Nhat Ky Bao Thu Cua Phao Hoi
Liễu Hàm Ý là ca nhi đầu tiên của Liễu gia, nhưng lại không được sủng ái bằng Liễu Hàm Văn sinh sau, thậm chí đối với phu thê Liễu lão đại và Liễu lão thái thái mà nói, ca nhi này không có chút địa vị nào lòng bọn họ.Liễu Vương thị mím môi, thấy Liễu Hàm Ý đứng đối diện đang nhếch khóe miệng cười thì tức giận không thôi, hai tiểu cô nương mười mấy tuổi thấy vậy thì sôi nổi cúi đầu xuống cười trộm.Ngoài cửa phòng bà đồng còn đang niệm thần văn gì đó, Liễu Hàm Văn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, sao mấy người này lại dám đối xử với cậu như vậy?! Thật làm càn! Cậu chính là....... Là cái gì?Đột nhiên, Liễu Hàm Văn giật mình đưa tay nhéo cánh tay mình một cái, vừa nãy sao cậu lại nghĩ như vậy?Làm càn? Cậu là ai? Cậu không phải là Liễu Hàm Văn sao?Không đợi cậu chải vuốt cảm xúc của mình cho rõ ràng thì đã phát hiện ngoài cửa phòng có thêm một bóng người.Liễu Hàm Văn nhìn cửa phòng rồi nhanh chóng lùi về sau mấy bước, 'Kẽo kẹt' một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ngay sau đó là một chậu máu chó tanh tưởi hắt vào chỗ Liễu Hàm Văn vừa đứng. Nếu cậu không lùi lại mấy bước thì chậu máu chó kia đã đổ hết lên người cậu!Liễu Hàm Văn cắn chặt răng, nghiêng người nắm tay thành quyền, không thể tức, không thể tức.Cho dù cậu có né thì vẫn bị vài giọt máu bắn lên mặt. Máu chó đỏ tươi chưa kịp khô chảy khỏi khuôn mặt trắng nõn của Liễu Hàm, hình thành mấy cái "vệt máu" làm cả người cậu càng thêm yêu diễm tuấn mỹ.Bà đồng bị cặp mắt sâu không thấy đáy của Liễu Hàm Văn bức cho lùi về sau một bước, Liễu Hàm Văn nâng tay lau nhẹ mặt một cái, cậu cúi đầu nhìn vết máu trên tay, sau đó nhoẻn miệng cười, bước từng bước đến chỗ bà đồng:"Bà đồng, không biết ngài giết bao nhiêu con chó vì ta rồi?"Dưới chân là một vũng máu chó, trên mặt dính vết máu, khóe miệng treo nụ cười quỷ dị, những thứ này làm bà đồng sợ run người lập tức ném tiền giấy trong tay qua, "Nghiệt súc,mau mau rời đi!"Liễu lão thái thái đứng cách đó không xa đã mềm chân, thiếu chút nữa ngã quỳ trên mặt đất.
Liễu Hàm Văn vừa bước ra cửa phòng, ánh mặt trời mới chiếu xuống vừa lúc chiếu lên người cậu, tiền giấy rơi từ bên vai cậu xuống, hình ảnh vốn dĩ quỷ dị tức khắc có vài phần thánh khiết, mâu thuẫn cực kỳ."Nghiệt súc?"Liễu Hàm Văn khẽ nhíu mày, trong trí nhớ chưa từng có người nào dám mắng cậu như vậy.
Liễu Vương thị nghe thấy động tĩnh thì nhịn không được mà đi ra cửa nhà chính lo lắng nhìn qua bên này.Bà đồng thấy mấy thứ máu chó đen không trị được Liễu Hàm Văn thì thầm nghĩ con quỷ này lợi hại quá, không thể dùng mạng của bà để cứu Liễu gia được! Vì thế bà lùi ba bước thành hai bước, vừa lùi vừa giả bộ niệm chú ngữ, nhưng khi đi qua chỗ Liễu lão thái thái thì bị lão thái thái ôm đùi lại."Bà đồng, ngài mau tìm biện pháp khác a!"Bà đồng dùng sức rút chân ra nhưng rút mãi không được, bà lại không dám nói thật nên đành bịa chuyện, "Ta đã đuổi đồ vật trên người Văn ca nhi đi rồi."Liễu lão thái thái nhìn về phía Liễu Hàm Văn đang đi về phía này, lập tức mắt nhắm ôm đùi bà đồng chặt hơn, "Bà đồng, ngài đừng gạt lão bà tử ta."Bà đồng nghẹn họng, thầm mắng lão bà tử này thật tinh, cư nhiên phát hiện bà gạt người!Liễu Hàm Văn thấy Liễu lão thái thái ngã ngồi trên mặt đất thì khuôn mặt lạnh băng lập tức hiện lên vài phần ủy khuất, "Nãi nãi, ngài không biết Hàm Văn sao?"Liễu lão thái thái run lên, bà mở mắt ra cẩn thận nhìn, chỉ thấy tôn ca nhi bà thích nhất đang rưng rưng hai mắt nhìn bà, thoạt nhìn cực kỳ thương tâm.Đã diệt trừ đồ dơ thật rồi sao?"Bà xem, không phải đã tốt rồi sao?"Bà cốt không thèm nhìn Liễu Hàm Văn, vừa nghe thanh âm của đối phương thì lập tức tươi cười, nói từng câu từng chữ cho Liễu lão thái thái nghe.Liễu lão thái thái vẫn không dám đi lên xem, nhưng Liễu Vương thị nhìn thấy trên mặt Liễu Hàm Văn dính máu thì nhịn không được muốn chạy lên ôm Liễu Hàm Văn một cái, kết quả lúc còn cách Liễu Hàm Văn một trượng thì ngừng lại.Chỉ thấy một đám hỉ thước kết bầy bay vào trong viện của bọn họ, chúng nó không bay đến cây táo lớn trong viện mà là kết hàng bay quanh Liễu Hàm Văn vài vòng."Hỉ thước a! Nương, đây là hỉ thước! Đại hỉ hiện ra! Văn ca nhi nhất định không có việc gì, đại nạn không chết tất sẽ có hạnh phúc cuối đời!"Liễu lão tam vừa vào cửa liền thấy một màn thế này, tức khắc cao giọng cười to nói.Vì để hai tẩu tử không phát hiện ra hắn đi lên trấn trên, Liễu lão tam chỉ có thể rời khỏi nhà vào lúc nửa đêm, lúc này về vừa kịp giờ ăn cơm sáng."Tra, tra, tra, tra!""Tra, tra, tra, tra!"Trong tai người khác là tiếng hỉ thước hót mừng, nhưng trong tai Liễu Hàm Văn lại là:"Oa, tiểu ca nhi này thật đẹp mắt!""Trên người hắn có Hương vị chúng ta thích!"Không phải lẽ là mùi máu chó? Liễu Hàm Văn kinh dị nghĩ."Ta thích hắn, lão đại chúng ta định cư ở khu rừng đối diện đi."Lỗ tai Liễu Hàm Văn khẽ nhúc nhích, hai mắt hơi rũ xuống vừa lúc đối diện với một đôi mắt đậu đen."A a a! Lão đại hắn nhìn chim! Hắn nhìn chim! Hắn nhất định thích chim!"Mắt đậu đen mơ mơ màng màng bay về phía lão đại hỉ thước, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.Liễu Hàm Văn:...... Xem ra, nhất định cậu đã bị thứ gì đó quấn lấy, bằng không thì sao lại nghe hiểu chim nói chuyện chứ.
Liễu Hàm Văn vừa bước ra cửa phòng, ánh mặt trời mới chiếu xuống vừa lúc chiếu lên người cậu, tiền giấy rơi từ bên vai cậu xuống, hình ảnh vốn dĩ quỷ dị tức khắc có vài phần thánh khiết, mâu thuẫn cực kỳ."Nghiệt súc?"Liễu Hàm Văn khẽ nhíu mày, trong trí nhớ chưa từng có người nào dám mắng cậu như vậy.
Liễu Vương thị nghe thấy động tĩnh thì nhịn không được mà đi ra cửa nhà chính lo lắng nhìn qua bên này.Bà đồng thấy mấy thứ máu chó đen không trị được Liễu Hàm Văn thì thầm nghĩ con quỷ này lợi hại quá, không thể dùng mạng của bà để cứu Liễu gia được! Vì thế bà lùi ba bước thành hai bước, vừa lùi vừa giả bộ niệm chú ngữ, nhưng khi đi qua chỗ Liễu lão thái thái thì bị lão thái thái ôm đùi lại."Bà đồng, ngài mau tìm biện pháp khác a!"Bà đồng dùng sức rút chân ra nhưng rút mãi không được, bà lại không dám nói thật nên đành bịa chuyện, "Ta đã đuổi đồ vật trên người Văn ca nhi đi rồi."Liễu lão thái thái nhìn về phía Liễu Hàm Văn đang đi về phía này, lập tức mắt nhắm ôm đùi bà đồng chặt hơn, "Bà đồng, ngài đừng gạt lão bà tử ta."Bà đồng nghẹn họng, thầm mắng lão bà tử này thật tinh, cư nhiên phát hiện bà gạt người!Liễu Hàm Văn thấy Liễu lão thái thái ngã ngồi trên mặt đất thì khuôn mặt lạnh băng lập tức hiện lên vài phần ủy khuất, "Nãi nãi, ngài không biết Hàm Văn sao?"Liễu lão thái thái run lên, bà mở mắt ra cẩn thận nhìn, chỉ thấy tôn ca nhi bà thích nhất đang rưng rưng hai mắt nhìn bà, thoạt nhìn cực kỳ thương tâm.Đã diệt trừ đồ dơ thật rồi sao?"Bà xem, không phải đã tốt rồi sao?"Bà cốt không thèm nhìn Liễu Hàm Văn, vừa nghe thanh âm của đối phương thì lập tức tươi cười, nói từng câu từng chữ cho Liễu lão thái thái nghe.Liễu lão thái thái vẫn không dám đi lên xem, nhưng Liễu Vương thị nhìn thấy trên mặt Liễu Hàm Văn dính máu thì nhịn không được muốn chạy lên ôm Liễu Hàm Văn một cái, kết quả lúc còn cách Liễu Hàm Văn một trượng thì ngừng lại.Chỉ thấy một đám hỉ thước kết bầy bay vào trong viện của bọn họ, chúng nó không bay đến cây táo lớn trong viện mà là kết hàng bay quanh Liễu Hàm Văn vài vòng."Hỉ thước a! Nương, đây là hỉ thước! Đại hỉ hiện ra! Văn ca nhi nhất định không có việc gì, đại nạn không chết tất sẽ có hạnh phúc cuối đời!"Liễu lão tam vừa vào cửa liền thấy một màn thế này, tức khắc cao giọng cười to nói.Vì để hai tẩu tử không phát hiện ra hắn đi lên trấn trên, Liễu lão tam chỉ có thể rời khỏi nhà vào lúc nửa đêm, lúc này về vừa kịp giờ ăn cơm sáng."Tra, tra, tra, tra!""Tra, tra, tra, tra!"Trong tai người khác là tiếng hỉ thước hót mừng, nhưng trong tai Liễu Hàm Văn lại là:"Oa, tiểu ca nhi này thật đẹp mắt!""Trên người hắn có Hương vị chúng ta thích!"Không phải lẽ là mùi máu chó? Liễu Hàm Văn kinh dị nghĩ."Ta thích hắn, lão đại chúng ta định cư ở khu rừng đối diện đi."Lỗ tai Liễu Hàm Văn khẽ nhúc nhích, hai mắt hơi rũ xuống vừa lúc đối diện với một đôi mắt đậu đen."A a a! Lão đại hắn nhìn chim! Hắn nhìn chim! Hắn nhất định thích chim!"Mắt đậu đen mơ mơ màng màng bay về phía lão đại hỉ thước, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.Liễu Hàm Văn:...... Xem ra, nhất định cậu đã bị thứ gì đó quấn lấy, bằng không thì sao lại nghe hiểu chim nói chuyện chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com