TruyenHHH.com

Nhật ký báo thù của pháo hôi

Chương 4

Kizinori

Sau khi Hỉ thước bay đi thì chỉ còn lại hai người đang đứng cách xa nhìn nhau.

Mục Hàn Tài hơi hơi nghiêng đầu, phát hiện chỉ có một con đường đi lên núi, y lại nhìn tiểu ca nhi mặt lạnh đang đứng đối diện rồi rơi vào trầm tư......

Giờ phút này trong đầu Liễu Hàm Văn đều là tin tức của Mục Hàn Tài, mấy năm trước Mục Hàn Tài dọn vào thôn Thanh Sơn sinh sống, nhà y cũng là hộ ngoại lai như Từ gia, nhưng Mục Hàn Tài lại không được người trong thôn hoan nghênh như Từ gia.
Bởi vì y luôn độc lai độc vãng, hơn nữa còn là thợ săn, trên người có sát khí làm cho nhiều thôn dân không dám tiếp cận.

Trước kia 'Cậu' rất ghét Mục Hàn Tài, không chỉ ghét y mà còn ghét cả những người thô kệch không biết chữ nữa, đây đều là do Từ Thế Hàng ảnh hưởng.

Tất cả đều là người hạ đẳng, chỉ có người đọc sách mới là thanh cao, đây là điều Từ Thế Hàng nói bên tai 'Cậu' từ nhỏ đến lớn, chính vì vậy, từ khi trở thành hôn phu lang của đối phương, 'Cậu' đã đi theo hắn học rất nhiều chữ.

Liễu Hàm Văn hơi híp mắt lại, nhìn hán tử cao lớn đối diện đang lùi ra sau hai bước, sau đó lại giả bộ như bị rớt đồ nên xoay người chạy đi 'Tìm'.

Cậu bị ghét bỏ sao?

Liễu Hàm Văn hừ lạnh một tiếng, chờ xem, lần sau nhất định phải ghét bỏ ngược lại!

Chờ Liễu Hàm Văn đi đến ruộng của Liễu gia thì mọi người đang ăn cơm, Liễu Vương thị vội vàng gọi Liễu Hàm Văn đi qua cạnh mình,

"Ăn cơm chưa?"

"A, tức phụ lão tam nói gì vậy, sao nương có thể để Văn ca nhi đói chứ?"

Lý thị chanh chua nói,

"Cũng chỉ có mấy hài tử Hàm Hoa không cái mệnh kia, chỉ được ngồi dưới đất ăn cơm thôi."

Sau khi Liễu Hàm Hoa đem đồ ăn ra ruộng thì cũng ăn cơm chung với mọi người.
Liễu Vương thị biết hai tẩu tử bất mãn tam phòng, cũng biết lão thái thái rất thiên vị ca nhi của mình nên ngày thường có thể nhịn thì nhịn, nhưng Liễu lão tam lại không muốn nhịn. Hắn cười nhạo một tiếng rồi nhìn về phía Lý thị,

"Không đúng sao? Đâu phải ai cũng có số mệnh như Văn ca nhi nhà ta, mệnh này là ông trời cho, nếu thấy bất bình thì đi tìm ông trời mà lý luận!"

Lý thị tức giận đỏ mặt, Dương thị và Liễu Hàm Ý thì lẳng lặng ăn đồ ăn của mình, không tham gia vào trận cãi vã này, ngay cả Liễu lão đại và Liễu lão nhị cũng làm như không nghe thấy.

Lý thị thấy trượng phu của mình thờ ơ thì muốn đâm chọt tam phòng thêm vài câu nữa, nhưng lại bị Liễu Hàm Xuân kéo kéo ống tay áo,

"Nương, ăn nhanh đi."

Nàng không muốn bị Liễu Hàm Văn cáo trạng rồi bị Liễu lão thái thái gả cho Cát lão tam.
Lý thị thấy đồ ăn không còn nhiều nên cũng lười cãi vã tiếp, không có gì quan trọng bằng việc lấp đầy bụng!

Liễu Hàm Văn không nói một câu, cậu chỉ lẳng lặng đứng cạnh Liễu Vương thị rồi phóng tầm mắt nhìn về phía Liễu Hàm Ý đang cúi đầu.

Đường ca này rất đáng chú ý.

Chờ mọi người cơm nước xong, Liễu Hàm Hoa và Liễu Vương thị thu dọn chén đũa vào sọt, không cần đem ấm trà và chén trà về, chờ buổi chiều làm xong việc sẽ đem về sau.

Liễu Hàm Hoa đeo sọt lên lưng rồi đi, cũng không thèm hỏi Liễu Hàm Văn có muốn về chung hay không, Liễu Vương thị đẩy đẩy Liễu Hàm Văn,

"Mau về đi con."

Liễu Hàm Văn không nhúc nhích,

"Nương, ta muốn nhìn đại đường ca làm việc. "

Liễu Hàm Ý nghe thấy lời này thì hung hăng siết chặt nắm tay của mình lại, hắn rất sợ bản thân không nhịn được sẽ tát Liễu Hàm Văn một cái.
Liễu Vương thị không nói thêm nữa, cùng những người khác xuống ruộng làm việc.

"Văn ca nhi vẫn nên về đi, trong ruộng không có gì để chơi đâu,"

Liễu Hàm Ý vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt của Liễu Hàm Văn, hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, chỉ thấy ca nhi tuấn tú đối diện đang mỉm cười với hắn.

"Đại đường ca, vừa rồi ngươi ăn đồ ăn có ngon không?"

Liễu Hàm Ý nuốt nuốt nước miếng,

"Có ý gì?"

"À,"

Liễu Hàm Văn chỉ tay về chỗ bọn họ vừa ngồi ăn cơm bên cạnh cái cây lớn,

"Ta sợ đại đường ca thèm thịt nên cố ý bắt một con sâu trên cây nhét vào đồ ăn cho ngươi đâu."

Liễu Hàm Ý nghe vậy thì cảm thấy ghê tởm vô cùng, hắn che miệng lại rồi nhìn ca nhi đang cười nhạt ở đối diện, sau một lúc lâu mới tái mặt mà cười nói,

"Văn, Văn ca nhi thật biết nói đùa, lúc ngươi đến tứ muội đã đem đồ ăn tới rồi, ngươi vốn dĩ không có đụng vào đồ ăn."

"Ai nha, đại đường ca thật thông minh,"

Ngữ khí của Liễu Hàm Văn ngữ tràn ngập đáng tiếc, cậu đột nhiên cười nhẹ lên,

"Ta chỉ nói đùa với đại đường ca chỉ chút thôi."

"Nhưng nó không buồn cười."

Liễu Hàm Ý nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy sao?"

Liễu Hàm Văn tỏ vẻ kinh ngạc nói,

"Nhưng ta nhớ đại đường ca thích đùa giỡn nhất mà."

Không chờ Liễu Hàm Ý hỏi thì Liễu Hàm Văn đã bước từng bước đến trước mặt hắn, nói ra những lời làm Liễu Hàm Ý kinh hãi.

" Lúc ta bảy tuổi, đại đường ca đùa giỡn nói ta trộm bạc của nãi nãi; lúc ta chín tuổi, đại đường ca đùa giỡn nói ta lấy sách trong thư phòng của Từ phu tử; lúc ta mười tuổi, đại đường ca đùa giỡn đẩy ta té xuống sông; lúc ta mười hai tuổi, đại đường ca đùa giỡn cùng vị hôn phu của ta miệng đối miệng trong phòng chứa củi; năm nay ta mười bảy tuổi, đại đường ca đùa giỡn cùng vị hôn phu của ta trong rừng cây nhỏ. Không, hẳn là đã bắt đầu từ năm ngoái rồi, đại đường ca, nếu ngươi thích đùa giỡn thì ta có rất nhiều cách để đùa giỡn với ngươi, tới lúc đó ngươi đừng có trốn nha."

Bàn tay hơi lạnh của cậu nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của Liễu Hàm Ý, phảng phất như động tác tiếp theo cậu sẽ bóp chặt cổ hắn để hắn chết không có chỗ chôn!

Phịch một tiếng, Liễu Hàm Ý ngã quỳ xuống trước mặt Liễu Hàm Văn.
Sao có thể! Sao đối phương lại nhớ rõ nhiều chuyện như vậy! Còn biết hắn và Từ Thế Hàng......

Liễu Hàm Ý không dám nghĩ nữa.
Liễu Hàm Văn dời bước, xoay người rời đi, lời nói của cậu theo gió truyền vào tai hắn.

"Hiện tại còn chưa phải lúc ngươi quỳ."

Liễu Hàm Văn rời đi hồi lâu Liễu Hàm Ý cũng không đứng dậy, cả người hắn vô lực, sắc mặt trắng bệch, lúc hắn ngẩng đầu lên thì thấy Dương thị đang chạy nghiêng ngã đến trước mặt hắn.

"Ý ca nhi, con bị sao vậy?"

Tuy rằng ca nhi này không quan trọng bằng nhi tử Hàm Thư, nhưng tốt xấu gì nó cũng là nhi tử của mình, hơn nữa nó đã cùng Từ Thế Hàng......

Dương thị cắn răng, Ý ca nhi không thể xảy ra chuyện được.

"Nương, tiêu rồi."

Liễu Hàm Ý run rẩy thân thể, hắn cúi đầu thấp xuống.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng trời cao đã cho hắn cơ hội sống lại, rõ ràng đời này chỉ cần diệt trừ Liễu Hàm Văn thì mình có thể thay thế đối phương trở thành quý nhân!
Nhưng tại sao đối phương lại biết hết mọi việc?
Hắn đã nói với người khác chưa?
(Hoseki: Lúc này LH Ý đang độc thoại nội tâm nên gọi LH Văn là hắn nha)

" Tiêu cái gì? Sao lại tiêu?!"

Dương thị sốt ruột vô cùng, nàng dùng sức lắc lắc Liễu Hàm Ý.

"Làm sao vậy"

đám người Lý thị thấy vậy thì vây lại, Dương thị cứng đờ, Liễu Hàm Ý vội vã trấn định tinh thần, ngẩng đầu nói:

"Ta hơi khó chịu, nghỉ một lát sẽ khỏe."

Liễu Hàm Văn thảnh thơi đi về nhà, còn chưa bước qua cửa viện đã nghe thấy âm thanh khi cao khi thấp của Liễu lão thái thái.

" Thật sao? Ai da ca nhi kia thật không biết điều, người tốt như vậy sao hắn không ưng chứ!"

Một âm thanh khác gần giống Liễu lão thái thái cũng vang lên theo,

"Đúng đấy, làm ta giận muốn chết, về sau có cầu ta ta cũng không làm mai cho nhà bọn họ!"

Đó là bà mối Trướng, thân muội của Liễu lão thái thái. Bà mối Trương thoáng thấy thân ảnh của Liễu Hàm Văn thì cười híp mắt,

"Văn ca nhi càng lớn càng tuấn tú, đi mấy thôn cũng không tìm được người bằng Văn ca nhi của chúng ta."

"Di nãi, ngài cứ dỗ ta hoài."

Liễu Hàm Văn cười khẽ rồi đi đến cạnh bà mối Trương, bà mối Trương này cũng có chút bản lĩnh, chuyện Liễu gia đính hôn với Từ gia năm đó là do bà giật dây.

" Di nãi con không dỗ con,"

Liễu lão thái thái nói chắc chắn,

"Tuy nói Nguyện ca nhi cũng không tồi, nhưng nó lớn hơn con hai tuổi, đã nảy nở rồi, chờ con lớn bằng nó thì bảo đảm sẽ hơn nó nhiều."

" Đúng vậy,"

Ở góc độ nào đó thì tính tình và suy nghĩ của bà mối Trương và Liễu lão thái thái cũng rất giống nhau. Lúc Liễu Hàm Văn nghe hai người nói mấy chuyện nhàn thoại trong thôn đến sắp ngủ gật thì ngoài cây táo lớn có vài âm thanh quen thuộc truyền vào, cậu ngáp một cái rồi đi ra chỗ cây táo lớn.

Nhìn cậu như đang ngẩn người nhưng thật ra là đang nghe mấy con sơn tước đậu trên cây nói chuyện.

"Thời tiết hôm nay không tồi, vừa rồi ta ăn được rất nhiều sâu, vui quá đi!"

Một con sơn tước vui sướng nhảy trên cành cây táo.

"Ai, hôm nay ăn vụng thịt muối trên tường nhà Mục hán tử, thiếu chút nữa bị mèo nhà hắn bắt."

Một khác con sơn tước khác nói bằng giọng cực kỳ uể oải.

"Xuy xuy xuy, là do ngươi vô dụng, con mèo bự kia có gì đáng sợ chứ."

" Tại ngươi chưa bị nó nhìn chằm chằm nên người không biết!"

Liễu Hàm Văn chỉ nghe được vài chuyện, tuổi của mấy con chim sơn tước này khá lớn, đã sống trong thôn Thanh Sơn nhiều năm, hằng ngày đều bay đi bắt sâu, thích ăn vụng thịt trong nhà Mục Hàn Tài nhất. Còn thích xem chuyện náo nhiệt trong nhà của mấy người trong thôn.

"Thê tử của Thôn trưởng lại đưa trộm thức ăn cho Liễu lão đồng sinh."

"Lão đồng sinh đó có lấy không?"

"Không lấy, vẫn nhốt bà ta ngoài sân không cho vào như mấy lần trước."

Liễu Hàm Văn lấy vài miếng mứt quả ra vừa ăn vừa nghe.

"Tiểu ca nhi này đang ăn gì vậy? Oa ngửi thấy trên người hắn có thứ gì đó rất thoải mái, làm ta cảm giác bản thân nhẹ như bay!"

Đột nhiên có một con chim sơn tước bay tới bay lui trên đầu Liễu Hàm Văn. Liễu Hàm Văn ngừng ăn.

"A, kỳ quái, sao lúc trước không phát hiện trên người tiểu ca nhi này có linh khí a."

Mấy con sơn tước lớn tuổi nhất kinh dị nói.

Linh khí?

Liễu Hàm Văn mím môi, cậu nhớ lúc nãy trước khi gặp được Mục Hàn Tài, con hỉ thước mắt đậu đen kia cũng nói muốn hít người cậu một cái, chẳng lẽ là linh khí sao?

" Về sau chúng ta định cư trên cây táo này đi."

Một con sơn tước đề nghị.

"Không được, nhân loại sẽ đuổi chúng ta đi."

" Về sau chúng ta bay tới đây nghỉ ngơi là được rồi."

Chờ bà mối Trương đi, người Liễu gia cũng sắp trở về, lúc này Liễu Hàm Văn mới bước đôi chân có chút tê về phòng mình. Cậu mở ngăn tủ lấy một cuốn sách ra, trong cuốn sách này có viết vài chuyện linh tinh về linh khí.

"Linh khí là khí tức trên người tiên nhân, rất có ích cho việc tu hành của bách thú sao?"

Cậu nhíu mày lại, tiên nhân? Sau khi Liễu Hàm Ý trở về thì rất an tĩnh, hắn cúi đầu đi thẳng về phòng.

Trong lúc Liễu Hàm Văn ngủ ngon lành thì Mục Hàn Tài sống trong căn nhà gỗ trên núi bị một giấc mộng dọa tỉnh, trong mộng đột nhiên có một tiểu ca nhi cười nhạt ngồi cạnh y gọi y là phu quân.

Y chạy vào bếp múc một gáo nước lạnh vừa uống vừa cố ép dục vọng trong người xuống.

"Tà môn, sao lại nằm mơ thấy hắn......"

Tưởng tượng đến khuông mặt nhỏ lạnh lùng của ca nhi lúc ban ngày lại xuất hiện trong mơ gọi y là phu quân, Mục Hàn Tài không nhịn được mà tát mình một cái.

Cầm thú!

Tác giả có lời muốn nói:

Liễu Hàm Văn: Hừ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com