TruyenHHH.com

Nhat Duoc Ong Xa Si Quan Mac Hap Thien Tra


  "Anh đứng chỗ ấy làm gì?" Vạn Uyển không tự chủ mà muốn đưa tay đụng vào Diệp Dực ở dưới lầu.

Diệp Dực hé miệng cười, cảm giác say đã xông lên đầu, cả đầu căng đau không dứt, ngẩng đầu nhìn Vạn Uyển phía trên chỉ cảm thấy choáng váng, giơ tay lên day nhẹ cái trán, "Uống hơi nhiều."

Vạn Uyển gật đầu, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, hai người một nằm ở phía trên, một đứng ở phía dưới, đưa mắt nhìn lẫn nhau.

Cuối cùng vẫn là Vạn Uyển thua trận, lùi về cánh tay cóng đến cứng ngắc, đóng nửa bên cửa sổ, "Thủ trưởng, muốn em gọi điện thoại cho Đồng Niệm tới đón anh không?"

Diệp Dực vẫn như cũ nhìn vẻ mặt lúng túng của cô gái trên lầu, không nói gì cũng không nói không được. Một hồi lâu thấy cô vẫn như cũ không có bày tỏ gì mới thở dài, uống quá nhiều quả nhiên ảnh hưởng đến trí thông minh, thế nhưng lại còn muốn cô có thể hiểu gì đó.

"Nín nửa ngày là nói cái này?"

Dĩ nhiên không phải, Vạn Uyển nói thầm ở trong lòng, nói rằng anh có thể lên đây không? Có chút oán trách cúi đầu suy nghĩ, Vạn Uyển dĩ nhiên không phát hiện Diệp Dực đã đi tới đứng ở đầu hành lang, một tay chống tường, "Mở cửa."

Vạn Uyển có chút do dự, chỉ là nhìn thấy bộ dạng anh dường như rất không thoải mái, vẫn là ngoan ngoãn mà nghe chỉ huy. Lúc mở cửa, Diệp Dực đã đứng ở phía ngoài rồi.

Anh tựa vào bên khung cửa, Vạn Uyển đi mấy bước ra bên ngoài, lại không ngửi thấy được tạp vị ngoài trừ mùi rượu, mùi thơm rượu chưng cất lâu năm làm say lòng người.

"Anh muốn đi vào à?"

Diệp Dực không ngờ tới cô lại hỏi một câu như vậy, trong một lúc quả thật cũng không biết trả lời như thế nào, đối diện Vạn Uyển xoắn vạt áo bất an nói tiếp: "Cái này ảnh hưởng không tốt!"

Diệp Dực ngất triệt để, lý trí có thể nói đang rất kích động, người sau dễ dàng chiếm thượng phong, nhanh tay nhanh chân mà nhảy vào cửa phòng, rồi kéo Vạn Uyển tiến vào.

"Anh có nghe em nói không!" Vạn Uyển tránh né bàn tay của Diệp Dực, trợn mắt nhìn.

Mặt Diệp Dực cúi xuống ngã lên ghế sofa, giọng nói buồn buồn: "Em kêu la mấy lần nữa mới gọi là ảnh hưởng không tốt đấy."

Vạn Uyển vội vàng ngậm miệng lại, buổi tối mấy câu nói kia của bà thím trong nháy mắt chuyển động ở trong đầu, mặt vèo liền đỏ hồng.

Diệp Dực cảm thấy nằm xuống đầu càng choáng hơn, dạ dày toàn là rượ mạnh đang cuộn sóng dữ dội, tay chống ngồi dậy, liền thấy Vạn Uyển hình dáng cô vợ nhỏ một bên đoan đoan chánh chánh , "Mạc Nhất cùng mẹ cô ấy cãi nhau." Lúc nói chuyện, vẫn nhắm chặt mắt.

Vạn Uyển nghe được từ cãi nhau, cực kỳ chú ý, động tác đang chuẩn bị rót nước thu trở lại, nhìn về phía Diệp Dực.

Diệp Dực cũng phát hiện cô vừa mới chuẩn bị làm cái gì, cổ họng nhất thời trở nên như thiêu như cháy, động động môi khô khốc, chấp nhận mà di chuyển qua một bên: "Hôn ước của bọn anh hủy bỏ rồi."

Vạn Uyển mặc dù chưa từng thấy qua người nào say rượu, chỉ nhìn bộ dáng Diệp Dực như vậy, đại khái chính là Lộ Nịnh nói mỗi lần tham mưu Vương... say rượu tuôn ra chân ngôn, chuyện hôn ước đã sớm không phải là chuyện lo lắng, tính tình của Vạn Uyển không phải là để tâm vào chuyện vụn vặt như thế, sau khi biết sự thật chuyện của Lý Mạc Nhất cùng Diệp Dực thì không lo âu lắm.

"Nói với em cái này làm gì?" Vạn Uyển thử nước ấm một chút, đem cái ly nâng lên trước mặt Diệp Dực.

Diệp Dực nhận nước, một hớp hút sạch, nhìn Vạn Uyển một cái, "Cho nên em không cần lo lắng" suy nghĩ một chút, vẫn là tăng thêm một câu, "Đây chỉ là xem mắt."

Vạn Uyển lần đầu tiên nghe anh nói nhiều lời như thế, nhất thời liền vui vẻ, "Thủ trưởng đúng là thủ trưởng, say thành ra như vậy mà còn có thể có năng lực tư duy logic như vậy."

Diệp Dực mở mắt liền nhìn thấy dáng vẻ Vạn Uyển ra vẻ người vô sự cười vui vẻ, hoàn toàn cũng không có để ý chuyện mình mới vừa nói, khi một người vốn là không phong phú ít nói lời tình cảm phá vỡ thói quen thường ngày, rất nghiêm túc bỏ ra lại bị lơ là thì đột nhiên cảm giác cực kỳ mất mát.

Mặt Diệp Dực đen lại cũng không họat động, tay nắm cái ly từ từ siết chặt, nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, trong con ngươi đen nhánh lóe lửa giận như ẩn như hiện, "Em mới vừa nói gì?"

Vạn Uyển cũng biết lời nói này gặp nguy hiểm, ngàn không nên vạn không nên phản xạ có điều kiện tiếp nhận một câu nói như vậy, "Em. . . . . ." , Vạn Uyển thử giải thích, nhưng lúc muốn mở miệng thì mới phát hiện, đầu óc trống rỗng.

"Từ mới bắt đầu biểu hiện của anh đối với em, em có mấy lần tưởng thật hả?" Giọng nói của Diệp Dực rất lạnh nhạt, lại lộ ra một chút lạnh lẽo.

Vạn Uyển có chút không biết cơn giận khó hiểu này của anh là từ đâu mà tới, sờ sờ lỗ mũi luống cuống, "Em cũng thật sự cho rằng đó là niềm vui thú khi thủ trưởng ngài trêu chọc một cô gái như em."

Diệp Dực đè nén chất cồn tạo thành suy nghĩ hỗn loạn, định thần hiểu ra những lời này của Vạn Uyển, từ từ mở miệng "Em vẫn nghĩ như vậy?"

Vạn Uyển ngẩn ra, cực kỳ khẳng định mà gật đầu.

Diệp Dực ngồi ở trên ghế sa lon, mặt không chút thay đổi, Vạn Uyển có chút hốt hoảng anh sẽ tức giận, vội vàng lui về sau một bước, mới vừa mở bước chân ra, liền nhìn thấy người đàn ông đó mới vừa rồi còn rất say đã đứng lên, động tác nhanh nhẹn bắt lấy mình, sức lực vừa phải mà vứt xuống ghế sa lon, sau đó lại đặt cả người lên.

Vạn Uyển kinh hô một tiếng, nhắm mắt đồng thời còn che miệng lại.

Đợi một lát không có cảm giác anh đến gần thêm nữa, chỉ có mùi rượu trên người Diệp Dực cùng sức nặng của anh ở bên trên thân mình, Vạn Uyển nghiêng mặt sang bên mở mắt thì nhìn thấy anh nháy mắt cũng không thèm nháy mắt mà nhìn về phía mình.

"Làm cái gì vậy!" Vạn Uyển đưa tay đẩy anh, thay vào đó chút hơi sức này đối với Diệp Dực mà nói nhẹ như lông hồng.

"Nguyên nhân" Diệp Dực cắn răng nghiến lợi, "Anh muốn nghe nguyên nhân, nếu mà dám thêu dệt vô cớ, đừng trách anh quá xúc động!"

Vạn Uyển nuốt nước miếng một cái, khẩn trương xê dịch về phía khe hở ở giữa hai người, "Em không có tốt như vậy."

"Chuyện hoang đường! Ai dạy em nói như vậy!"

Chuyện Diệp Dực đột nhiên nói tục cũng là vô cùng đáng sợ, Vạn Uyển trong nháy mắt liền sợ tới mức không thốt nên lời, "Anh anh. . . . . . em. . . . . ."

"Được rồi!" Diệp Dực thuận tay kéo Vạn Uyển lại, âm thanh khàn khàn trầm thấp, "Đề tài này trước tiên dừng ở đây."

Vạn Uyển thử trượt một cái liền từ trong ngực anh bò ra ngoài, nhịp tim đập thật nhanh, "Thủ trưởng, em thấy vẫn nên kêu Đồng Niệm đến!"

Diệp Dực gật đầu, tựa vào trên ghế sa lon, nghĩ thầm tối nay thật là nguy hiểm, xem ra sau này không thể tùy tiện uống rượu.

Chừng mấy phút sau, Đồng Niệm đã nhảy lên tới, tiếng gõ cửa cũng vô cùng nhẹ, chỉ sợ hư chuyện lớn của đoàn trưởng. Thấy Vạn Uyển mở cửa, đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó rất lúng túng gãi gãi đầu, "Em gái, không! Chị dâu, ngài chớ giận tôi nhé!"

Vạn Uyển không rõ chân tướng mà liếc cậu ấy một cái, tiểu Đồng Niệm thì càng áy náy, hận không thể trực tiếp chui trong tường, vốn là trắng noãn mà đỏ mặt lại còn hơn rỉ máu, "Chị dâu, tôi có hơi không bình thường, không nên mặt nặng mặt nhẹ với chị ở bệnh viện."

Vạn Uyển lần này coi như là hiểu, pằng – đánh cậu ấy một cái, "Giờ làm gì rảnh rỗi như vậy chứ, đoàn trưởng nhà anh nằm trên ghế sa lon kìa, nhanh đi cứu."

Đoàn trưởng đối với Đồng Niệm mà nói quả thật chính là sinh mệnh, nhất thời cũng không có ý tưởng gì, nhanh chóng chạy vào, liền nhìn thấy Diệp Dực thẳng tắp tựa vào ghế sa lon nhắm chặt cặp mắt.

"Đoàn trưởng" Đồng Niệm chào, "Tôi đưa ngài trở về túc xá." Nói xong liền đi lên muốn cõng Diệp Dực, liền bị người nào đó đột nhiên mở mắt, lộ ra tia ánh lạnh ép trở về, mắt nhìn trần nhà.

Diệp Dực liếc mắt nhìn Vạn Uyển ở bên cạnh xem kịch vui, Vạn Uyển lập tức lui về phòng ngủ, "Thủ trưởng, đi được không!"

"Vạn Uyển" Diệp Dực gọi.

"Có!" Vạn Uyển đáp,

Diệp Dực nhanh chóng sắp xếp lại hành trình trong đầu, "Ngày mai anh nghỉ phép", nói dối mà sắc mặt cũng không thay đổi .

Đồng Niệm đứng ở bên cạnh cũng nhanh chóng ở trong đầu chuyển một lần văn kiện phòng làm việc thành gấp đôi, rùng mình, đáng thương nhìn về phía Vạn Uyển, dùng khẩu hình nói, "Chị dâu, cứu mạng a!"

Vạn Uyển đại khái hiểu được ẩn ý trong đó, quyết tâm hay là muốn tạo phúc cho loài người, "Hôm nay không phải có lãnh đạo tới đây sao? Sao lại nghỉ phép?"

Nếu lời đã nói ra, Diệp Dực đương nhiên là có phương thức ứng đối, Diệp Dực không biến sắc đứng ở trước mặt Đồng Niệm, "Ngày mai em có sắp xếp gì?"

Vạn Uyển suy nghĩ một chút, báo biểu tổng số theo thẩm tra đối chiếu chất đống mấy ngày, thế nào cũng phải đi trường học một chuyến, thành thật rất trả lời "Em muốn đến thư viện trường học."

Diệp Dực gật đầu, "Ngủ sớm một chút đi." Nói xong, sải bước đi ra ngoài.

Đồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám trì hoãn nhiều, hướng về phía Vạn Uyển xá lạy, "Chị dâu, giỏi lắm!"

Vạn Uyển lúng túng cười cười, Diệp Dực lại đi, không biết lúc nào thì gặp mặt lại.

Đồng Niệm hấp ta hấp tấp đi theo phía sau Diệp Dực, chắc là đã khuya nên lính tuần tra cũng không đi tới, hai người một trước một sau, Đồng Niệm dĩ nhiên là không có phần áp lực kia, đi rất tùy tiện. Công lực uống rượu của đoàn trưởng là mình hiểu rõ nhất, không phải mấy ly rượu trắng độ cao như vậy, rót hết hoàn toàn không áp lực.

"Đồng Niệm, mấy người bên sư trưởng Tiếu ngày mai đi đâu?"

Đồng Niệm bị hỏi thăm, "Đến thị sát trong đoàn, tất cả đã sắp xếp sẵn sàng rồi."

"Rất tốt" Diệp Dực nói, "Vậy ngày mai cứ giao cho phó đoàn Vương."

Vạn Uyển thức dậy rất sớm, chủ yếu do công lao của tiếng la hét làm tỉnh giấc, Vạn cô nương vừa dọn dẹp hành lý vừa cảm khái, nếu như thật sự ở gần bộ đội, vẫn thật là có thể miễn nổi khổ bị trễ.

Đồ không nhiều lắm, hơn nữa Diệp Dực đóng gói thì chọn cái túi lớn, Vạn Uyển ngay cả gấp cũng không cần gấp, trực tiếp nhét vào trong là được. Một cô nương, sáng sớm vác túi lớn từ khu thân nhân bộ đội đi ra ngoài, rất dễ dàng gặp bà thím dậy từ rất sớm, đám chị dâu phát hiện.

"Oh? Cô bé, sớm như vậy đi đâu thế? Đoàn trưởng Diệp đâu?"

Vạn Uyển mồ hôi lạnh chảy ròng, lựa lời mà trả lời, "Cháu về nhà, sau đó còn đi đến thư viện trường học."

"A! Đường XX à, hôm nay đúng lúc toi6 cũng muốn đi qua đó, nếu không thì thuận đường đưa đi vậy!" Bà thím rất nhiệt tình, trực tiếp ôm túi của Vạn Uyển ném lên xe.

Vạn Uyển lại không muốn cự tuyệt, tạ ơn rồi ngồi lên xe.

Về đến nhà, Vạn Uyển thay quần áo, lúc vào phòng ngủ nhìn trên giường một vài miếng đậu hũ thật to, bị kéo đổ ngổn ngang, chạy hai bước ngã xuống giường, nhìn miếng đậu hũ đó cười đến không thể kiềm chế.

Vạn Uyển đỡ bụng cười đau đớn, thu thập túi sách xong, đóng cửa cất khóa, xuống lầu.

Đối diện cư xá chính là chỗ chờ xe buýt, Vạn Uyển nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đôi tay đặt ở trong túi cặp da màu nâu nhạt, áo lông màu xám tro nhạt, dáng người thon dài cao ngất, đứng ở cột mốc đường biên nhìn về bên này.

Vạn Uyển không khống chế được bước chân, trong lòng có một thanh âm bảo cô nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa. Khi bước lên đường cái vẫn như cũ là đèn đỏ thì Vạn Uyển cảm thấy rõ ràng tâm tình của người ở đối diện tức giận, Vạn Uyển tránh thoát mấy chiếc xe nhanh chóng đi qua, nhảy lên trạm dừng.

Diệp Dực không có mặc quân trang, thu lại lạnh lùng kiêu ngạo trong xương, lúc này anh càng làm cho người ta nguyện ý ngừng lại.

Vạn Uyển chạy tới, đưa tay nắm lấy y phục của Diệp Dực, cười rất thỏa mãn, "Sao anh lại tới đây?"

"Bình thường em cũng xông qua đường cái loạn như vậy hay sao?" Diệp Dực không để ý đến cô.

"Thủ trưởng, ngày nghỉ của ngài còn chưa tới đã bỏ chạy tới đây rồi sao!" Vạn Uyển cũng không phải là ngồi không, "Tính không tuân theo quy định à?"

"Được rồi, ra cũng ra rồi." Diệp Dực đưa tay cầm lấy túi sách của Vạn Uyển, "Thư viện Đại học A?" , nói xong cũng không đợi Vạn Uyển trả lời, liền cất bước đi về phía trước.

Tựa như thường ngày, Vạn Uyển cần phải bước đuổi theo nhỏ hơn mới có thể lên cùng anh. Vạn Uyển kéo mũ len xuống, bước nhanh tới đứng ở bên cạnh Diệp Dực, tinh linh cổ quái "Thủ trưởng, cần ngài chỉ đạo học tập!"

Diệp Dực ngẩn người, ngay sau đó gật đầu, "Học sinh tự thân cũng phải nỗ lực mới phải."  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com