TruyenHHH.com

Nhat Kich Nam Nguy Vo Tien Vong Tien Edit

Vì có Ngụy Vô Tiện trấn giữ, tinh thần binh sĩ dâng cao, liên tiếp giành thắng lợi, chiến tuyến không ngừng tiến về phía trước. Quân Ôn phải rút lui từng bước, cuối cùng co cụm lại ở vùng biên giới Lang Gia, giữ lấy một mảnh đất nhỏ. Chỉ cần thêm một cú đẩy mạnh nữa, có thể ép Ôn thị ra khỏi đây và chiếm được Lang Gia.

Tuy nhiên, mùa đông đến, tuyết lớn bất ngờ phủ trắng trời, gây bất lợi cho việc hành quân, khiến cả hai bên buộc phải tạm thời đình chiến.

Những lão già của Kim thị, lúc nào cũng dầu mỡ bóng bẩy, tự nhiên sốt ruột. Nơi này gần Lan Lăng nhất, nếu chiếm được, chắc chắn sẽ đem lại lợi ích to lớn cho Kim thị. Thực ra, dù điều kiện hành quân bất lợi đến đâu, đối với Ngụy Vô Tiện mà nói, cũng chẳng có khác biệt gì. Chỉ cần một mình hắn, cũng đủ quét sạch số quân Ôn thị còn lại.

Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện lại uể oải nói:
"Lạnh quá, ta không nhúc nhích nổi."

Ngụy Vô Tiện không nhận lời, Kim thị cũng chẳng còn cách nào. Càng đáng nói hơn, Kim Tử Hiên là người kiêu ngạo, trước đó đã bị Ngụy Vô Tiện làm mất mặt, cơn giận sao có thể nuốt trôi. Hắn lập tức hạ lệnh:
"Không được đi cầu xin Ngụy Vô Tiện! Đợi đến mùa xuân, ta sẽ tự dẫn quân đánh tới!"

Thế là, kế hoạch thảo phạt Ôn thị trong mùa đông này, tạm thời bị gác lại.

Cũng vì lo Ôn thị bất ngờ phát động phản công, nên các binh sĩ đóng quân tại đây không ai rời đi. Chiến tranh mà, rời nhà vài năm không được về cũng là chuyện thường tình. Từ khi đáp lời kêu gọi Xạ Nhật Chi Chinh, ai nấy đều sẵn sàng với quyết tâm đó. Nhớ nhà, nhưng chẳng ai dám nói ra.

Các gia tộc thường sai người từ quê nhà vận chuyển một số vật tư đến, phân phát cho binh lính, để gửi gắm nỗi nhớ mong quê hương mà thôi.

Ngụy Vô Tiện lắc lắc bình rượu, ừng ực uống vài ngụm, tay lật xem báo cáo của Vân Mộng Giang Thị, bộ dáng nhàn nhã đến mức khiến người ta khó chịu. Giang Trừng thì đang bận tối mặt, thấy vậy không nhịn được bèn quát:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi không ở yên trong phòng mình mà nằm ườn đi, chạy đến đây làm gì cho ta thêm chướng mắt?"

Ngụy Vô Tiện lười nhác chẳng buồn ngẩng đầu:
"Đại sư huynh chẳng phải đến đây kiểm tra xem ngươi có làm việc chăm chỉ không thôi sao?"

Giang Trừng trợn trắng mắt, hừ lạnh:
"Trước tiên kiểm tra bản thân ngươi đi, cả ngày chẳng làm được việc đàng hoàng nào!"

Ngụy Vô Tiện vẫn cười hì hì, đáp:
"Ta chỉ phụ trách đánh trận, giờ chẳng có trận nào để đánh, ta rảnh rỗi cũng đâu phải lỗi của ta."

Nói xong, hắn tiện tay quăng quyển sổ đang cầm xuống, lại rút ra một quyển khác, lật nhanh vài trang, rồi bĩu môi bình luận:
"Giang Trừng, ngươi giỏi hơn ta nghĩ đấy, không tệ không tệ."

Nhờ Ngụy Vô Tiện, danh tiếng của Vân Mộng Giang Thị vang xa. Dù tôngchủ và các thành viên cốt cán còn trẻ, nhưng dưới sự quản lý của Giang Trừng, phụ trách hậu cần của Giang Yếm Ly và chỉ huy tác chiến của Ngụy Vô Tiện, Giang Thị được điều hành rất ổn thỏa. Tông chủ trẻ tuổi còn giúp giảm bớt các thủ tục rườm rà không cần thiết, giao tiếp cũng dễ dàng hơn. Người tìm đến đầu quân ngày một đông, thậm chí có dấu hiệu vượt qua thời kỳ trước.

Giang Trừng liếc Ngụy Vô Tiện, ánh mắt như muốn nói: Đương nhiên là vậy. Rồi nghiêm túc nói:
"Giang Thị bây giờ đã lấy lại vị thế của một trong Tứ Đại Gia Tộc. Dù chúng ta còn trẻ, nhưng nhất định sẽ ngày càng vững mạnh."

Vì phụ mẫu của họ, vì những người thân và đồng môn đã bỏ mạng tại Liên Hoa Ổ, bọn họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Ngụy Vô Tiện vẫn mãi mắc kẹt trong đêm huyết tẩy Liên Hoa Ổ. Trong tâm trí hắn, lúc thì vang lên tiếng Ngu phu nhân hét lớn, bảo vệ Giang Trừng; lúc lại hiện lên bóng dáng Giang Phong Miên rời đi dứt khoát, để lại họ trên con thuyền nhỏ. Rồi tiếp đến, hình ảnh Ngu phu nhân nhướng mày mỉa mai, Giang Phong Miên mỉm cười dịu dàng đưa cho hắn một miếng dưa hấu. Tất cả xoay vòng trong đầu hắn, khiến hắn gần như không thể thở nổi. Trong cơn mưa lạnh lẽo, hắn không thể thoát ra khỏi ký ức ấy.

Nhưng Giang Trừng thì sao? Hắn ta cũng chưa từng thoát khỏi ký ức đó.

Ngụy Vô Tiện đặt quyển sổ xuống, thầm tính toán, ban đầu định chờ thêm một năm, nhưng bây giờ xem ra không cần đợi lâu như thế. Chờ mùa đông này qua đi, chiến sự ổn định, hắn sẽ tìm cơ hội lặng lẽ thực hiện kế hoạch của mình.

Hắn uống cạn vài ngụm rượu nữa, rồi thả người xuống bàn. Giang Trừng không thể chịu được bộ dáng ấy, bực bội nói:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi không giúp được gì thì cầm rượu về phòng mà uống, đừng nằm ì ra đây làm ta thêm khó chịu. Ta bận đến chết rồi đây!"

Ngụy Vô Tiện chu môi, đáp:
"Giang Trừng, ngươi dám ghét bỏ ta? Ta không đi đấy, ta còn định lật tung cả chỗ này lên, ngươi làm gì được ta nào?"

Giang Trừng vừa bận tay vừa đáp đại:
"Ngươi lười thế này ai mà chịu nổi, đừng có làm bậy. Ở ngoài nhớ thu liễm chút, cẩn thận Lam Vong Cơ một ngày nào đó lấy gậy đuổi ngươi ra ngoài, làm mất mặt cả Vân Mộng Giang Thị!"

Ngụy Vô Tiện nghĩ, ở chỗ Lam Vong Cơ hắn còn lười hơn, tùy ý hơn nhiều, vậy mà Lam Vong Cơ chưa từng nói nặng một câu, lại chăm sóc hắn đâu ra đấy, chiều chuộng hắn hết mực. Nghĩ vậy, hắn thấy vui vẻ trong lòng, liền đáp:
"Lam Trạm không nhỏ nhen như ngươi đâu."

Giang Trừng giận đến suýt đạp cho hắn một phát:
"Vậy thì cầm rượu về chỗ Lam Vong Cơ mà uống đi!"

Trong lòng lại thầm nghĩ, Lam Vong Cơ tính tình đúng là quá tốt, chứ với kiểu của Ngụy Vô Tiện, nếu là mình thì đã đá bay từ lâu rồi. Quả nhiên, người của Cô Tô Lam Thị dạy dỗ thật khác biệt.

Ngụy Vô Tiện uống gần xong, đặt bình rượu xuống, thong thả ra cửa. Quay vòng đến khu đóng quân của Lam Thị, môn sinh Lam Thị thấy hắn đều đã quen, ai nấy hành lễ chào hỏi. Ngụy Vô Tiện cũng gật đầu cảm thán, đúng là người của Cô Tô Lam Thị, gia giáo thật tốt.

Ở chỗ Lam Vong Cơ hắn ngủ rất ngon, mỗi đêm đều phải đến cọ ngủ, dần dần thành thói quen. Ban ngày, hắn dậy sớm ghé qua ăn cơm của Giang Yếm Ly, uống chút rượu của Giang Trừng, rồi lại tự nhiên quay về chỗ Lam Vong Cơ, cuộn mình lại, chẳng làm gì cả. Hắn chỉ đơn giản là thích nơi này.

Mấy hôm trước Ngụy Vô Tiện đã cứng rắn mấy lần giành công việc từ tay Lam Vong Cơ, khiến mấy lão béo trơn tuột của Kim Thị cũng nhìn ra. Ngụy Vô Tiện chẳng phải cần gì người giúp đỡ, mà đơn giản là không muốn Lam Vong Cơ bận rộn thôi. Kể từ đó, bọn họ cũng không dám giao thêm việc cho Lam Vong Cơ nữa. Nhưng Lam Vong Cơ không phải kiểu người chịu rảnh rỗi, y tự mình nhận một ít công việc về xử lý.

Dù tuyết rơi trắng xóa, Ngụy Vô Tiện chẳng có việc gì làm, nhưng Lam Vong Cơ vẫn đều đặn mỗi ngày ngồi trước án thư, đọc sách viết lách. Tựa như bất kể thời gian hay hoàn cảnh có thay đổi thế nào, thì với Lam Vong Cơ, mọi thứ vẫn luôn giữ nguyên, mang lại một cảm giác như thời gian ngừng trôi.

Ngụy Vô Tiện rất thích cảm giác đó, nên dù quay về từ đâu, hắn cũng chẳng bận tâm lời Giang Trừng nói, cứ tiếp tục lười biếng, nhìn Lam Vong Cơ và cảm thấy yên lòng.

Lam Vong Cơ thỉnh thoảng sẽ đứng lên thêm củi vào lò, rót cho hắn một chén trà, hoặc sai người mang lên một ít điểm tâm. Ngụy Vô Tiện đảo mắt, trong lòng lại bật cười, nghĩ thầm: Giang Trừng đúng là nhỏ nhen, nhìn đấy, Lam Trạm người ta đâu có chướng mắt ta như ngươi.

Cứ như vậy, đến giờ Hợi, tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi. Ngụy Vô Tiện thích gối đầu lên cánh tay Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ đã phản kháng vài lần nhưng không hiệu quả, cuối cùng đành mặc kệ hắn.

Lam Vong Cơ trong lòng đầy suy nghĩ, nghiêng người khẽ ôm lấy hắn. Ngụy Vô Tiện mở to đôi mắt sáng lấp lánh, chỉ cười cong cong khóe môi, dáng vẻ rất hưởng thụ. Lam Vong Cơ cụp mắt xuống, khẽ đáp lại lời chúc của hắn:
"Ngủ ngon, Ngụy Anh."

"Ngủ ngon, Lam Trạm."

Chỉ cần Ngụy Vô Tiện không tỏ vẻ khó chịu, Lam Vong Cơ sẽ âm thầm vui vẻ suốt mấy ngày. Huống hồ, Ngụy Vô Tiện lúc này mang theo ý cười, an nhiên chìm vào giấc ngủ trong vòng tay y.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại là kiểu người càng quen thuộc càng bạo gan, càng được nước lấn tới. Mỗi khi ngủ sâu, hắn sẽ bắt đầu xoay chuyển lung tung, tay chân vắt lên người Lam Vong Cơ là chuyện thường, thậm chí còn cả người trèo lên. Lam Vong Cơ đẩy hắn mấy lần không nổi, còn bị hắn bám chặt hơn, ôm cứng không buông.

Lam Vong Cơ khẽ thở dài một hơi thật sâu.

Y đã mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, y lấy hết can đảm hỏi Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy Anh, ta là gì của ngươi?"

Ngụy Vô Tiện cười rạng rỡ, đáp lời:
"Ngươi là đệm giường tinh của ta!"

Lam Vong Cơ giật mình tỉnh dậy. Ngụy Vô Tiện vẫn ngủ say trong vòng tay y, tay chân vắt lên ôm chặt lấy người y.

Vừa đến giờ Mão, Ngụy Vô Tiện ngủ ngon lành nên không tỉnh, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đặt hắn xuống, kéo chăn đắp lại cẩn thận, rồi đứng dậy rời khỏi trướng.

Có lẽ vì bên cạnh thiếu mất "đệm giường tinh", cộng thêm trời lạnh hơn bình thường, Ngụy Vô Tiện đang ngủ thì bị đánh thức bởi cái lạnh.

Hắn ngồi dậy mặc áo, nhìn quanh không thấy Lam Vong Cơ. Bên ngoài có một môn sinh Lam Thị mang một hộp đồ ăn bước vào, thấy hắn đã dậy thì hơi giật mình, vội vàng hành lễ.

Ngụy Vô Tiện nhận lấy hộp thức ăn, đặt lên án thư, hỏi:
"Hàm Quang Quân nhà ngươi đâu rồi?"

Môn sinh đã mang bữa sáng đến, vậy chắc Lam Vong Cơ không đi xa, nhưng sáng sớm trời lạnh thế này, y có thể đi đâu được?

Môn sinh nói với hắn:
"Hàm Quang Quân đi đến khu tắm."

"Hả? Đi khu tắm làm gì cơ?" Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên đến mức đứng hình.

Khu tắm được xây để mọi người có thể tắm rửa hoặc thư giãn vào mùa hè. Các môn sinh ở đây đến từ nhiều nơi, người phương Bắc thẳng thắn hơn, mùa hè rất thích tắm thỏa thích. Nhưng các đệ tử của Cô Tô Lam Thị thì nghiêm ngặt giữ lễ, tuyệt đối không tắm chung với người khác. Vì vậy, trong khu tắm này gần như không bao giờ thấy người của Lam Thị.

Ngụy Vô Tiện lại hỏi:
"Khu tắm không phải chỉ có nước lạnh thôi sao?"

Môn sinh cười đáp:
"Hàm Quang Quân chắc là đến đó để tu luyện. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có suối lạnh, nghe nói bất kể đông hay hè, Hàm Quang Quân cũng đến tu luyện. Ở đây, không có nơi nào thích hợp hơn khu tắm."

"Nhảm nhí!" Ngụy Vô Tiện không nghĩ ngợi gì, lập tức cầm lấy một chiếc áo choàng dày, chạy thẳng đến khu tắm. Đây là Lang Gia cơ mà! Lạnh hơn Cô Tô nhiều, làm sao tu luyện được trong cái thời tiết này!

Lam Vong Cơ dùng pháp thuật hóa băng thành nước, nhưng không làm nóng nước, giữ nguyên nhiệt độ lạnh buốt. Y cởi áo, dội từng xô nước lên người. Vẫn dáng vẻ trầm tĩnh, không chút gợn sóng, từng xô nước lạnh dội xuống, y đã quen rồi, cũng chẳng còn cảm giác gì.

Khu tắm mùa đông im ắng vô cùng, không một tiếng động. Lam Vong Cơ tĩnh tâm, coi như đây là một cách tu hành.

Nhưng sự yên tĩnh ấy lại bị phá vỡ một cách thô bạo. Cánh cửa khu tắm bị một cú đá mạnh bật tung. Lam Vong Cơ lập tức cảnh giác, kéo chiếc khăn tắm gần đó quấn quanh thắt lưng, nhíu mày định với lấy y phục. Nhưng khi nhìn thấy người xông vào là Ngụy Vô Tiện, y... bị dọa đến mức đứng ngây ra.

Ngụy Vô Tiện chẳng buồn quan tâm y đang đờ người, lập tức dùng áo choàng phủ lên người y.
"Lam Trạm, ngươi làm cái gì vậy, trời lạnh như thế này!"

Thực ra, mặt Lam Vong Cơ đã tái nhợt vì kinh hãi, nhưng vì y vốn đã rất trắng nên không ai nhìn ra. Ngơ ngác một lúc, y chỉ thốt ra được một câu:
"Tu... tu luyện."

"Tu luyện cái đầu ngươi! Ngươi muốn chết sao?" Ngụy Vô Tiện vừa kéo chặt áo choàng, vừa quấn kỹ quanh người Lam Vong Cơ. "Ngươi tại sao lại tu luyện trong thời tiết như thế này?"

Lam Vong Cơ nếu không phải được dạy dỗ quá nghiêm khắc, chắc chắn đã thốt lên: Tại sao ta phải tu luyện trong thời tiết này ngươi không tự biết sao!

Nhưng Lam Vong Cơ là người có giáo dưỡng, nhìn kẻ đầu sỏ gây họa trước mặt mình, vẻ mặt đầy vẻ vô tội nhưng lại tràn ngập sự lo lắng, trong lòng y bỗng dưng xẹp xuống, chỉ nói một câu nhẹ nhàng:
"Không sao."

Ngụy Vô Tiện bị cái tính cổ hủ của Lam Thị và những kẻ mà họ dạy dỗ làm cho tức muốn phát điên.
"Không sao chỗ nào chứ? Ngươi không lạnh sao?"

Lam Vong Cơ hơi sững người, lúc này mới nhận ra Ngụy Vô Tiện không mặc áo khoác ngoài, chỉ cầm chiếc áo choàng đến quấn cho mình, người hắn toàn là hơi lạnh từ bên ngoài tuyết lớn thổi vào. Trong lòng khẽ động, Lam Vong Cơ mở rộng áo choàng, kéo Ngụy Vô Tiện vào trong, cùng quấn kín hai người, giọng nói bình thản, nhưng thật tâm lại rất quan tâm:
"Ngươi lạnh hơn."

Không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn lại âm thanh róc rách của dòng suối ngày nào, và tiếng "thình thịch" không rõ là của ai.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được hơi ấm từ Lam Vong Cơ truyền đến, lúc này mới nhận ra người kia vẫn đang không mặc áo. Lam Vong Cơ mặc áo trông đã rất đẹp, không mặc áo... trời ơi, cơ thể này cũng quá hoàn mỹ đi!

Dù bản thân từng có vóc dáng rất ổn, nhưng so với Lam Vong Cơ thì vẫn còn thua một bậc. Bây giờ kề sát như thế, Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp săn chắc, bụng đầy cơ gọn gàng. Không nhịn được, tay hắn khẽ lướt qua, sờ thử một cái.

Cảm giác... thật tuyệt vời...

Ngụy Vô Tiện bỗng nhớ lại cảnh tượng lúc mình xông vào, mái tóc Lam Vong Cơ còn ướt đẫm, rủ xuống làn da trắng như tuyết, từng giọt nước trong veo lăn dài theo đường nét cơ thể, từ cổ đến ngực, chảy qua cơ bụng đẹp đẽ, từng khối cơ được nước làm nổi bật, rồi trượt xuống dưới... Ngụy Vô Tiện hối hận, cực kỳ hối hận! Hối hận vì vừa rồi chạy nhanh quá, lẽ ra phải nấp ở đâu đó ngắm thêm một chút mới đúng. Lam Vong Cơ không mặc áo thế này, sau này sợ không còn cơ hội nữa!

Nghĩ vậy lại càng muốn nhìn thêm vài lần, ghi khắc từng chi tiết vào tâm trí. Hắn hơi dịch ra một chút, ánh mắt theo từ ngực Lam Vong Cơ chậm rãi nhìn xuống. Nhưng... đến phần eo trở xuống, chỉ có mỗi chiếc khăn tắm.

Ngụy Vô Tiện thầm kêu trời: khăn tắm ơi, ngươi đã trưởng thành rồi, hãy tự biết mình nên tuột xuống chứ!

Nhưng mà không, đây là khăn tắm của Cô Tô Lam Thị, tử tế hơn khăn tắm nhà khác, buộc rất chắc chắn, yên vị ngay ngắn ở eo Lam Vong Cơ.

"Ngụy Anh?" Lam Vong Cơ nhận ra Ngụy Vô Tiện ngẩn người, khẽ gọi một tiếng.

Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh, hắn muốn tự đấm cho mình một phát. Tại sao lại suy nghĩ mấy chuyện lung tung nữa rồi! Lam Vong Cơ dù có đẹp đến đâu, cơ thể dù có quyến rũ đến mức nào, cũng không phải để ngươi Ngụy Vô Tiện làm bẩn!

Trong đầu không ngừng niệm "tội lỗi, tội lỗi", không dám nhìn thêm nữa, tránh để bản thân phá hủy danh tiếng trong sạch của khăn tắm Lam gia. Ngẩng lên, hắn chạm ngay phải ánh mắt lo lắng của Lam Vong Cơ, nghe y hỏi:
"Ngươi có bị lạnh không?"

Tội lỗi... tội lỗi thì đã sao! Ngụy Vô Tiện lại dán vào gần hơn, cười nói:
"Đúng là hơi lạnh thật, Lam Trạm, ngươi giúp ta ủ ấm thêm chút đi."

Tay hắn vòng qua lưng Lam Vong Cơ, thuận thế chạm thêm mấy cái nữa. Hầy, cơ bắp này đúng là tuyệt vời. Nếu ta chịu luyện tập thêm, liệu có đạt được thế này không nhỉ?

Lam Vong Cơ chỉ lo hắn nhiễm lạnh, hoàn toàn không nghĩ sâu xa, cứ thế ôm lấy để truyền ấm. Hai người vốn dĩ đã quen với những cử chỉ thân mật bất ngờ của Ngụy Vô Tiện mỗi tối. Chỉ là không nhận ra, nơi này là khu vực công cộng.

Ngoài cửa, hai môn sinh của Lam Thị nhìn thấy cửa mở, theo thói quen đi vào để dọn dẹp. Vừa bước vào, cảnh tượng bên trong làm cả bốn người đều sững lại.

Người phản ứng nhanh nhất chính là Ngụy Vô Tiện. Hắn tức tối quát:
"Các ngươi tại sao không gõ cửa mà đã vào hả!"

Hai môn sinh bị khí thế của hắn dọa đến mức mặt tái mét, nghĩ rằng mình đã phá hỏng chuyện tốt của ai đó, cúi gằm mặt, lí nhí giải thích:
"Bình... bình thường giờ này, Hàm Quang Quân đã về, chúng ta... chúng ta luôn đến giờ này để dọn dẹp..."

Ngụy Vô Tiện nghĩ không ổn, nếu một ngày nào đó Lam Vong Cơ chỉ cần muộn một chút, có môn sinh hay người khác vào trong, chẳng phải sẽ nhìn thấy thân thể của y sao? Điều đó tuyệt đối không được! Ngay cả hắn còn chưa được nhìn kỹ mấy lần. Không cần nghĩ tại sao thân hình của Lam Vong Cơ phải để hắn nhìn, mà không để người khác nhìn, hắn liền nói:

"Sau này không được vào vào giờ này nữa, muộn thêm một canh giờ, và nhớ phải gõ cửa, không được cứ thế mà vào. Biết chưa?"

Hai môn sinh lập tức đồng thanh đáp lời, ôm theo thùng nước và cây lau nhà, vội vã chạy mất.

Lam Vong Cơ chỉ thấy lạ, tại sao môn sinh của Cô Tô Lam Thị lại phải nghe lệnh của Ngụy Vô Tiện? Hơn nữa lại còn nghe răm rắp như vậy? Y - đường đường là Hàm Quang Quân, đang đứng ở đây, mà không ai thèm hỏi qua một câu. Lớp môn sinh này... không ổn rồi.

Ngụy Vô Tiện vốn là người lớn gan, táo tợn, chẳng những dám sai bảo môn sinh của Lam Thị, mà ngay cả Lam Vong Cơ, hắn cũng dám ra lệnh. Hắn thẳng thừng cấm Lam Vong Cơ đến nhà tắm nữa, "Trời lạnh thế này mà còn nghĩ đến chuyện đi tu luyện, thật là nực cười."

Lam Vong Cơ lần đầu tiên bị Ngụy Vô Tiện mắng là "nực cười," mà không biết tại sao lòng lại cảm thấy ấm áp. Y nhất thời không đáp lại.

Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng sợ rằng Lam Vong Cơ với cái tính cứng nhắc kia sẽ lại lén lút đi, hắn liền đề xuất: "Muốn tu luyện thì cũng không nhất thiết phải đến nhà tắm, lấy nước lạnh về phòng rồi dội cũng được."

Lam Vong Cơ hơi ngạc nhiên, Ngụy Vô Tiện bảo trời lạnh, sợ y bị rét, nhưng mang nước lạnh về phòng thì chẳng phải cũng vẫn lạnh hay sao? Ngụy Vô Tiện cũng tự nhận thấy ý kiến của mình hơi mâu thuẫn, nên lại bổ sung: "Ít nhất trong phòng có than lửa để sưởi ấm. Nếu không thì thôi, đừng tu luyện nữa. Ngươi tự chọn đi."

Hắn chẳng cần quan tâm Lam Vong Cơ tại sao phải nghe lời, chỉ cần chắc chắn rằng từ nay trở đi, Lam Vong Cơ đừng mong mơ tưởng đến cái nhà tắm đó nữa.

Đối diện với Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ thực sự không có cách nào phản bác. Nếu y không nghe lời, Ngụy Vô Tiện sẽ ngày ngày đến làm ầm lên như vậy, chuyện dội nước lạnh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, thậm chí còn khiến y phiền não thêm. Y đành đồng ý. Ngụy Vô Tiện cười tươi rói, trong lòng thầm đắc ý: "Giang Trừng, ngươi xem thường Lam Trạm là không đúng rồi. Lam Trạm là người có tính khí tốt nhất mà."

Tâm trạng tốt hơn, hắn khoác áo ngoài lên vai, nhàn nhã bước ra ngoài, không quên dặn một câu: "Lam Trạm, tối nay ta đi uống rượu, không cần đợi ta."

Đôi khi Ngụy Vô Tiện uống say rồi, hắn cũng không đến, chỉ đơn giản là để ngủ ngon hơn. Say rượu hay ngủ ở phòng Lam Vong Cơ cũng chẳng khác gì nhau.

Đêm ấy, tuyết lại bắt đầu rơi dày. Lam Vong Cơ cởi áo ngoài, tháo mũ quan và dải mạt ngạch xuống, cầm chiếc áo khoác phủ lên người, rồi ngồi xuống trước án thư. Tay vừa cầm lên một cuốn sách, bên ngoài đã vang lên tiếng trống báo canh giờ, nhưng y vẫn không động đậy, thong thả mở sách ra, tiếp tục đọc thêm vài trang.

Ngụy Vô Tiện có khi đến sát giờ mới tới, có khi lại đến muộn, cũng có khi không đến. Nhưng bất kể hắn có đến hay không, Lam Vong Cơ đã quen với việc đợi thêm một lúc nữa.

Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn qua, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc. Nghĩ đến thời tiết này, đường xá hẳn là khó đi, có lẽ hắn sẽ không đến. Không có Ngụy Vô Tiện ở đây, căn phòng lại tĩnh mịch đến mức tiếng tuyết rơi cũng nghe rõ. Từng tiếng một, rất khẽ, như đang gõ vào trái tim Lam Vong Cơ – nơi chẳng biết phải đặt yên ở đâu.

Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện lại luôn vượt ngoài dự liệu của y. Có lẽ khi đi ngang qua, thấy phòng vẫn còn ánh đèn, hắn liền xông thẳng vào, dáng vẻ đầy vội vàng. "Lam Trạm, ngươi chưa ngủ à?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn cởi bỏ chiếc áo choàng, phủi lớp tuyết bám trên đó, rồi nhảy ngay tới bên bếp than để sưởi ấm đôi tay. Nhìn không hề giống một người đang say, y liền hỏi: "Không phải ngươi đi uống rượu sao?"

Ngụy Vô Tiện mỉm cười, đáp: "Không uống được. Ở doanh trại Vân Mộng, phía trước có một cây to bị tuyết đè gãy, làm bị thương hai người. Ta đến giúp, loay hoay mãi mới xong. Nhìn thời gian vẫn còn sớm, ta liền về đây. Đành để mai uống, dù sao rượu cũng đã mua rồi, vẫn để ở đó."

Những lời này, nếu nghe lầm ý, có khi người ta sẽ tưởng Ngụy Vô Tiện vì Lam Vong Cơ mà bỏ cả rượu. Dù Lam Vong Cơ là người tỉnh táo đến đâu, trong lòng cũng không tránh khỏi chút đắc ý nho nhỏ.

Y khẽ hỏi: "Sao không mang hai vò về uống?"

Ngụy Vô Tiện khoát tay: "Nhà các ngươi không phải cấm rượu sao?"

Thực ra, là Ngụy Vô Tiện cứ nhất quyết chen vào chỗ của Lam Vong Cơ, dù Giang Trừng ngày nào cũng chửi rủa, hắn đều bỏ ngoài tai. Nhưng kỳ thực, Ngụy Vô Tiện không phải là người không hiểu phép tắc. Điều gì nên làm, điều gì không nên làm, hắn rất rõ.

Hắn chưa từng uống dù chỉ một giọt rượu trong doanh trại của Cô Tô Lam Thị.

Lam Vong Cơ nghe vậy, không nói gì, đứng dậy bước đến tủ, lấy ra một chiếc túi Càn Khôn, sau đó trở lại bên án thư. Ngụy Vô Tiện thật sự nghi ngờ mình bị đông lạnh đến mức nhìn ra ảo giác. Hắn tận mắt thấy Lam Vong Cơ lấy ra một vò rượu – hơn nữa, lại là loại hắn thích nhất.

"Thiên Tử Tiếu?!" Ngụy Vô Tiện gần như kêu lên kinh ngạc. "Lam Trạm, ngươi sao lại có Thiên Tử Tiếu?"

Lam Vong Cơ mở vò rượu, hương thơm nồng nàn tràn ngập khắp phòng, giọng y trầm thấp: "Mấy ngày trước, Cô Tô gửi một đợt vật tư tới, rượu này là để dành cho nhà bếp."

Lần đi lấy đồ ăn, y đã vô tình nhìn thấy. Năm đó, y từng một kiếm hạ xuống vò Thiên Tử Tiếu của Ngụy Vô Tiện, cắt đứt khoảnh khắc của một thiếu niên rực rỡ. Người kia đi rồi, nhưng hương thơm ngọt ngào này lại chưa bao giờ rời khỏi y, vẫn quẩn quanh trong tim.

Y khựng lại một chút, rồi tiếp tục: "Ta, lấy một ít. Ngươi, có muốn uống không?"

Ngụy Vô Tiện thích hương vị này đến chết mê chết mệt, nước bọt như muốn trào ra, chẳng thèm nghĩ ngợi, liền gật đầu lia lịa: "Muốn, tất nhiên là muốn uống!" Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại lắc đầu, nói: "Thôi bỏ đi, để mai ta lấy ra ngoài uống."

Động tác của Lam Vong Cơ khựng lại. Ngụy Vô Tiện nuốt nước bọt, giải thích: "Ta mà uống rượu ở chỗ các ngươi, lỡ bị phát hiện, sau này ta còn mặt mũi nào mà đến đây nữa? Thôi đi, ta nhịn một đêm, mai đem qua doanh trại Vân Mộng uống cũng được."

Nhìn dáng vẻ thèm thuồng mà cố nhịn của hắn, Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng đáng yêu, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn hẳn: "Có thể uống."

"A!?" Ngụy Vô Tiện không thể tin nổi, ngước lên nhìn Lam Vong Cơ, "Lam Trạm?" Hắn thật sự muốn hỏi, người trước mặt này có còn là Lam Vong Cơ không.

Chỉ nghe Lam Vong Cơ đáp một câu, "Đây không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ."

Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, đúng là các gia quy của Lam Thị đều lấy Vân Thâm Bất Tri Xứ làm khởi đầu. "Gì chứ, hóa ra là vậy, nói sớm một chút đi! Ta đã nhịn lâu như vậy rồi."

Lam Vong Cơ lấy dụng cụ ra, rót rượu vào bình, dùng nước ấm để làm nóng. Sau đó, y lại lấy ra một chiếc chén bằng ngọc trắng tinh, rót một chén đầy đưa cho Ngụy Vô Tiện. Hắn uống một hơi cạn sạch, thốt lên: "Rượu ngon! Rượu thì nhất định phải là Thiên Tử Tiếu, đúng là hương vị này." Rồi hắn lại chờ Lam Vong Cơ rót tiếp. "Lam Trạm, ngươi còn biết hâm rượu à?"

Lam Vong Cơ lại rót đầy cho hắn, giọng ôn hòa: "Thời tiết lạnh, không nên uống rượu lạnh."

Ngụy Vô Tiện cười: "Ta uống rượu lạnh cũng như ngươi tắm nước lạnh thôi, quen rồi thì không sao. Nhưng đúng là rượu hâm lên uống lại càng thơm." Hắn lại cạn chén, xoay xoay chiếc chén ngọc trắng trong tay, chất ngọc trắng muốt, không một tì vết, quả thực là bảo vật.

Ánh nến chập chờn, chiếu lên chiếc chén ngọc trắng một sắc vàng nhạt, làm lộ ra vẻ ôn nhuận, mềm mại của ngọc. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt nhạt như nước của Lam Vong Cơ. Lòng bàn tay hắn cảm nhận hơi ấm từ chiếc chén, nhưng lại cảm thấy, tất cả những thứ này không thể sánh được với ánh mắt của Lam Vong Cơ.

Ánh mắt của Lam Vong Cơ, dưới ánh nến nhảy nhót, lại còn mềm mại hơn cả sắc ngọc của chiếc chén, dịu dàng như nước.

Ngụy Vô Tiện nhìn đến ngẩn ngơ, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có chút bối rối. Hắn hỏi: "Chén này đúng là rất đẹp, nhưng Lam Trạm, ngươi không uống rượu, sao lại có cả chén ngọc chuyên để hâm rượu?"

Lam Vong Cơ chỉ gật đầu, không đáp, rót đầy rượu lần nữa, nhẹ nhàng nói: "Dạo này tuyết lớn, đường xá khó đi. Tạm thời đừng ra ngoài nữa."

Ngụy Vô Tiện tận hưởng ly rượu thơm nồng, nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, đúng là tuyết rơi dày thật.

Rất lâu về sau, Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ rõ đêm hôm ấy. Trong màn tuyết dày đặc của đêm đông, Lam Vong Cơ khoác áo dài rộng, không cài phát quan, từng chén từng chén hâm rượu cho hắn. Uống vài ba chén, hơi ấm dần lan tỏa trong lòng, trở thành chút ít ấm áp duy nhất trong những ngày tháng lạnh lẽo cô độc đó.

Cũng rất lâu về sau, Ngụy Vô Tiện mới biết, tất cả những điều đó đều là những nỗi niềm bất an thầm lặng của Lam Vong Cơ, là tất cả sự dịu dàng mà y dồn hết dũng khí để dành cho hắn.

Tuyết ngày càng rơi dày hơn. Ngụy Vô Tiện cầm chiếc chén ngọc tỏa ra hơi ấm trong tay, khẽ nói: "Nếu Hàm Quang Quân nguyện ý hâm cho ta vài chén rượu, ta chẳng muốn đi đâu cả."

Mùa xuân vừa sang, ngọn cờ Xạ Nhật Chi Chinh lại tung bay rực rỡ hơn bao giờ hết. Tất cả các gia tộc, ngoại trừ Ôn Thị, đều gia nhập liên minh. Thậm chí, có không ít gia tộc từng thuộc quyền Ôn Thị cũng phản bội, đầu quân cho phe Bách Gia Liên Minh.

Vài tháng sau, chiến thắng vang dội từ Thanh Hà truyền đến, tiếp đó là đại thắng ở Lang Gia. Địa bàn của Ôn Thị ngày càng bị thu hẹp, mặt trời trên cao cũng dường như mất đi ánh sáng rực rỡ ban đầu.

Hai chiến tuyến quan trọng đều giành chiến thắng, liên minh tiên môn đương nhiên mở tiệc ăn mừng, tổ chức yến hội linh đình suốt nhiều ngày liền, vừa để chúc mừng, vừa bận rộn phân chia lợi ích từ thắng lợi. Niềm vui như lan tràn khắp nơi, tựa một cơn cuồng phong.

Ngụy Vô Tiện chẳng mảy may hứng thú với những cuộc ăn mừng ấy. Đánh xong, hắn chỉ chỉnh lại y phục, thản nhiên rời khỏi, đi thẳng về doanh trướng của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ càng không bận tâm đến những chuyện này, mỗi ngày vẫn chỉ nhàn nhã đọc sách, viết thư, thỉnh thoảng gửi tin báo tình hình chiến sự cho Lam Hi Thần.

Ngụy Vô Tiện nghĩ, Lam Vong Cơ đúng là người đáng quý nhất. Dù tình thế có biến đổi thế nào, y mãi mãi vẫn không thay đổi. Chính vì vậy, hắn thích ở lại đây, thích nhìn Lam Vong Cơ. Trước đây hắn còn phải lén lút từ trên giường ngắm trộm, giờ thì đã thoải mái dựa vào cạnh bàn, công khai quan sát y.

Mấy ngày trôi qua, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không nhận được hồi âm từ Lam Hi Thần. Thanh Hà đã đại thắng, tại sao lại không thể gửi thư trả lời?

Đúng lúc này, doanh địa ở Lang Gia nhận được chiến báo từ Thanh Hà. Người đưa tin lập tức chạy tới báo cáo:

"Hàm Quang Quân! Thanh Hà có tin khẩn! Sau chiến thắng lớn, Xích Phong Tôn dẫn binh đi theo mật đạo xâm nhập vào Bất Dạ Thiên, định ám sát Ôn Nhược Hàn. Nhiệm vụ thất bại, ngài ấy đã bị bắt. Trạch Vu Quân nhận được tin, lập tức dẫn người đi cứu viện nhưng đã mất liên lạc ba ngày nay!"

Bàn tay đang cầm bút của Lam Vong Cơ khẽ run, mực đen loang ra.

Ngụy Vô Tiện lập tức bật dậy, kéo lấy Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, đi thôi, chúng ta cũng đến đó!"

Lam Vong Cơ thoáng ngẩn người trong chốc lát nhưng cũng rất nhanh trấn tĩnh lại, đeo đàn cầm lên lưng, cầm kiếm chuẩn bị xuất phát. Thế nhưng, bước chân y lại khựng lại lần nữa.

"Ngụy Anh, ngươi có chắc muốn đi?"

Đó là Bất Dạ Thiên, tổng bộ của Ôn Thị, nơi Ôn Nhược Hàn, tông chủ của Ôn Thị, đang trấn giữ. Người ta đồn rằng tu vi của hắn ta có thể sánh ngang với sức mạnh của cả trăm gia tộc. Đó cũng chính là lý do tại sao Ôn Thị có thể ngang ngược, tàn bạo mà vẫn thu hút được nhiều kẻ quy phục.

Vậy nên, con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, không biết liệu có ngày trở về.

Ngụy Vô Tiện đáp lại bằng giọng điệu vô cùng đương nhiên:
"Đã là ngươi đi đâu ta theo đó, thì tự nhiên ngươi đi đâu, ta cũng phải đi theo."

Nói rồi, hắn quay đầu lại, khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy tự tin:
"Lam Trạm, ngươi là trợ thủ của ta, phải tin tưởng ta chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com