TruyenHHH.com

Nhan Sinh Nhu Mong


Thẩm Kinh Mặc ngẩn ngơ, còn chưa kịp giải thích thì Thi Nhan đã lái xe rời đi.

"Tại sao em lại nói như vậy?" Thẩm Kinh Mặc vô thức nắm lấy cổ tay Trần Kiều Kiều, giọng nói còn có chút thức giận.

Trần Kiều Kiều thờ ơ mỉm cười.

Không phải chúng ta sẽ ly hôn sao? Anh phải tạo ấn tượng tốt với cô gái mà mình yêu chứ."

Nói xong cô liền kéo tay Thẩm Kinh Mặc vào nhà.

Không biết vì sao trong nhà lại trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Thẩm Kinh Mặc bước vào sau, nhìn Trần Kiều Kiều buồn bực đổ từng đĩa thức ăn vào thùng rác.

Anh cau mày nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra thế? Trông em không được vui lắm."

Tay Trần Kiều Kiều khựng lại.

Hồi lâu sau cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Mặc, không thể kiềm chế mà nói ra.

"Hôm nay em đã đến bệnh viện, bác sĩ bảo em bị trầm cảm đấy, anh thấy có buồn cười không cơ chứ?"

Trong khoảnh khắc ấy, phòng bếp dường như yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng hít thở.

Lông mày Thẩm Kinh Mặc nhíu chặt, muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Trần Kiều Kiều nhìn chằm chằm khuôn mặt ấm áp của anh, vội vàng nói dối: "Lừa anh thôi, không lẽ anh đã bị dọa sợ rồi đấy chứ?"

Ngay lúc vừa rồi, cô bỗng nhiên không muốn nói sự thật cho anh biết.

Bởi vì cô biết Kỳ tiên sinh là một người rất tốt, nếu biết mình bị bệnh, anh ấy hẳn là sẽ không ly hôn với mình.

Tuy nhiên những gì cô muốn chỉ là tình yêu, không phải sự thương hại.

"Sau này không được giỡn như thế nữa." Thẩm Kinh Mặc giơ tay lên xoa xoa đầu cô, cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Trần Kiều Kiều nở một nụ cười ngọt ngào, ôm lấy anh.

"Đêm nay anh ở lại với em có được không?"

Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc hơi thay đổi nhưng cũng không từ chối.

Hai người đã lâu không còn ngủ chung giường. Một năm trước, vì lý do công việc nên anh đã dọn đến trường ở.

Mặc dù anh cũng dành thời gian để về nhà, ấy thế thời gian gặp mặt nhau chỉ ngắn ngủi tựa như chỉ có vài phút.

Tối nay bên ngoài gió thổi mạnh.

Trần Kiều Kiều nép mình trong lồng ngực anh nhưng không cảm nhận được một chút ấm áp nào.

Đã một giờ sáng, cô vẫn không ngủ được.

"Khiếu Hàn, anh biết không? Em đã mơ một giấc mơ từ khi còn nhỏ, trong cơn mơ ấy, chúng ta đã quen biết nhau chín kiếp."

Thẩm Kinh Mặc cũng không ngủ được, anh hỏi: "Vậy trong giấc mơ của em thì chúng ta có mối quan hệ gì?"

"Thì... đương nhiên là vợ chồng rồi. Trong giấc mơ, em nhớ kiếp nào anh cũng đều rất yêu, rất yêu em..." Trần Kiều Kiều lại tiếp tục nói dối.

Bởi vì thật ra Kỳ tiên sinh đều chưa từng yêu cô, cho dù là trong mộng, hay là cả ngoài đời thực.

Thẩm Kinh Mặc vô thức đưa tay ôm chặt lấy Trần Kiều Kiều.

Cổ họng Trần Kiều Kiều không biết vì sao lại chua xót, cô nén giọt lệ chực rơi: "Khiếu Hàn, nếu thật sự có kiếp sau, vậy thì anh có nguyện ý yêu em một lần không?"

Trong bóng tối, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt anh.

Chỉ nghe anh nói: "Con người chỉ sống ở kiếp này, sao lại còn có kiếp sau được chứ?"

Trần Kiều Kiều gần như bật khóc, cô biết Kỳ tiên sinh không phải người không biết lãng mạn, chỉ là anh chưa bao giờ nói dối.

Anh không trả lời câu hỏi của cô bởi vì anh không muốn lừa dối chính bản thân mình.

Hiểu rõ mọi chuyện, Trần Kiều Kiều nhắm hai mắt lại.

"Sau này em không muốn mơ thấy anh nữa."

Nói xong, mọi thứ lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Kinh Mặc trở về trường học.

Sau khi anh rời đi, Trần Kiều Kiều mới dám đứng dậy.

Ra phòng khách nhìn tờ lịch treo trên cửa ra vào, ngày 18 tháng 2.

Trần Kiều Kiều bước tới, vẽ một hình tròn màu đỏ vào ngày sinh nhật lần thứ 28 của mình, cũng chỉ còn có mười ngày nữa.

......

Hôm nay ở trường mẫu giáo mấy đứa nhỏ sẽ được nghe thơ cổ.

Trần Kiều Kiều đọc cho bọn nhỏ trong lớp nghe, sau khi đọc xong, cô lật lại mặt sau, thấy bài thơ "Giang Thành Tử" của Tô Thức.

"Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tư nan vong."

Bản dịch:

"Mười năm cách biệt cõi âm dương, những tưởng quên, lòng mãi nhớ."

Trần Kiều Kiều đọc xong, không biết sao nước mắt lại rơi.

"Cô ơi, cô làm sao vậy ạ?"

Giọng nói của bọn nhỏ khiến Trần Kiều Kiều tỉnh táo lại.

Trần Kiều Kiều vội vàng lau nước mắt, cười giải thích: "Vừa rồi là do cô cảm động thôi, bởi vì ý nghĩa của câu thơ này là: Hai người yêu nhau nhưng phải xa cách nhau tận mười năm, dù đã cố kiềm chế để không nhớ nhung nhưng rốt cuộc vẫn không thể quên được nhau."

Bọn nhỏ mang vẻ mặt nghi hoặc, trong đó có một đứa nhỏ trông già dặn một chút nhịn không được liền hỏi.

"Cô ơi, nếu bọn họ đã nhớ nhung lẫn nhau như thế vì sao lại phải chia xa nhau ạ?"

Trần Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, cũng quên lúc sau bọn trẻ đã trả lời như thế nào.

Chỉ là khoảnh khắc bước ra khỏi cổng trường, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Những người yêu nhau thật sự không nên chịu cảnh chia xa.

Cô nghĩ đến Thẩm Kinh Mặc và Thi Nhan, bỗng nhiên cảm thấy đã đến lúc bản thân phải buông tay.

Cô liền trở về nhà.

Sau đó liền ngồi nghiêm túc trước máy tính soạn ra một bản thỏa thuận, in hai bản, ký tên lên đó rồi đi đến phòng làm việc.

Thẩm Kinh Mặc đã quay về vào sáng sớm hôm nay, nhìn cô bước vào, không khoit cảm thấy thắc mắc: "Em có việc gì sao?"

"Anh xem kĩ đi, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta đi lãnh chứng."

Trần Kiều Kiều đưa bản thỏa thuận đến trước mặt anh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Thẩm Kinh Mặc nhìn hai chữ ly hôn trên bản thỏa thuận, không khỏi thất thần.

"Không phải em nói sau sinh nhật mới rời đi sao?"

"Cũng chỉ cách có vài ngày, sớm hay muộn thì cũng có gì khác nhau đâu."

Trần Kiều Kiều đặt bản thỏa thuận lên bàn, xoay người rời đi.

Bóng lưng rời đi của cô trông rất thoái mái, giống như ly hôn chỉ là việc nhỏ, không ảnh hưởng gì lớn đến mình.

Nhưng khi trở về phòng, nằm trên chiếc giường lớn, cô lại không thể cười gióng như vừa nãy được.

Cứ thế cho đến bình minh.

Từ rất sớm, Trần Kiều Kiều đã bắt đầu thu dọn hành lý.

Thẩm Kinh Mặc từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt hơi giật mình: "Em không cần phải chuyển đi, căn nhà này để lại cho em."

Trần Kiều Kiều đờ người, sau đó lắc đầu.

"Căn nhà này là dùng tiền của anh mua, em không thể mặt dày mà nhận được."

Thẩm Kinh Mặc còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Trần Kiều Kiều lúc này đã thu dọn hành lý xong, cô mỉm cười: "Đi thôi."

Trên đường đến Cục Dân chính, ánh mắt Thẩm Kinh Mặc chú ý đến dáng vẻ gầy gò của cô: "Bản thỏa thuận anh đã xem rồi, nếu em không cần nhà vậy thì anh sẽ bồi thường cho em một triệu."

Lời nói nhẹ nhàng giống như gió xuân ấm áp rơi vào tai.

Cổ họng Trần Kiều Kiều nghẹn đắng, "Không cần đâu, cám ơn anh."

Sau đó trong xe lại trở về dáng vẻ im lặng.

Cuối cùng cũng đến cửa Cục Dân chính, Trần Kiều Kiều bỗng nhiên giơ tay lên nắm lấy tay Thẩm Kinh Mặc.

Thẩm Kinh Mặc sửng sốt một hồi, cũng không từ chối. Anh nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau bước vào.

Ở ô cửa ly hôn, không giống như những cặp vợ chồng khác đỏ mặt.

Hai người họ giống bạn bè, bình tĩnh ký tên.

"Hai người không có mâu thuẫn gì, tại sao lại nhất định phải ly hôn chứ?" Nhân viên thở dài rồi đóng dấu.

Trần Kiều Kiều không trả lời, cô cầm quyển sổ đỏ nóng bỏng cùng Thẩm Kinh Mặc ra ngoài.

Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc rất ấm áp: "Em đi đâu? Anh đưa em đi."

"Không cần đâu, anh đến trường sớm một chút." Trần Kiều Kiều lại từ chối.

Ba lần đều bị từ chối, Thẩm Kinh Mặc nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng có chút không nói nên lời.

Trần Kiều Kiều kéo vali, từng bước từng bước đi về phía trước. Được nửa đường, cô không nhịn được quay đầu lại, không ngờ rằng Thẩm Kinh mặc vẫn còn đứng ở đó.

Khóe mắt cô bỗng cảm thấy cay cay, cười nói.
"Bảo trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com