tớ bước vào lớp,thì cả lớp thậm chí còn không nhận ra tớ là ai」Vừa kể lại,Bá An vừa gãi gãi đầu vì cậu không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó.「Không biết có phải do ngã mạnh quá hay không,nhưng từ tối qua,tớ luôn có cảm thấy có ai đó ở sau lưng mình,thỉnh thoảng còn nghe được vài âm thanh lạ không biết phát ra từ đâu nữa」Trí Kiệt với sắc mặt u ám,kể lại cho Bá An về trải nghiệm đêm qua của bản thân.Khi Bá An và Trí Kiệt trao đổi với nhau về tình trạng của bản thân,Bạch Ngân,người đang ngủ say như chết bỗng ngồi bật dậy,hét to,cô trốn ra sau lưng Bá An,nhìn Trí Kiệt bằng ánh mắt sợ hãi,run rẫy nói.「Cậu bị ám rồi,Trí Kiệt...」「Này,cậu đừng có ăn nói lung tung !」「Á,Bá An.....ơi,Tr...Trí Kiệt bị ma ám rồi,ph...phải làm sao đây!」「Này,con ngốc kia cậu cậu giả vờ không nghe thấy đúng không !」Hoàn toàn bị Bạch Ngân trọc giận,Trí Kiệt lườm cô nàng với ánh mắt đáng sợ,nhận thấy điều chẳng lành,cô vội chạy đi nhưng đã quá muộn,vì ngay ở đằng sau là Trí Kiệt đang đằng đằng sát khí đuổi theo sau.「Hai cậu ấy thân thiết thật....」Nhìn hai người đuổi qua đuổi lại,Bá An chỉ có thể lắc đầu bất lực,cậu biết rõ bản thân không giúp được gì,chỉ mong cô bạn thân sẽ rút kinh nghiệm sau vụ việc này.*RENGGG*Tiếng chuông vào tiết reo lên,báo hiệu thời gian nghỉ trưa đã kết thúc,cũng là lúc nhóm bạn bắt đầu tiết học cuối cùng,để chào đón mùa hè.「Gặp lại sau nhé,tớ về lớp đây...」Bá An vội chạy về lớp,không quên tạm biệt hai người bạn.Trong tiết học,khi Bá An đang chăm chú nghe giảng,thì một cơn đau đầu ập tới,bên tai cậu lại lần nữa vang lên những tiếng xì xào quỷ dị,khác với lần trước,giờ đây chúng lại càng trở nên điên cuồng,quỷ dị hơn trước,mà khi những âm thanh điên loạn này vừa lọt vào tai Bá An, đầu cậu đã đau như búa bổ,nỗi đau khủng khiếp khiến cậu như muốn phát điên,muốn hủy diệt,tàn phá mọi thứ trong tầm mắt.Bá An nghiến chặt răng,nắm lấy mái tóc đang không ngừng mọc dài ra của bản thân,điên cuồng bứt xuống nhằm giữ cho bản thân tỉnh táo,nhưng những nổ lực ấy hoàn toàn vô ích, đồng tử cậu bắt đầu biến dạng,tầm nhìn xung quanh trở nên hư ảo,gần như chỉ còn hai màu đen trắng,nhìn thấy hai tay mình bắt đầu mọc ra những chồi thịt quái dị,mà từ trong những chồi thịt ấy,từng cái xúc tu trong suốt phủ đầy răng năng,những con mắt với đồng tử đỏ rực,những sợi lông vũ trắng tinh đang điên cuồng mọc ra dần phủ kín thân thể mình.Cậu hoảng loạn kêu cứu,nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào,toàn thân cứng đờ như bị rỉ sét, đầu óc bắt đầu trở nên trì trệ như bị ai đó đổ keo vào,chỉ có thể bất lực nhìn bản thân dần biến thành quái vật người không ra người,quỷ không ra quỷ,giờ phút này,nỗi tuyệt vọng đã hoàn toàn nuốt chọn tâm trí cậu.Lý trí của cậu bị sự điên cuồng cắn nuốt từng chút, từng chút một,tưởng chừng đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng,bỗng bên tai Bá An vang lên một âm thanh du dương,trầm thấp,một cảm giác bình yên,dễ chịu từ trong linh hồn cậu bộc phát ra,xoa dịu tâm trí đang tràn ngập điên loạn của Bá An, giúp cậu lấy lại tỉnh táo,thoát khỏi điên cuồng, cùng lúc những xúc tu phủ đầy răng nanh,những đồng tử đỏ rực,từng sợi lông vũ trắng tinh thứ thì chậm rãi lui về,thứ dần trở nên hư ảo,hòa vào hư không, trong chốc lát Bá An đã quay về hình dáng con người, những lời xì xào vô nghĩa cũng dần trở nên yên tĩnh,sau một lúc đã hoàn toàn biến mất. Bá An ngã gục xuống bàn,hơi thở gấp gáp,hai mắt gần như đóng chặt,ý thức ngày càng trở nên mông lung,mơ hồ,rơi vào ngủ say.-------‐-----------------『.....Aginosl....Aginosloe....A-Aginos...Honozarik.......Aginosloe......Hono.......』「Ai....đang...nói vậy...」Bị đánh thức bởi những lời thì thầm hư ảo như được phát ra từ một chiếc Radio cũ bị nhiễu sóng, Bá An dần lấy lại ý thức để rồi nhận ra mình đang ở trong một không gian xa lạ.Đây là một tòa cung điện có kiến trúc cổ xưa được bao phủ trong màn sương âm u,đen kịt, không thấy điểm cuối,xung quanh là những cột trụ đã gần như gãy vụn,nằm ngổn ngang trên đất,toàn thể nơi đây bị chôn vùi trong bóng đêm sâu thẳm,không có một chút ánh sáng nào, tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo đến rợn người,mà đáng sợ hơn nữa là không biết từ lúc nào , trước mắt cậu đã xuất hiện một chiếc gương toàn thân, thứ lúc nãy không xuất hiện ở đây.「Đó là...một chiếc gương.....」Không biết tại sao,sau khi nhìn thấy chiếc gương , đầu óc cậu trở nên mụ mị,hai mắt mất đi tiêu cự,như bị ai đó thôi miên,cơ thể mất tự chủ tiến tới gần chiếc gương,tới lúc lấy lại tỉnh táo thì cậu đã thấy bản thân đang đứng trước gương,tay phải chạm nhẹ lên mặt gương.「A-Ai...ai đây ?」Hình ảnh phản chiếu trong gương lúc này căn bản không phải là cậu,mà là một bé gái tóc bạc mang nét đẹp tựa như một con búp bê được chạm khắc tinh xảo,khoác trên mình một tấm lụa mỏng trắng tinh che mất nửa khuôn mặt,nhưng cậu vẫn nhìn ra được,"cô bé" ấy lúc này đang chăm chú nhìn bản thân trong gương,vẻ kinh ngạc pha chút hoảng hốt hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn ấy,trong khi đôi mắt màu hồng ngọc của cô bé chứa đầy vẻ hoài nghi.「Đây...là mình sao ?」*Leng-keng*Lúc Bá An vẫn đang chìm đắm trong sự hoài nghi của bản thân,thì một tiếng động lớn vang lên,từ trong màn sương mù đen kịt phía sau,hàng loạt sợi xích tỏa ra ánh sáng bạc đồng loạt phóng tới,hướng về phía chiếc gương.「!?」Những sợi xích bạc nhanh chóng quấn chặt lấy chiếc gương,toàn thân chúng phát ra ánh sáng chói mắt khẽ lay động,sau đó mạnh mẽ rút về, muốn kéo chiếc gương vào trong màn sương mù đen kịt phía sau,cùng lúc ấy chiếc gương bắt đầu run lắc dữ dội,hình ảnh phản chiếu bên trong cũng trở nên mơ hồ,vặn vẹo,dưới sức ép khủng khiếp từ những sợi xích bạc,mặt gương dần nứt toác,rồi hàng trăm,hàng vạn vết rạn nứt dần xuất hiện trên mặt gương,cuối cùng chiếc gương hoàn toàn bị khuất phục,nó bị những sợi xích bạc ấy kéo vào trong bóng tối sâu thẳm,biến mất khỏi tầm mắt Bá An.*Rắc....rắc*Kèm theo sự biến mất của chiếc gương,không gian xung quanh bắt đầu xuất hiện vết nứt,một tiếng nổ lớn vang lên,khiến tòa cung điện cổ xưa bị bao phủ trong bóng đêm nhanh chóng trở nên hư ảo,bắt đầu vỡ vụn như thủy tinh,mặt đất nơi cậu đứng cũng lập tức vỡ vụn,khiến cậu rơi xuống khoảng không đen kịt bên dưới.Cậu bật dậy khỏi bàn,hơi thở gấp gáp,quần áo ướt đẫm mồ hôi,ánh mắt cậu hiện vẻ bối rối pha chút kinh hãi nhìn xuống hai tay mình,phát hiện những xúc tu hư ảo,lông vũ trắng xóa đều đã biến mất, như thể chúng chưa từng tồn tại,cậu mới thở phào nhẹ nhõm,cho rằng bản thân vừa mơ thấy ác mộng.「Mình....ngủ quên sao」Sau khi xác nhận tình trạng của bản thân xong, tinh thần cậu mới dịu xuống,lơ đãng quét mắt nhìn xung quanh,mới nhận ra không biết từ khi nào,cả phòng học đã trống trơn,không một bóng người.「Mình.....ngủ ngon tới vậy sao,tới nỗi họ không nỡ gọi mình dậy,haha」Bá An giễu cợt bản thân hai câu,dùng ngón cái và ngó trỏ day day thái dương,cố nhớ lại xem tại sao bản thân ngủ lâu như vậy,nhưng mặc cho cậu cố gắng thế nào trong đầu cậu chỉ hiện ra một màng sương mù âm u,lạnh lẽo và hình ảnh cả người mình phủ đầy xúc tu,lông vũ,đầu óc cứng ngắc như bị đổ keo,bên tai vang vọng tiếng xì xào điên cuồng,hư ảo,nhưng khi vừa nhớ lại những tiếng xì xào điên loạn khiến người ta phát điên,trở thành quái vật đó,đầu cậu đã đau như búa bổ,toàn thân run rẩy theo bản năng.「Thôi kệ đi,dù sao hôm nay cũng gặp đủ chuyện kỳ lạ rồi,về sớm vậy.」Bá An chống tay đúng dậy,bắt đầu thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà,không để ý rằng đằng sau mình,có một sợi lông vũ bán trong suốt tỏa ra ánh sáng thuần khiết,từ trên lưng mình rơi ra, chậm rãi rơi xuống đất,hóa thành điểm sáng chậm rãi biến mất,không lưu lại dấu vết nào.「Một thân một mình ở trong lớp,vẫn là có chút đáng sợ...」Cậu liếc nhìn xung quanh,xoay người bước tới gần cửa,thấy hai cửa đóng chặt,không nhịn được mà đẩy nhẹ muốn thử vận may xem liệu cửa có mở được không,cậu không ôm quá nhiều hy vọng nhất là chuyện có liên quan tới vận may của bản thân,nhưng trái với suy nghĩ ban đầu của cậu, cánh cửa bị đẩy ra một cách vô cùng dễ dàng.「Lạ thật,cửa không khóa,họ quên khóa cửa à?」Vẻ bối rối cùng khó hiểu hiện rõ trên gương mặt Bá An,cậu không lập tức bước ra khỏi phòng học,cậu hoài nghi khi mình ra ngoài liệu có còn mạng trở về hay không,nên chọn cách nghiêng đầu ra ngoài để kiểm tra,quan sát tình hình,cậu nghiêng đầu ra ngoài,ngó nghiêng xung quanh để kiểm tra,nhưng những gì cậu nhìn thấy chỉ là 1 thành lang vắng vẻ không một bóng người,còn có thể nghe thấy những tiếng cười đùa vang vọng từ dưới sân,mọi thứ đều vô cùng bình thường, bình thường tới đáng sợ.Sau khi chắc chắn không có vấn đề Bá An mới chầm chậm bước ra,cậu đi rất khẽ cố không gây ra bất kỳ tiếng động nào,tinh thần căng thẳng sẵn sàng bỏ chạy nếu có bất kỳ vấn đề nào phát sinh, vào lúc này cậu có cảm giác mình đang chơi game ở chế độ siêu khó,chỉ cần phạm sai lầm thì cậu sẽ ngay lập tức game over.「Tiếc là game này chỉ có một mạng,hơn nữa không có nút chơi lại....」Cậu cảm thán mấy câu,dùng tốc độ không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng học,hai mắt liên tục đảo qua xung quanh,hai chân căng cứng sẵn sàng chạy khỏi đây bất kỳ lúc nào.Nhưng,ngay khi cậu vừa rời khỏi lớp học, cùng lúc này ở bên ngoài,bầu trời vốn đang trong xanh bắt đầu trở nên âm u khó tả,gió thổi vù vù, từng tia sét màu trắng bạc trộn lẫn sắc tím liên tục đan xen,lúc thì sáng chói lúc thì êm dịu như muốn xé toạc bầu trời,sau cảnh đó,những vì tinh tú dần dần lộ ra,chúng tỏa ra ánh sáng chói mắt như những viên đá quý được khảm lên một tấm vải nhung đen tuyền,mặt trời tự cao vốn vẫn đang hiện thế giờ đây lại bị một bầu trời sao chèn ép, biến mất không biết từ bao giờ.「!?」Bá An chạy ra hành lang nhìn ra bên ngoài,nhưng không có chuyện gì xảy ra,những tiếng xì xào , những lời thì thầm đều không xuất hiện,bên dưới không một ai để ý đến hiện tượng quái dị đang diễn ra trên bầu trời,như thể nó không thề xuất hiện.「Argh...đầu mình....」Bá An lúc này còn chưa thoát khỏi bàng hoàng thì đầu cậu lại lần nữa truyền tới một cảm giác đau đớn,như bị ai đó dùng búa sắt điên cuồng đập vào,cậu lấy hai tay ôm đầu,cả người lảo đảo mất cân bằng,cho người ta cảm giác cậu có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.*Vùuuuuuuuuuuuuu*Lúc Bá An đang chống chọi với nỗi đau đớn thấu xương,thì từ phía sau,một tiếng xé gió lớn phát ra,tiếng động ấy rất lớn,từng luồng gió mạnh thổi ra từ trong lớp học,gió thổi vù vù,càng lúc càng mạnh,khiến Bá An có cảm giác bản thân có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào."đó-đó là..."Cùng lúc ấy trong phòng học,Bá An lờ mờ nhìn thấy một vòng sáng đang bay lơ lửng giữa không trung,nó là một vòng tròn lớn màu tím nhạt phát ra ánh sáng dập dờn,bên trên được khắt lên rất nhiều biểu tượng mơ hồ,hư ảo,nhưng điều đáng sợ là vòng tròn ánh sáng đó đang ngày một lớn dần,liên tục bành trướng ra xung quanh.「vòng tròn ma pháp ?!」Không biết vì sao,kể từ lúc vòng tròn ma pháp ấy đột ngột xuất hiện,một cảm giác sợ hãi chợt trào dân trong tâm trí Bá An,tạo cho cậu cảm giác lo lắng,sợ hãi không tài nào diễn tả được,chỉ có thể đưa mắt quan sát biến động của vòng tròn bí ẩn trước mặt.Sau một lúc,vòng tròn ma pháp bí ẩn kia đã dừng lại,bắt đầu ổn đinh,không còn bất kỳ động tĩnh gì,giờ đây vòng tròn ấy đã to hơn kích thước ban đầu rất nhiều.Đưa mắt nhìn vòng tròn ma thuật trước mắt,cảm giác bối rối,lo lắng hiện rõ trên gương mặt cậu,cậu không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết liệu bản thân có an toàn qua hôm nay hay không.Lúc Bá An đang kẹt trong suy đống suy nghĩ hỗn loạn của bản thân,thì vòng ma pháp trước mặt xuất hiện gợn sóng dập dờn,ngay sau đó hàng loạt sợi xích hư thực lấp lóe tia sét trắng bạc từ trong bay ra,đồng loạt hướng về phía cậu.Nhận ra điều chẳng lành,cậu xoay người,định lăn về phía cầu thang tiến hành rút lui,nhưng khi suy nghĩ vừa hình thành trong đầu,thì cậu mới nhận ra thân thể mình ngày càng chậm chạp,ngày càng trở nên đình trệ,dù cố dùng sức như thế nào cũng không động đậy được,toàn thân như sa vào đầm lầy vô hình.Cùng lúc ấy những sợi xích hư ảo phát ra tia sét bạc đã đánh tới người Bá An,tốc độ của chúng quá nhanh,vượt qua cả nhận thức của con người, cho tới khi cậu kịp nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn,khi những sợi xích ấy đã quấn chặt tứ chi của cậu từ bao giờ,chỉ khi kịp nhận ra vấn đề,thì bản thân cậu đã bị chúng kéo về phía vòng tròn ma pháp kia.「Thả ra,thả ta ra,ư...ư..,Chết tiệt....」Bá An giẫy dụa,cô gắng thoát khỏi trói buột của xiềng xích,nhưng nổ lực ấy hoàn toàn vô dụng, gương mặt cậu trở nên vặn vẹo,ngày càng tối tăm,cậu tuyệt vọng gào thét,mong rằng ai đó có thể tới cứu mình,nhưng không may thay, không một ai nghe được những lời cầu cứu của Bá An,cậu điên cuồng giẫy giụa trong tuyệt vọng,hai mắt dần mất đi ánh sáng,cả người tê cứng,dần trở nên nặng nề,chìm vào trong bóng đêm sâu thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com