Nhat Ki Theo Duoi Hwang Hyunjin
blue_ màu xanh_ màu của hi vọng, của tự do, của hạnh phúc.... nhưng với Seo Changbin thì không như thế, blue với anh là một ý nghĩa khác --------------------------------------Tít.... Tít... - anh còn ở đây à_ cánh cửa phòng tập bật mở, người được Changbin in trong đáy mắt hắn mỗi ngày hiện đang đứng trước mặt hắn - Hyunjin hả? sao em chưa vềhắn thấy trên tay em có 2 cốc americano, hắn biết một trong hai cốc sẽ không phải của của mình, vì hắn từng nói rất nhiều hắn không thích cafe - em chạy đi mua americano cho Channie hyung, anh muốn uống không?à, thì là do cho BangChan. em khá là thân thiết với BangChan từ sau vụ scandal ngớ ngẩn ngu ngốc nhưng lại rút đi toàn bộ tâm sức của em, đợt đó ai cũng thương em nhưng công ty lại bắt em cách li hoàn toàn với thành viên trong nhóm, hắn cũng muốn nói chuyện với em, bởi mỗi lần video call với Hyunjin, hắn đều để ý mắt em sưng húp và đỏ ửng. hắn biết BangChan luôn lén đi gặp em sau những lần họp ở công ty. thật ra Hyunjin thân thiết với tất cả các thành viên trong nhóm, em có thể thoả sức ôm ấp, nũng nịu bên cạnh Felix, vui đùa trêu chọc bên Jisung và Yeongin. trừ hắn- anh không thích ca-- em có mua thêm latte này, choco latte luôn nàyánh mắt Changbin thoáng vài nét ngạc nhiên, từ khi nào...- anh đừng cố gắng quá nhé_ em cười, mắt híp lại, cặp bánh bao trắng trắng mềm mềm được đẩy lên, với Changbin ấy là vật báu hắn phải toàn tâm bảo vệ thấy Changbin vẫn im lặng, Hyunjin đặt cốc latte trước mặt hắn, rồi nói lời cuối cùng - chắc em phải bảo anh quản lý thay bóng đèn mất, ánh đèn xanh không ổn... hay anh về cùng em nhé? bóng đèn không biết vì lý do gì mà vô tình bị vỡ, quản lý trong lúc vội vã đã thay tạm bằng một ánh đèn xanh dịu mắt và hứa sẽ đổi lại vào ngày mai. ánh đèn xanh cũng đẹp mà... vì mọi người về sớm nên không ai tận hưởng được hết cái vẻ đẹp dịu dàng ấy giống như hắnTít..... Tít.... em bây giờ trước mắt gã vẫn như thế, vẫn xinh đẹp như một thiên thần mà Chúa gửi từ vườn địa đàng xuống cho hắn. Changbin nhiều lúc sợ rằng Asmodeus sẽ cướp em khỏi hắn và bắt em thỏa mãn dục vọng của gã hay Leviathan sẽ giết em vì sự đố kị với sắc đẹp của em. Không em ơi, thật tội lỗi khi hắn chỉ là một phàm nhân, chỉ có thể yêu em bằng tất cả những gì hắn có. - Changbin_ssi, về thôi anh Em nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng đầu thu bay đến, lướt qua và để lại cho tâm hồn hắn một lỗ hổng to lớn - "tôi có thể đỡ đạn cho em, nhưng sẽ không thể mua bữa sáng cho em" Jinnie hiểu ý nghĩa câu nói này không? - là gì thế? - trước anh cứ tưởng câu này có nghĩa là: Khi em gặp chuyện, tôi có thể vì em mà bất chấp tính mạng. Nhưng khi không có việc gì, tôi sẽ không muốn gặp em. - ừm hứm.... -Mãi cho đến sau này, anh thấy được có rất nhiều người dùng danh nghĩa bạn bè để có thể ở bên cạnh người mình thích. Dù trong lòng có hàng ngàn hàng vạn nỗi nhớ nhung nhưng chẳng bao giờ dám nói ra. Khi ấy anh mới thực sự hiệu ra ý nghĩa của câu nói này là....- là? -Tôi nguyện vì em mà hy sinh cả tính mạng mình, nhưng lại không có tư cách đường đường chính chính để yêu em- Bìn bin của chúng ta nay văn vở thế, anh có chuyện gì à? - không, không gì cảTít... Tít hắn vẫn chẳng thể đường đường chính chính nói yêu em... - anh không cần đỡ đạn cho em và có thể mua bữa sáng cho em màHyunjin nghiêng đầu cười với hắn - t-thật ư? - không đùa đấy, em không thích súng đạn và càng không thích ăn sáng - cái thằng nhóc nàyHắn nhăn mặt và đá em một cái vào cặp mông tròn ủm kia khi cả hai đang trên đường trở về kí túc xá. Mặc dù đã hơn 10h khuya, nhưng giờ này đường vắng thì lạ lắm.... Tít... Tít.... Changbin không biết mình yêu em lúc nào? Hắn cũng không nghĩ mình yêu em, bộ não hắn luôn chạy hết công suất để bảo rằng đó chỉ là tình anh em thân thiết trong nhóm với nhau... Nhưng trái tim hắn bảo không nên nghe lý trí, vì nó không có trái tim. Khi Hyunjin cười, hắn cảm nhận trái tim hắn đập một cách mạnh mẽ nhất. Và hắn nghe thấy nó nói thích cảm giác ấy, cái cảm giác sự sống tràn ngập từng ngăn tim, nụ cười em như giọt nắng mai rót đầy trái tim đã héo mòn và thoi thóp của hắnVà rồi Changbin trở nên tham lam. Hắn muốn nhiều hơn khi ở cạnh em, hắn muốn ôm em, cho dù em cao hơn hắn đi nữa. Hắn muốn hôn vào đôi môi mọng ấy vào mỗi sáng mai, ngay cả khi em chưa thức dậy và hắn chưa đánh răng, hắn muốn nói yêu em khi hoàng hôn đã tắt và chúc em ngủ ngon khi màn đêm buông với dải ngân hà lấp lánh Changbin đã nghĩ mình không khác gì Mammon_ vị thần của sự tham lam. Nhưng hắn không tham của cải vật chất tiền bạc, thứ hắn muốn ấy chỉ có em và tình cảm của em Tít.... Tít... Changbin gửi cho em một tin nhắn trước khi hắn bước lên chuyến xe bus tại bến xe có ánh đèn màu xanh nhạt" blue"Hẳn rằng hắn đã yêu em đến mức tuyệt vọng. Bao nhiêu bản tình ca hắn viết cũng không thể nói hết cái thứ tình cảm ấy của hắn...Nhưng cớ sao hắn chưa từng nói với Hyunjin? Không hắn có nói ấy chứ... Hắn nói qua từng hành động hàng ngày hắn làm với em, ai nhìn vào chả thấy hắn yêu em. Chỉ có em... em dùng sắc đẹp và nụ cười ngọt lịm ấy ngó lơ hắn, bỏ mặc hắn. Hắn chỉ giữ lại một chút lòng tự tôn để có thể ngẩng cao đầu nhìn ngắm gương mặt thiên thần của em.... Nhưng em chưa bao giờ nhìn thẳng mặt gã cảTít.... Tít.... - Hyunjin biết có hai thứ gì trên đời này là đẹp nhất không? - Hwang Hyunjin và Hwang Joseph à? - không, em là thiên thần rồi - thế nó là gì thế? - một là ánh mắt của kẻ si tình, hai là tấm chân tình của kẻ đơn phương. Thế Jinnie biết điều gì là thảm hại nhất không? Hắn thấy em lắc đầu, hắn khẽ cười, nụ cười không phải để thể hiện niềm vui... - là khi em có cả hai nhưng em không có được người mình yêu.... Tít.... Tít..... ---------------------------Năm ấy có một rapper Seo Changbin yêu Hwang Hyunjin đến nỗi nếu em có cầm súng chĩa vào thái dương hắn, hắn vẫn sẽ nói yêu em Năm ấy có một vũ công Hwang Hyunjin đem lòng yêu một rapper ngốc nghếch. Em không bao giờ dám nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu cafe sữa trong veo ấy. Em sợ em sẽ chìm sâu trong nó và rũ bỏ đi hết tất thảy những gì em có để ở cũng người kia Cạch.... Bây giờ, Hwang Hyunjin vẫn yêu hắn như năm ấy. Khi nhận được tin nhắn cuối của Changbin, em đã nhoẻn miệng cười trong sự bất an và thì thầm rằng em cũng yêu hắn Bây giờ, Seo Changbin nằm gọn trên chiếc giường trắng ở phòng bệnh 302, bệnh viện X. Ngày hôm ấy, hắn đã không bước lên xe bus như hắn thấy. Trong camera hành trình ở trạm xe đã thấy một thanh niên lao ra giữa đại lộ và sau đó nằm im lìm dưới gầm xe của một xe tải hạng nặng. Hắn không chết, tiếng tít tít của máy đo nhịp tim vẫn kêu đủ để chứng minh tim hắn vẫn đập, hắn chỉ hôn mê sâu trong giấc mơ viển vông nơi có em và hắn. Hwang Hyunjin bước vào phòng với bó hoa cúc họa mi trắng, em muốn ăn sáng với hắn- Mau dậy đi, Seo Changbin. Em sẽ không chịu viên đạn nào cho anh và cũng không mua đồ ăn sáng cho anh mãi như này đâu.... --------------------------------
Mai mọi người khai giảng vui vẻ nhó😘😘😘😘
Mai mọi người khai giảng vui vẻ nhó😘😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com