TruyenHHH.com

Nhat Ki Cua Lam Khuong Van

Trời râm mây.


Cuối cùng tôi vẫn mang hộp quà lên đưa cho A, tất nhiên phải khai báo theo đúng barem chị họ cho. Đầu tiên, nhấn mạnh cái tên Phương Hiểu Vy, chen vào hai ba câu khen bề ngoài xinh đẹp, rồi cuối cùng khai báo lớp học. Cậu ấy nhìn tôi một lúc rồi mới nhận lấy nó để trong hộc bàn.

Tôi trộm thở phào nhẹ nhõm một chút, cuối cùng cũng hoàn thành việc chị họ giao. Nhưng rồi nghĩ đến việc sau này bị cậu ấy xa cách, tôi lại buồn. Có lẽ người như tôi vẫn thích hợp với nơi hoang đảo cô độc không ai hơn là lên chuyến tàu tìm bạn, giao lưu bốn phương. 

Cả ngày hôm nay, tôi không dám nói chuyện với A, cũng sợ mình nhìn thấy sự khinh rẻ trong ánh mắt cậu ấy. Trên bục giảng, thầy dạy toán đang giảng giải không ngừng về các công thức số học, trên bảng cũng đã được ghi đầy công thức cũng như những con số. Tiếng thầy rất vang, nên não tôi hầu như không thể nào nghĩ linh tinh gì được cả, cứ thế đâm đầu vào biển tri thức khó hiểu rắc rối.

Nhưng cũng nhờ thế, thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến giờ nghỉ giữa tiết. Tôi giả vờ mệt mỏi nằm gục đầu xuống bàn, chờ cho A rời khỏi lớp rồi mới dám ngẩng đầu lên. Cả lớp giờ chỉ còn lại hai ba bạn tụ thành nhóm cùng ăn cơm, vui đùa nói chuyện với nhau.

Cả buổi tôi cứ thế đi lang thang vô định, đi sao mà lên được tận tầng 4 chỗ khu thí nghiệm - thực hành. Các phòng đã được khóa kỹ càng, thông qua mấy ô kính cửa sổ, có thể lờ mờ nhìn được bên trong. Có phòng có các mô hình sinh học, phòng thì có những dụng cụ hóa học và những thứ linh tinh tôi không thể gọi tên. Từng phòng riêng biệt cho từng môn cần thực hành, có lẽ ngày nào đó tôi sẽ được ngồi ở trong đấy.

Đến cuối hành lang, tôi phát hiện có một khu vực trống nhỏ nằm khuất phía bên cạnh phòng học. Nếu không đi sâu xuống dưới thì rất khó phát hiện. Từ đây có thể nhìn ra được phía sân thể dục, nhìn lên trên là một khoảng trời bao la bát ngát, gió ở đây thổi vù vù làm tóc tôi bay ngược hẳn về sau.

Chà, có lẽ tôi đã tìm được chỗ trú ẩn mới ở nơi đây rồi.

Khi về đến nhà, chị họ có hỏi tôi về món quà, thấy tôi hoàn thành nhiệm vụ được giao thì có vẻ hài lòng lắm. Ít nhất thì chị ấy không nhìn tôi với vẻ khó chịu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com