TruyenHHH.com

Nhat Ky Asd

Ngày 9 tháng 6 năm 2018. Tớ ghét thế giới...

Cậu đã nghe về định luật bánh bơ chưa? Cái định luật về n+1 điều xui xẻo sẽ đổ xuống đầu cậu chỉ cần cậu cho nó 0,01% cơ hội tồn tại?

Hmm, tớ nghĩ tớ sẽ là ví dụ điển hình cho cái định luật ngớ ngẩn ấy.

Cậu có thấy một con bé nào: tay chân lóng ngóng, vụng về; mồm miệng thì kiệm lời; tính tình hay cáu gắt; đã thế lúc nào cũng ẩu đoản, hấp tấp chưa? Đừng nói là nữ chính ngôn tình nhé, vì 1 là tớ là sinh vật có thật, tim tớ vẫn đập và mắt tớ vẫn biết khóc, 2 là TỚ KHÔNG XINH -Thề đấy! cuộc sống đã chứng minh chỉ cần cậu xinh cả thế giới sẽ yêu thường cậu vô điều kiện :))).

Cuộc sống đã cho cậu biết: dù cậu có tốt ơi là tốt, chân thành đến mức có thể hi sinh vì thế giới mà không xinh đẹp thì cả thế giới sẽ chống lại cậu chưa?

Khi những việc tớ cố gắng vì muốn một ai đó đỡ mệt, muốn giúp một ai đó vui hơn nhưng sự vụng về khiến tớ phạm phải những lỗi nhỏ, nhưng đủ khiến người khác bực mình thì trước những lời chất vấn dù có hàng lô lốc lí do chính đáng thì tớ vẫn đơ ra. Hiểu không? Khi người khác tức giận thì mọi lời giải thích của cậu đều là ngụy biện cho lỗi lầm của bản thân. Thế thì tớ còn nói được gì chứ? Có 10 cái miệng cũng không cãi được.

Thực sự tớ khá là ghen tị với đám con gái cùng tuổi. Vì sao á? Vì người ta ở một thế giới rất xa vời mà tớ không thể với tới được. Tính ra thì tớ khá là thông minh, và tinh cmn tế. Không phải tự tin thái quá nhưng tớ đủ khả năng nhận biết tâm trạng, vấn đề người khác gặp phải qua nét mặt và hành vi (đôi khi còn tìm ra lí do nữa ) Tớ không biết là do mình quá để ý người khác, hay đó là điểu hiển nhiên mà ai cũng nhận ra hay không? Nhưng có vẻ mọi người rất thích tâm sự với tớ. Tớ biết trong cuộc sống cứ 10 thì 9 người muốn nói chỉ có 1 người muốn nghe . Và tìm được một người thực sự biết lắng nghe rất khó...Nhưng tớ chỉ muốn biết , tớ lắng nghe mọi người nhưng chẳng ai thực sự lắng nghe tớ là sao?

Và tớ tìm ra câu trả lời: Tớ không xinh. Ai cũng nhận xét là mặt tớ có nét, đã có lần tớ tháo kính , xõa tóc, đổi cách ăn mặc quê mùa (quanh năm 1 bộ đồng phục) làm cả lớp ai cũng nhận xét tớ trông ưa nhìn hẳn ra. Cơ mà hôm sau lại đâu vào đấy: tóc tai bù xù, áo trắng quần tây, kính cận dày cộp. Tớ không hay làm đẹp vì với 1 đứa cao có mét rưỡi mà nặng gần nửa tạ như tớ thì việc làm đẹp chỉ tổ tốn kém (chỉ bớt xấu chứ làm gì đến nỗi xinh).Thật chứ yêu cái đẹp là bản năng của con người. 1 con bé mũm mĩm bị bỏng nửa bàn tay vẫn lắc đầu "tớ chả sao, đau đâu mà đau"với 1 bạn nữ xinh thật xinh rơm rớm nước mắt vì bị trầy chút da thì cũng giống như đặt 1 khúc củi vô giá trị bên cạnh 1 cái lục bình chục triệu vậy.

Tớ từng nghĩ con gái chỉ cần thật mạnh mẽ, không thua kém 1 đứa con trai nào thì mọi người sẽ yêu thương hơn. Chỉ cần nỗ lực thì không cần xinh cũng sẽ tỏa sáng. Nhưng tớ sai rồi. Một cái lu xi măng có đập cũng không bể làm sao được nâng niu một cái bình sứ mỏng tanh chứ. Tớ có thể bế công chúa mọi bạn nữ trong lớp. có thể bê bình nước 20 lít đi từ tầng 1 lên tầng 3. Một mình về quê xa bố mẹ để ăn học. Có thể thức thâu đêm để giải xong bài tập cô giao. Có thể lên trường học dù đang sốt 38 độ.Tớ có thể nhận mọi lời nhờ, mọi lời sai vặt dù tớ rất mệt. Nhưng tớ không thể sống mà phải cô đơn. Cảm giác bị bỏ rơi thực sự rất tệ... Tệ nhất là khi cậu đang cố gắng vì người đang bỏ rơi cậu.

Tớ biết cũng một phần do tớ quá ít nói, quá ít bạn, và không đanh đá. Tớ nóng tính lắm nhưng không muốn làm người khác khó chịu nên tớ sẽ nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi đến khi không nhịn được sẽ chui vào 1 chỗ kín, ở một mình và khóc thật to. Có lẽ những người nóng tính một chút, thẳng thắn một chút, yêu sách 1 chút mới khiến người khác vừa nể vừa sợ chứ người như tớ có khác gì chân saii vặt đâu.

Tớ biết cuộc đời không bất công là do tớ quá nhu nhược, đã đánh mất cái tôi to đùng và ôm hết thiệt thòi vào mình. Người khác nói tớ ích kỷ. Haha giá mà tớ ích kỷ có lẽ tớ đã vui vẻ hơn mà sống. Xã hội không có lỗi, người ta phải bỏ thời gian để yêu thương bản thân, hơi đâu mà yêu tớ chứ , à mà bản thân tớ tớ còn không yêu thì có tư cách gì để đòi hỏi nhỉ?

Nhưng tớ vẫn đau... Đau chết đi được!!!

Lúc này là 2h32 phút sáng. Tớ đang khóc. Giấc ngủ trọn vẹn có lẽ quá xa xỉ với tớ cậu à .....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com