TruyenHHH.com

Nhat Kich Nam Nguy Vo Tien Vong Tien Edit

Cuộc chiến Xạ Nhật đã kết thúc, hiện tại Nhiếp, Giang, Lam, Kim bốn gia tộc cùng trụ cột, việc ai sẽ đảm nhận vị trí Tiên Thủ trở thành một vấn đề. Mặc dù vì sự kiện của Ôn Nhược Hàn mà mọi người cố tình né tránh nhắc đến từ "Tiên Thủ" và "Tiên Đốc", nhưng thực tế, tiên môn bách gia không thể không có người lãnh đạo, cuối cùng vẫn cần bầu ra một người đứng đầu.

Nếu xét về chiến công, Nhiếp Thị lập được chiến tích nhiều nhất, Giang Thị có công lao to lớn nhất, Lam Thị tuy không có chiến công lẫy lừng nhưng lại là gia tộc đi khắp nơi viện trợ nhiều nhất. Còn Kim Thị, dường như chẳng làm gì cụ thể, nhưng lại là gia tộc đóng góp tài lực lớn nhất.

Xét về gia chủ, Nhiếp Minh Quyết tính tình quá cứng rắn, thẳng thắn, Giang Trừng thì tuổi còn trẻ, Lam Hi Thần vốn không có hứng thú với việc này và tuổi tác cũng không lớn hơn là bao. Suy đi tính lại, Kim Quang Thiện là người khéo léo, xử lý công việc chu đáo và có kinh nghiệm dày dặn.

Hơn nữa, Mạnh Dao, thực ra là con trai của ông ta, từng được cài cắm làm nội gián bên cạnh Ôn Nhược Hàn, thu thập tình báo, giúp cuộc chiến Xạ Nhật rút ngắn mấy năm trời. Ngoài ra, y còn cứu hai gia chủ lớn là Nhiếp và Lam tại Bất Dạ Thiên. Giờ đây, Mạnh Dao đã trở về Kim Thị, đổi tên thành Kim Quang Dao, chiến công đó dĩ nhiên được tính cho Kim Thị.

Bách gia suy tính đủ điều, người phù hợp nhất cuối cùng chỉ còn Kim Quang Thiện. Lam Hi Thần và Giang Trừng, với tư cách là thế hệ trẻ, không có ý kiến gì nhiều. Nhiếp Minh Quyết đứng sang một bên, nhường Kim Quang Thiện ngồi vào ghế chính.

Tuy không nói rõ ràng, nhưng ai cũng hiểu, từ giờ trở đi, Lan Lăng Kim Thị chính là đứng đầu bách gia. Để ăn mừng chiến tranh kết thúc, Kim Quang Thiện tổ chức tiệc lớn tại Kim Lăng Đài, thiết đãi các tướng sĩ, yến tiệc linh đình, ca hát liên tục trong nhiều ngày liền.

Mọi người đều cảm thán: cũng chỉ có Lan Lăng Kim Thị mới có thể chi tiêu xa hoa như vậy.

Ngụy Vô Tiện thì hoàn toàn không hứng thú, từ chối lời mời của Giang Trừng, chỉ phất tay rời đi. Trên yến tiệc, không thấy vị công thần lớn nhất của chiến dịch Xạ Nhật, Kim Quang Thiện đương nhiên hỏi thăm:
"Giang Tông chủ, mấy ngày nay không thấy Ngụy công tử xuất hiện, là có chuyện gì sao?"

Giang Trừng cúi người hành lễ, đáp: "Kim Tông chủ, Ngụy Vô Tiện trong trận chiến vừa qua đã hao tổn rất lớn, hiện tại đang trong giai đoạn hồi phục, không tiện tham dự, mong ngài lượng thứ."

Kim Quang Thiện tuy không quen biết Ngụy Vô Tiện, nhưng đã nghe qua nhiều lời đồn đại, rằng hắn mạnh mẽ đến mức không tưởng. Tuy nhiên, ông ta hiểu rõ thực lực của Ôn Nhược Hàn, chắc hẳn trận chiến đó cũng vô cùng khốc liệt, nên không truy cứu thêm. Ông lại quay sang hỏi Lam Thị:
"Lam Tông chủ, còn Hàm Quang Quân thì sao...?"

Thực tế, ông cũng cảm thấy lạ. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều là những hậu bối nổi danh trong chiến dịch Xạ Nhật. Nhưng khi chiến tranh kết thúc, không thấy họ nhận phong thưởng, không phân lãnh địa, và giờ đây, yến tiệc cũng không thấy họ xuất hiện, dường như cả hai đã biến mất. Hơn nữa, là biến mất cùng nhau. Điều này khiến ông càng thắc mắc, nghĩ đến một số lời đồn, không khỏi tự hỏi: hai người này... liệu có mối quan hệ gì đặc biệt hay không?

Lam Hi Thần cúi người hành lễ, mỉm cười nói: "Vong Cơ từ nhỏ đã thích sự yên tĩnh, không quen với những buổi yến tiệc náo nhiệt. Mong Kim Tông chủ thông cảm."

Kim Quang Thiện, có chút tò mò, uống thêm vài chén rượu, thuận miệng nói: "Hàm Quang Quân và Ngụy công tử, thật đúng như lời đồn, đi đâu cũng không rời nhau nhỉ."

Lam Hi Thần chỉ mỉm cười, không đáp lại. Nhưng câu nói này khiến Giang Trừng không vui. Dù Kim Quang Thiện chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng Giang Trừng lại nghiêm túc trả lời, giọng chắc nịch: "Chiến tranh kết thúc rồi, làm sao Ngụy Vô Tiện có thể ở cùng Hàm Quang Quân được."

Nghe vậy, Lam Hi Thần bất giác nhớ lại sáng nay. Sớm tinh mơ, y nhìn thấy Lam Vong Cơ. Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng y là "đệ cơ đọc tâm" mà, nên nhận ra ngay hôm nay Lam Vong Cơ chú ý đến trang phục hơn thường ngày. Lúc đầu, y nghĩ Lam Vong Cơ sẽ cùng mình đến Kim Lân Đài dự tiệc, nên mỉm cười bước tới gọi. Nào ngờ, Lam Vong Cơ từ chối, nói rằng y có việc cần ra ngoài.

Lam Hi Thần thấy vẻ mặt của đệ đệ có chút căng thẳng, thử dò hỏi: "Đệ định đi tìm Ngụy công tử à?"

Lam Vong Cơ hiếm khi không đáp, nhưng nhìn vẻ mặt, Lam Hi Thần không chỉ thấy y có chút hồi hộp mà còn... hơi ngượng ngùng? Sau đó, Lam Vong Cơ cúi người hành lễ rồi rời đi.

Lam Hi Thần chỉ cảm thấy đầu hơi đau. Giang Trừng bên kia vẫn tiếp tục truy hỏi, giọng điệu chắc chắn: "Phải không, Trạch Vu Quân? Họ không ở cùng nhau, đúng chứ?"

Trong tình huống này, không biết phải nói gì cho phải, Lam Hi Thần chỉ mỉm cười đáp lại.

Những môn sinh nhỏ tuổi xung quanh nghe thấy, đồng loạt nghĩ: Chiến tranh kết thúc rồi mới phải ở cùng nhau chứ!

Lại không hẹn mà cùng thầm lo lắng cho Giang Trừng: Giang Tông chủ! Không hiểu gì về chuyện tình cảm thế này, về sau làm sao tìm được tông chủ phu nhân đây!

Ngụy Vô Tiện xách theo mấy vò rượu, nhảy lên nóc Bất Dạ Thiên, nhìn cây cột cờ bị chặt đứt, chỉ khẽ cười nhạt. Hắn tùy tiện ngồi xuống mái nhà, mở nắp một vò rượu, uống mấy ngụm. Rượu là rượu ngon, hương vị đậm đà lan tỏa, hắn đưa tay hất nhẹ xuống dưới, để hương rượu bay theo gió.

Có người theo gió đến, lặng lẽ tiến lại gần. Ngụy Vô Tiện thính tai, dù đối phương che giấu khí tức cũng không qua được hắn, nhưng hắn lại không hề lo lắng. Nếu người đến mang theo địch ý, hắc ảnh sớm đã hiện ra.

Hắn không quay đầu lại, chỉ cười nhạt:
"Hàm Quang Quân, sao ngươi không dự yến tiệc, lại chạy lên nóc nhà đổ nát này làm gì?"

Lam Vong Cơ giọng điệu nhàn nhạt:
"Còn ngươi, vì sao lại ở đây?"

Đúng vậy, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng không rõ. Hắn đã giết Ôn Nhược Hàn, Ôn Thị cũng đã sụp đổ, nhưng trong lòng lại không có cảm giác sảng khoái như tưởng tượng. Nhìn đám người điên cuồng chia cắt tài sản và lãnh địa của Ôn Thị, hắn nghĩ đến cảnh năm xưa Ôn Thị từng đối xử với Liên Hoa Ổ cũng y hệt như vậy. Cảm giác này, quả thực chẳng khác biệt gì.

Hắn lại hất một vò rượu nữa, nói:
"Ôn Thị không còn, ta đến đây để tế bái Giang thúc thúc."

Lam Vong Cơ đáp:
"Vậy nên ở Liên Hoa Ổ mới phải."

Ngụy Vô Tiện sao lại không hiểu điều đó. Nhưng Liên Hoa Ổ có Giang Trừng, Giang Trừng không ở thì vẫn còn Giang Yếm Ly. Có một số việc hắn không muốn để họ nhìn thấy. Hắn luôn muốn tạo nên một giấc mộng đẹp cho họ, để họ ở mãi trong giấc mộng đó, không nhìn thấy những góc khuất đen tối của hắn, không chạm đến những góc cạnh nguy hiểm của hắn.

Hắn cười nhẹ:
"Vì còn những người khác mà."

Rồi hắn mở một vò rượu khác, rót xuống:
"Vò này, dành cho Thanh Hành Quân."

"Phụ thân ta không uống rượu." Lam Vong Cơ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói. Ngụy Vô Tiện nghe vậy, ngẫm lại cũng đúng, sau đó bật cười:
"Vậy cứ tạm thay thế vậy. Lần sau, lần sau ta sẽ chuẩn bị một ấm trà cho lão nhân gia ngài."

Lam Vong Cơ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi đó. Ngụy Vô Tiện đã mấy ngày không gặp y, nghĩ bụng mới chỉ vài ngày mà sao người này lại càng đẹp thế này. Ánh mắt hắn không thể dời đi, đành ngẩng đầu uống một ngụm rượu, sau đó đưa vò rượu qua:
"Hàm Quang Quân, uống một ngụm không?"

Lam Vong Cơ nhìn miệng vò rượu trong suốt lấp lánh, giống hệt ánh sáng ướt át trên đôi môi của Ngụy Vô Tiện, hương rượu đậm đà đã khiến người khác như say. Y khẽ nghiêng đầu, đáp:
"Ta không uống rượu."

Ngụy Vô Tiện biết y sẽ nói vậy, tự mình uống tiếp, vừa uống vừa nói:
"Lam gia các ngươi không uống rượu, nhưng chân núi lại bán loại rượu ngon như thế này. Ta muốn uống mà còn phải chạy thật xa để mua, thật là không biết quý trọng gì cả."

Đó chính là Thiên Tử Tiếu. Sáng sớm nay, Ngụy Vô Tiện đã chạy đến Cô Tô để mua. Lam Vong Cơ nhìn vò rượu trong tay hắn, ánh mắt khẽ dao động.

Tại sao phải đến Cô Tô?

Lam Vong Cơ không dám hỏi thẳng, nhưng mỗi khi đi ngang qua cửa hàng bán Thiên Tử Tiếu, y luôn lặng lẽ liếc nhìn thêm vài lần.

Ngụy Vô Tiện cũng chẳng nghĩ ra được câu trả lời. Hắn dậy thật sớm, chạy đi mua rượu, vì nghĩ rằng mình thèm rượu. Nhưng khi đến chân núi, hắn lại dừng bước, không tiến thêm được.

Rượu thơm thật, hắn quả là thèm rượu. Nhưng không thấy người, uống rượu cũng chẳng mấy vui vẻ. Vậy nên, có lẽ... hắn cũng có chút nhớ người?

Không còn cách nào khác. Rốt cuộc thì, dù xa Lam Vong Cơ, hắn vẫn chẳng ngủ yên. Hắn hỏi:
"Hàm Quang Quân đến đây làm gì? Không phải định nhân lúc chiến tranh kết thúc, muốn bắt ta về Cô Tô đấy chứ?"

Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Không. Chúng ta vẫn còn thời hạn."

Đúng vậy, vẫn còn thời hạn. Đó là lời hẹn do chính Ngụy Vô Tiện đặt ra. Nhưng trong lòng hắn lại thầm thì trách móc: Người Lam gia thật đúng là cứng nhắc, giữ lời hứa một cách tuyệt đối như vậy làm gì. Hắn bật cười, nói:
"Ta là một kẻ nguy hiểm, Hàm Quang Quân yên tâm để ta đi lung tung bên ngoài như vậy sao?"

Lam Vong Cơ chỉ đáp:
"Ta sẽ... dõi theo ngươi."

Nhưng ngươi ở Cô Tô, ta ở Vân Mộng, làm sao mà dõi theo được?

Không hiểu sao, hắn rất muốn gặp Lam Vong Cơ. Nhưng khi gặp rồi, lại có những câu hỏi không thể nói ra. Nghĩ vậy, hắn tự nhủ cũng chẳng sao. Dù gì cũng là Lam Vong Cơ muốn dõi theo hắn, đâu phải hắn muốn dõi theo Lam Vong Cơ. Hắn quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ, nói:
"Vậy Hàm Quang Quân nhớ theo sát ta, đừng để ta chạy mất nhé."

Đôi khi, một Ngụy Vô Tiện nói những lời vô nghĩa thế này lại khiến lòng Lam Vong Cơ chẳng thể nào yên tĩnh. Những suy nghĩ tham lam trong lòng y như dậy sóng, những gợn nước nhỏ cứ lan rộng mãi. Dù biết là không thể, y vẫn không ngừng mong chờ. Vậy nên chỉ vài ngày không gặp, y đã chẳng thể kìm được nỗi nhớ nhung.

Ngụy Vô Tiện đi một vòng Cô Tô tìm kiếm, không thấy người đâu mới đến đây. Lam Vong Cơ, chẳng phải cũng đã đi một vòng Vân Mộng trước khi đến đây hay sao? May thay, y hiểu Ngụy Vô Tiện, nghĩ hắn sẽ đến đâu, làm gì, nên lập tức quay người ngự kiếm đến đây. Lúc đó đã là buổi chiều tà, y cuối cùng cũng nhìn thấy hắn.

Ngụy Vô Tiện uống hết vò rượu, tùy tiện đặt sang một bên, nói:
"Cũng tốt. Dù sao chúng ta phối hợp ăn ý như vậy, nếu sau này không còn cơ hội cùng nhau chiến đấu, thì thật đáng tiếc. Hay là chúng ta thành lập một nhóm đi săn đêm đi." Hắn nghĩ một lúc rồi cười nói:
"Gọi là gì nhỉ? Huynh đệ Trạm Anh! Nghe thế nào?"

Lòng Lam Vong Cơ trầm xuống. Y đột nhiên hiểu ra, dù Ngụy Vô Tiện có đối xử tốt với y thế nào, dựa dẫm ra sao, tất cả cũng chỉ vì hắn xem y là một người huynh đệ mà thôi.

Ngụy Vô Tiện ở đó hăng hái nghĩ ra bảy, tám cái tên khác nhau, rồi không ngừng hỏi:
"Lam Trạm, ngươi thấy cái nào nghe hay nhất?"

Lam Vong Cơ thực sự không thể nghe tiếp được, mặt trở nên trầm xuống, đáp:
"Không hay."

"Vậy ngươi đặt đi." Ngụy Vô Tiện đoán Lam Vong Cơ chắc sẽ thích những cái tên văn vẻ, không hợp phong cách của hắn. Nhưng nếu Lam Vong Cơ thích, hắn cũng không ngại để y đặt.

Ai ngờ, Lam Vong Cơ không hề trả lời, chỉ đứng lên, nói một câu:
"Ta đi đây."

Thấy y thật sự định rời đi, Ngụy Vô Tiện cuống lên, cũng đứng dậy định kéo người lại. Nhưng do uống hơi nhiều, đầu hắn có chút choáng, chân không vững, suýt nữa ngã sang một bên. Lam Vong Cơ tuy trong lòng không vui, nhưng vẫn không thể thấy Ngụy Vô Tiện gặp bất kỳ sơ suất nào. Y nhanh tay kéo hắn lại, ôm vào trong lòng. Không ngờ, chân y vướng vào vò rượu dưới đất, Ngụy Vô Tiện lại cứ dựa cả thân mình lên người y.

Hắn dù gầy, nhưng cũng là một nam nhân trưởng thành, trọng lượng không hề nhỏ. Lam Vong Cơ không đỡ nổi, cả hai cùng ngã xuống mái nhà.

Hoàng hôn như lửa rực rỡ, chiếu lên đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh của Ngụy Vô Tiện. Hắn nhoẻn miệng cười, nói:
"Ta dường như lúc nào cũng vô lễ với Hàm Quang Quân nhỉ."

Thực ra cũng không hẳn là vô lễ, nhưng khoảng cách này quả thực đã vượt quá giới hạn. Đây đã là lần thứ ba Ngụy Vô Tiện nằm trên người Lam Vong Cơ trong tư thế như vậy. Với người đoan chính như Lam Vong Cơ, tự nhiên cảm thấy không thích hợp. Nhưng mỗi lần đối diện với Ngụy Vô Tiện, y nào còn giữ được lý trí?

Lam Vong Cơ trong lòng vẫn còn giận dỗi, đẩy nhẹ Ngụy Vô Tiện:
"Dậy đi."

Ngụy Vô Tiện lại không chịu, cả người ép sát lên người y:
"Ta không."

Lam Vong Cơ lại đẩy thêm lần nữa:
"Ngươi muốn làm gì?"

Ngụy Vô Tiện cười ranh mãnh:
"Ngươi đoán xem, Hàm Quang Quân."

Hắn cúi đầu xuống, khuôn mặt càng lúc càng gần. Lam Vong Cơ bất giác mở to mắt. Nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ cúi đầu, tựa lên vai y, rồi cả người mềm nhũn dựa vào y. Giọng hắn có chút buồn bã:
"Lam Trạm à, ta không ngủ được, ta thật sự không ngủ được."

Như bị trúng ma chú, rời xa Lam Vong Cơ, trái tim hắn bỗng không yên, cả đêm không tài nào ngủ được. Hắn nghĩ là do mình đa tâm, nhưng hôm nay gặp lại y, được tựa vào vòng tay ấm áp này, hắn mới nhận ra một cách rõ ràng: chỉ khi ở bên Lam Vong Cơ, hắn mới có thể an lòng.

Giọng nói mềm mại của hắn khiến lòng Lam Vong Cơ cũng mềm theo. Y không đẩy hắn ra nữa. Đợi đến khi y hoàn hồn, Ngụy Vô Tiện đã nằm gọn trong vòng tay y, ngủ say như chết.

Lam Vong Cơ khẽ thở dài một tiếng, không nỡ gọi hắn dậy. Y chỉnh lại tay áo rộng thùng thình, phủ lên người hắn, siết chặt vòng tay, truyền hơi ấm sang.

Y ôm Ngụy Vô Tiện trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời rực đỏ như người trong lòng mình, thì thầm gọi tên:
"Ngụy Anh... Ngụy Anh..."

Ta nên làm gì với ngươi đây?

Khi tỉnh lại, trời đã tối đen. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên mới nhận ra mình đã ngủ rất ngon trong vòng tay của Lam Vong Cơ. Còn Lam Vong Cơ, vẫn ôm lấy hắn, dường như không hề chợp mắt, mà ngay khi hắn tỉnh lại, đã đối diện với ánh mắt của hắn.

"Tỉnh rồi?" Giọng của Lam Vong Cơ thấp trầm, vẫn êm dịu như vậy, khiến lòng Ngụy Vô Tiện như muốn bay bổng, hắn mỉm cười.

Dưới bầu trời đêm đầy sao, tựa như những ánh sao lấp lánh hội tụ trong đôi mắt Ngụy Vô Tiện, hắn cười nói:
"Trong lòng Hàm Quang Quân, đúng là ngủ ngon thật."

Tóc hắn rũ xuống, nhẹ nhàng lướt qua mặt Lam Vong Cơ, thoảng qua cổ y, mang theo chút cảm giác ngứa ngáy. Lam Vong Cơ khẽ thở dài, tựa như bất đắc dĩ, nói:
"Dậy đi, nên trở về rồi."

Ngụy Vô Tiện vẫn còn tiếc cái"đệm" này, xoay người một chút, không muốn dậy:
"Để ta ngủ thêm chút nữa đi. Hôm nay rời xa Hàm Quang Quân, ta không biết đến bao giờ mới lại được gặp ngươi."

Lời này nghe qua rõ ràng chỉ là nói đến giấc ngủ, nhưng vào tai Lam Vong Cơ lại mang một ý nghĩa khác. May mà trời đã tối, và Ngụy Vô Tiện vốn vô tư, nên không nhận ra vành tai y hơi đỏ.

Nhưng Ngụy Vô Tiện vốn không chịu nằm yên. Giữ nguyên tư thế ngủ này quá lâu, hắn cũng thấy hơi mỏi, bắt đầu cựa quậy lung tung trên người Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vốn đã không yên lòng, nay lại thêm hắn lộn xộn, thật sự không chịu nổi, liền dùng cả hai tay giữ chặt eo hắn, thấp giọng nói:
"Đừng cử động."

Vùng eo của Ngụy Vô Tiện vốn nhạy cảm, bị y giữ chặt, cả người run nhẹ, vô thức phát ra một tiếng:
"Ưm..."

Lam Vong Cơ hoảng hốt, lập tức đẩy hắn ra. Ngụy Vô Tiện không ngờ y đột nhiên làm vậy, lăn một vòng, suýt chút nữa lăn xuống mái nhà. May mà hắn phản ứng nhanh, lộn người lại, chống tay đứng dậy, quỳ gối trên ngói, vừa ổn định thân mình vừa kêu:
"Lam Trạm, ngươi làm gì vậy? Muốn giết người sao?"

Lam Vong Cơ đứng dậy, mặt không biến sắc chỉnh lại vạt áo, lạnh nhạt đáp:
"Tự làm tự chịu."

Ngụy Vô Tiện sững sờ:
"???"

Hắn thật sự không hiểu. Chỉ là nằm ngủ trên người Lam Vong Cơ thôi mà, trước đây cũng không phải chưa từng làm, sao lần này lại thế này? Trong lòng có chút không vui, hắn nói:
"Ta chỉ là sợ lát nữa ngủ không được, nên muốn tranh thủ chợp mắt thôi. Lại không có ý gì khác. Nếu ngươi không muốn, nói thẳng ra là được."

Lam Vong Cơ bước tới, đưa tay về phía hắn, nói ngắn gọn:
"Sau này sẽ có cơ hội."

Ngụy Vô Tiện cười rạng rỡ, không kìm được nắm lấy tay y, để Lam Vong Cơ kéo hắn lên:
"Thật không? Lam Trạm, ngươi sẽ đến Vân Mộng thăm ta? Hay để ta đến Cô Tô tìm ngươi?" Nghĩ một lúc, hắn lại nói:
"Không được, nhà các ngươi nhiều quy tắc lắm, lỡ không cho ta ngủ cùng thì sao? Hay là ngươi đến Vân Mộng ngủ cùng ta đi. Nhà ta chẳng có quy tắc gì hết."

Lời này khiến Lam Vong Cơ chỉ muốn đưa tay xoa trán. Y nhanh chóng gọi Tị Trần, bước lên kiếm, nói:
"Ta đi đây."

Nhưng Ngụy Vô Tiện nhanh tay nhanh chân, vừa dứt lời hắn đã nhảy lên Tị Trần, cười nói:
"Lam Trạm, ta không mang kiếm, ngươi đưa ta về đi."

Hắn chẳng nói mình không mang kiếm thì làm sao mà đến đây được. Dù sao có Lam Vong Cơ ở đây, hắn cứ như thể không có cách nào về. Hắn dùng chân gõ nhẹ lên Tị Trần, cười đùa:
"Tị Trần, đi thôi nào."

Tị Trần không động đậy. Hắn lại nói:
"Tị Trần, ngươi dám không nghe lời ta sao?"

Dĩ nhiên Tị Trần không nghe lời hắn. Dù hắn có kêu đến khản cổ, kiếm cũng sẽ không động. Nhưng Lam Vong Cơ ở phía sau nghe lời hắn, thì Tị Trần có thể làm được gì? Lam Vong Cơ thúc động linh lực, ánh sáng lam sắc cắt ngang bầu trời, mang cả hai hướng về Vân Mộng.

Thật trùng hợp, Giang Trừng vừa xuống Tam Độc, đi chưa được mấy bước thì đã nhìn thấy ánh sáng xanh lam quen thuộc của Tị Trần bay thẳng về phía Liên Hoa Ổ. Quả nhiên, không lâu sau, y thấy Ngụy Vô Tiện đứng trên Tị Trần. Không những thế, khi Lam Vong Cơ đáp xuống, y còn tự mình nhảy xuống trước, rồi xoay người đỡ Ngụy Vô Tiện xuống.

Giang Trừng nhìn cảnh này chỉ muốn gào lên:
"Ngụy Vô Tiện, ngay cả Ôn Nhược Hàn ngươi cũng đánh chết được, mà xuống đất thôi cũng không xong à????"

Y lại nhớ đến việc sáng nay còn tự vỗ ngực trước mặt Kim Quang Thiện và Lam Hi Thần nói rằng Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ không hề có gì với nhau. Lời vừa dứt, giờ đã bị vả mặt bôm bốp. Nén giận, y bước lên hỏi Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi lại đi quấy rầy Hàm Quang Quân làm gì?"

Ngụy Vô Tiện thuận miệng đáp:
"Ngủ thôi, còn có thể làm gì?"

Giang Trừng tức đến phát điên:
"Ngươi không tự ngủ được, còn phải tìm người ta ngủ cùng?"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy lời này rất kỳ lạ, bèn đáp:
"Tất nhiên là có nhu cầu ta mới tìm Lam Trạm ngủ cùng chứ. Ta còn muốn bảo Lam Trạm đến ngủ với ta mấy hôm nữa đây."

"Ngủ, ngủ, ngủ! Ngươi suốt ngày chỉ biết ngủ!" Giang Trừng tức đến mức không kiềm chế được, chẳng thèm để ý mình đang đứng ngay cổng lớn, liền mắng to.

Ngụy Vô Tiện chẳng buồn để ý đến Giang Trừng, cười nói:
"Ta đâu có ngủ trước mặt ngươi. Ngươi thấy chướng mắt thì lần sau ta với Lam Trạm ra ngoài, tìm khách điếm mà từ từ ngủ."

Lúc này, Giang Yếm Ly đang ôm một giỏ ngó sen đi ngang qua cây cầu gỗ trước cổng lớn. Nàng vốn thiên phú bình thường, tu vi cũng không cao, thính giác không bằng người khác. Nhưng tiếng của Giang Trừng thực sự quá lớn, mà chuyện Ngụy Vô Tiện với hắn cãi vã từ nhỏ đến lớn vốn là chuyện thường ngày. Hai người càng cãi lại càng to tiếng, làm Giang Yếm Ly không nhịn được tò mò, bước đến gần cửa lớn để xem hai người này lại làm trò gì.

Nàng thấy Giang Trừng đang gào mắng Ngụy Vô Tiện, còn Ngụy Vô Tiện thì đứng chắn trước mặt Lam Vong Cơ, bảo vệ y phía sau, hai người đang cãi nhau kịch liệt. Nội dung cuộc đối thoại... quả thật có phần khiến người ta nghe mà chỉ muốn né tránh.

Giang Yếm Ly khẽ thở dài. Dù người Vân Mộng vốn phóng khoáng, nhưng mấy chuyện riêng tư thế này, Giang Trừng làm sao có thể xen vào được? Thật đúng là một đứa đệ đệ không biết chuyện! Nhưng giờ Xạ Nhật chi chinh cũng đã kết thúc, Giang Thị nhờ công lao lớn mà nhận được nhiều phần thưởng. Đồ chuẩn bị cho Ngụy Vô Tiện cũng có thể nhanh chóng hoàn thành hơn.

Ánh mắt nàng lại dừng trên người Lam Vong Cơ, trong lòng cảm thán: Có lẽ phải mau chóng liên lạc với Trạch Vu Quân mới được.

Còn về những môn sinh khác nghe được cuộc trò chuyện, họ lập tức truyền tin đến những bằng hữu ở các gia tộc khác, chỉ có một nội dung duy nhất:

"Vong Tiện là thật!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com