TruyenHHH.com

NHÂN TÀI KIỆT XUẤT

Chương 2. Sơ kiến

HoangNgan113

Tiêu Chiến quen biết Vương Nhất Bác trong một bữa tiệc, lúc ấy anh vẫn là nghiên cứu sinh chuẩn bị tốt nghiệp của trường báo chí, nhờ thành tích xuất sắc mà được cố vấn đẩy đến đài Bạch Quả thực tập. Mà khi đó, Vương Nhất Bác vừa mới qua 30, mặc vest đi giày da, dáng vẻ đoan chính.

Sau này Tiêu Chiến nghĩ lại, nguyên nhân dây dưa cùng Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy, có lẽ là do lúc ấy anh còn quá trẻ, dễ dàng bị vẻ ngoài mê hoặc, chưa trải sự đời.

Từ tướng mạo không thể nhìn ra tuổi tác, nhưng quanh người lại toát ra vẻ từng trải, Tiêu Chiến tự nhiên có thể cảm nhận được.

Vương Nhất Bác thật ra cũng chỉ hơn Tiêu Chiến 6 tuổi, không phải là quá nhiều, nhưng chỉ cần đứng chung một chỗ thì khí chất luôn kém một khoảng lớn.

Tiêu Chiến trước kia từng nói đùa, 3 tuổi đã có sự cách biệt rồi, anh và Vương Nhất Bác lại cách nhau 6 tuổi, có cách cả thế hệ cũng là bình thường.

Nhưng mà sự cách biệt này không biết từ khi nào đã biến thành vực sâu.

Tiêu Chiến thường suy nghĩ, có phải do món nợ từ kiếp trước hay không mà anh luôn phải chịu ấm ức trước Vương Nhất Bác?

Cứ như vậy, 6 năm qua đi, Vương Nhất Bác đã trưởng thành đến mức người ta quên đi bộ dáng ban đầu của hắn, cũng không còn tức giận với hắn nữa. Thứ mà anh nhận lại là sự hư vinh giả tạo, uy quyền và một bụng chứa đầy tinh dịch.

Biết anh ngày mai đi công tác, lão già này cũng không quá phận, không bắt anh cả đêm dập lửa.

Anh về nhà còn nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ một lần, dùng giấy lau khô toàn bộ phía sau.

Ban đầu Vương Nhất Bác còn tự mình đeo bao cao su, sau này dần dần không đeo nữa.

Không phải Tiêu Chiến chưa từng nói điểm mấu chốt của mình là phải đeo bao cao su, nhưng mà Vương Nhất Bác đâu có thèm nghe.

Người muốn làm quan ai mà không tiếc tính mạng chứ? Anh còn sạch sẽ hơn người bên ngoài, cũng là điểm mà Vương Nhất Bác hài lòng nhất ở anh.

Lâu dần, chính anh cũng không phân biệt được rốt cuộc điểm mấu chốt của mình là ở đâu. Chỉ là mỗi lần anh đều có thói quen chuẩn bị một hộp bao cao su, nghiêm túc rửa sạch sẽ, cũng chỉ là để an tâm mà thôi.

Ngày mai đi công tác, anh vẫn đến báo cho Vương Nhất Bác một tiếng, cũng là để an tâm.

Dù sao thì anh ở trong đài nhiều năm như vậy, người đứng đầu bộ phận tin tức tin tưởng vào thực lực của anh, để anh phụ trách chính đến Vạn Môn, nhưng dù sao thì danh không chính ngôn không thuận, các hạng mục cần phê duyệt đều phức tạp lại rất nhiều.

Nhưng mà có lời của Vương Nhất Bác thì lại khác, người ta tuy bây giờ trên danh nghĩa không ở đài, nhưng tương lai lại là phó giám đốc đài, mối quan hệ với đài là không thể tách rời.

Thổi gió bên tai cũng có chỗ tốt, quan hệ không sạch sẽ với Vương Nhất Bác mấy năm nay cũng có chỗ tốt, trong lòng anh đều biết rõ ràng.

Chuyện của Nhậm Đông Dân dù sao cũng là đề tài hot trong mấy ngày nay.

Chương trình talk show tin tức vào khung giờ vàng 《 Đang được chú ý 》đặc biệt muốn cướp lấy tin tức này để đưa lên, cho nên khi Tiêu Chiến vượt qua các phòng ban để đề cử mình, người phụ trách chuyên mục ban đầu là Tần Giai Thành rất khó chịu vì Tiêu Chiến vươn tay xa như vậy, dù sao đây cũng là miếng bánh lớn, anh ta đương nhiên muốn giữ lại cho người nhà.

Nhưng mà tổng biên tập bộ phận tin tức là Phương Linh quen biết đã lâu, vào đài cùng thời điểm, vừa nghe thấy Tiêu Chiến sẵn sang nhận việc đã lập tức thay đổi ý định.

Cho dù không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng Tiêu Chiến cũng biết mình đang đòi chia miếng bánh của người ta, trong lòng người ta không thoải mái, vì thế bắt đầu dùng chiêu bài rằng mình cũng xuất thân từ chuyên mục 《 Cần chú ý 》, tìm đến Tần Giai Thành, còn đảm bảo nhất định sẽ mang theo Liễu Nghị để hoàn thành lần đưa tin này. Anh từ trước đến giờ đều không tranh giành, đến lúc đưa lên đài cũng không xuất hiện tên anh.

Từ sau chuyện xảy ra 4 năm trước, số lần Tiêu Chiến làm như vậy sau lưng cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải chỉ có một hai lần. Tuy rằng mấy năm nay thu liễm nhiều, nhưng vẫn bị người ta xì xào vài câu.

Ở đài truyền hình có hai bí mật công khai. Một là vị CEO trẻ tuổi đầy hứa hẹn lại có chỗ dựa vững chắc của công ty cổ phần được tập đoàn coi trọng nhất, đến giám đốc đài còn phải khách khí ba phần.

Người còn lại chính là Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến làm ở đài Bạch Quả lâu như vậy, cùng khoảng thời gian đó, những người làm trong ngành này đều đã làm quan, không kiếm tiền ở trong ngành cũng đều hô mưa gọi gió, mà anh thì vẫn ở đây làm thầy của người khác.

Ai có con mắt tinh tường đều nhìn ra Tiêu Chiến rõ ràng có năng lực, tò mò còn có thể mơ hồ đoán được người này có quan hệ không rõ ràng với cây đại thụ sau lưng là Vương tổng. Nhưng mà người sáng suốt đều biết, cho dù Tiêu Chiến giỏi đến mức nào cũng không được đến "trước đài", phải cực kỳ cẩn thận đứng sau màn thì càng khó đi lên.

Nguyên nhân chính là chuyện anh đã làm ra bốn năm trước.

Trong đài truyền hình, không bức tường nào là không có gió, đây cũng chính là lý do mà dù Tiêu Chiến thật sự có năng lực nhưng không có mấy người muốn làm đồ đệ của anh. Có một vị thầy mang "tiền án" như vậy thì cũng giống như mang theo một quả bom hẹn giờ.

Anh sẽ không chủ động đi kết giao, trong đài cũng không có ai ép buộc anh, nhưng nếu thật sự nhìn thấy hạt giống, anh sẽ không bỏ sót. Cho nên 4 năm nay, tuy rằng anh thu nhận đồ đệ không nhiều lắm, nhưng với ai cũng là thật lòng thật dạ.

Tiêu Chiến cũng không thật sự để ý xem người khác nói thế nào, dù sao có khua môi múa mép cũng không nhai đến trước đài, bây giở anh có thể thành thật đứng sau màn mà đưa ra kế sách, ấn tượng "không dễ chọc cũng không thể trêu vào" thực ra cũng khá tốt.

Tiêu Chiến dẫn theo hai đồ đệ của mình. Liễu Nghị và Điền Phong Khiết, cũng là lần đầu tiên được sắp xếp đi công tác. Trên máy bay đến Vạn Môn còn thuận tiện kiểm tra hai đồ đệ, tổng kết lại sự việc lần này.

Tiếng máy bay gầm rú tương đối lớn, Điền Phong Khiết mở điện thoại, lật đến tư liệu đã được chuẩn bị sẵn, khẽ nâng giọng nói:

"Nhậm Đông Dân, một nông dân ở thôn Vạn An, 12 năm trước bị định tội cố ý giết người. Nhậm Đông Dân bị kết án tử hình nhưng hoãn lại 1 tháng, sau đó lại hoãn thi hành án 2 năm, ở trong tù có biểu hiện tốt, đổi thành án tù chung thân."

"Tháng 9 năm nay, Nhậm Đông Dân được thả tự do, nguyên nhân là năm ngoái có ban hành chính sách pháp quy 'suy đoán vô tội' . Nhưng mà rạng sáng ngày hôm trước, cũng chính là ngày 26 tháng 11, Nhậm Đông Dân cùng một vài người bạn đến dự tiệc tân gia nhà Nghiêm Tăng, trong quá trình có uống rượu quá nhiều, phát sinh tranh chấp với Nghiêm Tăng, cuối cùng trong lúc xô xát đã khiến Nghiêm Tăng tử vong."

"Theo nhân chứng ở hiện trường vụ án, hai người là bởi vì khoản tiền mà Nhậm Đông Dân vay mượn trước khi vào tù 12 năm trước mà nảy sinh tranh chấp. Bởi vì Nhậm Đông Dân bị bỏ tù 12 năm, khoản nợ này đã kéo dài tới hiện tại, hơn nữa lãi chồng lãi đã biến thành mấy chục vạn."

"Trong lúc xô xát, Nhậm Đông Dân đẩy Nghiêm Tăng một cái, khiến gáy Nghiêm Tăng va mạnh vào góc bàn, tử vong ngay tại chỗ."

"Phía cảnh sát đã công bố chi tiết hiện trường tối hôm qua, theo nhân chứng ở hiện trường nói, Nhậm Đông Dân tuy rằng uống say đến mức mất đi thần trí, nhưng trong miệng vẫn liên tục chửi bới người đã khuất, thậm chí sau khi Nghiêm Tăng tử vong, gã vẫn liên tục mắng 'mày đúng là đáng chết', 'mày cút xuống địa ngục đi', thái độ cực kỳ tồi tệ. Hơn nữa, ở hiện trường còn xuất hiện một con dao rựa đẫm máu, nhân chứng ở đó xác nhận là Nhậm Đông Dân tự mình mang theo. Sau khi bị đưa đi, thương thế của Nhậm Đông Dân quá nặng, cũng rơi vào hôn mê."

"Một số người quen tiết lộ, Nhậm Đông Dân là vì 12 năm trước mở cửa hàng bị lừa, cho nên mới vay tiền Nghiêm Tăng, nhưng Nghiêm Tăng cũng lừa Nhậm Đông Dân phải kí giấy vay nặng lãi, ban đầu không biết là bao nhiêu, nhưng căn bản cũng không đến mấy chục vạn. Không ngờ trên bàn cơm Nghiêm Tăng sinh cũng không chịu buông tha, công khai khiêu khích Nhậm Đông Dân, cho nên Nhậm Đông Dân với phẫn nộ, không thu tay lại được."

"Bởi vì Nhậm Đông Dân trước khi hôn mê cảm xúc vẫn rất kích động, lại mang theo dụng cụ cắt gọt, cho nên đây là 'cố ý giết người hay là ngộ sát'? Hiện tại cư dân mạng vẫn đang xôn xao về chuyện này, cũng là trọng điểm mà truyền thông chú ý tới."

"Thời điểm chuyện này vừa mới lộ ra, 'Hung thủ giả biến thành tội phạm thật', người tiếc hận cho gã cũng có, dù sao đã cũng lãng phí 12 năm trong tù; cũng có người nói ông ta uống rượu nên hỏng việc; nhưng có không ít người chỉ trích ông ta là kẻ giết người dạy mãi không sửa đổi, nợ tiền không trả, còn say rượu hành hung người ta."

"Công tố viên hiện tại đang đề nghị khởi tố Nhậm Đông Dân với tội trạng 'Cố ý giết người'."

Điền Phong Khiết nói khoảng 10 phút, trần thuật thật sự kĩ càng tỉ mỉ, Tiêu Chiến gật đầu, sau đó nghiêng đầu hỏi: "Tiểu Liễu, cậu có muốn bổ sung gì không?"

"Phong Khiết đã nói rất kỹ càng tỉ mỉ vụ án rồi, em có tra xét một chút về chuyện trước khi Nhậm Đông Dân bị bỏ tù. Ông ta thật sự có thói quen xấu khi say rượu, trước đây còn đâm bị thương người ta, nhưng đã thoả thuận riêng, cho nên lúc ấy án kiện xảy ra, rất nhiều người có ấn tượng không tốt đối với ông ta, cũng là nguyên nhân khiến ông ta bị chỉ trích."

"Nhưng mà ông ta cũng được đi học, ở trong thôn không phải là người có văn hoá thấp. Sau khi tốt nghiệp trung cấp, trước kia còn làm công việc quản lý thư viện một thời gian. Em cảm thấy, loại người có trình độ tri thức như vậy không thể không biết luật pháp, khó khăn lắm mới được ra tù, dù thế nào cũng không trả thù tuỳ tiện. Hơn nữa thời điểm ông ta ngồi tù, vợ ông ta là Lưu Mẫn cũng không ly hôn, thậm chí còn không từ bỏ cơ hội kháng án."

Tiêu Chiến liếc mắt sang: "Cho nên kết luận của cậu là gì?"

Liễu Nghị dù sao cũng chạy tin tức nhiều hơn Điền Phong Khiết mấy tháng, bộ dạng phân tích án kiện cũng rất đĩnh đạc, nói ra suy đoán của mình cũng rất rõ ràng, "Việc cố ý giết người phải có tính toán từ trước, em cảm thấy ông ta không đến mức muốn ngồi tù thêm mấy năm nữa.... Em tương đối nghiêng về giả thiết nhất thời xúc động thôi..."

Tiêu Chiến im lặng vài giây, một lúc lâu sau mới khẽ cưỡi, gõ gõ lên bàn của Liễu Nghị.

"Thích trinh thám như vậy sao không làm cảnh sát đi?"

"Ha ha, trước đây mẹ em cũng nói như vậy." Liễu Nghị xấu hổ gãi gãi gáy.

"Nếu muốn làm cảnh sát thì để tôi phổ cập cho cậu một chút, cho dù có cố ý mưu sát hay là xúc động giết người, đều là cố ý giết người cả."

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, mà Liễu Nghị lại đỏ mặt, cậu ta biết, lời khen của thầy rất hiếm hoi, lại còn hại người.

Trên máy bay mà phải gân cổ lên nói chuyện thì rất khó chịu, hơn nữa tối hôm qua cũng phải dùng cổ họng quá độ, Tiêu Chiến nuốt nước bọt còn thấy đau đau. Anh xem xét đến khả năng quấy rầy những hành khách khác, mím môi gật đầu, sau đó cau mày tiếp tục cùng Điền Phong Khiết lật xem tư liệu, nhẹ giọng nói với Liễu Nghị:

"Ngủ một lát đi, tới nơi rồi lại bận rộn đấy."

Vừa xuống máy bay, trời đã nắng chói chang. Tiêu Chiến không dừng bước,mang theo hai đồ đệ đến thẳng bệnh viện nơi Nhậm Đông Dân nằm, ở đại sảnh khám bệnh gặp được đồng nghiệp – phóng viên báo Phương Nam và đài truyền hình Bắc Thành. Đều là người quen cũ, phần lớn đều biết bây giờ anh chỉ đứng sau màn, cho nên kinh ngạc vì tái ông mất ngựa lại còn có thể bình thản tự mình tới hiện trường.

"Ồ, Tiêu lão sư tới rồi à?"

Tiêu Chiến giương mắt nhìn qua, là phóng viên Minh Vỹ của tờ Tin tức buổi tối phương Nam. Trước đây Tiêu Chiến là người chủ trì và phóng viên tin tức, anh thường xuyên đụng phải vị "Minh Ký" khét tiếng lắm lời này, cũng coi như có giao tình. Trước kia anh ta thường xuyên trêu chọc Tiêu Chiến là nhân tài kiệt xuất trong đám nghé con mới sinh, cái tên chạm vào là bỏng tay, nhưng với thân phận bây giờ của Tiêu Chiến, anh ta cũng không biết nên xưng hô thế nào, vì thế cứ khách sáo gọi lão sư, chắc chắn không sai được.

"Minh Ký đến đây từ bao giờ đấy?"

"Buổi tối hôm trước nhận được tin thì lập tức tới." Minh Vỹ gượng cười, vẻ mặt đúng là thâm cừu đại hận.

Tiêu Chiến nhìn biểu cảm này của anh ta liền hiểu được đại khái.

"Nhìn dáng vẻ này chắc là ngồi xổm ở đây 2 ngày rồi nhỉ. Thế nào, có kết quả gì không?"

Minh Vỹ hít sâu một hơi, trừng hai mắt, bắt đầu phàn nàn.

"Có thể có kết quả gì chứ, không có cách nào đâu! Nhậm Đông Dân hiện tại bị giám sát tại chỗ, trong bệnh viện ngoại trừ bác sĩ thì chính là cảnh sát, đến người thân mỗi ngày cũng chỉ có thể vào thăm 2 tiếng đồng hồ."

"Điều duy nhất tôi biết được trong mấy ngày này chính là vết thương của Nhậm Đông Dân có vẻ rất nghiêm trọng, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, thỉnh thoảng mới tỉnh, hơn nữa còn thông qua cảnh sát truyền tin ra ngoài, sẽ không tiếp nhận phỏng vấn."

"Hiện tại cũng chỉ có thể lấy một chút tin tức từ chỗ cảnh sát, hừ, mấy tên cảnh sát nhỏ này cũng không hé miệng, cho nên tin tức gì cũng không đào ra."

"Quên đi, không nói chuyện này nữa, dù sao thì tin tức này cũng không cấp bách, ít nhất cũng phải chờ cho sức khoẻ của ông ta tốt hơn một chút.... Bây giờ cũng không thích hợp."

Minh Vỹ rõ ràng là ngồi xổm ở đây đến mệt mỏi, cũng không còn kiên nhẫn nữa. Anh ta liếc nhìn hai người mang hành lý đang thở hổn hển phía sau Tiêu Chiến, ngược lại mỉm cười, "Mới xuống máy bay à? Nhanh nhanh tìm chỗ nào mà nghỉ ngơi một chút đi."

Hàn huyên một lúc, đoàn người Tiêu Chiến trực tiếp đến nhà nghỉ đối diện với bệnh viện, có thể nhìn thấy lối ra vào của bệnh viện qua cửa sổ, có lẽ gần đây làm ăn rất tốt.

Ở lối vào rất đông người, nhất định là tới tìm thầy thuốc, nhưng mà Tiêu Chiến nhạy cảm hơn ai hết, chắc chắn có những người chỉ chạy đến đây xem náo nhiệt, cho dù trời nắng chói chang cũng bất chấp đến nhìn người ta quẫn bách, cũng không biết có thể mang cho họ niềm vui gì.

"Sư phụ, vì sao chúng ta không đi xuống dưới lầu ngồi chờ chứ? Biết đâu cảnh sát đột nhiên lại truyền ra tin tức gì thì sao?"

Điền Phong Khiết mới tốt nghiệp năm nay, khi hỏi chuyện cũng rất thẳng thắn, lộ ra vẻ ngây ngô. Cô thực sự không đồng ý với những gì vị phóng viên kì cựu vừa nói, kiến thức bốn năm đại học nói với cô rằng: tin tức ấy mà, không tranh giành không mới mẻ thì sao gọi là tin tức.

"Cảnh sát thì có thể đưa ra tin tức gì chứ? Chuyện xảy ra còn chưa đầy 48 tiếng đồng hồ, nghi phạm vẫn còn chưa tỉnh, có thể tiết lộ nhiều chi tiết cho em như vậy đã là không dễ dàng rồi."

Anh tự mình pha trà, mở máy tính ra xử lý công việc của đài truyền hình, thuận tiện còn trò chuyện thêm một chút, kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của các "tân binh":

"Chính mình còn không thăm dò được mọi chuyện rõ ràng, chẳng lẽ lại mong chờ đám phóng viên phơi nắng dầm sương để thu thập tư liệu sống mềm lòng sao?"

Nghe tiền bối trong văn phòng nói Tiêu Chiến độc mồm độc miệng, Điền Phong Khiết cũng đã lĩnh giáo không ít lần. Chỉ nghe thấy thầy cười nhạt một tiếng, "Cạch" một cái đóng máy tính lại.

"Những kẻ đang ngồi xổm ở kia cũng có thể tuỳ tiện chụp một số tư liệu sống để trở về báo cáo công việc, dù sao miệng cũng thuộc về bọn họ."

"Hai người lại đây."

Liễu Nghị và Điền Phong Khiết đi tới bên cửa sổ, thấy Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm xuống dưới, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:

"Người nhà được vào thăm hai tiếng mỗi ngày, chẳng lẽ đám người đó không ai nghĩ đến việc chặn người nhà à?"

Điền Phong Khiết dường như không tin nổi: "Cho nên ý của sư phụ là.... Chúng ta đi tìm Lưu Mẫn, nhờ bà ấy thuyết phục Nhậm Đông Dân tiếp nhận phỏng vấn của chúng ta sao?" Điền Phong Khiết ấp úng hỏi.

Liễu Nghị cũng hùa theo: "Đúng vậy, hơn nữa chúng ta không quen biết bà ấy.... Liệu có quấy rầy người ta quá không?"

Đối với sinh viên vừa tốt nghiệp mà nói, cơ bản vẫn nhớ những khoá học đạo đức báo chí của năm thứ hai, chưa kể câu nói 'Tội bất cập phụ mẫu, họa bất cập thê Nhi' (Không nên phạm tội với cha mẹ, không nên làm hại vợ con), từ cổ chí kim, đây chính là đạo lý của kẻ chính nhân quân tử.

"Điểm này thì hai người đúng là nên học theo mánh khoé của giới truyền thông."

Tiêu Chiến cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái đã mở điện thoại ra, thản nhiên nói, "Người mặt dày, à không, người không biết xấu hổ mới thích ngồi xổm trước nhà người ta."

Tiêu Chiến nói xong liền gọi điện thoại, nhướng mắt nhìn hai người kia một cái, xoay người đi ra ngoài.

"A Thanh, giúp tôi một việc đi."

Sau khi ăn cơm trưa, mãi cho đến buổi chiều, Tiêu Chiến vẫn ngồi trước máy tính mà không hề có ý hành động.

Liễu Nghị tính tình nóng vội, không ngồi im được, vịn cửa sổ nhìn ra ngoài, còn chạy xuống lầu đi đến cửa chính của bệnh viện vài lần.

Điền Phong Khiết mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

"Hai người có phải cảm thấy tôi không từ thủ đoạn nào không?" Tiêu Chiến ngồi lâu rồi, mới động đậy thân thể, đột nhiên mở miệng.

"Không có không có!" Dù sao cũng là cấp dưới, Điền Phong Khiết theo bản năng xua xua tay, liên tục phủ nhận. Nhưng sau khi bị Tiêu Chiến liếc một cái, lại ngượng ngùng hạ xuống, "Sư phụ, nếu Nhậm Đông Dân bây giờ không muốn tiếp nhận phỏng vấn, em cảm thấy vẫn nên chờ Nhậm Đông Dân dưỡng thương xong mới.... Cái này, không phải là "họa bất cập gia nhân" (ý là: lỗi của người đó không liên quan tới người nhà) sao, em luôn cảm thấy loại hành vi trực tiếp đi tìm người nhà này... quá...."

"Quá vô liêm sỉ đúng không."

Điền Phong Khiết không trả lời, ngượng ngùng cúi đầu, cũng coi như cam chịu.

Tiêu Chiến không trả lời, dùng sức gõ bàn phím, trong phòng vang lên tiếng bùm bùm, Điền Phong Khiết nghe thấy lại có chút ủy khuất.

Âm thanh đột nhiên im bặt, Điền Phong Khiết vội vàng ngẩng đầu, thấy Tiêu Chiến trực tiếp gấp máy tính lại, nghiêm túc nhìn mình.

"Vụ án 12 năm trước đến bây giờ vẫn chỉ tìm ra rất ít manh mối. Hệ thống tư pháp lúc đó còn chưa hoàn thiện, cho nên vụ án chỉ có thể kết thúc vội vàng."

"Sáng nay trên máy bay Liễu Nghị có nói, vợ của ông ta là Lưu Mẫn vẫn liên tục kháng án, cũng nhất định là biết tiền căn hậu quả của chuyện này. Bây giờ đã qua lâu như vậy, chúng ta có thể thông qua bà ấy mà nhanh chóng tìm được nhiều thông tin hữu ích. Nhậm Đông Dân bây giờ mâu thuẫn với phóng viên truyền thông, chúng ta không biết nguyên nhân tại sao, chỉ có thể thông qua người nhà để tìm thử bước đột phá."

"Một số phóng viên giải trí theo dõi, quay phim chụp ảnh, liên tục quấy nhiễu xâm phạm cuộc sống cá nhân của người dân, không việc gì không làm; nhưng nếu thay đổi góc độ mà nói, nếu đào sâu không đủ, vậy thì không thể đào đến chân tướng sự việc được."

"Hình thức này có thể không ổn, cái này tôi thừa nhận...."

Tiêu Chiến dừng một chút, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra:

"Tin tức phỏng vấn không có đúng sai tuyệt đối. Em vừa mới nói 'họa bất cập gia nhân', nhưng nếu bây giờ chúng ta không đi quấy rầy, mặc cho dư luận dậy sóng đổi trắng thay đen, đó mới chính là tai họa."

Điền Phong Khiết kinh ngạc, sững sờ đứng tại chỗ. Cô theo Tiêu Chiến không lâu, đây là lần đầu tiên nói chuyện với anh, cũng là lần đầu tiên nghe thấy Tiêu Chiến nói nhiều đến vậy. Tiêu lão sư lúc này dường như rất khác, giữa nghiêm túc và khinh miệt, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

"Nhìn thấy em, không nhịn được nói nhiều một chút." Tiêu Chiến mím môi, ánh mắt thâm thúy, dường như thông qua Điền Phong Khiết thấy được người nào đó.

Điền Phong Khiết lúc này mới mở miệng:

"Không sao cả, không sao cả. Sư phụ, anh nói nhiều một chút, em thích nghe, thật sự rất hữu ích."

Tiêu Chiến nhếch khóe miệng, không hiểu sao lại cảm thấy phiền muộn.

Thầy tốt bạn hiền, loại quan hệ này dường như đã từng thật sự khiến người ta hướng tới.

7 giờ tối, Liễu Nghị hưng phấn chạy lên lầu, còn thuận tiện mang theo cả cơm chiều.

Cậu ta vừa vào phòng đã oán giận nói:

"Chúng ta không phải là phóng viên địa phương, chỉ là muốn tìm hiểu một chút tin tức thôi, lại nghe thấy một phóng viên lén lút gọi điện thoại, nói Nhậm Đông Dân đã chuyển nhà từ lâu, căn bản không biết đang ở chỗ nào."

Liễu Nghị là người thông minh, cho dù giữa trưa có vì quyết định của Tiêu Chiến mà giật mình thì buổi chiều cũng lập tức hành động.

"Muốn đi 'quấy rầy' người nhà bọn họ, không phải chỉ có chúng ta, đổi địa chỉ cũng là trong dự kiến. Nếu có người ra mặt bảo hộ gia đình đương sự thì cũng là chủ nghĩa nhân đạo, là chuyện tốt thôi mà."

Tiêu Chiến nhìn quen rồi cũng không kinh ngạc, mở điện thoại tìm một bức ảnh chụp đã ố vàng, nhưng cũng may vẫn còn tương đối rõ ràng, cảnh tượng là hiện trường một phiên tòa, máy ảnh nhắm ngay mặt bị cáo và thính phòng phía sau.

"Đây không phải là vụ án 12 năm trước sao?" Liễu Nghị dù sao cũng là người tuổi trẻ sắc sảo, vừa liếc mắt đã nhìn thấy nhân vật chính đang gây xôn xao dư luận mấy ngày nay.

Tiêu Chiến phóng to hình ảnh: "Người ngồi hang đầu tiên trong thính phòng chính là vỡ của ông ta, Lưu Mẫn. Nhìn có rõ không? Có thể nhớ kỹ không?"

Hai đệ tử theo bản năng gật đầu, đến khi nhận ra mới mở to hai mắt: "Không phải chúng ta sẽ đến cửa bệnh viện chặn người chứ?"

Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, coi như đồng ý.

"Phương pháp nguyên thủy nhất cũng là hữu hiệu nhất, chỉ cần đừng quá phô trương là được."

Anh đem ảnh chụp gửi vào nhóm chat ba người.

"Ăn tối xong thì đi ngủ sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai chúng ta bắt đầu làm việc."

Bệnh viện gần trung tâm thành phố, gần đó có không ít nhà nghỉ và khách sạn nhỏ xếp dọc hai bên đường, cách đó gần 1km còn có khách sạn 5 sao Hilton, giá cả khác nhau một trời một vực, nhưng đi công tác làm sao trả nổi.

Tiêu Chiến đi công tác có thói quen, cho dù công tác phí nhiều hay ít, anh cũng nhất định phải tách biệt nam và nữ. Nhiều lúc phóng viên đi đôi cũng không để ý chuyện này. Cũng không biết từ đâu truyền ra câu nói, phụ nữ nên được đối xử như đàn ông, đàn ông nên được đối xử như súc vật, cho nên không cần phân biệt giới tính. Thậm chí khi không có chỗ ở, còn có thể trực tiếp qua đêm ngoài trời.

Nhưng là do Tiêu Chiến kiên trì, Điền Phong Khiết vẫn ở một mình một phòng giường lớn, mà anh và Liễu Nghị lại ở chung phòng có hai giường.

Bọn họ trọ ở một nhà nghỉ gần bệnh viện nhất, vừa rẻ vừa thuận tiện, cho nên cũng không được tiện nghi. Liễu Nghị rất vui vẻ, tuy rằng nhà nghỉ này cách âm kém, cơ sở vật chất cũng cũ kỹ, nhưng dù sao cũng thoáng mát, tốt hơn nơi cậu ta ở trước kia khá nhiều.

Quan trọng nhất chính là rộng rãi, sau khi tắm xong, cậu ta cởi trần, chống tay lên bệ cửa sổ bắt đầu hít đất.

"Mặc quần áo hẳn hoi vào."

Tiêu Chiến ngồi trên giường, tùy tiện lướt xem xu hướng dư luận của cư dân mạng về vụ án của Nhậm Đông Dân, trong lòng có chút hụt hẫng, dứt khoát tắt máy tính nhắm mắt dưỡng thần, lúc này mới liếc nhìn Liễu Nghị một cái.

Liễu Nghị năm nay 25 tuổi, trước kia phụ trách tuyên truyền cho một công ty quảng cáo, năm nay mới tới đài truyền hình, nghe nói là do cha mẹ sắp xếp, dù sao trong mắt người già, đơn vị sự nghiệp mới là cái bát sắt. So với Điền Phong Khiết mới tốt nghiệp không lâu thì đã được xã hội mài giũa rồi.

Anh mang theo Liễu Nghị hơn hai tháng, đúng là có quen thuộc hơn Điền Phong Khiết một chút, rõ ràng là một người trơn tuột như nhân tinh, nhưng trên phương diện tâm tư lại không được tinh tế, nếu không sẽ không đến mức bị người ta nhắm vào mà hoàn toàn không hay biết.

Liễu Nghị lúc này mới phản ứng lại, nhận ra mình quá lỗ mãng, vội vàng mặc áo cộc tay vào, ngây ngô cười:

"Khoảng thời gian này không thể đi đến phòng tập thể hình, không tập luyện hẳn hoi được."

"Cậu thích tập thể hình đến vậy à?"

"Đúng vậy, rất tốt mà." Liễu Nghị là một chàng trai cơ bắp điển hình, nếu không cởi quần áo, người ta sẽ bị vẻ ngoài của cậu ta mê hoặc.

Tiêu Chiến có chút hoảng hốt, lúc anh còn trẻ không phải cũng vậy sao. Thích tập thể hình, được nữ sinh khen mặc đồ thì gầy cởi đồ thì cơ bắp sẽ đỏ cả hai tai. Thanh niên ấy mà, luôn có một khoảng thời gian nghiện tập thể hình như vậy.

"Hơn nữa, nếu em luyện tập tử tế, sau này nếu bị truy đuổi hay chặn đường, em nhất định có thể bắt được bọn chúng."

Tiêu Chiến âm dương quái khí nhướng mày: "Cậu thực sự nghĩ mình là cảnh sát đấy à?"

Hai người đều bật cười.

Tiêu Chiến đột ngột lại nhớ tới Vương Nhất Bác.

Liễu Nghị này toàn thân cơ bắp, nếu thật sự lên giường với Vương Nhất Bác, rốt cuộc là ai chiếm thế thượng phong?

Tiêu Chiến đột nhiên bật cười, cười xong rồi lại cảm thấy trong lòng hỗn loạn.

Ban đêm ở gần bệnh viện rất an tĩnh, giống như trong bệnh viện. Nhưng mà cách âm của nhà nghỉ 100 tệ một ngày thì quả thật quá kém, rạng sáng thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười nói ồn ào và tiếng còi, khiến giấc ngủ của Tiêu Chiến không được an ổn.

"Không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu, hóa ra bối cảnh lại đen tối như vậy, chậc chậc."

"Không phải nói là cảnh sát chỉ mang đi thẩm vấn hay sao, cũng không xác định được anh ta thật sự có vấn đề."

"Hả?? Thời buổi này phóng viên cũng có thủy quân hả???"

"Trước kia tôi xem TV, còn cảm thấy anh ta rất đẹp trai.... Không ngờ được.... Giờ xem lại mấy tiết mục kia đều cảm thấy xui xẻo!"

"...."

So với tiếng còi còn chói tai hơn. Tiêu Chiến lơ lửng giữa cảnh hiện thực và trong mơ, nửa mơ nửa tỉnh mới là trạng thái khó chịu nhất.

"Tự hỏi mình xem tại sao đi?"

"Em nghĩ kỹ lại rồi hãy nói."

Trong đầu có chút hỗn loạn, khi anh còn đang bang hoàng, giọng nói mà anh từng thích rồi lại chán ghét xuất hiện, anh rốt cuộc mới lấy lại bình tĩnh, theo phản xạ cắn đầu lưỡi, ép mình phải tỉnh táo.

Anh xuống giường, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra đón gió lạnh.

Ngoại trừ chứng mất ngủ và ác mộng thì ban đêm thật sự tuyệt vời.

Anh rất tận hưởng sự bình yên lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com