TruyenHHH.com

Nham Mat De Hon Em

Cẩn thận dò dẫm từng bước đi vào phòng, Uyển My nhìn người đàn ông vẫn còn ngồi ở đó, chỉ là bây giờ hắn đã nhắm mắt lại, cô không biết có phải hắn đang ngủ thật hay không.

Đặt chén thuốc xuống chiếc tủ bên cạnh, Uyển My chậm chạp đi đến, khẽ khàng đưa tay lay nhẹ:

-"Ông chủ, ông chủ".

-"Ừm".

Gia Hào từ từ nâng hàng mi cong của mình lên, trong đôi con ngươi vẫn sáng như sao trời ấy, giờ đây lại phủ một lớp sương mỏng mờ nhạt.

Hắn không nói gì, chỉ im lặng thở đều, một lúc sau thì lại cau mày khó chịu.

-"Cô đúng là cứng đầu thật, tôi đã nói không muốn uống thuốc mà".

-"Không, không muốn cũng phải uống, mọi người đã cất công sắc, sắc thuốc cho ông rồi, ông phải uống hết mới, mới được ăn cơm".

Trên đoạn đường đi từ nhà bếp cho đến phòng ngủ của Gia Hào, Uyển My đã nghĩ kỹ rồi, cô phải giúp cho hắn đứng dậy, phải giúp hắn nhìn thấy đường, chẳng phải Huy Khánh đã nói rồi sao, tuy tỷ lệ phục hồi rất thấp, nhưng bệnh nhân cố gắng hợp tác thì sẽ có thể đẩy cao phần trăm lên. 

Mặc dù ai cũng có thể đoán trước việc này nhất định rất gian nan, nhưng Uyển My vẫn muốn quyết tâm cùng hắn thử một lần, không chỉ vì ba trăm triệu khổng lồ kia, mà còn vì lương tâm con người, cô không nỡ nhìn một người đàn ông vốn đang cao to phong độ như vậy nhưng lại phải chôn vùi cả đời vào bóng tối và chiếc xe lăn ấy, dần dần tránh khỏi vòng tay của tất cả mọi người.

Tham tiền thì tham tiền, nhưng mà dù tham bao nhiêu thì cũng phải có quy tắc riêng của nó.

Nếu là xứng đáng thì một xu cô cũng phải lấy, nhưng đã không xứng rồi thì dù đổ tiền tỷ cô cũng không cần.

Người ta ngốc nhưng vẫn biết suy nghĩ chứ bộ.

Lớp mười hai được học sinh giỏi mà.

Gia Hào nghe cô lắp bắp nói một mạch thì có phần bực bội, hắn siết tay lại, gằn giọng đe dọa:

-"Cô không nghe lời tôi nó đúng không, đi xuống gọi bà quản gia lên đây cho tôi".

-"Không đi".

Làm như có một mình hắn biết hung dữ thôi đó, người bệnh thì người bệnh, bộ là người bệnh thì sẽ có quyền thích gì làm nấy hay sao.

Có lẽ Gia Hào cũng không ngờ được cô nhóc này lại dám cãi tay đôi với hắn, thế là đùng đùng tức giận điều khiển chiếc xe lăn điện muốn đi ra ngoài.

-"Ông, ông chủ đi đâu, uống, uống hết thuốc rồi, rồi mới được đi".

-"Tránh ra".

Gia Hào từng là một trong những trợ thủ đắc lực của người đứng đầu giới xã hội đen ở phía Nam, hoặc là hắn trực tiếp nhận lệnh từ vị trí cao nhất, hoặc là hắn ra lệnh cho những người phía dưới mình, chứ chưa bao giờ bị ép buộc phải làm gì trái ý, vậy mà chẳng hiểu từ đâu ra, mấy ngày nay có một con nhóc không biết điều cứ liên tục quấy nhiễu cuộc sống của hắn. Mới đầu vẫn còn đỡ, nhưng hai hôm nay thì đã giở trò muốn lên mặt với hắn rồi.

-"Không, không tránh".

Uyển My đứng phía trước hắn, ấn nút tắt nguồn trên xe.

-"Bà quản gia, bà quản gia đâu".

Nhìn là cũng đủ biết Gia Hào điên tiết lắm, hắn cắn răng gào to, hất tay cô ấn mở nguồn điện, định là phải tìm người tính sổ nhóc con láo toét này.

-Cạch-Tiếng chốt cửa bị khóa từ phía trong, Uyển My khom lưng đẩy cái tủ chắn ngang lối thoát duy nhất để rời khỏi căn phòng.

-"Không, không ai giúp ông được, được nữa đâu".

Cô đứng từ trên khoanh tay nhìn xuống, tuy rằng hai mắt không thể thấy, nhưng Gia Hào vẫn có thể cảm nhận được dáng vẻ đắc thắng thông qua giọng nói của cô nàng.

-"Cô muốn gì?"

Nén cơn lửa giận đang ngùn ngụt trào dâng, Gia Hào quay mặt về phía người đang đứng.

-"Mở cửa ra, nhanh lên".

-"Uống thuốc".

Muốn đọ xem ai cứng đầu hơn với cô hả, mặc dù cô nhát gan thiệt, nhưng mà ngoan cố thì không ai bằng.

-"Tránh, ra".

-"Không, uống, thuốc, là, không, tránh".

Chắc không có người nào nghĩ đến việc Uyển My còn dám giỡn mặt mà nhại lại giọng của ông chủ đâu ha, đến Gia Hào còn không ngờ nữa mà.

Hắn phẫn nộ đến mức bật cười thành tiếng, quai hàm sau một lúc nghiến chặt thì đã trở nên căng cứng, gân trên trán cũng bắt đầu nổi lên.

Mẹ nó, thử mà hắn vẫn còn là Gia Hào của ngày xưa xem, ngay từ câu đầu tiên cãi lời thì con nhóc chết tiệt này đã một quật đi đời.

Nhưng mà tiếc quá, bây giờ hắn là người tàn phế.

Mùi thuốc trước mũi càng ngày càng trở nên nồng nặc, hắn vừa ngửi đã cảm thấy đắng miệng chứ đừng nói là uống, Gia Hào vô cùng căm ghét liền đưa tay định gạt đi như lúc trước, nào ngờ đã bị Uyển My bắt bài, cô rút kinh nghiệm từ mấy lần đầu, cho nên vừa thấy hắn cử động một cái là liền giơ chén lên cao.

Tiếng cười khúc khích của cô gái nhỏ truyền đến làm vành tai người đàn ông giần giật, Uyển My sau khi chọc tức được hắn thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Dường như cô không biết sợ là gì.

Mà cũng phải thôi, nếu mà biết sợ thì cô đã không dám giỡn mặt với kẻ nguy hiểm như hắn rồi.

-"Uyển My".

Từ ngày đầu tiên làm việc đến bây giờ, đây là lần thứ hai ông chủ gọi tên cô, nhưng khác với lần trước, lần này hắn vừa nghiến răng vừa gọi.

Nghiến đi, răng ai mòn trước biết liền.

-"Ông chủ còn, còn không chịu uống thuốc là sẽ trễ, trễ giờ cơm đó".

Thật ra Uyển My đã có cách giúp hắn uống thuốc rồi, chỉ là cách này có hơi...kỳ lạ, vậy nên cô định là nếu hắn vẫn ngoan cố không uống thì mới dùng đến nó.

Dây dưa một hồi, đúng là Gia Hào không chịu uống thật.

-"Ông chủ, ông không uống thì, thì làm sao khỏe được".

Uyển My đứng trước hắn chống hai tay lên hông, đôi mày nhỏ cau sát vào nhau, đôi má lúm ửng hồng vì tức giận, dáng vẻ hệt như một đứa trẻ đang cáu bẳn với em mình.

-"Tôi khỏe hay không cũng không liên quan đến cô, hết ngày hôm nay cô không cần đến đây làm nữa, tôi sa thải cô".

Hắn chưa từng gặp qua cô gái nào kỳ lạ như thế này, nói năng thì lắp bắp, vậy mà cứ thích nhiều chuyện xen vào việc của người khác.

-"Mặc kệ ông, tôi, tôi chỉ nghe lời của cậu chủ".

Ai thuê thì biết người đó thôi, biết người khác nữa làm gì.

Nhưng mà ông chủ này cứng đầu quá, Uyển My cắn cắn môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định phải dùng đến cách cuối cùng.

-"Cô..."

Còn đang muốn mắng thêm vài câu, đột nhiên Gia Hào cảm thấy không khí trước mặt mình bỗng chốc trở nên ngột ngạt, dường như có người đang treo lên đùi hắn, hai tay đặt trên chỗ vịn của xe lăn cũng bị nhét xuống, sau đó lại bị một vật mềm mềm đè lên, Gia Hào chỉ vừa thoáng qua thôi cũng đã hình dung được chuyện gì đang diễn ra, nếu hắn đoán không nhầm thì cô nhóc láo toét này vừa mới ngồi lên người mình.

-"Cô làm..."

Ngay khi người đàn ông vừa hé răng, Uyển My đã nhanh như chớp cúi xuống áp môi của hai người vào nhau, cô giữ chặt gương mặt lạnh lùng của người đối diện, cố gắng đẩy hết toàn bộ nước thuốc qua miệng Gia Hào.

Nước thuốc đen ngòm đắng nghét lướt qua lưỡi rồi chạy xuống cổ họng, khiến cho yết hầu của người đàn ông nhấp nhô lên xuống từng đợt. Nhưng bây giờ chỉ có một mình Uyển My mới cảm nhận được vị đắng của thuốc thôi, còn Gia Hào thì đã sớm bị đôi môi mềm mại của cô gái nhỏ khiến cho ngơ ngẩn cả người.

Từ ngày gặp chuyện đến giờ, rất lâu rồi hắn không chạm vào hơi ấm đàn bà, cũng dần quên mất hương vị ngọt ngào của một người phụ nữ sẽ ra làm sao.

Cho đến khi nhóc con to gan này dám trèo lên người hắn.

So với một người đàn ông trải đời như Gia Hào, Uyển My chẳng khác nào con kiến nhỏ dễ dàng bị hắn bóp nát trong tay.

Đột nhiên, Gia Hào nổi lên một suy nghĩ cực kỳ đồi bại.

Cô nhóc này cũng khá thú vị đó chứ, hay là đương lúc rảnh rỗi, hắn thử chơi đùa với cô một lúc xem như giải khuây.

Thấy người bên dưới đã ngoan ngoãn không còn cựa quậy nữa, Uyển My liền cực kỳ vui mừng mà nhanh chóng dùng miệng đút hết cho hắn một chén thuốc đầy, hết lần này đến lần khác nước thuốc được hứng trọn trong khoang miệng ấm áp, tuy có chút vất vả, nhưng Uyển My vẫn cảm thấy bước đầu mà được như thế này là tốt lắm rồi, chỉ là lúc ấy cô đâu hề biết bản thân đang bị người đàn ông này lợi dụng.

Gia Hào thừa sức chống trả, Uyển My thì nặng được bao nhiêu ký đâu, thậm chí hắn không cần dùng nhiều lực mà chỉ một tay cũng đã đủ để đẩy cô khỏi người mình. Tuy nhiên hắn không làm như vậy, hắn mặc cho cô hết lần này đến lần khác kề môi thân mật không một khoảng cách, còn hắn thì nhàn nhã ngồi đó đón nhận hết tất thảy món hời từ trên trời rơi xuống.

Đôi bàn tay nho nhỏ đang giữ chặt lấy hắn vừa mềm vừa mịn, không biết là từ quần áo hay là trên người cô phát ra, Gia Hào chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi thấy được một hương thơm dìu dịu như mùi hoa nhài bay vào mũi, trong bóng tối lờ mờ, hắn dường như cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của cô đang không ngừng run rẩy, đôi chân thon tách ra quỳ ở hai bên người hắn cọ vào vải quần làm vang lên những tiếng kêu loạt soạt. Hơi thở mỏng manh từ Uyển My phả vào làn da của hắn, khiến cho hắn cảm thấy tê ngứa như có một chiếc lông vũ đang cọ vào lòng mình.

Uyển My không giống những cô gái làng chơi, càng chưa từng là đàn bà, cô ngây ngô và vụng về như một đóa hoa dại mọc ở núi rừng hiểm trở, nhưng chính những bông hoa dại ấy mới là những thứ hoa quý, tưởng chừng là thô sơ mộc mạc, nhưng lại tỏa ra hương thơm dễ dàng làm say đắm lòng người.

Chén thuốc cuối cùng cũng đã cạn đáy, Uyển My mãn nguyện nhìn thành quả của mình rồi nhanh chóng trèo xuống khỏi người hắn, cô cắn môi, gương mặt đỏ bừng như tôm luộc, thế mà vẫn còn mạnh miệng lắm:

-"Tôi, tôi nói cho ông, ông chủ biết, tôi hung dữ, dữ lắm đó, nếu, nếu mà lần sau ông chủ vẫn, vẫn còn không, không chịu nghe lời tôi như, như hôm nay nữa, vậy, vậy thì tôi, tôi sẽ...sẽ...sẽ không để yên đâu".

Nói xong, Uyển My liền ba chân bốn cẳng chạy đi, chẳng biết cô học được từ ai cái dáng vẻ đe dọa nửa mùa này, may mà Gia Hào không thấy đường, nếu không thì chắc là hắn sẽ bị điệu bộ đó của Uyển My chọc cho cười chết mất thôi.

Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa, người đàn ông vẫn ngồi im bất động trên chiếc xe lăn mà không một phản ứng, chỉ có hai cánh tay đang buông thõng là khẽ run nhè nhẹ.

Hình như hắn vẫn còn luyến tiếc hơi ấm thơm tho ấy lắm, không biết trên người cô gái nhỏ đó có ma lực ghê gớm gì lại khiến cho hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác không muốn rời xa. Gia Hào vô thức đưa tay chạm lên môi mình, mơ hồ nhớ lại sự mềm mại trong thoáng chốc, thế rồi hắn đột nhiên bật cười, phản ứng có phần chậm chạp hơn thường ngày.

Ừ, đúng là hung dữ thật, làm gì có ai dám cưỡng hôn hắn như nhóc con đó đâu.

Nhưng mà hắn thích cái sự hung dữ vô lý này của cô.

Thế là từ dạo ấy, tên khốn kiếp Gia Hào đã tìm ra một trò chơi mới, dù muốn hay không thì hắn cũng vẫn sẽ tỏ ra ương ngạnh không hợp tác, nhất quyết cắn răng ngậm miệng chứ không bao giờ chịu uống thuốc một cách bình thường.

Mặc dù cũng đã cố gắng sử dụng nhiều cách để cạy mồm hắn ra, thế nhưng Uyển My cũng phải chịu thua mức độ cứng đầu của Gia Hào.

Cho đến khi bị cô dùng cách cuối cùng ép buộc thì hắn mới chịu ngoan ngoãn lại, ngồi yên tận hưởng toàn bộ quá trình được cô đút thuốc cho.

Tuy gian xảo phải nói không ai bằng, nhưng được cái khốn nạn thì cứ gọi là tột đỉnh.

Chỉ có người nào đó ngây thơ đến mức đáng thương, đã có lòng làm việc thiện mà còn bị kẻ xấu tính kế chiếm hời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com