TruyenHHH.com

Nhan Phu Hom Nay Lai Cau Binh An

Nhưng đã là ngôn lù thì chắc chắn là cả bọn đều đi. Tôi cũng bị ép buộc đi (tôi sợ ở lại một mình).

"Không lẽ truyện này chơi hệ âm dương." Tôi xoa cằm, suy nghĩ về hình ảnh nữ chính tóc hồng cùng hình bóng mờ ảo của nam chính biết bay.

"Hay là yêu quái âm thầm bảo vệ em. Ví dụ như hồ ly chín đuôi ?" Tôi bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh mấy con quái thần thoại hoá thành trai đẹp. Nhưng chắc chắn là nữ chính hưởng, tôi có cái nịt.

Đường lên núi quanh co, khúc khuỷu. Mọi người nói khu rừng này vào ban đêm thường có tiếng ve kêu nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ thường. Bầu không khí cảm giác cứ có gì đó không đúng. Gió ở đây lạnh đến mức khiến cả đám run cầm cập.

Tôi mở điện thoại lên, hiển thị 10 độ C mém nữa thì tự doạ mình rồi.

Tôi theo chủ nghĩa vô thần, nhìn xem trong khi tôi bật quẩy lên nghe thì đám học sinh đi cùng tôi đọc "chú đại bi". Tôi phải nể phục trí nhớ của học sinh và trí tưởng phong phú của ông nội tạo ra cái thế giới này.

.

Từng giọt mồ hôi lạnh chảy dọc khắp lưng. Ai cũng dám thở mạnh khi đi sau vào khu rừng tăm tối trên núi.

Tôi thầm nghĩ.
"Sợ thì đi làm gì. Thần kinh cả bầy, à nếu chị nữ chính có ở trong này thì tui xin lỗi."

__________________

Tình bạn bền chặt keo sơn mãi mãi không rời... Cái câu này là đứa nào đó nói với tôi trước khi đi lên núi. Còn bây giờ thì cả đám sau khi thấy bóng trắng mờ ảo thì hú hét chạy hết.

Đúng là không nên tin bố con thằng nào cả. Tôi bị bỏ lại 1 mình- à cũng không hẳn. Kế bên tôi là cô gái mái tóc hồng khả ái ngất lịm trên nền đất lạnh lẽo. Hào quang nữ chính có khác, ngất mà vẫn đẹp.

Trước mắt tôi là một cái điện thờ cũ kĩ. Bước vào trong thì chỉ thấy bức tượng nữ thần đã sớm nát từ lâu.

"Sao không phá điện thờ xây cái gì có ích hơn nhỉ. Hay là trường nghèo nên để y nguyên"

Mặc dù tôi không tin vào thần nhưng cảm giác vô trong đây cứ có đức tin kiểu gì.

"Hahaha.."

Một điệu cười vang lên từ trong bóng tối thăm thẳm. Giọng trầm, có lẽ là đàn ông.

"Mả cha trong trường toàn tâm thần vừa mới trốn trại"

Tôi khó chịu mà buông lời than thở, bạn cứ thử đặt mình vào tình huống của tôi xem. Tình huống bất ổn vãi ra.

"Xin phép tự giới thiệu bản thân... Tao là Vũ Vi Hà ngàn năm không có đứa bạn thân, mang trong mình ngọn lửa deadline ma đụng người nóng bỏng. Không sợ niềm tin tao lung lay~"

.
.
.
Lúc ấy, tôi nghĩ thế là ngầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com